Chương 28:
Tô Mã Lệ
31/05/2024
Hạng Huân ôm cô chặt đến mức Phục Hoa muốn xoay người cũng không được.
Nửa đêm cô ngủ mơ màng, nhận nhầm Hạng Huân thành Hạng Chấn, chủ động ôm eo cậu, rúc vào cổ cậu, hàm hồ gọi: “Chồng.”
Đôi mắt của Hạng Huân chợt mở to, cậu nhéo cằm cô, cắn môi cô thật mạnh.
Phục Hoa bị cắn thì tỉnh lại ngay lập tức, ý thức của cô vẫn còn mơ hồ, hai chân bị chàng trai quấn quanh eo, ngón tay của cậu thăm dò vào trong, nhưng không hề ẩm ướt một chút nào, cậu đứng dậy bật đèn, tách hai chân cô sang hai bên, sau đó cúi đầu liếm huyệt của cô.
Phục Hoa bị liếm thì giật mình, cơn buồn ngủ duy nhất cũng lập tức biến mất, cô giơ tay đẩy Hạng Chấn, “Đừng…A…”
Chàng trai dùng đầu lưỡi quấn lấy thịt non vào trong miệng, vừa mút vừa cắn, tiếng kêu của Phục Hoa thay đổi, cô ưỡn người, hai tay nắm chặt tóc của Hạng Huân, hai cái đùi kẹp chặt rồi thả lỏng, cổ họng bật ra tiếng rên như tiếng khóc: “Hạng Huân…Đừng…sLàm ơn…”
Hạng Huân nuốt nước mật chảy ra từ giữa hai cánh hoa âm hộ, cậu mút mạnh viên đậu tròn, dùng lưỡi quét hai mảnh môi đang run rẩy.
Phục Hoa bị liếm đến mức run rẩy, hai đùi kẹp chặt đầu Hạng Huân, hai tay kéo tóc cậu, chẳng mấy chốc đã hét to: “A a a…”
Một dòng nước phun ra, bụng của Phục Hoa vẫn run run, nhưng Hạng Huân đã cầm dương vật cương cứng đâm vào trong.
Cô vừa trải qua cơn cực khoái, trước khi lấy lại bình tĩnh, cô bị chàng trai ôm eo, đâm mấy chục lần, Phục Hoa hét lên như điên, nước mắt tuôn rơi khắp nơi.
“Hạng Huân…Hạng Huân…Hức…Chậm một chút…”
Cô sắp bị nện chết rồi.
Hạng Huân cúi đầu mút môi cô, nâng hai chân cô đặt lên vai, dùng lực đâm mạnh vào trong, toàn bộ ván giường rung chuyển, chiếc giường kêu cót két tưởng chừng như sẽ sập trong giây tiếp theo, chúng phát ra âm thanh kẽo kẹt.
“Chị dâu.” Hơi thở của cậu nóng rực, nụ hôn rơi xuống giống như ngọn lửa đốt cháy toàn bộ cơ thể của Phục Hoa, “Gọi chồng thêm lần nữa đi.”
Phục Hoa vừa khóc vừa lắc đầu, không biết do bị nện đến mức ý thức hỗn loạn hay đang kháng cự không muốn gọi.
Hạng Huân biến hai chân cô thành hình chữ M, ấn mạnh sang hai bên, sau đó ưỡn hôn điên cuồng thúc mấy chục lần, Phục Hoa lắc đầu hét lên, tiểu huyệt lại phun nước thêm lần nữa, nhưng Hạng Huân vẫn không dừng lại, một tay cậu bóp ngực cô, thỉnh thoảng cúi đầu cắn núm vú, dương vật mỗi lần đều đâm mạnh hơn vào trong cơ thể cô.
Linh hồn của cô đang bị nghiền nát.
Khoái cảm bén nhọn khiến Phục Hoa hét lên như bị điên, cô rên rỉ cầu xin Hạng Huân, cầu xin cậu chậm lại, cầu xin cậu đừng làm như vậy nữa, cô thực sự không thể chịu được nữa.
Hạng Huân cúi đầu hôn cô, khàn giọng nói: “Gọi chồng.”
Phục Hoa không muốn, cô cắn môi không phát ra âm thanh.
Hạng Huân nhấc một chân cô lên đặt trên vai, toàn bộ cơ thể đè lên người cô, dương vật đỏ tươi đâm vào lỗ huyệt, rút ra kéo theo một ít dâm dịch màu trắng, tiếng va chạm trộn lẫn với tiếng thở hổn hển của chàng trai vang vọng khắp phòng.
Phục Hoa khóc lóc gọi tên cậu, giọng nói vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ: “Hạng…Huân…”
Hạng Huân không quan tâm, hận không thể nện chết cô, túi tinh đập mạnh vào âm hộ, cậu nắm lấy hai tay cô ấn lên đỉnh đầu, vừa hôn cô vừa đâm mạnh.
Dương vật thô dài đâm vào trong đường hầm nhỏ hẹp, nhiều lần chọc đến tận cổ tử cung, rút ra rồi lại thọc mạnh khiến dâm dịch văng khắp nơi, khoái cảm vừa sâu vừa nặng.
Phục Hoa nức nở khóc thành tiếng: “Hạng…Huân…Đừng…”
Hạng Huân dừng lại, nhìn khuôn mặt đáng thương của cô, cậu không ép cô nữa, chỉ cúi mặt xuống, đến gần cô nói: “Chị hôn em đi.”
Phục Hoa thút thít nhìn cậu, một lúc sau cô mới ngửa mặt, nhẹ nhàng chạm vào môi cậu.
Khóe môi của Hạng Huân hơi cong lên.
Cậu chạm vào bờ môi, cúi đầu hôn cô thật sâu, cổ họng bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
“Chị dâu.”
Nửa đêm cô ngủ mơ màng, nhận nhầm Hạng Huân thành Hạng Chấn, chủ động ôm eo cậu, rúc vào cổ cậu, hàm hồ gọi: “Chồng.”
Đôi mắt của Hạng Huân chợt mở to, cậu nhéo cằm cô, cắn môi cô thật mạnh.
Phục Hoa bị cắn thì tỉnh lại ngay lập tức, ý thức của cô vẫn còn mơ hồ, hai chân bị chàng trai quấn quanh eo, ngón tay của cậu thăm dò vào trong, nhưng không hề ẩm ướt một chút nào, cậu đứng dậy bật đèn, tách hai chân cô sang hai bên, sau đó cúi đầu liếm huyệt của cô.
Phục Hoa bị liếm thì giật mình, cơn buồn ngủ duy nhất cũng lập tức biến mất, cô giơ tay đẩy Hạng Chấn, “Đừng…A…”
Chàng trai dùng đầu lưỡi quấn lấy thịt non vào trong miệng, vừa mút vừa cắn, tiếng kêu của Phục Hoa thay đổi, cô ưỡn người, hai tay nắm chặt tóc của Hạng Huân, hai cái đùi kẹp chặt rồi thả lỏng, cổ họng bật ra tiếng rên như tiếng khóc: “Hạng Huân…Đừng…sLàm ơn…”
Hạng Huân nuốt nước mật chảy ra từ giữa hai cánh hoa âm hộ, cậu mút mạnh viên đậu tròn, dùng lưỡi quét hai mảnh môi đang run rẩy.
Phục Hoa bị liếm đến mức run rẩy, hai đùi kẹp chặt đầu Hạng Huân, hai tay kéo tóc cậu, chẳng mấy chốc đã hét to: “A a a…”
Một dòng nước phun ra, bụng của Phục Hoa vẫn run run, nhưng Hạng Huân đã cầm dương vật cương cứng đâm vào trong.
Cô vừa trải qua cơn cực khoái, trước khi lấy lại bình tĩnh, cô bị chàng trai ôm eo, đâm mấy chục lần, Phục Hoa hét lên như điên, nước mắt tuôn rơi khắp nơi.
“Hạng Huân…Hạng Huân…Hức…Chậm một chút…”
Cô sắp bị nện chết rồi.
Hạng Huân cúi đầu mút môi cô, nâng hai chân cô đặt lên vai, dùng lực đâm mạnh vào trong, toàn bộ ván giường rung chuyển, chiếc giường kêu cót két tưởng chừng như sẽ sập trong giây tiếp theo, chúng phát ra âm thanh kẽo kẹt.
“Chị dâu.” Hơi thở của cậu nóng rực, nụ hôn rơi xuống giống như ngọn lửa đốt cháy toàn bộ cơ thể của Phục Hoa, “Gọi chồng thêm lần nữa đi.”
Phục Hoa vừa khóc vừa lắc đầu, không biết do bị nện đến mức ý thức hỗn loạn hay đang kháng cự không muốn gọi.
Hạng Huân biến hai chân cô thành hình chữ M, ấn mạnh sang hai bên, sau đó ưỡn hôn điên cuồng thúc mấy chục lần, Phục Hoa lắc đầu hét lên, tiểu huyệt lại phun nước thêm lần nữa, nhưng Hạng Huân vẫn không dừng lại, một tay cậu bóp ngực cô, thỉnh thoảng cúi đầu cắn núm vú, dương vật mỗi lần đều đâm mạnh hơn vào trong cơ thể cô.
Linh hồn của cô đang bị nghiền nát.
Khoái cảm bén nhọn khiến Phục Hoa hét lên như bị điên, cô rên rỉ cầu xin Hạng Huân, cầu xin cậu chậm lại, cầu xin cậu đừng làm như vậy nữa, cô thực sự không thể chịu được nữa.
Hạng Huân cúi đầu hôn cô, khàn giọng nói: “Gọi chồng.”
Phục Hoa không muốn, cô cắn môi không phát ra âm thanh.
Hạng Huân nhấc một chân cô lên đặt trên vai, toàn bộ cơ thể đè lên người cô, dương vật đỏ tươi đâm vào lỗ huyệt, rút ra kéo theo một ít dâm dịch màu trắng, tiếng va chạm trộn lẫn với tiếng thở hổn hển của chàng trai vang vọng khắp phòng.
Phục Hoa khóc lóc gọi tên cậu, giọng nói vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ: “Hạng…Huân…”
Hạng Huân không quan tâm, hận không thể nện chết cô, túi tinh đập mạnh vào âm hộ, cậu nắm lấy hai tay cô ấn lên đỉnh đầu, vừa hôn cô vừa đâm mạnh.
Dương vật thô dài đâm vào trong đường hầm nhỏ hẹp, nhiều lần chọc đến tận cổ tử cung, rút ra rồi lại thọc mạnh khiến dâm dịch văng khắp nơi, khoái cảm vừa sâu vừa nặng.
Phục Hoa nức nở khóc thành tiếng: “Hạng…Huân…Đừng…”
Hạng Huân dừng lại, nhìn khuôn mặt đáng thương của cô, cậu không ép cô nữa, chỉ cúi mặt xuống, đến gần cô nói: “Chị hôn em đi.”
Phục Hoa thút thít nhìn cậu, một lúc sau cô mới ngửa mặt, nhẹ nhàng chạm vào môi cậu.
Khóe môi của Hạng Huân hơi cong lên.
Cậu chạm vào bờ môi, cúi đầu hôn cô thật sâu, cổ họng bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
“Chị dâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.