Chương 12
Mộc Kim An
17/05/2022
Editor: MòeSau cơn mưa trời lại sáng, nhiệt độ không khí lại tăng lại. Hoa quế trong khuôn viên trường học bị mưa gió liên miên mấy ngày đánh gãy cả, những cành cây cũng trở nên trụi lủi, đi dọc con đường nhỏ vẫn ngửi thấy hương quế còn vương lại.
Dư Sơ Nịnh cất một bức thư tình trong túi xách, thay bộ váy rồi mới đi ra ngoài.
Cô nhìn tin nhắn Tôn Thần gửi cho mình liền lập tức đến thẳng sân bóng rổ, mấy ngày rồi không gặp Từ Kỳ Ngộ, bước chân cũng nhanh hơn bình thường.
Đến bên ngoài sân bóng, Dư Sơ Nịnh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Từ Kỳ Ngộ đang ngồi trên ghế dài, hôm nay anh đeo một chiếc băng đô đỏ xen trắng, vừa thoải mái lại đẹp trai.
Đúng lúc này, một nam sinh cùng đội ném bóng tới gọi: “Tiếp tục chơi bóng nào.”
Tôn Thần nhận lấy quả bóng rổ từ bạn học, mỉm cười đứng dậy: “Tôi chơi với mấy cậu, Từ ca không có thời gian.” Nói xong còn nháy mắt với Từ Kỳ Ngộ, “Cố gắng nắm bắt đê.”
Khi Dư Sơ Nịnh chạy lại, Tôn Thần vừa phải ra sân, hai người chào hỏi nhau một chút, sau đó chuyển ánh mắt sang chỗ Từ Kỳ Ngộ, không chút do dự ngồi xuống bên cạnh anh.
Từ Kỳ Ngộ không nhúc nhích, vẻ mặt hờ hững nói: “Hình như tôi có nói em đừng đến tìm tôi nữa rồi.”
“Anh bảo em đừng tới mà em không tới thật, chẳng phải là quá mất mặt hay sao.” Dư Sơ Nịnh nhếch mép hừ một tiếng.
Mấy ngày qua cô đã nghĩ thông rồi, cho bản thân thời gian ba tháng, nếu vẫn đuổi không kịp, cô chấp nhận số mệnh. Vì vậy trong khoảng thời gian này, cho dù Từ Kỳ Ngộ nói gì, bày ra vẻ mặt gì, cô đều sẽ xem như không thấy.
Chỉ đi con đường của bản thân, tranh thủ bắt lấy Từ Kỳ Ngộ!
Từ Kỳ Ngộ cười bất đắc dĩ, cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh chân, mở nắp rồi ngửa đầu lên uống.
“Chu choa!” Dư Sơ Nịnh ngồi bên cạnh nhìn yết hầu của Từ Kỳ Ngộ di chuyển lên xuống có quy luật, đột nhiên kinh ngạc thốt lên.
Gợi cảm vỡi, giá mà cô được sờ một cái thì tốt biết mấy!
Đang suy nghĩ miên man, một tiếng nấc không tự chủ phát ra từ trong miệng, cô vội vàng che miệng nhưng âm thanh vẫn cứ thế tiếp diễn.
Động tác uống nước của Từ Kỳ Ngộ cũng dừng lại, anh nắp chặt chai nước, ánh mắt bình tĩnh quét qua khuôn mặt cô: “Sao em lại nấc cụt nữa rồi?”
Trong lòng Dư Sơ Nịnh muốn chửi thề, rõ ràng không còn bị nấc cụt mỗi khi nhìn thấy anh, sao bây giờ tự nhiên lại tiếp tục, chẳng lẽ do ban nãy cô nổi lên tà niệm?
“…” Vì để che đậy, Dư Sơ Nịnh ngồi thẳng, hai tay đặt trên đùi, ánh mắt càng không dám liếc sang Từ Kỳ Ngộ, “Vừa rồi là anh nghe nhầm, em đâu có nấc cụt.”
Từ Kỳ Ngộ híp mắt: “Hình như em đang giấu giếm gì đó…”
“Hôm nay em mang thư tình tới cho anh!” Dư Sơ Nịnh nói to hơn để ngắt lời, “Em đã chuẩn bị rất tỉ mỉ, nếu anh không muốn nhận thì ném vào thùng rác.”
Nói xong, cô lấy phong thư tình đặt xuống khoảng trống giữa hai người, “Vậy anh chơi bóng tiếp đi nha, em không quấy rầy nữa.”
Từ Kỳ Ngộ không nhìn thư tình mà nhìn vào bóng dáng Dư Sơ Nịnh: “Em đến đây là để đưa thư tình?”
“Đương nhiên không phải.” Dư Sơ Nịnh quay đầu lại mỉm cười nhìn Từ Kỳ Ngộ, “Em còn tới nói cho anh biết một chuyện, em sẽ không bị anh đánh gục. Hừ, em vẫn sẽ luôn quấn lấy anh!”
Từ Kỳ Ngộ buồn cười nhìn theo bóng dáng đang rời đi của cô gái, sau đó di chuyển ánh mắt đến bức thư trên ghế dài. Anh cầm lấy, nhẹ nhàng mở ra xem.
Trong chốc lát, Từ Kỳ Ngộ khẽ cười ra tiếng, cho lá thư vào lại rồi tiện tay cất vào túi quần.
Sau khi đi học về, Dư Sơ Nịnh treo túi lên móc treo quần áo bên cạnh rồi ngồi xuống. Cô mở tập phác họa theo thói quen, lại phát hiện giấy viết thư đang gấp lại, cô vừa mở ra xem liền lập tức thay đổi sắc mặt.
Bởi vì cô phát hiện đây là bức thư tình trong phong thư sẽ đưa cho Từ Kỳ Ngộ, NHƯNG, vị trí của nó dường như không chính xác cho lắm…
Ngay sau đó, Dư Sơ Nịnh nhớ tới hình vẽ được vẽ trên tờ giấy viết thư tương tự, không thấy nó đâu nữa!!
Dư Sơ Nịnh lật tung cả bàn lên kiểm tra, kết quả vẫn không tìm thấy được, cô nằm dài ra bàn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tiêu rồi.”
Con người luôn có áp lực, mặc dù hai ngày nay Dư Sơ Nịnh đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng vẫn còn một chút cáu kỉnh nho nhỏ, vì vậy cô đã vẽ một người đàn ông hói đầu, râu rỉa lởm chởm đầy mặt, tiện tay viết bên cạnh mấy chữ: Từ Kỳ Ngộ là một tên khốn.
Nghĩ đến bức vẽ ấy đã bị Từ Kỳ Ngộ thấy được, nội tâm Dư Sơ Nịnh đau đớn thế nào chỉ có mình cô biết.
Không thể ngồi chờ chết như vậy, Dư Sơ Nịnh bật dậy như cá chép lộn mình, vội cầm lấy điện thoại đi kiếm Tôn Thần.
Dư Sơ Nịnh: Đàn anh, bây giờ Từ Kỳ Ngộ đang ở đâu vậy, em đang muốn đi tìm anh ấy.
Có lẽ Từ Kỳ Ngộ căn bản không mở bức thư ấy ra xem, có lẽ anh đã ném bức thư vào thùng rác luôn rồi, trong lòng cô suy nghĩ đến đủ các khả năng, bây giờ vậy mà chỉ hy vọng bức thư tình của mình đã bị Từ Kỳ Ngộ quẳng vào thùng rác.
Tôn Thần: Anh và Từ ca mới vừa tách khỏi nhau, cậu ta đến phòng máy tính trong khoa làm chương trình rồi, em muốn tìm cậu ta sao?
Dư Sơ Nịnh: Muốn muốn muốn!! Em có chuyện vô cùng quan trọng cần tìm anh ấy ạ!!
Tôn Thần không hỏi nhiều, thẳng thắn nói vị trí cụ thể cho cô.
Dư Sơ Nịnh nhìn lướt qua địa chỉ, một tay vơ lấy cái điện thoại, một tay lấy túi xách, chạy ra ngoài.
Đào Văn Văn vừa đi lấy nước về, thấy cô vội vội vàng vàng liền hỏi thăm: “Xảy ra chuyện gì à, gấp vậy sao?”
“Tớ đi tìm Từ Kỳ Ngộ, muộn chút là tớ gặp nguy đó!” Dư Sơ Nịnh trả lời.
“Vậy cậu mang áo khoác theo đi, tối trời lạnh…” Đào Văn Văn còn chưa nói xong, bóng dáng Dư Sơ Nịnh đã biến mất, tốc độ nhanh như gió.
Dư Sơ Nịnh phóng cực nhanh với tốc độ chạy nước rút trăm mét đã đến tầng dưới của viện Kỹ Thông. Cô ổn định lại hơi thở rồi bò lên mấy tầng lầu đến bên ngoài phòng học theo địa chỉ Tôn Thần cho mình.
Cánh cửa chỉ khép hờ chứ không đóng chặt, Dư Sơ Nịnh nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm cửa mở ra một khe hở dòm vào, nhìn qua một loạt máy tính là tới bóng dáng Từ Kỳ Ngộ, trong phòng vang lên âm thanh gõ bàn phím lạch cạch.
Dư Sơ Nịnh nhẹ nhàng bước vào rồi đóng cửa lại, vừa quay đầu liền thấy Từ Kỳ Ngộ đang cầm cái cốc, vẻ mặt không tin nổi nhìn vào mình.
Ánh mắt sâu thẳm quá mức kia thực sự khiến Dư Sơ Nịnh sợ hãi đến mức tim cứ đập thình thịch, khiến cô muốn lập tức tông cửa xông ra ngoài, nhưng vì bức vẽ kia, cô quyết định chấp nhận áp lực này.
“Em cài thiết bị giám sát trên người tôi đấy à?” Từ Kỳ Ngộ đã sớm khôi phục lại từ trong sự ngạc nhiên, anh vừa đến chỗ máy lọc nước lấy nước, vừa mở miệng ra hỏi.
Đúng đó, một thiết bị giám sát tên Tôn Thần.
Da đầu Dư Sơ Nịnh tê dại, cười ngượng ngùng: “Hahaha, thực ra em chỉ là tùy ý đi dạo lòng vòng một chút thôi, ai biết mở cửa phòng học ra lại thấy anh xuất hiện.” Giọng nói cô dừng lại, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc, “Xem ra chúng ta rất có duyên gặp mặt!”
Từ Kỳ Ngộ dựa vào bàn máy tính bên cạnh, một tay đút túi, vừa uống nước vừa xem Dư Sơ Nịnh nói mấy lời vớ vẩn, cả khuôn mặt đều viết rõ hai chữ: Không tin.
Dư Sơ Nịnh nuốt nước bọt, lùi về phía sau hai bước, bởi vì lúc này Từ Kỳ Ngộ rất giống một tên sát thủ biến thái, cô cảm giác bản thân rất giống con cá nằm trên thớt.
Từ Kỳ Ngộ khẽ nhếch mép: “Bây giờ biết sợ rồi?”
“Anh sẽ không giết em đấy chứ?” Dư Sơ Nịnh hoảng sợ nhìn anh.
“…” Từ Kỳ Ngộ nhíu mi quay lại chỗ máy tính của mình, “Em cũng thật giàu trí tưởng tượng.”
Thấy Từ Kỳ Ngộ ngồi xuống, Dư Sơ Nịnh dẹp hết mớ suy nghĩ không thực tế của mình sang một bên, lúc này cô còn có việc quan trọng phải làm.
“Từ Kỳ Ngộ, thư tình hôm nay em cho anh, anh ném chưa?” Dư Sơ Nịnh chạy chậm đến bên cạnh anh, tiện tay túm lấy cái ghế dựa bên cạnh ngồi xuống.
Ngón tay gõ bàn phím của Từ Kỳ Ngộ dừng lại, xoay ghế sang mặt đối mặt với Dư Sơ Nịnh, anh hơi nhướng mày: “Em chạy tới tìm tôi là vì chuyện thư tình?”
Dư Sơ Nịnh cười ngượng ngùng: “Lá thư đó có chút vấn đề, em đổi cho anh cái mới…”
“Có vấn đề gì, không phải em nói em tỉ mỉ chuẩn bị hay sao? Là đầu trọc, râu quai nón có vấn đề? Hay là dòng chữ bên cạnh có vấn đề?” Từ Kỳ Ngộ giống như một học sinh ham học hỏi.
Đầu tiên, Dư Sơ Nịnh khiếp sợ nhìn anh, ngay sau đó trên khuôn mặt lộ ra vẻ chán nản và tuyệt vọng. Từ Kỳ Ngộ thấy cả rồi, giờ lấy về cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Bây giờ em giải thích còn kịp không?” Cô nôn nóng hỏi một câu.
Từ Kỳ Ngộ chống cằm bằng một tay, vẻ mặt lộ ra sự thích thú nhìn cô: “Mặc dù chẳng biết em lại chuẩn bị nói tào lao gì nữa, nhưng tôi vẫn muốn nghe em giải thích một chút.”
Dư Sơ Nịnh:???
Dư Sơ Nịnh cất một bức thư tình trong túi xách, thay bộ váy rồi mới đi ra ngoài.
Cô nhìn tin nhắn Tôn Thần gửi cho mình liền lập tức đến thẳng sân bóng rổ, mấy ngày rồi không gặp Từ Kỳ Ngộ, bước chân cũng nhanh hơn bình thường.
Đến bên ngoài sân bóng, Dư Sơ Nịnh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Từ Kỳ Ngộ đang ngồi trên ghế dài, hôm nay anh đeo một chiếc băng đô đỏ xen trắng, vừa thoải mái lại đẹp trai.
Đúng lúc này, một nam sinh cùng đội ném bóng tới gọi: “Tiếp tục chơi bóng nào.”
Tôn Thần nhận lấy quả bóng rổ từ bạn học, mỉm cười đứng dậy: “Tôi chơi với mấy cậu, Từ ca không có thời gian.” Nói xong còn nháy mắt với Từ Kỳ Ngộ, “Cố gắng nắm bắt đê.”
Khi Dư Sơ Nịnh chạy lại, Tôn Thần vừa phải ra sân, hai người chào hỏi nhau một chút, sau đó chuyển ánh mắt sang chỗ Từ Kỳ Ngộ, không chút do dự ngồi xuống bên cạnh anh.
Từ Kỳ Ngộ không nhúc nhích, vẻ mặt hờ hững nói: “Hình như tôi có nói em đừng đến tìm tôi nữa rồi.”
“Anh bảo em đừng tới mà em không tới thật, chẳng phải là quá mất mặt hay sao.” Dư Sơ Nịnh nhếch mép hừ một tiếng.
Mấy ngày qua cô đã nghĩ thông rồi, cho bản thân thời gian ba tháng, nếu vẫn đuổi không kịp, cô chấp nhận số mệnh. Vì vậy trong khoảng thời gian này, cho dù Từ Kỳ Ngộ nói gì, bày ra vẻ mặt gì, cô đều sẽ xem như không thấy.
Chỉ đi con đường của bản thân, tranh thủ bắt lấy Từ Kỳ Ngộ!
Từ Kỳ Ngộ cười bất đắc dĩ, cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh chân, mở nắp rồi ngửa đầu lên uống.
“Chu choa!” Dư Sơ Nịnh ngồi bên cạnh nhìn yết hầu của Từ Kỳ Ngộ di chuyển lên xuống có quy luật, đột nhiên kinh ngạc thốt lên.
Gợi cảm vỡi, giá mà cô được sờ một cái thì tốt biết mấy!
Đang suy nghĩ miên man, một tiếng nấc không tự chủ phát ra từ trong miệng, cô vội vàng che miệng nhưng âm thanh vẫn cứ thế tiếp diễn.
Động tác uống nước của Từ Kỳ Ngộ cũng dừng lại, anh nắp chặt chai nước, ánh mắt bình tĩnh quét qua khuôn mặt cô: “Sao em lại nấc cụt nữa rồi?”
Trong lòng Dư Sơ Nịnh muốn chửi thề, rõ ràng không còn bị nấc cụt mỗi khi nhìn thấy anh, sao bây giờ tự nhiên lại tiếp tục, chẳng lẽ do ban nãy cô nổi lên tà niệm?
“…” Vì để che đậy, Dư Sơ Nịnh ngồi thẳng, hai tay đặt trên đùi, ánh mắt càng không dám liếc sang Từ Kỳ Ngộ, “Vừa rồi là anh nghe nhầm, em đâu có nấc cụt.”
Từ Kỳ Ngộ híp mắt: “Hình như em đang giấu giếm gì đó…”
“Hôm nay em mang thư tình tới cho anh!” Dư Sơ Nịnh nói to hơn để ngắt lời, “Em đã chuẩn bị rất tỉ mỉ, nếu anh không muốn nhận thì ném vào thùng rác.”
Nói xong, cô lấy phong thư tình đặt xuống khoảng trống giữa hai người, “Vậy anh chơi bóng tiếp đi nha, em không quấy rầy nữa.”
Từ Kỳ Ngộ không nhìn thư tình mà nhìn vào bóng dáng Dư Sơ Nịnh: “Em đến đây là để đưa thư tình?”
“Đương nhiên không phải.” Dư Sơ Nịnh quay đầu lại mỉm cười nhìn Từ Kỳ Ngộ, “Em còn tới nói cho anh biết một chuyện, em sẽ không bị anh đánh gục. Hừ, em vẫn sẽ luôn quấn lấy anh!”
Từ Kỳ Ngộ buồn cười nhìn theo bóng dáng đang rời đi của cô gái, sau đó di chuyển ánh mắt đến bức thư trên ghế dài. Anh cầm lấy, nhẹ nhàng mở ra xem.
Trong chốc lát, Từ Kỳ Ngộ khẽ cười ra tiếng, cho lá thư vào lại rồi tiện tay cất vào túi quần.
Sau khi đi học về, Dư Sơ Nịnh treo túi lên móc treo quần áo bên cạnh rồi ngồi xuống. Cô mở tập phác họa theo thói quen, lại phát hiện giấy viết thư đang gấp lại, cô vừa mở ra xem liền lập tức thay đổi sắc mặt.
Bởi vì cô phát hiện đây là bức thư tình trong phong thư sẽ đưa cho Từ Kỳ Ngộ, NHƯNG, vị trí của nó dường như không chính xác cho lắm…
Ngay sau đó, Dư Sơ Nịnh nhớ tới hình vẽ được vẽ trên tờ giấy viết thư tương tự, không thấy nó đâu nữa!!
Dư Sơ Nịnh lật tung cả bàn lên kiểm tra, kết quả vẫn không tìm thấy được, cô nằm dài ra bàn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tiêu rồi.”
Con người luôn có áp lực, mặc dù hai ngày nay Dư Sơ Nịnh đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng vẫn còn một chút cáu kỉnh nho nhỏ, vì vậy cô đã vẽ một người đàn ông hói đầu, râu rỉa lởm chởm đầy mặt, tiện tay viết bên cạnh mấy chữ: Từ Kỳ Ngộ là một tên khốn.
Nghĩ đến bức vẽ ấy đã bị Từ Kỳ Ngộ thấy được, nội tâm Dư Sơ Nịnh đau đớn thế nào chỉ có mình cô biết.
Không thể ngồi chờ chết như vậy, Dư Sơ Nịnh bật dậy như cá chép lộn mình, vội cầm lấy điện thoại đi kiếm Tôn Thần.
Dư Sơ Nịnh: Đàn anh, bây giờ Từ Kỳ Ngộ đang ở đâu vậy, em đang muốn đi tìm anh ấy.
Có lẽ Từ Kỳ Ngộ căn bản không mở bức thư ấy ra xem, có lẽ anh đã ném bức thư vào thùng rác luôn rồi, trong lòng cô suy nghĩ đến đủ các khả năng, bây giờ vậy mà chỉ hy vọng bức thư tình của mình đã bị Từ Kỳ Ngộ quẳng vào thùng rác.
Tôn Thần: Anh và Từ ca mới vừa tách khỏi nhau, cậu ta đến phòng máy tính trong khoa làm chương trình rồi, em muốn tìm cậu ta sao?
Dư Sơ Nịnh: Muốn muốn muốn!! Em có chuyện vô cùng quan trọng cần tìm anh ấy ạ!!
Tôn Thần không hỏi nhiều, thẳng thắn nói vị trí cụ thể cho cô.
Dư Sơ Nịnh nhìn lướt qua địa chỉ, một tay vơ lấy cái điện thoại, một tay lấy túi xách, chạy ra ngoài.
Đào Văn Văn vừa đi lấy nước về, thấy cô vội vội vàng vàng liền hỏi thăm: “Xảy ra chuyện gì à, gấp vậy sao?”
“Tớ đi tìm Từ Kỳ Ngộ, muộn chút là tớ gặp nguy đó!” Dư Sơ Nịnh trả lời.
“Vậy cậu mang áo khoác theo đi, tối trời lạnh…” Đào Văn Văn còn chưa nói xong, bóng dáng Dư Sơ Nịnh đã biến mất, tốc độ nhanh như gió.
Dư Sơ Nịnh phóng cực nhanh với tốc độ chạy nước rút trăm mét đã đến tầng dưới của viện Kỹ Thông. Cô ổn định lại hơi thở rồi bò lên mấy tầng lầu đến bên ngoài phòng học theo địa chỉ Tôn Thần cho mình.
Cánh cửa chỉ khép hờ chứ không đóng chặt, Dư Sơ Nịnh nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm cửa mở ra một khe hở dòm vào, nhìn qua một loạt máy tính là tới bóng dáng Từ Kỳ Ngộ, trong phòng vang lên âm thanh gõ bàn phím lạch cạch.
Dư Sơ Nịnh nhẹ nhàng bước vào rồi đóng cửa lại, vừa quay đầu liền thấy Từ Kỳ Ngộ đang cầm cái cốc, vẻ mặt không tin nổi nhìn vào mình.
Ánh mắt sâu thẳm quá mức kia thực sự khiến Dư Sơ Nịnh sợ hãi đến mức tim cứ đập thình thịch, khiến cô muốn lập tức tông cửa xông ra ngoài, nhưng vì bức vẽ kia, cô quyết định chấp nhận áp lực này.
“Em cài thiết bị giám sát trên người tôi đấy à?” Từ Kỳ Ngộ đã sớm khôi phục lại từ trong sự ngạc nhiên, anh vừa đến chỗ máy lọc nước lấy nước, vừa mở miệng ra hỏi.
Đúng đó, một thiết bị giám sát tên Tôn Thần.
Da đầu Dư Sơ Nịnh tê dại, cười ngượng ngùng: “Hahaha, thực ra em chỉ là tùy ý đi dạo lòng vòng một chút thôi, ai biết mở cửa phòng học ra lại thấy anh xuất hiện.” Giọng nói cô dừng lại, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc, “Xem ra chúng ta rất có duyên gặp mặt!”
Từ Kỳ Ngộ dựa vào bàn máy tính bên cạnh, một tay đút túi, vừa uống nước vừa xem Dư Sơ Nịnh nói mấy lời vớ vẩn, cả khuôn mặt đều viết rõ hai chữ: Không tin.
Dư Sơ Nịnh nuốt nước bọt, lùi về phía sau hai bước, bởi vì lúc này Từ Kỳ Ngộ rất giống một tên sát thủ biến thái, cô cảm giác bản thân rất giống con cá nằm trên thớt.
Từ Kỳ Ngộ khẽ nhếch mép: “Bây giờ biết sợ rồi?”
“Anh sẽ không giết em đấy chứ?” Dư Sơ Nịnh hoảng sợ nhìn anh.
“…” Từ Kỳ Ngộ nhíu mi quay lại chỗ máy tính của mình, “Em cũng thật giàu trí tưởng tượng.”
Thấy Từ Kỳ Ngộ ngồi xuống, Dư Sơ Nịnh dẹp hết mớ suy nghĩ không thực tế của mình sang một bên, lúc này cô còn có việc quan trọng phải làm.
“Từ Kỳ Ngộ, thư tình hôm nay em cho anh, anh ném chưa?” Dư Sơ Nịnh chạy chậm đến bên cạnh anh, tiện tay túm lấy cái ghế dựa bên cạnh ngồi xuống.
Ngón tay gõ bàn phím của Từ Kỳ Ngộ dừng lại, xoay ghế sang mặt đối mặt với Dư Sơ Nịnh, anh hơi nhướng mày: “Em chạy tới tìm tôi là vì chuyện thư tình?”
Dư Sơ Nịnh cười ngượng ngùng: “Lá thư đó có chút vấn đề, em đổi cho anh cái mới…”
“Có vấn đề gì, không phải em nói em tỉ mỉ chuẩn bị hay sao? Là đầu trọc, râu quai nón có vấn đề? Hay là dòng chữ bên cạnh có vấn đề?” Từ Kỳ Ngộ giống như một học sinh ham học hỏi.
Đầu tiên, Dư Sơ Nịnh khiếp sợ nhìn anh, ngay sau đó trên khuôn mặt lộ ra vẻ chán nản và tuyệt vọng. Từ Kỳ Ngộ thấy cả rồi, giờ lấy về cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Bây giờ em giải thích còn kịp không?” Cô nôn nóng hỏi một câu.
Từ Kỳ Ngộ chống cằm bằng một tay, vẻ mặt lộ ra sự thích thú nhìn cô: “Mặc dù chẳng biết em lại chuẩn bị nói tào lao gì nữa, nhưng tôi vẫn muốn nghe em giải thích một chút.”
Dư Sơ Nịnh:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.