Chương 20
Nzero
19/08/2020
“Ca, Diệp Mặc rất soái đúng không?” Tống Hi Đông hỏi Tống Đàn Vũ, “Thời điểm hắn chạy về đích cũng không hề cười, đúng là bình tĩnh đến khủng bố mà.”
“Đó chỉ có thể nói là do mặt hắn bị đơ.” Tống Đàn Vũ theo bản năng trả lời, sau đó nhớ tới dáng vẻ Diệp Mặc cười với mình, không hiểu ra sao mặt liền đỏ bừng.
“Ca, ca bị làm sao vậy?” Tống Hi Đông quan tâm hỏi.
“Không, ca chỉ bị nóng quá thôi, đi WC rửa mặt một chút.” Tống Đàn Vũ đi toilet, sau đó mới vừa rửa mặt một hồi liền bị một người từ phía sau lưng kéo lấy cổ áo.
“Lại gặp mặt rồi.” Âm thanh Diệp Mặc thờ ơ, nhưng Tống Đàn Vũ lại cảm giác toàn thân như rét run.
“Ba mẹ cậu không có dạy qua với cậu là phải tôn kính người lớn một chút sao?” Tống Đàn Vũ bị hắn kéo một cái, toàn thân đều bị ẩm ướt cả.
Tống Đàn Vũ nhìn xuống Diệp Mặc, cậu cao hơn nửa cái đầu so với Diệp Mặc, thế nhưng nói thật điều này cũng không có gì tự hào cho cam. Cậu cũng sắp ba mươi rồi, kết quả chỉ so với Diệp Mặc mười bảy tuổi này, người chỉ cao hơn được nửa cái đầu, cũng không biết chừng sau này Diệp Mặc có thể còn cao hơn cậu hay không. (Tống Đàn Vũ thân cao 182, hiện tại Diệp Mặc thân cao 171)
“Không có dạy qua.” Diệp Mặc cười nói, “Đã ướt hết toàn thân rồi.”
Tống Đàn Vũ mặc chính là áo sơmi màu trắng, vốn là mỏng, bị ướt nước một cái, bên trong đều nhìn thấy không bỏ sót thứ gì.
Bình thường, một người đàn ông như vậy cũng không có kỳ lạ nào, dù cho cởi quần áo cũng không có gì, gược lại sẽ để vô số em gái phải điên cuồng. Mà Diệp Mặc vừa nói một câu như thế, làm cho mặt Tống Đàn Vũ cư nhiên đỏ lên.
Tống Đàn Vũ rất ít khi bị mặt đỏ, thế nhưng chỉ cần một mặt hồng, liền hồng đến tận cổ, đến bên tai cũng sẽ hồng.
“Đúng là một người rất thích mặt đỏ ha.” Diệp Mặc nhàn nhạt nói, “Anh thích tôi sao?”
“…” Tống Đàn Vũ thật sự rất tò mò, người này là làm sao tổng kết được mà cho ra cái kết luận này.
“Em gái tôi rất thích cậu.” Tống Đàn Vũ cười nói, “Do vậy, nếu như cậu không có ý kia đối với nó thì hãy tránh xa nó một chút, cách càng xa càng tốt.”
“Tôi không hề hứng thú với em gái của anh.” Diệp Mặc không giận, trái lại nở nụ cười, “Nhưng mà, tôi lại rất hứng thú đối với anh.”
Tống Đàn Vũ sững sờ, sau đó cúi đầu xuống, vậy mà nhanh chóng phải đối đầu với tầm mắt Diệp Mặc, nói thật, con mắt Diệp Mặc thật sự rất đẹp, đẹp đẽ đến nỗi suýt chút nữa mê hoặc cậu.
Diệp Mặc nở nụ cười có thể mê hoặc người, ngón tay thon dài đưa về phía trước ngực của cậu, nhẹ nhàng đụng vào chỗ lồi ra trên đó.
“Cậu còn bé thì biết cái gì a!” Tống Đàn Vũ hoang mang đẩy hắn ra, sinh khí với Diệp Mặc, nói, “Không được táy máy tay chân với người lớn, nghe chưa?”
“Vâng, vâng vâng, anh là người lớn.” Diệp Mặc lui lại mấy bước, sau khi đứng vững, bắt đầu cởi áo khoác ra.
“Này này này, cậu làm gì đó!” Tống Đàn Vũ như một cô nương mới lớn, lập tức che mắt hỏi hắn, “Tại sao phải cởi quần áo a!”
“Anh lại nghĩ cái gì a!” Diệp Mặc có chút buồn cười nhìn hắn hỏi, “Trời thu dễ dàng cảm lạnh, áo khoác khoác được rồi.”
Diệp Mặc lấy áo khoác đặt trên đầu cậu, sau đó cười nói: “Ngày mai, tôi có mục nhảy cao, vào lúc mười giờ sáng, đừng đến trễ.”
Tống Đàn Vũ ngẩn người tại đó, xung quanh đều là mùi vị của Diệp Mặc. Đó là mùi hương của hoa Sơn Chi, rất dễ chịu. Tống Đàn Vũ nắm lấy quần áo, không dám lấy xuống, cậu biết mình hiện tại nhất định rất chật vật, khẳng định mặt đỏ y hệt như một trái cà chua.
Làm sao bây giờ, cậu giống như rất thích người kém cậu gần mười tuổi này mất rồi, hơn nữa còn đúng với người mà em gái cậu đang thích.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tống Đàn Vũ không biết nên lựa chọn thế nào.
Ngày thứ hai, Tống Đàn Vũ lái xe đưa em gái Tống Hi Đông đến trường học, vốn là cậu không cần phải tới, nhưng bởi vì ngày hôm qua nghe lời Diệp Mặc nói, quỷ xui thần khiến cậu đến đây.
Tống Hi Đông xuống xe, bước vào trường học, Tống Đàn Vũ không lập tức đi vào,cậu cần tỉnh táo một chút. Cậu còn chưa xác định cảm giác của mình đối với Diệp Mặc là gì, chỉ cần tính sai loại tình cảm này liền có chút thảm. Tống Đàn Vũ dựa vào trên xe, châm lửa một điếu thuốc lá.
“Đó chỉ có thể nói là do mặt hắn bị đơ.” Tống Đàn Vũ theo bản năng trả lời, sau đó nhớ tới dáng vẻ Diệp Mặc cười với mình, không hiểu ra sao mặt liền đỏ bừng.
“Ca, ca bị làm sao vậy?” Tống Hi Đông quan tâm hỏi.
“Không, ca chỉ bị nóng quá thôi, đi WC rửa mặt một chút.” Tống Đàn Vũ đi toilet, sau đó mới vừa rửa mặt một hồi liền bị một người từ phía sau lưng kéo lấy cổ áo.
“Lại gặp mặt rồi.” Âm thanh Diệp Mặc thờ ơ, nhưng Tống Đàn Vũ lại cảm giác toàn thân như rét run.
“Ba mẹ cậu không có dạy qua với cậu là phải tôn kính người lớn một chút sao?” Tống Đàn Vũ bị hắn kéo một cái, toàn thân đều bị ẩm ướt cả.
Tống Đàn Vũ nhìn xuống Diệp Mặc, cậu cao hơn nửa cái đầu so với Diệp Mặc, thế nhưng nói thật điều này cũng không có gì tự hào cho cam. Cậu cũng sắp ba mươi rồi, kết quả chỉ so với Diệp Mặc mười bảy tuổi này, người chỉ cao hơn được nửa cái đầu, cũng không biết chừng sau này Diệp Mặc có thể còn cao hơn cậu hay không. (Tống Đàn Vũ thân cao 182, hiện tại Diệp Mặc thân cao 171)
“Không có dạy qua.” Diệp Mặc cười nói, “Đã ướt hết toàn thân rồi.”
Tống Đàn Vũ mặc chính là áo sơmi màu trắng, vốn là mỏng, bị ướt nước một cái, bên trong đều nhìn thấy không bỏ sót thứ gì.
Bình thường, một người đàn ông như vậy cũng không có kỳ lạ nào, dù cho cởi quần áo cũng không có gì, gược lại sẽ để vô số em gái phải điên cuồng. Mà Diệp Mặc vừa nói một câu như thế, làm cho mặt Tống Đàn Vũ cư nhiên đỏ lên.
Tống Đàn Vũ rất ít khi bị mặt đỏ, thế nhưng chỉ cần một mặt hồng, liền hồng đến tận cổ, đến bên tai cũng sẽ hồng.
“Đúng là một người rất thích mặt đỏ ha.” Diệp Mặc nhàn nhạt nói, “Anh thích tôi sao?”
“…” Tống Đàn Vũ thật sự rất tò mò, người này là làm sao tổng kết được mà cho ra cái kết luận này.
“Em gái tôi rất thích cậu.” Tống Đàn Vũ cười nói, “Do vậy, nếu như cậu không có ý kia đối với nó thì hãy tránh xa nó một chút, cách càng xa càng tốt.”
“Tôi không hề hứng thú với em gái của anh.” Diệp Mặc không giận, trái lại nở nụ cười, “Nhưng mà, tôi lại rất hứng thú đối với anh.”
Tống Đàn Vũ sững sờ, sau đó cúi đầu xuống, vậy mà nhanh chóng phải đối đầu với tầm mắt Diệp Mặc, nói thật, con mắt Diệp Mặc thật sự rất đẹp, đẹp đẽ đến nỗi suýt chút nữa mê hoặc cậu.
Diệp Mặc nở nụ cười có thể mê hoặc người, ngón tay thon dài đưa về phía trước ngực của cậu, nhẹ nhàng đụng vào chỗ lồi ra trên đó.
“Cậu còn bé thì biết cái gì a!” Tống Đàn Vũ hoang mang đẩy hắn ra, sinh khí với Diệp Mặc, nói, “Không được táy máy tay chân với người lớn, nghe chưa?”
“Vâng, vâng vâng, anh là người lớn.” Diệp Mặc lui lại mấy bước, sau khi đứng vững, bắt đầu cởi áo khoác ra.
“Này này này, cậu làm gì đó!” Tống Đàn Vũ như một cô nương mới lớn, lập tức che mắt hỏi hắn, “Tại sao phải cởi quần áo a!”
“Anh lại nghĩ cái gì a!” Diệp Mặc có chút buồn cười nhìn hắn hỏi, “Trời thu dễ dàng cảm lạnh, áo khoác khoác được rồi.”
Diệp Mặc lấy áo khoác đặt trên đầu cậu, sau đó cười nói: “Ngày mai, tôi có mục nhảy cao, vào lúc mười giờ sáng, đừng đến trễ.”
Tống Đàn Vũ ngẩn người tại đó, xung quanh đều là mùi vị của Diệp Mặc. Đó là mùi hương của hoa Sơn Chi, rất dễ chịu. Tống Đàn Vũ nắm lấy quần áo, không dám lấy xuống, cậu biết mình hiện tại nhất định rất chật vật, khẳng định mặt đỏ y hệt như một trái cà chua.
Làm sao bây giờ, cậu giống như rất thích người kém cậu gần mười tuổi này mất rồi, hơn nữa còn đúng với người mà em gái cậu đang thích.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tống Đàn Vũ không biết nên lựa chọn thế nào.
Ngày thứ hai, Tống Đàn Vũ lái xe đưa em gái Tống Hi Đông đến trường học, vốn là cậu không cần phải tới, nhưng bởi vì ngày hôm qua nghe lời Diệp Mặc nói, quỷ xui thần khiến cậu đến đây.
Tống Hi Đông xuống xe, bước vào trường học, Tống Đàn Vũ không lập tức đi vào,cậu cần tỉnh táo một chút. Cậu còn chưa xác định cảm giác của mình đối với Diệp Mặc là gì, chỉ cần tính sai loại tình cảm này liền có chút thảm. Tống Đàn Vũ dựa vào trên xe, châm lửa một điếu thuốc lá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.