Chương 11
Mộc Kim An
17/05/2022
Editor: MòeHôm nay Dư Sơ Nịnh mặc một chiếc quần jean, bởi vì chạy vội chạy vàng nên gấu quần đã ướt sũng, dính trên chân có chút không thoải mái.
Lúc này, Từ Kỳ Ngộ đột nhiên nói như vậy khiến cô hơi kinh ngạc, có chút không chắc chắn có phải anh đang quan tâm mình hay không?
“Hôm qua chúng ta đã có hẹn hôm nay sẽ gặp nhau, em không ngờ hôm nay trời sẽ mưa.” Dư Sơ Nịnh ngơ ngác giải thích.
Từ Kỳ Ngộ nhíu mày: “Không thấy đang mưa hay sao?”
Trái tim Dư Sơ Nịnh nảy lên, vẻ vui mừng trên mặt lan đến tận chân mày, “Anh đang quan tâm em đấy à? Không sao cả, dù sao thì đến viện Kỹ Công hay về ký túc xá giày cùng ướt cả mà.”
Cái cớ của cô cũng khá là trọn vẹn, nhưng Từ Kỳ Ngộ lại thẳng thừng trả lời: “Tôi thấy phiền.”
Nói nặng lời như vậy, Dư Sơ Nịnh hơi sững sờ, cô chớp chớp đôi mắt rồi mở khóa kéo cặp sách, lấy ra phong thư tình đã chuẩn bị, “Em đến để đưa thư tình.”
Từ Kỳ Ngộ khẽ thở dài, nhận lấy thư tình từ trong tay cô gái, nhanh chóng mở ra nhìn lướt qua rồi trả lại cho cô: “Được rồi, thư tình tôi đã đọc. Tôi từ chối, sau này đừng đưa nữa.”
Dư Sơ Nịnh cảm thấy rất đau lòng, mặc dù đây không lần đầu tiên cô bị Từ Kỳ Ngộ từ chối, nhưng lần này đặc biệt khó chịu hơn rất nhiều.
Bên ngoài trời vẫn mưa ào ào, không hề có chiều hướng nhỏ lại, Từ Kỳ Ngộ bước đi dưới mái hiên, mở ô chuẩn bị rời đi.
“Không phải anh muốn biết vì sao em biết anh ở thư viện hay sao? Em nói cho anh…” Dư Sơ Nịnh thấy anh sắp đi, liền vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Lúc này, Từ Kỳ Ngộ cầm ô đứng dưới mưa, anh khẽ liếc mắt, giọng điệu lạnh lùng: “Bây giờ tôi không muốn biết nữa.”
Nói xong lời này, anh dừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm một câu: “Mưa rất lớn, em trở về sớm chút. Còn một chuyện, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Dư Sơ Nịnh nằm bò trên bàn, cầm cây bút chì viết nhanh mấy chữ ở bên cạnh bức phác họa rồi dừng lại, đó là tên của Từ Kỳ Ngộ, chữ viết nguệch ngoạc, giống như muốn phát tiết tất cả sự giận dỗi.
Mà bên cạnh cái tên là một bức kí họa, là dáng vẻ ngoái đầu trong cơn mưa của Từ Kỳ Ngộ. Mặc dù khi ấy vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng, nhưng khi phối hợp với chiếc nhan sắc đỉnh cao ấy, lại tạo nên một loại hấp dẫn không thể diễn tả nổi.
Dư Sơ Nịnh vừa tức giận vừa vẽ lại cảnh tượng lúc ấy.
Nhìn góc nghiêng của Từ Kỳ Ngộ trong tập phác thảo, khuôn mặt góc cạnh sắc nét, thật sự rất đẹp trai, Dư Sơ Nịnh cắn răng, cầm bút chì muốn ngoạc trên mặt anh mấy mụt ruồi vừa to lại vừa đen.
Nhưng cuối cùng cô lại nhẫn nhịn không ra tay, dù sao người trong tranh cũng vô tội thôi mà.
Bấy giờ, Dư Sơ Nịnh nhớ tới bức thư tình đáng thương bị Từ Kỳ Ngộ quăng về của mình, chạy nhanh tới mở cặp ra kiểm tra.
Giấy viết thư được mở ra, trên mặt giấy là một ông mặt trời to đùng, cô gái tóc dài đang híp mặt đắm mình trong ánh nắng.
Bên dưới còn được ghi một hàng chữ be bé: Mỗi ngày gặp được anh đều là ngày trời trong.
…
Đây là một câu nói cực kỳ không phù hợp với thời tiết hôm nay, Dư Sơ Nịnh gãi tóc, cảm thấy hôm nay mình vô cùng xui xẻo.
Trời trong cái qq gì chứ, bên ngoài trời đang mưa lớn hơn cả hôm Y Bình tìm ba cô ấy đòi tiền [*] kia kìa.
[*] một cảnh trong bộ phim Dòng sông ly biệt, mưa to ơi là to…
Chẳng lẽ bởi vì nhìn thấy thư tình như vậy nên Từ Kỳ Ngộ mới không muốn nhận? Mới tức giận?
“Aaaaaa” Dư Sơ Nịnh cảm thấy trái tim đàn ông giống y như cây kim dưới đáy bể, cô tủi thân lắm luôn.
Đúng lúc này, cửa phòng ký túc xá được mở ra, bạn cùng phòng ăn cơm trưa xong đã quay về, Lý Tử Thiến đi đầu còn mang một phần về cho Dư Sơ Nịnh.
“Ở ngoài cửa đã nghe thấy giọng cậu rồi đó, có chuyện gì vậy?” Lý Tử Thiến đặt đồ ăn đã đóng gói cẩn thận lên bàn cô, rồi liếc mắt nhìn qua bức ký họa trên tập phác họa: “Gặp trở ngại gì lúc đi tìm Từ Kỳ Ngộ hay sao?”
Dư Sơ Nịnh tủi thân trong lòng, nhìn thấy người có thể tâm sự đã trở về, dứt khoát ôm lấy eo của Lý Tử Thiến, dựa vào người cô ấy khóc lớn: “Hôm nay tớ bị Từ Kỳ Ngộ từ chối một cách phũ phàng.”
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô theo đuổi người khác, chưa có kinh nghiệm gì. Vài lần trước Từ Kỳ Ngộ cũng đã từ chối nhưng không có lạnh lùng đến như vậy, cho nên cô vẫn hoàn toàn có thể chấp nhận được. Dư Sơ Nịnh không phải người mít ướt, chỉ là hôm nay sự nhiệt tình của chính mình đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh từ đầu cho đến chân, lạnh thấu tâm can.
Dư Sơ Nịnh vừa khóc, mấy người Lý Tử Thiến liền sợ hãi vây lại.
“Cậu kể chi tiết tớ xem nào.” Lý Tử Thiến vỗ lưng cô mà nói.
Dư Sơ Nịnh chỉ kể một cách đơn giản, bản thân dầm mưa đi đưa thư tình, kết quả lại bị Từ Kỳ Ngộ lạnh lùng cự tuyệt, bảo cô sau này đừng đến nữa.
“Thảo nào trên diễn đàn có nói nữ sinh theo đuổi Từ Kỳ Ngộ thường bỏ cuộc rất nhanh, không ngờ anh ấy lại đáng sợ như vậy.” Đào Văn Văn thở dài.
Lý Tử Thiến thì có chút không vui, Dư Sơ Nịnh vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp, không phải không có người theo đuổi, hà tất phải chịu nỗi khổ này, “Nếu Từ Kỳ Ngộ đã nói như vậy, sau này cậu đừng đi nữa, yêu đương phương khổ lắm.”
Dư Sơ Nịnh nhanh chóng lau khô nước mắt, sự tủi thân cũng trôi bớt theo dòng lệ, giờ đã ổn hơn nhiều, “Nhưng anh ấy là người duy nhất khiến tim tớ đập nhanh, tớ không muốn từ bỏ như vậy đâu.”
Thời Ương ở bên cạnh trầm mặc hồi lâu, lúc này mới lên tiếng: “Cách làm của Từ Kỳ Ngộ có thể lý giải được, vả lại, từ lời nói của anh ấy cho thấy anh ấy nghĩ rằng trời mưa to như vậy, cậu không nên đến tìm anh ấy. Nếu cậu thực sự thích đến mức không thể nào từ bỏ, vậy thì cứ từ từ, tớ thấy thực ra anh ấy cũng không kháng cự cậu lắm đâu.”
“Thời Ương, cái con người này trước giờ căn bản không bao giờ khuyên nhủ người khác mà.” Nhìn thấy đôi mắt Dư Sơ Nịnh sáng lên, Lý Tử Thiến có chút nhức đầu.
Dư Sơ Nịnh ôm hai bên má của chính mình, làm bản thân tỉnh táo, lại lần nữa khôi phục gương mặt tươi cười: “Thời Ương nói đúng, chút xíu này đã suy sụp thì làm sao mà tiếp tục theo đuổi người ta.”
Sau khi nghĩ thông, Dư Sơ Nịnh cảm thấy hành động khóc lóc vừa rồi của mình trông thật giống con ngốc!
Đào Văn Văn nhìn gương mặt tươi cười của Dư Sơ Nịnh cũng cười nói: “Cười tươi xinh hẳn ra, ban nãy khóc trông xấu mù luôn ý.”
Dư Sơ Nịnh: “…”
Ủa vậy ban nãy vì sao cô lại khóc?
Mưa thu liên miên mấy ngày liền, nhiệt độ cũng càng lúc càng thấp xuống, Dư Sơ Nịnh chỉ đi qua đi lại giữa phòng học và ký túc xá, ban ngày ở phòng vẽ vẽ tranh, buổi tối thì về ký túc xá vẽ truyện.
Đã nhiều ngày như vậy nhưng Dư Sơ Nịnh vẫn chưa đi tìm Từ Kỳ Ngộ lần nào, tựa như người ấy thực sự chưa từng tồn tại trong đời mình.
Nguyên nhân là do trong lòng Dư Sơ Nịnh nghĩ thế này, nếu Từ Kỳ Ngộ không vui vì trời mưa cô còn đi tìm anh, khiến anh thêm phiền phức, vậy thì cô đợi đến lúc tạnh rồi đi là được.
Tôn Thần, Tống Kiến Minh và Phương Cường thì khác, mấy người học cùng lớp với Từ Kỳ Ngộ, Dư Sơ Nịnh tới hay không tới, bọn họ là người biết rõ nhất.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Từ Kỳ Ngộ quay trở về ký túc xá với khuôn mặt u ám vào ngày trời mưa đó, suốt mấy ngày liền, cậu ta không hề nở nụ cười, mà điều kỳ quái nhất chính là, Dư Sơ Nịnh không còn đến nữa tìm cậu ta nữa.
Tôn Thần có lên Wechat hỏi thử Dư Sơ Nịnh, nhưng tin nhắn ấy lại giống như đá chìm đáy biển, điều này khiến anh ta hơi bất an nhè nhẹ sau khi đã nhận giày đá bóng.
Trên ghế dài ở sân bóng rổ, Tôn Thần hỏi Từ Kỳ Ngộ đang ngồi bên cạnh mình: “Cậu với em gái đã xảy ra chuyện gì rồi à?”
Từ Kỳ Ngộ hơi sững lại, sau đó cúi xuống buộc dây giày: “Sao lại hỏi như vậy?”
Tôn Thần đáp: “Em gái ấy đã mấy ngày không tới, bảo không có việc gì còn lâu tôi mới tin.”
Từ Kỳ Ngộ mím môi: “Tôi bảo cô ấy đừng tới tìm tôi nữa.”
Tôn Thần kinh ngạc nhìn cậu bạn: “Cậu từ chối em ấy rồi hả? Tôi còn tưởng đối với cậu thì em gái cũng có chút khác biệt, không ngờ cậu không thích em ấy chút nào!”
“Thích… Là cảm giác gì vậy?” Từ Kỳ Ngộ ngồi thẳng người, mờ mịt nhìn ra đằng xa.
Tôn Thần bị câu hỏi bất thình lình của anh làm cho bất ngờ, sau đó vuốt cằm nói: “Thích chính là động tâm, là khát vọng. Cậu ngẫm lại xem, có thứ gì mà vừa nhìn một cái liền ao ước muốn có được hay không, thích một người cũng như vậy đấy, bởi vì động tâm nên khát vọng được ở bên cô ấy.”
Từ Kỳ Ngộ im lặng không lên tiếng, gia cảnh anh rất tốt, chi tiêu ăn mặc đều đầy đủ, không cần phiền não, cũng chẳng cần suy nghĩ đến điều đó, ngay cả thành tích cũng dễ dàng đạt được mức tốt nhất.
Những cảm xúc như ao ước, khát vọng, anh đều chưa từng có, dường như cũng chưa bao giờ phải dùng tới.
Tôn Thần tiếp tục làm ra vẻ cao thâm khó đoán, thực ra trước đến giờ anh ta cũng đã thích ai đâu, những lời này toàn là tào lao cả, nhưng điều đó cũng chẳng thể ngăn cản anh ta trở thành một bậc thầy yêu đương, “Có một câu rất chuẩn, thích bắt đầu từ sự hiếu kỳ, cậu hiểu không?”
Từ Kỳ Ngộ nhíu mày, hiếu kỳ? Tựa như việc anh hiếu kỳ tại sao Dư Sơ Nịnh lại biết anh ở thư viện phải không?
Lúc này, cách đó không xa có một nữ sinh đang lon ton chạy lại chỗ này, Tôn Thần tập trung nhìn vào, đó là Dư Sơ Nịnh, anh ta huýt sáo với cậu bạn bên cạnh mình: “Ei, em gái cuối cùng cũng tới rồi.”
Nếu ban nãy anh ta không hoa mắt, thì trong khoảnh khắc đó, đôi lông mày đang nhíu chặt của Từ Kỳ Ngộ đã lập tức giãn ra.
Tác giả có lời muốn nói: Sơ Nịnh ngửa mặt lên trời cười to, loại chuyện như yêu đương thế này em tới dạy anh là được rồi!
Đợi Sơ Nịnh trêu chọc khiến anh động tâm rồi dứt khoát bỏ trốn.
Lúc này, Từ Kỳ Ngộ đột nhiên nói như vậy khiến cô hơi kinh ngạc, có chút không chắc chắn có phải anh đang quan tâm mình hay không?
“Hôm qua chúng ta đã có hẹn hôm nay sẽ gặp nhau, em không ngờ hôm nay trời sẽ mưa.” Dư Sơ Nịnh ngơ ngác giải thích.
Từ Kỳ Ngộ nhíu mày: “Không thấy đang mưa hay sao?”
Trái tim Dư Sơ Nịnh nảy lên, vẻ vui mừng trên mặt lan đến tận chân mày, “Anh đang quan tâm em đấy à? Không sao cả, dù sao thì đến viện Kỹ Công hay về ký túc xá giày cùng ướt cả mà.”
Cái cớ của cô cũng khá là trọn vẹn, nhưng Từ Kỳ Ngộ lại thẳng thừng trả lời: “Tôi thấy phiền.”
Nói nặng lời như vậy, Dư Sơ Nịnh hơi sững sờ, cô chớp chớp đôi mắt rồi mở khóa kéo cặp sách, lấy ra phong thư tình đã chuẩn bị, “Em đến để đưa thư tình.”
Từ Kỳ Ngộ khẽ thở dài, nhận lấy thư tình từ trong tay cô gái, nhanh chóng mở ra nhìn lướt qua rồi trả lại cho cô: “Được rồi, thư tình tôi đã đọc. Tôi từ chối, sau này đừng đưa nữa.”
Dư Sơ Nịnh cảm thấy rất đau lòng, mặc dù đây không lần đầu tiên cô bị Từ Kỳ Ngộ từ chối, nhưng lần này đặc biệt khó chịu hơn rất nhiều.
Bên ngoài trời vẫn mưa ào ào, không hề có chiều hướng nhỏ lại, Từ Kỳ Ngộ bước đi dưới mái hiên, mở ô chuẩn bị rời đi.
“Không phải anh muốn biết vì sao em biết anh ở thư viện hay sao? Em nói cho anh…” Dư Sơ Nịnh thấy anh sắp đi, liền vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Lúc này, Từ Kỳ Ngộ cầm ô đứng dưới mưa, anh khẽ liếc mắt, giọng điệu lạnh lùng: “Bây giờ tôi không muốn biết nữa.”
Nói xong lời này, anh dừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm một câu: “Mưa rất lớn, em trở về sớm chút. Còn một chuyện, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Dư Sơ Nịnh nằm bò trên bàn, cầm cây bút chì viết nhanh mấy chữ ở bên cạnh bức phác họa rồi dừng lại, đó là tên của Từ Kỳ Ngộ, chữ viết nguệch ngoạc, giống như muốn phát tiết tất cả sự giận dỗi.
Mà bên cạnh cái tên là một bức kí họa, là dáng vẻ ngoái đầu trong cơn mưa của Từ Kỳ Ngộ. Mặc dù khi ấy vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng, nhưng khi phối hợp với chiếc nhan sắc đỉnh cao ấy, lại tạo nên một loại hấp dẫn không thể diễn tả nổi.
Dư Sơ Nịnh vừa tức giận vừa vẽ lại cảnh tượng lúc ấy.
Nhìn góc nghiêng của Từ Kỳ Ngộ trong tập phác thảo, khuôn mặt góc cạnh sắc nét, thật sự rất đẹp trai, Dư Sơ Nịnh cắn răng, cầm bút chì muốn ngoạc trên mặt anh mấy mụt ruồi vừa to lại vừa đen.
Nhưng cuối cùng cô lại nhẫn nhịn không ra tay, dù sao người trong tranh cũng vô tội thôi mà.
Bấy giờ, Dư Sơ Nịnh nhớ tới bức thư tình đáng thương bị Từ Kỳ Ngộ quăng về của mình, chạy nhanh tới mở cặp ra kiểm tra.
Giấy viết thư được mở ra, trên mặt giấy là một ông mặt trời to đùng, cô gái tóc dài đang híp mặt đắm mình trong ánh nắng.
Bên dưới còn được ghi một hàng chữ be bé: Mỗi ngày gặp được anh đều là ngày trời trong.
…
Đây là một câu nói cực kỳ không phù hợp với thời tiết hôm nay, Dư Sơ Nịnh gãi tóc, cảm thấy hôm nay mình vô cùng xui xẻo.
Trời trong cái qq gì chứ, bên ngoài trời đang mưa lớn hơn cả hôm Y Bình tìm ba cô ấy đòi tiền [*] kia kìa.
[*] một cảnh trong bộ phim Dòng sông ly biệt, mưa to ơi là to…
Chẳng lẽ bởi vì nhìn thấy thư tình như vậy nên Từ Kỳ Ngộ mới không muốn nhận? Mới tức giận?
“Aaaaaa” Dư Sơ Nịnh cảm thấy trái tim đàn ông giống y như cây kim dưới đáy bể, cô tủi thân lắm luôn.
Đúng lúc này, cửa phòng ký túc xá được mở ra, bạn cùng phòng ăn cơm trưa xong đã quay về, Lý Tử Thiến đi đầu còn mang một phần về cho Dư Sơ Nịnh.
“Ở ngoài cửa đã nghe thấy giọng cậu rồi đó, có chuyện gì vậy?” Lý Tử Thiến đặt đồ ăn đã đóng gói cẩn thận lên bàn cô, rồi liếc mắt nhìn qua bức ký họa trên tập phác họa: “Gặp trở ngại gì lúc đi tìm Từ Kỳ Ngộ hay sao?”
Dư Sơ Nịnh tủi thân trong lòng, nhìn thấy người có thể tâm sự đã trở về, dứt khoát ôm lấy eo của Lý Tử Thiến, dựa vào người cô ấy khóc lớn: “Hôm nay tớ bị Từ Kỳ Ngộ từ chối một cách phũ phàng.”
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô theo đuổi người khác, chưa có kinh nghiệm gì. Vài lần trước Từ Kỳ Ngộ cũng đã từ chối nhưng không có lạnh lùng đến như vậy, cho nên cô vẫn hoàn toàn có thể chấp nhận được. Dư Sơ Nịnh không phải người mít ướt, chỉ là hôm nay sự nhiệt tình của chính mình đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh từ đầu cho đến chân, lạnh thấu tâm can.
Dư Sơ Nịnh vừa khóc, mấy người Lý Tử Thiến liền sợ hãi vây lại.
“Cậu kể chi tiết tớ xem nào.” Lý Tử Thiến vỗ lưng cô mà nói.
Dư Sơ Nịnh chỉ kể một cách đơn giản, bản thân dầm mưa đi đưa thư tình, kết quả lại bị Từ Kỳ Ngộ lạnh lùng cự tuyệt, bảo cô sau này đừng đến nữa.
“Thảo nào trên diễn đàn có nói nữ sinh theo đuổi Từ Kỳ Ngộ thường bỏ cuộc rất nhanh, không ngờ anh ấy lại đáng sợ như vậy.” Đào Văn Văn thở dài.
Lý Tử Thiến thì có chút không vui, Dư Sơ Nịnh vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp, không phải không có người theo đuổi, hà tất phải chịu nỗi khổ này, “Nếu Từ Kỳ Ngộ đã nói như vậy, sau này cậu đừng đi nữa, yêu đương phương khổ lắm.”
Dư Sơ Nịnh nhanh chóng lau khô nước mắt, sự tủi thân cũng trôi bớt theo dòng lệ, giờ đã ổn hơn nhiều, “Nhưng anh ấy là người duy nhất khiến tim tớ đập nhanh, tớ không muốn từ bỏ như vậy đâu.”
Thời Ương ở bên cạnh trầm mặc hồi lâu, lúc này mới lên tiếng: “Cách làm của Từ Kỳ Ngộ có thể lý giải được, vả lại, từ lời nói của anh ấy cho thấy anh ấy nghĩ rằng trời mưa to như vậy, cậu không nên đến tìm anh ấy. Nếu cậu thực sự thích đến mức không thể nào từ bỏ, vậy thì cứ từ từ, tớ thấy thực ra anh ấy cũng không kháng cự cậu lắm đâu.”
“Thời Ương, cái con người này trước giờ căn bản không bao giờ khuyên nhủ người khác mà.” Nhìn thấy đôi mắt Dư Sơ Nịnh sáng lên, Lý Tử Thiến có chút nhức đầu.
Dư Sơ Nịnh ôm hai bên má của chính mình, làm bản thân tỉnh táo, lại lần nữa khôi phục gương mặt tươi cười: “Thời Ương nói đúng, chút xíu này đã suy sụp thì làm sao mà tiếp tục theo đuổi người ta.”
Sau khi nghĩ thông, Dư Sơ Nịnh cảm thấy hành động khóc lóc vừa rồi của mình trông thật giống con ngốc!
Đào Văn Văn nhìn gương mặt tươi cười của Dư Sơ Nịnh cũng cười nói: “Cười tươi xinh hẳn ra, ban nãy khóc trông xấu mù luôn ý.”
Dư Sơ Nịnh: “…”
Ủa vậy ban nãy vì sao cô lại khóc?
Mưa thu liên miên mấy ngày liền, nhiệt độ cũng càng lúc càng thấp xuống, Dư Sơ Nịnh chỉ đi qua đi lại giữa phòng học và ký túc xá, ban ngày ở phòng vẽ vẽ tranh, buổi tối thì về ký túc xá vẽ truyện.
Đã nhiều ngày như vậy nhưng Dư Sơ Nịnh vẫn chưa đi tìm Từ Kỳ Ngộ lần nào, tựa như người ấy thực sự chưa từng tồn tại trong đời mình.
Nguyên nhân là do trong lòng Dư Sơ Nịnh nghĩ thế này, nếu Từ Kỳ Ngộ không vui vì trời mưa cô còn đi tìm anh, khiến anh thêm phiền phức, vậy thì cô đợi đến lúc tạnh rồi đi là được.
Tôn Thần, Tống Kiến Minh và Phương Cường thì khác, mấy người học cùng lớp với Từ Kỳ Ngộ, Dư Sơ Nịnh tới hay không tới, bọn họ là người biết rõ nhất.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Từ Kỳ Ngộ quay trở về ký túc xá với khuôn mặt u ám vào ngày trời mưa đó, suốt mấy ngày liền, cậu ta không hề nở nụ cười, mà điều kỳ quái nhất chính là, Dư Sơ Nịnh không còn đến nữa tìm cậu ta nữa.
Tôn Thần có lên Wechat hỏi thử Dư Sơ Nịnh, nhưng tin nhắn ấy lại giống như đá chìm đáy biển, điều này khiến anh ta hơi bất an nhè nhẹ sau khi đã nhận giày đá bóng.
Trên ghế dài ở sân bóng rổ, Tôn Thần hỏi Từ Kỳ Ngộ đang ngồi bên cạnh mình: “Cậu với em gái đã xảy ra chuyện gì rồi à?”
Từ Kỳ Ngộ hơi sững lại, sau đó cúi xuống buộc dây giày: “Sao lại hỏi như vậy?”
Tôn Thần đáp: “Em gái ấy đã mấy ngày không tới, bảo không có việc gì còn lâu tôi mới tin.”
Từ Kỳ Ngộ mím môi: “Tôi bảo cô ấy đừng tới tìm tôi nữa.”
Tôn Thần kinh ngạc nhìn cậu bạn: “Cậu từ chối em ấy rồi hả? Tôi còn tưởng đối với cậu thì em gái cũng có chút khác biệt, không ngờ cậu không thích em ấy chút nào!”
“Thích… Là cảm giác gì vậy?” Từ Kỳ Ngộ ngồi thẳng người, mờ mịt nhìn ra đằng xa.
Tôn Thần bị câu hỏi bất thình lình của anh làm cho bất ngờ, sau đó vuốt cằm nói: “Thích chính là động tâm, là khát vọng. Cậu ngẫm lại xem, có thứ gì mà vừa nhìn một cái liền ao ước muốn có được hay không, thích một người cũng như vậy đấy, bởi vì động tâm nên khát vọng được ở bên cô ấy.”
Từ Kỳ Ngộ im lặng không lên tiếng, gia cảnh anh rất tốt, chi tiêu ăn mặc đều đầy đủ, không cần phiền não, cũng chẳng cần suy nghĩ đến điều đó, ngay cả thành tích cũng dễ dàng đạt được mức tốt nhất.
Những cảm xúc như ao ước, khát vọng, anh đều chưa từng có, dường như cũng chưa bao giờ phải dùng tới.
Tôn Thần tiếp tục làm ra vẻ cao thâm khó đoán, thực ra trước đến giờ anh ta cũng đã thích ai đâu, những lời này toàn là tào lao cả, nhưng điều đó cũng chẳng thể ngăn cản anh ta trở thành một bậc thầy yêu đương, “Có một câu rất chuẩn, thích bắt đầu từ sự hiếu kỳ, cậu hiểu không?”
Từ Kỳ Ngộ nhíu mày, hiếu kỳ? Tựa như việc anh hiếu kỳ tại sao Dư Sơ Nịnh lại biết anh ở thư viện phải không?
Lúc này, cách đó không xa có một nữ sinh đang lon ton chạy lại chỗ này, Tôn Thần tập trung nhìn vào, đó là Dư Sơ Nịnh, anh ta huýt sáo với cậu bạn bên cạnh mình: “Ei, em gái cuối cùng cũng tới rồi.”
Nếu ban nãy anh ta không hoa mắt, thì trong khoảnh khắc đó, đôi lông mày đang nhíu chặt của Từ Kỳ Ngộ đã lập tức giãn ra.
Tác giả có lời muốn nói: Sơ Nịnh ngửa mặt lên trời cười to, loại chuyện như yêu đương thế này em tới dạy anh là được rồi!
Đợi Sơ Nịnh trêu chọc khiến anh động tâm rồi dứt khoát bỏ trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.