Chương 19
Nzero
19/08/2020
Ngày khai mạc Đại hội thể thao, Tống Đàn Vũ ở trên đài nói một đống từ rõ phí lời, cậu nói xong thì sau đó còn có hiệu trưởng phát biểu, sau nữa là cái gì mà Phó hiệu trưởng, thật là lung ta lung tung mà.
Lễ khai mạc Đại hội thể thao thực ra chỉ là để giấu mấy trò gian chồng chất đằng sau thôi, có khiêu vũ, có cosplay, còn có ca hát, trượt patin gì gì đó, với lại mấy trò có thể chơi được đều cho dọn ra sàn hết.
Tống Đàn Vũ phảng phất như nhìn thấy cuộc sống của mình trước kia, khi đó cậu cũng như mọi người ở đây, mỗi lần diễn ra Đại hội thể thao, cậu đều như vớ được vàng vậy, rất vui sướng.
Suy cho cùng thì cũng không cần đi học, không cần làm bài tập, giáo viên cũng không thể quản được học sinh.
Nhưng mà ở phòng học lầu hai ngay gần lan can, cậu nhìn thấy bóng của một thiếu niên, hắn có vẻ không dự định tham gia lễ khai mạc. Hắn đeo tai nghe, mặc áo sơ mi màu trắng, mái tóc bị gió thổi tung bay, nói thế nào đi nữa Diệp Mặc của lúc này tràn ngập một khí tức khó tả, không giống Diệp Mặc của lần trước mà cậu nhìn thấy chút nào.
Diệp Mặc của lần trước, bá đạo, bĩ khí, còn bắt nạt cậu, nên cậu khá sợ hắn. Mặc dù vậy, hắn vẫn là dáng dấp Diệp Mặc rất đẹp đẽ đó, khiến cậu yêu thích như thế của hắn.
Đột nhiên Tống Đàn Vũ bị cái ý nghĩ như thế làm cho cậu cảm thấy sợ hãi, cậu là yêu thích Diệp Mặc sao?! Bộ cậu là loại kiểu nào cũng có thể ăn được hết hả trời?! Tên nhóc kia vẫn chưa tới tuổi thành niên, tại sao cậu có thể động thủ với vị thành niên a!
Tống Đàn Vũ dùng sức lắc lắc đầu, để cho mình quên cái ý nghĩ đáng sợ này đi. Cậu giương mắt liếc nhìn Diệp Mặc, vẫn là cái bộ dáng kia, thờ ơ, không thích cười, dáng dấp như vậy liền làm người ta liên tưởng tới cậu nhóc đóng vai nam chính trong bộ phim ảnh học đường lãng mạn, thật sự khiến người khác vô cùng yêu thích.
Diệp Mặc nhìn Tống Đàn Vũ, kỳ thực lễ khai mạc này đối với hắn hoàn toàn không có hứng thú, chẳng lẽ chỉ làhắn muốn nhìn Tống Đàn Vũ nên mới tới sao?
Hắn dự đoán 70% Tống Đàn Vũ sẽ đến, thế nhưng 30% còn lại hắn không thể dự liệu được, vì thế hắn tới xem một chút, quả nhiên là anh ấy có đến.
Cùng lúc, tầm mắt của Tống Đàn Vũ vừa vặn đối diện với hắn, Diệp Mặc khẽ mỉm cười, Tống Đàn Vũ liền tỉnh mộng.
Cái loại nụ cười quái quỷ gì vậy?! Hắn mà lại nở nụ cười, lại còn cười với cậu, tự dưng toàn thân cảm giác như bị điện giật, không ngừng run chân. Rồi, thực sự xong đời rồi!! Giờ chắc cậu cần phải đi WC cho tỉnh táo một chút.
Tống Đàn Vũ vội vội vàng vàng chạy vô toilet, Diệp Mặc có chút buồn cười, người như vậy thật thú vị làm sao. Ngoài mặt rất trầm tĩnh, ai ngờ trong nội tâm lại giống một đứa bé như thế, Diệp Mặc cảm giác gần đây cơ thể khátốt nên có thể chơi đùa một hồi.
Trận thi đấu sắp bắt đầu, Diệp Mặc nhìn Tống Đàn Vũ làm trọng tài thì nghĩ thầm, hóa ra anh ấy ngoài làm MC còncó thể kiêm luôn chức khác.
Diệp Mặc khởi động tay chân một chút, Tống Hi Đông đứng gần Tống Đàn Vũ, hô to: “Diệp Mặc cố lên!”
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, sau đó nhìn thấy Hạ Trà. Cô ta đứng ở điểm đích đến mỉm cười với hắn, thực ra hắn cũng không ghét Hạ Trà, chỉ là thắc mắc tại sao người này vẫn còn ôm hi vọng chứ? Lúc ấy, hắn nói rõ, không thích thì nghĩa là không thích rồi.
“Anh, cậu ta vừa cau mày là bởi vì em hô cố lên sao?” Tống Hi Đông có chút muốn khóc hỏi Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, trước khi rời đi, nói: “Khẳng định không phải đâu.”
Bây giờ cậu có cảm giác muốn tìm Diệp Mặc cùng ngồi ăn bánh uống trà rồi đàm luận với nhau như hai người đàn ông đích thực một hồi, bằng không em gái bảo bối của cậu cứ bị loại cặn bã này chà đạp như vậy, ngay cả chính cậu còn không nỡ nữa là.
Một tiếng súng vang lên báo hiệu trận thi đấu bắt đầu, Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, phát hiện mình quên bấm đồng hồ. Lúc phản ứng lại, Diệp Mặc đã đến đích, vừa vặn là lúc đó cũng đang suy nghĩ đến một người là Diệp Mặc.
Tống Đàn Vũ khóc không ra nước mắt, lần này chắc cậu phải cố gắng đi xin lỗi một hồi rồi.
“12,4 giây, cứ nói như vậy đi.” Diệp Mặc đi đến cạnh cậu, nhẹ giọng nói, “Đó là tốc độ bình thường của tôi.”
Tống Đàn Vũ cảm giác Diệp Mặc chính là quái vật, hắn làm thế nào biết được cậu quên không bấm thời gian chứ, chẳng lẽ đây chính là thuật đọc tâm trong truyền thuyết sao?
Nhưng nói gì thì nói, Tống Đàn Vũ vẫn đi báo lại thành tích này, cậu cảm giác hắn chạy quá nhanh, nhưng mà cũng không có ai dị nghị, giống như đây mới chính là thực lực bình thường của Diệp Mặc.
Diệp Mặc được mệnh danh bá chủ trong chạy nước rút 100 mét là lẽ thường tình, suy cho cùng tốc độ của hắn là đệ nhất, không có đối thủ xứng tầm.
Lễ khai mạc Đại hội thể thao thực ra chỉ là để giấu mấy trò gian chồng chất đằng sau thôi, có khiêu vũ, có cosplay, còn có ca hát, trượt patin gì gì đó, với lại mấy trò có thể chơi được đều cho dọn ra sàn hết.
Tống Đàn Vũ phảng phất như nhìn thấy cuộc sống của mình trước kia, khi đó cậu cũng như mọi người ở đây, mỗi lần diễn ra Đại hội thể thao, cậu đều như vớ được vàng vậy, rất vui sướng.
Suy cho cùng thì cũng không cần đi học, không cần làm bài tập, giáo viên cũng không thể quản được học sinh.
Nhưng mà ở phòng học lầu hai ngay gần lan can, cậu nhìn thấy bóng của một thiếu niên, hắn có vẻ không dự định tham gia lễ khai mạc. Hắn đeo tai nghe, mặc áo sơ mi màu trắng, mái tóc bị gió thổi tung bay, nói thế nào đi nữa Diệp Mặc của lúc này tràn ngập một khí tức khó tả, không giống Diệp Mặc của lần trước mà cậu nhìn thấy chút nào.
Diệp Mặc của lần trước, bá đạo, bĩ khí, còn bắt nạt cậu, nên cậu khá sợ hắn. Mặc dù vậy, hắn vẫn là dáng dấp Diệp Mặc rất đẹp đẽ đó, khiến cậu yêu thích như thế của hắn.
Đột nhiên Tống Đàn Vũ bị cái ý nghĩ như thế làm cho cậu cảm thấy sợ hãi, cậu là yêu thích Diệp Mặc sao?! Bộ cậu là loại kiểu nào cũng có thể ăn được hết hả trời?! Tên nhóc kia vẫn chưa tới tuổi thành niên, tại sao cậu có thể động thủ với vị thành niên a!
Tống Đàn Vũ dùng sức lắc lắc đầu, để cho mình quên cái ý nghĩ đáng sợ này đi. Cậu giương mắt liếc nhìn Diệp Mặc, vẫn là cái bộ dáng kia, thờ ơ, không thích cười, dáng dấp như vậy liền làm người ta liên tưởng tới cậu nhóc đóng vai nam chính trong bộ phim ảnh học đường lãng mạn, thật sự khiến người khác vô cùng yêu thích.
Diệp Mặc nhìn Tống Đàn Vũ, kỳ thực lễ khai mạc này đối với hắn hoàn toàn không có hứng thú, chẳng lẽ chỉ làhắn muốn nhìn Tống Đàn Vũ nên mới tới sao?
Hắn dự đoán 70% Tống Đàn Vũ sẽ đến, thế nhưng 30% còn lại hắn không thể dự liệu được, vì thế hắn tới xem một chút, quả nhiên là anh ấy có đến.
Cùng lúc, tầm mắt của Tống Đàn Vũ vừa vặn đối diện với hắn, Diệp Mặc khẽ mỉm cười, Tống Đàn Vũ liền tỉnh mộng.
Cái loại nụ cười quái quỷ gì vậy?! Hắn mà lại nở nụ cười, lại còn cười với cậu, tự dưng toàn thân cảm giác như bị điện giật, không ngừng run chân. Rồi, thực sự xong đời rồi!! Giờ chắc cậu cần phải đi WC cho tỉnh táo một chút.
Tống Đàn Vũ vội vội vàng vàng chạy vô toilet, Diệp Mặc có chút buồn cười, người như vậy thật thú vị làm sao. Ngoài mặt rất trầm tĩnh, ai ngờ trong nội tâm lại giống một đứa bé như thế, Diệp Mặc cảm giác gần đây cơ thể khátốt nên có thể chơi đùa một hồi.
Trận thi đấu sắp bắt đầu, Diệp Mặc nhìn Tống Đàn Vũ làm trọng tài thì nghĩ thầm, hóa ra anh ấy ngoài làm MC còncó thể kiêm luôn chức khác.
Diệp Mặc khởi động tay chân một chút, Tống Hi Đông đứng gần Tống Đàn Vũ, hô to: “Diệp Mặc cố lên!”
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, sau đó nhìn thấy Hạ Trà. Cô ta đứng ở điểm đích đến mỉm cười với hắn, thực ra hắn cũng không ghét Hạ Trà, chỉ là thắc mắc tại sao người này vẫn còn ôm hi vọng chứ? Lúc ấy, hắn nói rõ, không thích thì nghĩa là không thích rồi.
“Anh, cậu ta vừa cau mày là bởi vì em hô cố lên sao?” Tống Hi Đông có chút muốn khóc hỏi Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, trước khi rời đi, nói: “Khẳng định không phải đâu.”
Bây giờ cậu có cảm giác muốn tìm Diệp Mặc cùng ngồi ăn bánh uống trà rồi đàm luận với nhau như hai người đàn ông đích thực một hồi, bằng không em gái bảo bối của cậu cứ bị loại cặn bã này chà đạp như vậy, ngay cả chính cậu còn không nỡ nữa là.
Một tiếng súng vang lên báo hiệu trận thi đấu bắt đầu, Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, phát hiện mình quên bấm đồng hồ. Lúc phản ứng lại, Diệp Mặc đã đến đích, vừa vặn là lúc đó cũng đang suy nghĩ đến một người là Diệp Mặc.
Tống Đàn Vũ khóc không ra nước mắt, lần này chắc cậu phải cố gắng đi xin lỗi một hồi rồi.
“12,4 giây, cứ nói như vậy đi.” Diệp Mặc đi đến cạnh cậu, nhẹ giọng nói, “Đó là tốc độ bình thường của tôi.”
Tống Đàn Vũ cảm giác Diệp Mặc chính là quái vật, hắn làm thế nào biết được cậu quên không bấm thời gian chứ, chẳng lẽ đây chính là thuật đọc tâm trong truyền thuyết sao?
Nhưng nói gì thì nói, Tống Đàn Vũ vẫn đi báo lại thành tích này, cậu cảm giác hắn chạy quá nhanh, nhưng mà cũng không có ai dị nghị, giống như đây mới chính là thực lực bình thường của Diệp Mặc.
Diệp Mặc được mệnh danh bá chủ trong chạy nước rút 100 mét là lẽ thường tình, suy cho cùng tốc độ của hắn là đệ nhất, không có đối thủ xứng tầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.