Chương 27:
Tô Mã Lệ
30/05/2024
“Điện thoại của anh.”
Hạng Huân dừng lại, giơ tay lấy điện thoại trên bệ bếp, Phục Hoa bị nện đến mức đầu óc trống rỗng, nghe vậy thì giơ tay giật lấy theo bản năng.
Hạng Huân đâm mạnh một cái, Phục Hoa ngửa cổ run rẩy, cổ họng bật ra một tiếng kêu dài.
Tiếng chuông điện thoại không biết mệt mỏi mà vang lên, Hạng Huân giơ tay ấn nút trả lời, cậu đặt điện thoại áp vào tai Phục Hoa, sau đó cúi đầu hôn lên cổ cô.
“Em làm gì mà mãi mới nghe điện thoại vậy? Em đang nấu cơm à?” Hạng Chấn ở đầu dây điện thoại bên kia hỏi, “Tối nay em ăn gì?”
Phục Hoa bị nện đến mức giọng khản đặc, cô vừa mới trải qua vô số lần đạt cực khoái, mở miệng nói, giọng nói nức nở: “Rau…Mì…”
“Sao em lại khóc?” Hạng Chấn lo lắng hỏi.
Phục Hoa run rẩy dữ dội, nước dâm chảy ra từ âm hộ, giọng cô run run, suy nghĩ hỗn loạn: “Không, muốn, em muốn một đứa con.”
Hạng Chấn lập tức áy náy, liên tục an ủi cô: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ sớm có con thôi, em đừng khóc, chồng sẽ về nhà ngay…Chồng xin lỗi vợ, là chồng vô dụng, em đừng tạo áp lực cho bản thân…”
Hạng Huân dựa đầu vào cổ cô, nghe hết toàn bộ nội dung cuộc gọi.
Cậu xoay mặt Phục Hoa lại, dùng môi lặng lẽ nói: “Chị dâu, em cho chị.”
Dương vật thọc vào chỗ sâu bên trong, toàn bộ tinh dịch nóng hổi được giải phóng trong đó.
Da đầu Phục Hoa tê rần, toàn bộ cơ thể run rẩy, cô không nhớ Hạng Chấn ở đầu dây bên kia nói cái gì, cô chỉ nhớ rằng cô đã phải cắn cánh tay của Hạng Huân mới không để bản thân hét lên.
Khi Hạng Huân buông cô ra, cô mới phát hiện điện thoại đã cúp máy từ lâu.
Hạng Huân bế cô vào phòng tắm rửa sạch cơ thể, trên cánh tay cậu có vết răng đỏ thắm, cậu mở vòi hoa sen tắm rửa cho cô, đốt ngón tay thon dài xuyên qua cái lỗ hơi sưng đỏ, móc dinh dịch vừa mới bắn vào trong.
Cô cảm thấy hơi khó chịu nên cau mày, hai mắt đỏ hoe, cổ họng bật ra hơi thở nhẹ nhàng.
Nghe hơi đáng thương.
Chân cô đau đến mức đứng không vững, bị cậu ôm vào lòng ngực, sau khi tắm xong, cậu lấy sữa tắm bôi lên trước ngực và lưng cô, sữa tắm trơn trượt khiến xúc cảm trở nên gợi tình hơn, Phục Hoa bị cậu xoa đến mức núm vú cưng cứng, cậu nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu, dưới dòng nước ấm áp, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn này rất dịu dàng.
Nhưng Phục Hoa bị nụ hôn này dọa đến nỗi sợ cậu sẽ làm điều gì đó ở đây.
Hạng Huân chỉ hôn cô một lúc liền buông cô ra, sau khi tắm cho cô, cậu quấn khăn tắm cho cô rồi bế cô vào phòng, cậu không mặc gì cả, làn da trắng đến thái quá.
Sau khi đặt Phục Hoa lên giường, cô lập tức xoay người trốn vào trong, nhưng vừa mới xoay người đã bị Hạng Huân kéo vào trong lòng ngực, khăn tắm rơi xuống, áp sát vào người cậu.
Cậu cụp mắt nhìn cô, cô hoảng sợ ngước lên nhìn cậu.
Cậu dùng một tay ôm lấy gáy cô, áp mặt cô vào trong ngực, giọng nói phát ra từ lòng ngực, run lên theo nhịp tim đập: “Cho em ôm chị ngủ một đêm.”
Trái tim của Phục Hoa giống như bị đánh trúng, đình trệ một khoảng thời gian.
Cô bị ép phải áp vào ngực Hạng Huân, nghe tiếng tim đập nhanh của cậu.
Cổ họng cậu bật ra một tiếng thở dài, sau đó một giọng nói khàn khàn từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Chị dâu, em muốn đêm nay…”
“Trôi qua thật lâu.”
Đôi mắt của Phục Hoa từ từ mở to, từ trước đến nay cô không ngờ Hạng Huân luôn có suy nghĩ như vậy với mình.
“Chị dâu.” Cậu nâng cằm cô lên, hôn cô lần nữa.
Động tác vô cùng dịu dàng, giống như bông hoa màu trắng mà cậu dùng tay đùa giỡn trước kia, vuốt ve từng chút một.
“Tại chị.” Cậu nói.
Phục Hoa xin lỗi theo bản năng: “Xin lỗi.”
Hạng Huân ôm chặt lấy cô: “Em không cần chị xin lỗi.”
Cậu hôn cô thật mạnh, thấy cô bị hôn đến ngạt thở mới buông cô ra, cẩn thận mút hôn cánh môi của cô: “Em muốn chị cũng thích em.”
Trái tim của Phục Hoa đập thình thịch.
Hạng Huân dừng lại, giơ tay lấy điện thoại trên bệ bếp, Phục Hoa bị nện đến mức đầu óc trống rỗng, nghe vậy thì giơ tay giật lấy theo bản năng.
Hạng Huân đâm mạnh một cái, Phục Hoa ngửa cổ run rẩy, cổ họng bật ra một tiếng kêu dài.
Tiếng chuông điện thoại không biết mệt mỏi mà vang lên, Hạng Huân giơ tay ấn nút trả lời, cậu đặt điện thoại áp vào tai Phục Hoa, sau đó cúi đầu hôn lên cổ cô.
“Em làm gì mà mãi mới nghe điện thoại vậy? Em đang nấu cơm à?” Hạng Chấn ở đầu dây điện thoại bên kia hỏi, “Tối nay em ăn gì?”
Phục Hoa bị nện đến mức giọng khản đặc, cô vừa mới trải qua vô số lần đạt cực khoái, mở miệng nói, giọng nói nức nở: “Rau…Mì…”
“Sao em lại khóc?” Hạng Chấn lo lắng hỏi.
Phục Hoa run rẩy dữ dội, nước dâm chảy ra từ âm hộ, giọng cô run run, suy nghĩ hỗn loạn: “Không, muốn, em muốn một đứa con.”
Hạng Chấn lập tức áy náy, liên tục an ủi cô: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ sớm có con thôi, em đừng khóc, chồng sẽ về nhà ngay…Chồng xin lỗi vợ, là chồng vô dụng, em đừng tạo áp lực cho bản thân…”
Hạng Huân dựa đầu vào cổ cô, nghe hết toàn bộ nội dung cuộc gọi.
Cậu xoay mặt Phục Hoa lại, dùng môi lặng lẽ nói: “Chị dâu, em cho chị.”
Dương vật thọc vào chỗ sâu bên trong, toàn bộ tinh dịch nóng hổi được giải phóng trong đó.
Da đầu Phục Hoa tê rần, toàn bộ cơ thể run rẩy, cô không nhớ Hạng Chấn ở đầu dây bên kia nói cái gì, cô chỉ nhớ rằng cô đã phải cắn cánh tay của Hạng Huân mới không để bản thân hét lên.
Khi Hạng Huân buông cô ra, cô mới phát hiện điện thoại đã cúp máy từ lâu.
Hạng Huân bế cô vào phòng tắm rửa sạch cơ thể, trên cánh tay cậu có vết răng đỏ thắm, cậu mở vòi hoa sen tắm rửa cho cô, đốt ngón tay thon dài xuyên qua cái lỗ hơi sưng đỏ, móc dinh dịch vừa mới bắn vào trong.
Cô cảm thấy hơi khó chịu nên cau mày, hai mắt đỏ hoe, cổ họng bật ra hơi thở nhẹ nhàng.
Nghe hơi đáng thương.
Chân cô đau đến mức đứng không vững, bị cậu ôm vào lòng ngực, sau khi tắm xong, cậu lấy sữa tắm bôi lên trước ngực và lưng cô, sữa tắm trơn trượt khiến xúc cảm trở nên gợi tình hơn, Phục Hoa bị cậu xoa đến mức núm vú cưng cứng, cậu nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu, dưới dòng nước ấm áp, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn này rất dịu dàng.
Nhưng Phục Hoa bị nụ hôn này dọa đến nỗi sợ cậu sẽ làm điều gì đó ở đây.
Hạng Huân chỉ hôn cô một lúc liền buông cô ra, sau khi tắm cho cô, cậu quấn khăn tắm cho cô rồi bế cô vào phòng, cậu không mặc gì cả, làn da trắng đến thái quá.
Sau khi đặt Phục Hoa lên giường, cô lập tức xoay người trốn vào trong, nhưng vừa mới xoay người đã bị Hạng Huân kéo vào trong lòng ngực, khăn tắm rơi xuống, áp sát vào người cậu.
Cậu cụp mắt nhìn cô, cô hoảng sợ ngước lên nhìn cậu.
Cậu dùng một tay ôm lấy gáy cô, áp mặt cô vào trong ngực, giọng nói phát ra từ lòng ngực, run lên theo nhịp tim đập: “Cho em ôm chị ngủ một đêm.”
Trái tim của Phục Hoa giống như bị đánh trúng, đình trệ một khoảng thời gian.
Cô bị ép phải áp vào ngực Hạng Huân, nghe tiếng tim đập nhanh của cậu.
Cổ họng cậu bật ra một tiếng thở dài, sau đó một giọng nói khàn khàn từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Chị dâu, em muốn đêm nay…”
“Trôi qua thật lâu.”
Đôi mắt của Phục Hoa từ từ mở to, từ trước đến nay cô không ngờ Hạng Huân luôn có suy nghĩ như vậy với mình.
“Chị dâu.” Cậu nâng cằm cô lên, hôn cô lần nữa.
Động tác vô cùng dịu dàng, giống như bông hoa màu trắng mà cậu dùng tay đùa giỡn trước kia, vuốt ve từng chút một.
“Tại chị.” Cậu nói.
Phục Hoa xin lỗi theo bản năng: “Xin lỗi.”
Hạng Huân ôm chặt lấy cô: “Em không cần chị xin lỗi.”
Cậu hôn cô thật mạnh, thấy cô bị hôn đến ngạt thở mới buông cô ra, cẩn thận mút hôn cánh môi của cô: “Em muốn chị cũng thích em.”
Trái tim của Phục Hoa đập thình thịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.