Chương 43:
Tô Mã Lệ
07/06/2024
Phục Hoa nghe thấy thanh âm, vừa quay đầu liền nhìn thấy Hạng Chấn, cô sợ hãi đến mức tiểu huyệt co rút điên cuồng, kẹp đến nỗi trán Hạng Huân nổi gân xanh, cậu đè eo Phục Hoa, ấn cô vào trong lòng ngực, thở hổn hển trấn an: “Đừng nhúc nhích, không sao đâu.”
Hạng Chấn nhìn xung quanh tìm thứ gì đó, tốt nhất là một cây gậy gỗ có thể đánh chết Hạng Huân.
Sau khi tìm một vòng không thấy gì, anh ngẩng đầu lên lần nữa, Hạng Huân đang ôm eo Phục Hoa, tiếp tục ưỡn hông đâm thọc.
Hạng Chấn: “…”
“Con mẹ nó mày cho rằng tao chết rồi sao?!” Anh tức đến độ muốn giết chết người.
Phục Hoa quá nhạy cảm, bởi vì Hạng Chấn ở ngay bên cạnh nên cô rơi vào trạng thái căng thẳng đến mức suy sụp, tiểu huyệt kẹp chặt đến mức Hạng Chấn suýt nữa bị bóp nghẹt, cậu thở hổn hển bóp mông Phục Hoa, nhỏ giọng nói: “Chị dâu, thả lỏng.”
Lời còn chưa dứt, Phục Hoa đã lên đỉnh, không biết cô bị cái gì kích thích mà tiểu huyệt ẩm ướt điên cuồng siết chặt dương vật đỏ ửng trong cơ thể, hai mắt của Hạng Huân đỏ rực, cổ nổi gân xanh, cậu ôm eo Phục Hoa, đâm mạnh mấy chục cái, lúc này mới xuất tinh vào bên trong cô.
Xuất tinh xong, cậu vẫn ôm Phục Hoa ngồi trên bồn cầu, một tay vòng qua eo cô, một tay giữ cằm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Phục Hoa vừa mới lên đỉnh, cơ thể mềm nhũn, cô muốn đẩy cậu ra nhưng người bất động, nước mắt lần lượt rơi xuống, không biết do vì khoái cảm hay vì bị Hạng Chấn dọa.
Hạng Huân liếm nước mắt của cô, hôn lên môi cô lần nữa, khàn giọng nói: “Chị dâu, đừng sợ.”
Hạng Chấn thấy cảnh này, anh tức giận hét lên: “Mẹ nó, đó là vợ tao!”
Hạng Huân quay đầu, không tức giận ngút trời như Hạng Chấn, phản ứng của Hạng Huân cực kỳ bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh như có cơ hội thắng: “Anh, anh muốn có con nữa không?”
Trong thâm tâm Hạng Chấn không ngừng lẩm bẩm tao sao không bị mày lừa đâu thằng khốn nạn!
“Tao…”
Anh còn chưa nói đã bị Hạng Huân cắt ngang: “Nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
“Ông đây nghĩ kỹ từ lâu rồi!” Hạng Chấn hét vào mặt cậu, “Tao mẹ nó đổi thành ai cũng không cần loại rác rưởi như mày!”
Hạng Huân nhếch môi: “Vậy anh đổi người khác đi, có lẽ chị dâu sẽ trở thành vợ của người khác, đứa trẻ sinh ra không hưởng gen và chỉ số thông minh của em, một đứa bé vừa xấu vừa ngốc bị anh nuôi lớn, đã thế còn gọi người khác là cha.”
Hạng Chấn lập tức nghẹn họng: “…”
Hạng Huân cúi đầu hôn bả vai của Phục Hoa, nói với Hạng Chấn: “Đóng cửa lại.”
Hạng Chấn lại nổi giận: “Hạng Huân, mày…”
Hạng Huân lạnh lùng liếc nhìn anh: “Anh muốn xem cũng không phải không thể.”
Cậu không rút ra, dương vật cứng rắn chậm rãi bùng phát trong cơ thể của Phục Hoa, cậu ưỡn hông đâm vào trong cơ thể cô vài lần, Phục Hoa cắn môi, dựa vào vai cậu, hai tay cô bóp cánh tay của Hạng Huân, cổ họng bật ra tiếng nức nở gì đó giống như cầu xin.
Hai người không biết đã làm bao lâu, tóc Phục Hoa ướt đẫm, nước mắt đầm đìa, cô dựa vào lòng ngực của Hạng Huân, từng nơi trên cơ thể đều toát một lớp mồ hôi mỏng.
Nhìn xuống, cặp mông và vòng eo thon đầy những dấu tay màu đỏ.
Hạng Chấn không nhớ rõ mình để lại hay tên khốn Hạng Huân này để lại, nhưng lúc này, ở trong mắt anh, những vết đỏ này vô cùng chướng mắt.
Hạng Huân vén mái tóc dài trên ngực của Phục Hoa, cúi đầu ngậm bầu ngực của cô, hàm răng mút cắn mạnh mẽ, Phục Hoa không biết do đau hay bởi vì Hạng Chấn đứng bên cạnh nên cô run rẩy lên đỉnh lần nữa, Hạng Huân bị kẹp, cậu bóp eo cô hít một hơi: “Chị dâu, chị kẹp chặt quá, thả lỏng.”
“Mẹ kiếp…” Hạng Chấn tức đến mức lồng ngực phập phồng, câu chửi tục trong miệng đến bên miệng rồi lại không thể nói nên lời.
Hạng Huân quả thực không phải tên khốn.
Nhưng vừa rồi anh nhìn thấy rõ Phục Hoa chủ động hôn Hạng Huân.
Phục Hoa thích Hạng Huân.
Vợ của anh thích em trai ruột của anh.
Hạng Chấn nhìn xung quanh tìm thứ gì đó, tốt nhất là một cây gậy gỗ có thể đánh chết Hạng Huân.
Sau khi tìm một vòng không thấy gì, anh ngẩng đầu lên lần nữa, Hạng Huân đang ôm eo Phục Hoa, tiếp tục ưỡn hông đâm thọc.
Hạng Chấn: “…”
“Con mẹ nó mày cho rằng tao chết rồi sao?!” Anh tức đến độ muốn giết chết người.
Phục Hoa quá nhạy cảm, bởi vì Hạng Chấn ở ngay bên cạnh nên cô rơi vào trạng thái căng thẳng đến mức suy sụp, tiểu huyệt kẹp chặt đến mức Hạng Chấn suýt nữa bị bóp nghẹt, cậu thở hổn hển bóp mông Phục Hoa, nhỏ giọng nói: “Chị dâu, thả lỏng.”
Lời còn chưa dứt, Phục Hoa đã lên đỉnh, không biết cô bị cái gì kích thích mà tiểu huyệt ẩm ướt điên cuồng siết chặt dương vật đỏ ửng trong cơ thể, hai mắt của Hạng Huân đỏ rực, cổ nổi gân xanh, cậu ôm eo Phục Hoa, đâm mạnh mấy chục cái, lúc này mới xuất tinh vào bên trong cô.
Xuất tinh xong, cậu vẫn ôm Phục Hoa ngồi trên bồn cầu, một tay vòng qua eo cô, một tay giữ cằm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Phục Hoa vừa mới lên đỉnh, cơ thể mềm nhũn, cô muốn đẩy cậu ra nhưng người bất động, nước mắt lần lượt rơi xuống, không biết do vì khoái cảm hay vì bị Hạng Chấn dọa.
Hạng Huân liếm nước mắt của cô, hôn lên môi cô lần nữa, khàn giọng nói: “Chị dâu, đừng sợ.”
Hạng Chấn thấy cảnh này, anh tức giận hét lên: “Mẹ nó, đó là vợ tao!”
Hạng Huân quay đầu, không tức giận ngút trời như Hạng Chấn, phản ứng của Hạng Huân cực kỳ bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh như có cơ hội thắng: “Anh, anh muốn có con nữa không?”
Trong thâm tâm Hạng Chấn không ngừng lẩm bẩm tao sao không bị mày lừa đâu thằng khốn nạn!
“Tao…”
Anh còn chưa nói đã bị Hạng Huân cắt ngang: “Nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
“Ông đây nghĩ kỹ từ lâu rồi!” Hạng Chấn hét vào mặt cậu, “Tao mẹ nó đổi thành ai cũng không cần loại rác rưởi như mày!”
Hạng Huân nhếch môi: “Vậy anh đổi người khác đi, có lẽ chị dâu sẽ trở thành vợ của người khác, đứa trẻ sinh ra không hưởng gen và chỉ số thông minh của em, một đứa bé vừa xấu vừa ngốc bị anh nuôi lớn, đã thế còn gọi người khác là cha.”
Hạng Chấn lập tức nghẹn họng: “…”
Hạng Huân cúi đầu hôn bả vai của Phục Hoa, nói với Hạng Chấn: “Đóng cửa lại.”
Hạng Chấn lại nổi giận: “Hạng Huân, mày…”
Hạng Huân lạnh lùng liếc nhìn anh: “Anh muốn xem cũng không phải không thể.”
Cậu không rút ra, dương vật cứng rắn chậm rãi bùng phát trong cơ thể của Phục Hoa, cậu ưỡn hông đâm vào trong cơ thể cô vài lần, Phục Hoa cắn môi, dựa vào vai cậu, hai tay cô bóp cánh tay của Hạng Huân, cổ họng bật ra tiếng nức nở gì đó giống như cầu xin.
Hai người không biết đã làm bao lâu, tóc Phục Hoa ướt đẫm, nước mắt đầm đìa, cô dựa vào lòng ngực của Hạng Huân, từng nơi trên cơ thể đều toát một lớp mồ hôi mỏng.
Nhìn xuống, cặp mông và vòng eo thon đầy những dấu tay màu đỏ.
Hạng Chấn không nhớ rõ mình để lại hay tên khốn Hạng Huân này để lại, nhưng lúc này, ở trong mắt anh, những vết đỏ này vô cùng chướng mắt.
Hạng Huân vén mái tóc dài trên ngực của Phục Hoa, cúi đầu ngậm bầu ngực của cô, hàm răng mút cắn mạnh mẽ, Phục Hoa không biết do đau hay bởi vì Hạng Chấn đứng bên cạnh nên cô run rẩy lên đỉnh lần nữa, Hạng Huân bị kẹp, cậu bóp eo cô hít một hơi: “Chị dâu, chị kẹp chặt quá, thả lỏng.”
“Mẹ kiếp…” Hạng Chấn tức đến mức lồng ngực phập phồng, câu chửi tục trong miệng đến bên miệng rồi lại không thể nói nên lời.
Hạng Huân quả thực không phải tên khốn.
Nhưng vừa rồi anh nhìn thấy rõ Phục Hoa chủ động hôn Hạng Huân.
Phục Hoa thích Hạng Huân.
Vợ của anh thích em trai ruột của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.