Chương 32
Vương Tam Cửu
03/12/2020
Hạ Kỳ Sâm đột nhiên xuất hiện khiến trong tiệm ngoài tiệm xôn xao cả lên.
Người đàn ông cao ráo, dù là cách ăn mặc hay khí chất thì đều khác xa nơi này, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự cao quý nho nhã, khuôn mặt thờ ơ. Một tay anh đẩy tay bà chủ mập ra, một tay khác kéo Trần Uyển Ước qua bên mình.
Từ khi anh xuất hiện, mọi người dường như quên mất mình tới đây làm gì. Đầu óc Trần Uyển Ước cũng ngơ ngác, không biết anh tới lúc nào. Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường mới biết trời không còn sớm, thời gian cô xếp hàng và gây gổ đúng thật khiến anh không chờ nổi.
“Cậu, cậu lại là ai nữa?” Bà chủ mới vừa rồi còn hùng hổ dọa người, bây giờ thì khí thế bay đâu mất, chột dạ ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều. Hạ Kỳ Sâm không nói chuyện với bà ta, anh hỏi Trần Uyển Ước một câu: “Em ổn không?”
Trần Uyển Ước chậm rãi nói: “Cũng tạm ổn…”
Giang Yểu chen vào: “Chị ấy uống trà vào bị khó chịu.”
“Không sao, chị không sao.” Trần Uyển Ước phản bác. Cô có chối cũng không có tác dụng, từ khi Hạ Kỳ Sâm biết cô giấu giếm chuyện chân mình bị thương đến giờ, anh luôn nửa tin nửa ngờ lời cô nói, bây giờ cô liên tục chối càng làm người ta không yên lòng.
Chỉ thấy mặt cô có vẻ bình thường, vừa nãy còn có sức lực cãi nhau với bà chủ, thì chắc cơ thể không bị gì, chỉ bị tủi thân thôi. Đứng đây xếp hàng mua đồ đã không giống với cách cô sống từ trước đến giờ, còn bị người ta đổ thừa là giả vờ, sao không tủi thân cho được.
Thấy tình huống đã nghiêm trọng, ông chủ vội vàng kéo vợ mình qua một bên, liên tục cúi đầu với mọi người, “Ngại quá, tính vợ tôi hơi khó chịu, mọi người rộng lượng xin đừng để ý lời bà ấy nói.”
Hạ Kỳ Sâm làm như không nghe thấy, ngón tay dài lấy điện thoại ra, gọi một cuộc. Lúc này chắc nhân viên trong cục vệ sinh an toàn thực phẩm đã tan làm. Nhưng đột xuất kiểm tra những cửa hàng có vấn đề là điều nên làm, chỉ phiền người phụ trách một chút thôi.
Bởi vì không có nhiều thời gian, Hạ Kỳ Sâm trực tiếp gọi điện thoại cho bạn. Anh không nói nhiều nhưng người bên kia tiếp thu rất nhanh.
Ông chủ là người thông minh, biết người tàn nhẫn không nói nhiều. Hạ Kỳ Sâm đến tiệm không hề lớn tiếng câu nào, chỉ một cú điện thoại là có thể dạy bọn họ làm người.
Mặc dù Hạ Kỳ Sâm không diễn tả quá nhiều nhưng ông chủ vẫn biết anh đang làm gì. Ông ta trừng mắt nhìn vợ, muốn dạy dỗ bà vợ tại chỗ nhưng không thể, chỉ có thể liên tục xin lỗi, “Cậu trai này, chúng ta nói chuyện, giải quyết trong êm đẹp là được.”
Lúc nhìn thấy Trần Uyển Ước, ông chủ cảm thấy mình có thể giải quyết được. Ai ngờ hết lần này tới lần khác vợ mình ngu ngốc, thấy Giang Yểu là cô gái nhỏ nhắn, nghĩ Trần Uyển Ước và cô ấy dễ bắt nạt, cầm tiền ra oai với người ta.
Nhìn là biết các cô ấy sống sung sướng, không thể nào là người thiếu tiền nên giả vờ. Người giàu thì không ăn mực nướng được à?
Giang Yểu xách túi thức ăn nồng nặc mùi đồ nướng, không phải người tìm hiểu về váy lolita thì sẽ không biết đồ cô ấy đang mặc là thật hay nhái, mà dù có coi Giang Yểu là người nghèo thì cũng không thể nghĩ Trần Uyển Ước cũng nghèo như Giang Yểu.
Dù người ta không đeo đồ trang sức không mặc đồ thịnh hành, nhưng nhìn có giống người thiếu tiền đâu?
Chừng mười phút sau, mấy người mặc đồng phục tới. Một người cởi mũ ra, Trần Uyển Ước có biết người đó, là 1 trong mấy người bạn xấu của Hạ Kỳ Sâm, tên đầu trọc trước đó đã từng hoài nghi tình cảm giữa cô và chồng.
Mấy người này đến khiến bà chủ tiệm hoảng hốt, theo bản năng bảo vệ ngăn kéo chứa tiền: “Mấy người đến đây làm gì?”
“Có người báo cáo tiệm của mấy người không phù hợp tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm.”
Người đi đầu nói ngắn gọn, không cho đối phương nói nhảm gì thêm, rút giấy phép hành nghề của mình ra sau đó cho người ra phía sau khu bếp.
“Đây là lạm dụng chức quyền đúng không?” Bà chủ miễn cưỡng nói ra mấy chữ mình không quá quen thuộc, tiếp tục khóc lóc om sòm, “Mấy người có tin tôi ra phố tố cáo cho mọi người biết mấy người ỷ thế hiếp người không? Có tiền có quyền thì ngon à?”
“Bà cô này, bà có lầm không vậy?” Môi Trần Uyển Ước cong lên, “Tố cáo là quyền lợi của mỗi người, chúng tôi chỉ làm cho thời gian kiểm tra an toàn thực phẩm của tiệm bà diễn ra sớm hơn thôi.”
“Cô gái, coi như tôi xin cô, xin cô bỏ qua cho chúng tôi.” Ông chủ thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin tha thứ, “Cửa tiệm nhỏ này mới mở được mấy năm, chỉ có năm chục vạn tiền vốn, phát triển được như hôm nay không dễ dàng gì.”
“Năm chục vạn?” Trần Uyển Ước nói lại, “Đúng là không dễ.”
Những người khách hàng khác không mua nước của tiệm nữa. Liên quan đến vấn đề an toàn thực phẩm, mọi người cũng không muốn giải quyết qua loa, rối rít bàn luận.
“Nếu như tiệm của hai người đủ chuẩn vệ sinh thì không cần lo lắng.”
“Vừa nãy bà chủ có nói đó, rất nhiều người uống trà sữa bị đau bụng, có nghĩa là chất lượng thực phẩm trong cửa hàng rất đáng báo động.”
“Đột xuất kiểm tra là tốt mà, nếu như cửa tiệm nào cũng bị kiểm tra thì chúng ta không phải lo lắng vấn đề an toàn thực phẩm nữa.”
Phần lớn người đều ủng hộ kiểm tra. Cũng có một số ít người cho là nếu dựa theo tiêu chuẩn cố định, những quán ăn cửa tiệm nhỏ chưa chắc đạt chuẩn, bởi vì sau bếp không thể lúc nào cũng sạch sẽ được.
Trong quá trình kiểm tra, đầu trọc xách một ít kem béo hết hạn ra, tặc lưỡi nói, “Buổi tối ra quân không uổng công chút nào, tóm được 1 trường hợp vi phạm.”
Hạ Kỳ Sâm: “Tiệm có bị xử phạt không?”
Đầu trọc: “Có.”
Vốn hình phạt không to tát gì mấy nhưng đầu trọc cảm thấy mình phải xử lí cho ra khoai ra ngô. Để không làm phật lòng người anh này thì phải phạt cho đàng hoàng.
Giao nguyên liệu hết hạn cho mấy người phụ trách, đầu trọc đề nghị: “Anh Sâm, chuyện xong xuôi rồi, chúng ta gọi thêm mấy em, đi uống mấy ly nhé?”
Hạ Kỳ Sâm không lên tiếng. Đầu trọc thấy anh dẫn theo phụ nữ, gãi đầu một cái, vội vàng sửa lời: “Ây da, chị dâu cũng ở đây à, vậy thôi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Có chị dâu cậu ở đây thì thế nào? Cậu không dám chơi nữa à?”
Đầu trọc: “Không phải, em lo nghĩ cho anh mà, chị dâu ở đây mà chúng ta còn uống rượu gì nữa.”
“Nói bậy nói bạ gì đó? Chị dâu cậu không thể đi quán rượu à?” Hạ Kỳ Sâm cau mày nghiêm túc, “Tôi nói cậu biết, chị dâu cậu không có ở đây, tôi cũng không đi.”
Đầu trọc: “…”
Trần Uyển Ước yên lặng thu hồi bốn mươi con dao ghim. Bây giờ ý thức sinh tồn của chó cỏ càng ngày càng mạnh.
Tiệm trà sữa bị phạt đóng cửa, ông chủ bà chủ đành dọn dẹp một chút rồi về. Cửa tiệm một khi bị phạt thì sẽ để lại tiếng xấu về sau, có mở lại cũng chưa chắc bán đắt như trước. Tất cả đều do lỗi của bà chủ.
Nhưng bà ta không cảm thấy hối hận, bị chồng mắng mấy câu thì thẹn quá thành giận: “Tiệm bị đóng cửa thì sao, tiền mấy năm nay kiếm đủ cả rồi, chỉ có một cái tiệm trà sữa phế thải mà ông coi như là mạng sống. Sao ông không nghĩ coi mấy chục vạn tiền vốn đó có biết bao nhiêu phi pháp?”
Nghe đến đây, Trần Uyển Ước và Giang Yểu chuẩn bị đi cũng quay đầu liếc nhìn. Hạ Kỳ Sâm đi được một nửa đột nhiên dừng lại, nói với đầu trọc: “Có rảnh thì cậu cập nhật tin tức về việc làm của ông chủ cho tôi biết.”
“Anh muốn biết tin tức về ông ta làm gì?” Đầu trọc chậc chậc xúc động, “Anh còn muốn hành hạ ông ta nữa hả? Hầy, chuyện nhỏ thôi mà anh Sâm, nhưng mà em cũng hiểu, anh vì tốt cho chị dâu nên mới làm thế đúng không?”
Dừng một chút lại nói, “Anh để ý quan tâm chỉ nhưng chị ấy có quan tâm anh không?”
Hạ Kỳ Sâm không trả lời.
“Tình cảm và hôn nhân đều phải từ hai phía, nếu đối phương không có tình cảm, dù là mười ngàn một trăm ngàn thì vẫn mãi là số không.” Đầu trọc nói đạo lý như thật, “Anh không nên dối gạt bản thân mình, phải nhận rõ sự thật.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cút.”
Đầu trọc: “…”
Anh ta không có ý gì cả, chỉ có lòng tốt khuyên mấy câu, vậy mà bị người ta đuổi đi.
Trần Uyển Ước và Giang Yểu đi trước, hai người đàn ông có thể thấy hai bóng lưng, người cao cao là Trần Uyển Ước. Hai người đang đi thì dừng lại, Trần Uyển Ước nghiêng người giúp Giang Yểu chỉnh áo váy.
Cô không phải là người không biết lo, cũng giống như Trần Uyển Ước đã từng nói, cô chỉ không quan tâm tới chồng mình thôi.
Hạ Kỳ Sâm vô ý thức xoắn ống tay áo lên, thờ ơ hỏi: “Bình thường cậu theo đuổi con gái thế nào?”
Đầu trọc: “Tặng túi xách, đồ trang điểm, đồ trang sức.”
Hạ Kỳ Sâm: “Trừ mấy thứ này ra.”
Đầu trọc: “Vậy thì tặng con nòng nọc con.”
Hạ Kỳ Sâm: “?”
“Cách để biết người phụ nữ có tình cảm với anh không rất đơn giản.” Đầu trọc nói như mình có rất nhiều kinh nghiệm, “Anh xem trình độ ghen của cô ấy thì biết.”
Hạ Kỳ Sâm: “Ví dụ như?”
Đầu trọc giống như đang làm chuyện xấu, sờ sờ cái gì đó, đi tới bên cạnh Hạ Kỳ Sâm, nhanh chóng lấy tay sờ vào áo sơ mi của anh. Trên lớp áo sơ mi trắng là dấu môi son đậm thật đậm.
Hạ Kỳ Sâm cúi đầu nhìn: “Cậu điên à?”
Đầu trọc: “Sau khi về nhà anh sẽ thấy tác dụng của nó, chị dâu nhìn thấy dấu môi son chắc chắn sẽ không vui, không vui thì sẽ khóc lóc om sòm. Lúc này anh phải ngang ngược bá đạo, dạy dỗ chị vợ thật bài bản. Chị dâu khóc lóc om sòm lớn bao nhiêu thì ghen bấy nhiêu.”
Hạ Kỳ Sâm: “Đúng là cậu điên thật rồi.”
Đầu trọc: “Chậc, anh vẫn chưa hiểu à? Nghe em nói này, phụ nữ ghen càng nhiều thì chứng tỏ càng quan tâm.”
Hạ Kỳ Sâm: “Tôi nói cậu điên là vì cậu là đàn ông, tại sao lại có son môi trong người?”
Đầu trọc: “…”
Đàn ông mang theo son môi dĩ nhiên là mua cho bạn gái, hơn nữa còn phải chọn đúng cái số mà người phụ nữ nói, không thể sai. Đầu trọc đề nghị đơn giản dễ hiểu, dễ tiếp thu, chỉ không biết hiệu quả như thế nào thôi. Huống chi dấu son đã in trên áo sơ mi, đổi ý cũng không kịp.
******
Về đến nhà đêm đã khuya.
Trên đường về, Hạ Kỳ Sâm không biết mình có nên gợi ý cho cô biết về vết son trên áo của mình hay không. Tiếc là cô quá buồn ngủ, ngủ từ khi lên xe, căn bản không chú ý tới sự thay đổi của anh.
Sau khi về nhà, cô vội vội vàng vàng đi tắm, chuẩn bị đi ngủ. Cường độ luyện tập cao cùng với tâm trạng lo lắng về màn biểu diễn làm thể lực tiêu hao nhiều, cộng thêm những chuyện linh tinh khác, Trần Uyển Ước cảm giác mình nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay.
Cứ như vậy, cô không hề chú ý tới vết son trên áo sơ mi của Hạ Kỳ Sâm. Mà anh lại không thể nói thẳng tuột ra.
“Chồng, giảm ánh đèn đi.” Trần Uyển Ước nằm nghiêng, giọng ngái ngủ nhỏ xíu, “Ngủ ngon….”
Miệng của phụ nữ đúng thật không thể tin. Lúc ở hàng ghế VIP còn thút tha thút thít cảm thấy có lỗi vì không quan tâm anh, nước mắt chảy dài; bây giờ lại ngựa quen đường cũ, không hề quan tâm tới chồng mình chút nào.
Giảm ánh đèn, Hạ Kỳ Sâm cúi đầu nhìn cô vợ nhỏ đã nhắm mắt ngủ rất say, ánh đèn mờ chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ mềm mại dịu dàng.
“Uyển Uyển.”
Anh thử nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Đừng lộn xộn, ngủ đi.” Trần Uyển Ước mơ màng trả lời. Lúc cô sắp chìm vào giấc ngủ, thông báo Wechat đột nhiên vang lên. Trần Uyển Ước không thể không mở mắt, cầm điện thoại liếc nhìn, phát hiện Thu Đường gửi tin nhắn. Mặc dù mệt nhưng cô vẫn trả lời.
Nhìn cô buồn ngủ mắt mở mắt nhắm mà vẫn kiên trì nhắn tin cho Thu Đường, Hạ Kỳ Sâm không bỏ qua. Lúc cô đặt điện thoại xuống, anh nắm lấy cổ tay cô, giơ lêm đỉnh đầu, giọng khàn khàn: “Uyển Uyển.”
“Em mệt lắm, không muốn làm.”
“Vậy thì hôn một cái.”
Mơ màng buồn ngủ, Trần Uyển Ước giống như nữ chính “anh chiếm được cơ thể tôi nhưng không chiếm được lòng tôi”, bị tên chó cỏ ôm hôn không biết bao lâu.
Không thể không thừa nhận kỹ thuật hôn của anh càng lúc càng giỏi, không được mấy giây, cơn buồn ngủ của cô đã bay biến, dây thần kinh rục rịch thức dậy. Cô mở mắt ra, chuẩn bị mắng anh mấy câu thì lại thấy vết son trên áo sơ mi của người đàn ông.
Dấu son màu hồng trên nền áo trắng vô cùng nổi bật. Ánh mắt và khứu giác của phụ nữ luôn nhạy bén. Từ màu sắc có thể đoán ra chủ nhân của cây son có thể là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Nhưng dựa vào biểu hiện của anh mấy năm nay, Trần Uyển Ước không nghĩ anh là người trêu hoa chọc cỏ bên ngoài. Cho nên, cô chỉ dùng móng vuốt kéo vai anh lại, “Chồng, hôm nay anh có gặp ai không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Không có.”
Trần Uyển Ước: “Vậy vết son trên áo anh từ đâu ra?”
Hạ Kỳ Sâm: “Không biết, có thể do phụ nữ để vết lại.”
Anh giải thích thản nhiên như vậy làm Trần Uyển Ước không biết có phải mình nghe nhầm không. Anh thẳng thắng thừa nhận, hơn nữa thái độ còn không biết hối cải, có thể nói là không thiết tha gì. Chó cỏ thay đổi rồi. Trần Uyển Ước tiếp tục lom lom mắt nhìn: “Anh không muốn nói gì sao?”
Thấy trong mắt cô vợ tràn đầy căm tức và tra hỏi, Hạ Kỳ Sâm bình tĩnh đứng dậy, cởi áo sơ mi ra, nhìn kĩ vết son môi kia, lại tiếp tục không có thái độ hối cải: “Không có gì để nói.”
“Không giải thích sao?”
“Ừ.”
Một giây sau, cái gối bay thẳng tới. Trần Uyển Ước ngồi xếp bằng, tựa như tuyên bố chủ quyền, mình là chủ nhân của cái giường. Trên quần áo có dấu son môi thì thôi cũng được. Đằng này anh không giải thích, không có thái độ nhận sai mà còn muốn lên giường ngủ?
Mơ tưởng.
“Bây giờ em rất mệt, lười cãi lộn với anh. Anh ra ghế sa lon ngủ đi, có chuyện gì sáng mai nói sau.”
Trần Uyển Ước ném gối, chăn, cả anh nữa ra ngoài. Hạ Kỳ Sâm im lặng đứng tại chỗ, luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Tình huống bây giờ và trong phim không giống nhau.
Kệ. Anh vẫn nên giải thích thì hơn. Hạ Kỳ Sâm thử đi vặn cửa, nhưng phát hiện một chuyện quan trọng. Cửa bị khóa trái.
*******
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Kỳ Sâm nhận được điện thoại của Đầu Trọc. Đầu bên kia hưng phấn hỏi thành quả: “Anh Sâm, anh thấy thế nào?”
Hạ Kỳ Sâm: “Đau lưng.”
“Ù ui, anh nên kiềm chế lại, đừng mạnh bạo quá.”
“Tôi ngủ ghế sa lon.”
“Gì?” Đầu trọc kinh ngạc, “Anh làm chuyện vợ chồng cả đêm trên ghế salon?”
“Không có vận động gì cả, một mình tôi ngủ trên ghế salon.”
“Tại sao?”
“Cút.”
“…”
Sáng kiến đi vào lòng đất. Chờ cô vợ khóc lóc om sòm thì ôm lấy? Nghĩ nhiều quá rồi. Thứ mà anh có thể ôm chỉ có gối. Sau một đêm bị dạy dỗ, Hạ Kỳ Sâm quyết định nói sự thật, cũng biết đạo lý, đẩy hết trách nhiệm cho tên bạn xấu.
Lúc ăn sáng, Trần Uyển Ước mặc đầm ôm, khoác áo choàng dài đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn không thấy có chút nét tức giận nào, cô còn vui tươi hớn hở chào hỏi: “Chào buổi sáng chồng.”
Hạ Kỳ Sâm: “Ừ, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Trùng hợp quá, em cũng có chuyện muốn nói với anh.” Trần Uyển Ước ngồi xuống đối diện, “Hôm nay được nghỉ, em quyết định đi tới công ty anh tham quan thử. Anh thấy thế nào?”
Cô đột nhiên tham quan công ty? Muốn làm gì nhỉ? Cô cười cười, tuyệt đối không phải chuyện tốt. Hạ Kỳ Sâm nói thẳng: “Anh cảm thấy không nên.”
“Ai hỏi anh rằng có nên hay không đâu?” Trần Uyển Ước: “Em chỉ đang nói, hôm nay anh dẫn em tới công ty anh, nên lựa chiếc xe nào khá khá chút.”
Cô đã quyết định rồi. Không biết là vết son của con hồ ly nào, cô phải đi xem thử. Cô đã điều tra màu của cây son, nhớ rất rõ ràng, không tin không tìm ra đáp án.
“Nếu như là vì chuyện vết son thì anh muốn giải thích.” Hạ Kỳ Sâm đành đầu thú, “Cái vết son đó là cố ý bôi lên.”
“À há——! ! Anh và cô ta định ra oai với em à?”
“Đừng hiểu lầm, người bôi lên là nam.”
“…”
Trần Uyển Ước dùng ánh mắt nhìn kẻ thù không đội trời chung để nhìn anh. Hạ Kỳ Sâm rất khó giải thích, nếu nói vết son là đầu trọc làm, vậy khác gì nói quan hệ giữa hai người đàn ông không bình thường, nếu nói mục đích thật ra thì cô sẽ biết ngay là hai người đang giỡn mặt.
So với giải thích, anh nên dẫn cô tới công ty thì tốt hơn. Trần Uyển Ước chuẩn bị xong xuôi, mục đích đi tới công ty đã rõ ràng. Trước khi tới, Trần Uyển Ước nói như thật: “Chồng, em có thể làm trợ lý một ngày cho anh.”
Hạ Kỳ Sâm: “Ừ.”
Trần Uyển Ước: “Anh phải biết quý trọng cơ hội này, em ít khi nào quan tâm vậy lắm.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cảm ơn.”
Trần Uyển Ước: “Không cần cảm ơn, về mua cho em một cái túi xách là được.”
Nếu cô chân chính đòi tiền lương chắc là sẽ nghiêm túc làm trợ lý. Đi cùng Hạ Kỳ Sâm vào sảnh công ty, Trần Uyển Ước thẳng lưng, bước chân thong thả, vừa đi vừa nói: “Chồng, thế này giống trợ lý rồi đúng không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Vậy em nên đi phía sau anh.”
Nghe vậy, Trần Uyển Ước mới ý thức được mình đang không giống trợ lý. Giống nữ tổng tài hơn.
“Anh phải có một người trợ lý dẫn đường.” Trần Uyển Ước ra vẻ thông thạo, “Em là người đó, nào, đi theo, quẹo bên phải.”
“Đó là hướng đi tới nhà vệ sinh.”
“…”
Trần Uyển Ước không biết sơ đồ phòng ban công ty thế nào, công ty của nhà họ Trần nhỏ nhỏ dễ tìm hơn. Người đang đi tới đi lui ở đây đều là nhân viên. Người đàn ông đi phía sau cô đã quen với việc mọi người chào anh bằng danh xưng “Hạ tổng”. Tiếng gọi nhiều, Trần Uyển Ước cảm thán: “Woa, nhiều nhân viên quá.”
Cô giống như một cô gái lần đầu tiên ngồi kiệu hoa lấy chồng, rất nhiều thứ chưa hề thấy.
“Em cảm thấy công ty anh trang hoàng rất đẹp, đồ sộ, nhưng tông màu lạnh nhìn nhàm chán.” Vừa đi, Trần Uyển Ước vừa đánh giá, “Thiết kế sang trọng nhưng cái quan trọng là phải khiến người ta thấy thoải mái.”
Hạ Kỳ Sâm ngầm ghi nhận sự đánh giá của cô.
“Còn cái thang máy này…”
Trần Uyển Ước lại bình phẩm về cái thang máy một hồi. Nói rồi lại nói, quên mất bổn phận và mục đích của mình khi tới đây. Những nhân viên nhìn thấy khuôn mặt cô gái đi bên cạnh cấp trên, kinh ngạc lại bất ngờ. Nhưng khi nghe thấy cô bình luận thì cảm thấy buồn cười. Có người nói một câu: “Cô gái này là ai vậy, không có lễ phép gì cả, công ty của người ta mà làm như nhà mình.”
Không may, câu này bị Hạ Kỳ Sâm đi ngang qua nghe thấy. Anh không nổi giận, làm như chưa nghe gì. Quản lý cấp cao đi theo anh cũng không nhịn được, hỏi: “Hạ tổng, cô gái kia là ai vậy ạ?”
Hạ Kỳ Sâm thản nhiên trả lời: “Tiểu tổ tông.”
Quản lý: “! ! !”
Trần Uyển Ước đi ở đằng trước vẫn chưa nhớ ra mình đang là trợ lý, nãy giờ nói nhiều nên hơi khát. Cô nhìn thấy có máy nước công cộng, vui vẻ đi tới bên Hạ Kỳ Sâm, “Anh có đem ly nước không, em muốn uống nước.”
Hạ Kỳ Sâm: “Phòng làm việc có.”
Trần Uyển Ước: “Nhưng em muốn uống bây giờ, anh đi rót đi.”
Giọng nói cô không nhỏ, người đi qua trong vòng ba mét là có thể nghe thấy yêu cầu không quá đáng nhưng cũng không hợp lý của cô. Người này rốt cuộc là ai vậy? Lại bắt tổng tài đi rót nước cho? Không thể ngờ là ——
Hạ Kỳ Sâm lại đi qua rót nước thật. Mọi người mở rộng tầm mắt. Đây là cấp trên mà bọn họ biết sao? Tuy nói boss ngày thường không đến nổi lạnh nhạt với mọi người nhưng anh cũng sẽ không thèm quan tâm mấy người không cần thiết.
Trần Uyển Ước thoải mái uống ly nước mà chồng rót cho cô, sau khi uống xong thì ngắm nhìn bốn phía, thắc mắc hỏi: “Chồng, sao ai cũng nhìn chúng ta vậy?”
Hạ Kỳ Sâm: “Có lẽ vì trợ lý tạm thời tận tụy với công việc quá.”
Trần Uyển Ước: “Nhưng em còn chưa làm gì cả mà.”
Hạ Kỳ Sâm: “Anh nói là anh.”
Anh có lòng nhắc nhở mọi người đừng kinh ngạc. Cô là tiểu tổ tông, công ty trang trí thế nào cô có quyền lên tiếng. Anh quan tâm bưng trà rót nước cho cô. Tổng tài đại nhân thì thế sao, cũng phải nghe lời vợ thôi. Mặc dù phải làm những chuyện này nhưng vợ vui là được. Cái chức vụ trợ lý này Hạ Kỳ Sâm làm tốt lắm đúng không?
Công ty còn chán hơn cô tưởng tượng nhiều, đường đi tới phòng làm việc tốn nhiều thời gian, đủ để cô quan sát, đi tham quan rồi cũng thấy không có gì vui. Cô cầm một cuốn sổ, đi theo Hạ Kỳ Sâm tới phòng họp. Nói hoa mỹ là giúp anh làm tổng kết hội nghị. Hạ Kỳ Sâm không thiếu thư ký làm việc này, nhưng thêm một người cũng không sao.
Cuộc họp kéo dài một tiếng đồng hồ, Trần Uyển Ước không còn kiên nhẫn, ôm tập vở chuẩn bị trở về phòng làm việc, “Chồng, để em giúp anh dọn dẹp phòng làm việc.”
Hạ phu nhân dọn phòng, nghe như chuyện cổ tích, không làm phòng rối tung lên là phải cảm ơn trời đất. Buổi trưa, Hạ Kỳ Sâm xong chuyện về phòng, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh, rọi vào người Trần Uyển Ước, ấm áp lại rực rỡ.
Không biết cô đã ngủ mất từ lúc nào, trong điện thoại còn phát nhạc. Cảnh tượng tuyệt vời thế này làm lòng người yên bình, cho đến khi, Hạ Kỳ Sâm nhìn thấy mấy chữ tiêu đề to to trên cuốn sổ của cô vợ nhỏ.
Cuộc sống tốt đẹp của chó cỏ
Hạ Kỳ Sâm: “…”
Quyển sổ bị rút ra, Trần Uyển Ước dần tỉnh dậy, cô xoa xoa đôi mắt, nhìn người đàn ông đang đứng trên cao, “Anh về rồi à?”
Hạ Kỳ Sâm quơ quơ quyển sổ trước mặt cô, “Đây là cái gì?”
“Cái này…”
“Bản tổng kết em viết cho anh đây hả?”
Đầu óc cô xoay ba trăm sáu mươi độ, sau đó nói, “Không phải em chửi anh đâu.”
“Thế là đang khen anh à?” Hạ Kỳ Sâm, “Vậy cảm ơn em trước.”
“…”
“Hạ phu nhân, chúng ta nên nói chuyện.”
“Nói chuyện gì, nói chuyện đời người à?”
“Đời người có cái gì vui đâu mà nói.” Hạ Kỳ Sâm cười như không cười, “Hay là chúng ta bàn về chuyện tạo người đi.”
Người đàn ông cao ráo, dù là cách ăn mặc hay khí chất thì đều khác xa nơi này, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự cao quý nho nhã, khuôn mặt thờ ơ. Một tay anh đẩy tay bà chủ mập ra, một tay khác kéo Trần Uyển Ước qua bên mình.
Từ khi anh xuất hiện, mọi người dường như quên mất mình tới đây làm gì. Đầu óc Trần Uyển Ước cũng ngơ ngác, không biết anh tới lúc nào. Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường mới biết trời không còn sớm, thời gian cô xếp hàng và gây gổ đúng thật khiến anh không chờ nổi.
“Cậu, cậu lại là ai nữa?” Bà chủ mới vừa rồi còn hùng hổ dọa người, bây giờ thì khí thế bay đâu mất, chột dạ ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều. Hạ Kỳ Sâm không nói chuyện với bà ta, anh hỏi Trần Uyển Ước một câu: “Em ổn không?”
Trần Uyển Ước chậm rãi nói: “Cũng tạm ổn…”
Giang Yểu chen vào: “Chị ấy uống trà vào bị khó chịu.”
“Không sao, chị không sao.” Trần Uyển Ước phản bác. Cô có chối cũng không có tác dụng, từ khi Hạ Kỳ Sâm biết cô giấu giếm chuyện chân mình bị thương đến giờ, anh luôn nửa tin nửa ngờ lời cô nói, bây giờ cô liên tục chối càng làm người ta không yên lòng.
Chỉ thấy mặt cô có vẻ bình thường, vừa nãy còn có sức lực cãi nhau với bà chủ, thì chắc cơ thể không bị gì, chỉ bị tủi thân thôi. Đứng đây xếp hàng mua đồ đã không giống với cách cô sống từ trước đến giờ, còn bị người ta đổ thừa là giả vờ, sao không tủi thân cho được.
Thấy tình huống đã nghiêm trọng, ông chủ vội vàng kéo vợ mình qua một bên, liên tục cúi đầu với mọi người, “Ngại quá, tính vợ tôi hơi khó chịu, mọi người rộng lượng xin đừng để ý lời bà ấy nói.”
Hạ Kỳ Sâm làm như không nghe thấy, ngón tay dài lấy điện thoại ra, gọi một cuộc. Lúc này chắc nhân viên trong cục vệ sinh an toàn thực phẩm đã tan làm. Nhưng đột xuất kiểm tra những cửa hàng có vấn đề là điều nên làm, chỉ phiền người phụ trách một chút thôi.
Bởi vì không có nhiều thời gian, Hạ Kỳ Sâm trực tiếp gọi điện thoại cho bạn. Anh không nói nhiều nhưng người bên kia tiếp thu rất nhanh.
Ông chủ là người thông minh, biết người tàn nhẫn không nói nhiều. Hạ Kỳ Sâm đến tiệm không hề lớn tiếng câu nào, chỉ một cú điện thoại là có thể dạy bọn họ làm người.
Mặc dù Hạ Kỳ Sâm không diễn tả quá nhiều nhưng ông chủ vẫn biết anh đang làm gì. Ông ta trừng mắt nhìn vợ, muốn dạy dỗ bà vợ tại chỗ nhưng không thể, chỉ có thể liên tục xin lỗi, “Cậu trai này, chúng ta nói chuyện, giải quyết trong êm đẹp là được.”
Lúc nhìn thấy Trần Uyển Ước, ông chủ cảm thấy mình có thể giải quyết được. Ai ngờ hết lần này tới lần khác vợ mình ngu ngốc, thấy Giang Yểu là cô gái nhỏ nhắn, nghĩ Trần Uyển Ước và cô ấy dễ bắt nạt, cầm tiền ra oai với người ta.
Nhìn là biết các cô ấy sống sung sướng, không thể nào là người thiếu tiền nên giả vờ. Người giàu thì không ăn mực nướng được à?
Giang Yểu xách túi thức ăn nồng nặc mùi đồ nướng, không phải người tìm hiểu về váy lolita thì sẽ không biết đồ cô ấy đang mặc là thật hay nhái, mà dù có coi Giang Yểu là người nghèo thì cũng không thể nghĩ Trần Uyển Ước cũng nghèo như Giang Yểu.
Dù người ta không đeo đồ trang sức không mặc đồ thịnh hành, nhưng nhìn có giống người thiếu tiền đâu?
Chừng mười phút sau, mấy người mặc đồng phục tới. Một người cởi mũ ra, Trần Uyển Ước có biết người đó, là 1 trong mấy người bạn xấu của Hạ Kỳ Sâm, tên đầu trọc trước đó đã từng hoài nghi tình cảm giữa cô và chồng.
Mấy người này đến khiến bà chủ tiệm hoảng hốt, theo bản năng bảo vệ ngăn kéo chứa tiền: “Mấy người đến đây làm gì?”
“Có người báo cáo tiệm của mấy người không phù hợp tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm.”
Người đi đầu nói ngắn gọn, không cho đối phương nói nhảm gì thêm, rút giấy phép hành nghề của mình ra sau đó cho người ra phía sau khu bếp.
“Đây là lạm dụng chức quyền đúng không?” Bà chủ miễn cưỡng nói ra mấy chữ mình không quá quen thuộc, tiếp tục khóc lóc om sòm, “Mấy người có tin tôi ra phố tố cáo cho mọi người biết mấy người ỷ thế hiếp người không? Có tiền có quyền thì ngon à?”
“Bà cô này, bà có lầm không vậy?” Môi Trần Uyển Ước cong lên, “Tố cáo là quyền lợi của mỗi người, chúng tôi chỉ làm cho thời gian kiểm tra an toàn thực phẩm của tiệm bà diễn ra sớm hơn thôi.”
“Cô gái, coi như tôi xin cô, xin cô bỏ qua cho chúng tôi.” Ông chủ thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin tha thứ, “Cửa tiệm nhỏ này mới mở được mấy năm, chỉ có năm chục vạn tiền vốn, phát triển được như hôm nay không dễ dàng gì.”
“Năm chục vạn?” Trần Uyển Ước nói lại, “Đúng là không dễ.”
Những người khách hàng khác không mua nước của tiệm nữa. Liên quan đến vấn đề an toàn thực phẩm, mọi người cũng không muốn giải quyết qua loa, rối rít bàn luận.
“Nếu như tiệm của hai người đủ chuẩn vệ sinh thì không cần lo lắng.”
“Vừa nãy bà chủ có nói đó, rất nhiều người uống trà sữa bị đau bụng, có nghĩa là chất lượng thực phẩm trong cửa hàng rất đáng báo động.”
“Đột xuất kiểm tra là tốt mà, nếu như cửa tiệm nào cũng bị kiểm tra thì chúng ta không phải lo lắng vấn đề an toàn thực phẩm nữa.”
Phần lớn người đều ủng hộ kiểm tra. Cũng có một số ít người cho là nếu dựa theo tiêu chuẩn cố định, những quán ăn cửa tiệm nhỏ chưa chắc đạt chuẩn, bởi vì sau bếp không thể lúc nào cũng sạch sẽ được.
Trong quá trình kiểm tra, đầu trọc xách một ít kem béo hết hạn ra, tặc lưỡi nói, “Buổi tối ra quân không uổng công chút nào, tóm được 1 trường hợp vi phạm.”
Hạ Kỳ Sâm: “Tiệm có bị xử phạt không?”
Đầu trọc: “Có.”
Vốn hình phạt không to tát gì mấy nhưng đầu trọc cảm thấy mình phải xử lí cho ra khoai ra ngô. Để không làm phật lòng người anh này thì phải phạt cho đàng hoàng.
Giao nguyên liệu hết hạn cho mấy người phụ trách, đầu trọc đề nghị: “Anh Sâm, chuyện xong xuôi rồi, chúng ta gọi thêm mấy em, đi uống mấy ly nhé?”
Hạ Kỳ Sâm không lên tiếng. Đầu trọc thấy anh dẫn theo phụ nữ, gãi đầu một cái, vội vàng sửa lời: “Ây da, chị dâu cũng ở đây à, vậy thôi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Có chị dâu cậu ở đây thì thế nào? Cậu không dám chơi nữa à?”
Đầu trọc: “Không phải, em lo nghĩ cho anh mà, chị dâu ở đây mà chúng ta còn uống rượu gì nữa.”
“Nói bậy nói bạ gì đó? Chị dâu cậu không thể đi quán rượu à?” Hạ Kỳ Sâm cau mày nghiêm túc, “Tôi nói cậu biết, chị dâu cậu không có ở đây, tôi cũng không đi.”
Đầu trọc: “…”
Trần Uyển Ước yên lặng thu hồi bốn mươi con dao ghim. Bây giờ ý thức sinh tồn của chó cỏ càng ngày càng mạnh.
Tiệm trà sữa bị phạt đóng cửa, ông chủ bà chủ đành dọn dẹp một chút rồi về. Cửa tiệm một khi bị phạt thì sẽ để lại tiếng xấu về sau, có mở lại cũng chưa chắc bán đắt như trước. Tất cả đều do lỗi của bà chủ.
Nhưng bà ta không cảm thấy hối hận, bị chồng mắng mấy câu thì thẹn quá thành giận: “Tiệm bị đóng cửa thì sao, tiền mấy năm nay kiếm đủ cả rồi, chỉ có một cái tiệm trà sữa phế thải mà ông coi như là mạng sống. Sao ông không nghĩ coi mấy chục vạn tiền vốn đó có biết bao nhiêu phi pháp?”
Nghe đến đây, Trần Uyển Ước và Giang Yểu chuẩn bị đi cũng quay đầu liếc nhìn. Hạ Kỳ Sâm đi được một nửa đột nhiên dừng lại, nói với đầu trọc: “Có rảnh thì cậu cập nhật tin tức về việc làm của ông chủ cho tôi biết.”
“Anh muốn biết tin tức về ông ta làm gì?” Đầu trọc chậc chậc xúc động, “Anh còn muốn hành hạ ông ta nữa hả? Hầy, chuyện nhỏ thôi mà anh Sâm, nhưng mà em cũng hiểu, anh vì tốt cho chị dâu nên mới làm thế đúng không?”
Dừng một chút lại nói, “Anh để ý quan tâm chỉ nhưng chị ấy có quan tâm anh không?”
Hạ Kỳ Sâm không trả lời.
“Tình cảm và hôn nhân đều phải từ hai phía, nếu đối phương không có tình cảm, dù là mười ngàn một trăm ngàn thì vẫn mãi là số không.” Đầu trọc nói đạo lý như thật, “Anh không nên dối gạt bản thân mình, phải nhận rõ sự thật.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cút.”
Đầu trọc: “…”
Anh ta không có ý gì cả, chỉ có lòng tốt khuyên mấy câu, vậy mà bị người ta đuổi đi.
Trần Uyển Ước và Giang Yểu đi trước, hai người đàn ông có thể thấy hai bóng lưng, người cao cao là Trần Uyển Ước. Hai người đang đi thì dừng lại, Trần Uyển Ước nghiêng người giúp Giang Yểu chỉnh áo váy.
Cô không phải là người không biết lo, cũng giống như Trần Uyển Ước đã từng nói, cô chỉ không quan tâm tới chồng mình thôi.
Hạ Kỳ Sâm vô ý thức xoắn ống tay áo lên, thờ ơ hỏi: “Bình thường cậu theo đuổi con gái thế nào?”
Đầu trọc: “Tặng túi xách, đồ trang điểm, đồ trang sức.”
Hạ Kỳ Sâm: “Trừ mấy thứ này ra.”
Đầu trọc: “Vậy thì tặng con nòng nọc con.”
Hạ Kỳ Sâm: “?”
“Cách để biết người phụ nữ có tình cảm với anh không rất đơn giản.” Đầu trọc nói như mình có rất nhiều kinh nghiệm, “Anh xem trình độ ghen của cô ấy thì biết.”
Hạ Kỳ Sâm: “Ví dụ như?”
Đầu trọc giống như đang làm chuyện xấu, sờ sờ cái gì đó, đi tới bên cạnh Hạ Kỳ Sâm, nhanh chóng lấy tay sờ vào áo sơ mi của anh. Trên lớp áo sơ mi trắng là dấu môi son đậm thật đậm.
Hạ Kỳ Sâm cúi đầu nhìn: “Cậu điên à?”
Đầu trọc: “Sau khi về nhà anh sẽ thấy tác dụng của nó, chị dâu nhìn thấy dấu môi son chắc chắn sẽ không vui, không vui thì sẽ khóc lóc om sòm. Lúc này anh phải ngang ngược bá đạo, dạy dỗ chị vợ thật bài bản. Chị dâu khóc lóc om sòm lớn bao nhiêu thì ghen bấy nhiêu.”
Hạ Kỳ Sâm: “Đúng là cậu điên thật rồi.”
Đầu trọc: “Chậc, anh vẫn chưa hiểu à? Nghe em nói này, phụ nữ ghen càng nhiều thì chứng tỏ càng quan tâm.”
Hạ Kỳ Sâm: “Tôi nói cậu điên là vì cậu là đàn ông, tại sao lại có son môi trong người?”
Đầu trọc: “…”
Đàn ông mang theo son môi dĩ nhiên là mua cho bạn gái, hơn nữa còn phải chọn đúng cái số mà người phụ nữ nói, không thể sai. Đầu trọc đề nghị đơn giản dễ hiểu, dễ tiếp thu, chỉ không biết hiệu quả như thế nào thôi. Huống chi dấu son đã in trên áo sơ mi, đổi ý cũng không kịp.
******
Về đến nhà đêm đã khuya.
Trên đường về, Hạ Kỳ Sâm không biết mình có nên gợi ý cho cô biết về vết son trên áo của mình hay không. Tiếc là cô quá buồn ngủ, ngủ từ khi lên xe, căn bản không chú ý tới sự thay đổi của anh.
Sau khi về nhà, cô vội vội vàng vàng đi tắm, chuẩn bị đi ngủ. Cường độ luyện tập cao cùng với tâm trạng lo lắng về màn biểu diễn làm thể lực tiêu hao nhiều, cộng thêm những chuyện linh tinh khác, Trần Uyển Ước cảm giác mình nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay.
Cứ như vậy, cô không hề chú ý tới vết son trên áo sơ mi của Hạ Kỳ Sâm. Mà anh lại không thể nói thẳng tuột ra.
“Chồng, giảm ánh đèn đi.” Trần Uyển Ước nằm nghiêng, giọng ngái ngủ nhỏ xíu, “Ngủ ngon….”
Miệng của phụ nữ đúng thật không thể tin. Lúc ở hàng ghế VIP còn thút tha thút thít cảm thấy có lỗi vì không quan tâm anh, nước mắt chảy dài; bây giờ lại ngựa quen đường cũ, không hề quan tâm tới chồng mình chút nào.
Giảm ánh đèn, Hạ Kỳ Sâm cúi đầu nhìn cô vợ nhỏ đã nhắm mắt ngủ rất say, ánh đèn mờ chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ mềm mại dịu dàng.
“Uyển Uyển.”
Anh thử nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Đừng lộn xộn, ngủ đi.” Trần Uyển Ước mơ màng trả lời. Lúc cô sắp chìm vào giấc ngủ, thông báo Wechat đột nhiên vang lên. Trần Uyển Ước không thể không mở mắt, cầm điện thoại liếc nhìn, phát hiện Thu Đường gửi tin nhắn. Mặc dù mệt nhưng cô vẫn trả lời.
Nhìn cô buồn ngủ mắt mở mắt nhắm mà vẫn kiên trì nhắn tin cho Thu Đường, Hạ Kỳ Sâm không bỏ qua. Lúc cô đặt điện thoại xuống, anh nắm lấy cổ tay cô, giơ lêm đỉnh đầu, giọng khàn khàn: “Uyển Uyển.”
“Em mệt lắm, không muốn làm.”
“Vậy thì hôn một cái.”
Mơ màng buồn ngủ, Trần Uyển Ước giống như nữ chính “anh chiếm được cơ thể tôi nhưng không chiếm được lòng tôi”, bị tên chó cỏ ôm hôn không biết bao lâu.
Không thể không thừa nhận kỹ thuật hôn của anh càng lúc càng giỏi, không được mấy giây, cơn buồn ngủ của cô đã bay biến, dây thần kinh rục rịch thức dậy. Cô mở mắt ra, chuẩn bị mắng anh mấy câu thì lại thấy vết son trên áo sơ mi của người đàn ông.
Dấu son màu hồng trên nền áo trắng vô cùng nổi bật. Ánh mắt và khứu giác của phụ nữ luôn nhạy bén. Từ màu sắc có thể đoán ra chủ nhân của cây son có thể là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Nhưng dựa vào biểu hiện của anh mấy năm nay, Trần Uyển Ước không nghĩ anh là người trêu hoa chọc cỏ bên ngoài. Cho nên, cô chỉ dùng móng vuốt kéo vai anh lại, “Chồng, hôm nay anh có gặp ai không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Không có.”
Trần Uyển Ước: “Vậy vết son trên áo anh từ đâu ra?”
Hạ Kỳ Sâm: “Không biết, có thể do phụ nữ để vết lại.”
Anh giải thích thản nhiên như vậy làm Trần Uyển Ước không biết có phải mình nghe nhầm không. Anh thẳng thắng thừa nhận, hơn nữa thái độ còn không biết hối cải, có thể nói là không thiết tha gì. Chó cỏ thay đổi rồi. Trần Uyển Ước tiếp tục lom lom mắt nhìn: “Anh không muốn nói gì sao?”
Thấy trong mắt cô vợ tràn đầy căm tức và tra hỏi, Hạ Kỳ Sâm bình tĩnh đứng dậy, cởi áo sơ mi ra, nhìn kĩ vết son môi kia, lại tiếp tục không có thái độ hối cải: “Không có gì để nói.”
“Không giải thích sao?”
“Ừ.”
Một giây sau, cái gối bay thẳng tới. Trần Uyển Ước ngồi xếp bằng, tựa như tuyên bố chủ quyền, mình là chủ nhân của cái giường. Trên quần áo có dấu son môi thì thôi cũng được. Đằng này anh không giải thích, không có thái độ nhận sai mà còn muốn lên giường ngủ?
Mơ tưởng.
“Bây giờ em rất mệt, lười cãi lộn với anh. Anh ra ghế sa lon ngủ đi, có chuyện gì sáng mai nói sau.”
Trần Uyển Ước ném gối, chăn, cả anh nữa ra ngoài. Hạ Kỳ Sâm im lặng đứng tại chỗ, luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Tình huống bây giờ và trong phim không giống nhau.
Kệ. Anh vẫn nên giải thích thì hơn. Hạ Kỳ Sâm thử đi vặn cửa, nhưng phát hiện một chuyện quan trọng. Cửa bị khóa trái.
*******
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Kỳ Sâm nhận được điện thoại của Đầu Trọc. Đầu bên kia hưng phấn hỏi thành quả: “Anh Sâm, anh thấy thế nào?”
Hạ Kỳ Sâm: “Đau lưng.”
“Ù ui, anh nên kiềm chế lại, đừng mạnh bạo quá.”
“Tôi ngủ ghế sa lon.”
“Gì?” Đầu trọc kinh ngạc, “Anh làm chuyện vợ chồng cả đêm trên ghế salon?”
“Không có vận động gì cả, một mình tôi ngủ trên ghế salon.”
“Tại sao?”
“Cút.”
“…”
Sáng kiến đi vào lòng đất. Chờ cô vợ khóc lóc om sòm thì ôm lấy? Nghĩ nhiều quá rồi. Thứ mà anh có thể ôm chỉ có gối. Sau một đêm bị dạy dỗ, Hạ Kỳ Sâm quyết định nói sự thật, cũng biết đạo lý, đẩy hết trách nhiệm cho tên bạn xấu.
Lúc ăn sáng, Trần Uyển Ước mặc đầm ôm, khoác áo choàng dài đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn không thấy có chút nét tức giận nào, cô còn vui tươi hớn hở chào hỏi: “Chào buổi sáng chồng.”
Hạ Kỳ Sâm: “Ừ, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Trùng hợp quá, em cũng có chuyện muốn nói với anh.” Trần Uyển Ước ngồi xuống đối diện, “Hôm nay được nghỉ, em quyết định đi tới công ty anh tham quan thử. Anh thấy thế nào?”
Cô đột nhiên tham quan công ty? Muốn làm gì nhỉ? Cô cười cười, tuyệt đối không phải chuyện tốt. Hạ Kỳ Sâm nói thẳng: “Anh cảm thấy không nên.”
“Ai hỏi anh rằng có nên hay không đâu?” Trần Uyển Ước: “Em chỉ đang nói, hôm nay anh dẫn em tới công ty anh, nên lựa chiếc xe nào khá khá chút.”
Cô đã quyết định rồi. Không biết là vết son của con hồ ly nào, cô phải đi xem thử. Cô đã điều tra màu của cây son, nhớ rất rõ ràng, không tin không tìm ra đáp án.
“Nếu như là vì chuyện vết son thì anh muốn giải thích.” Hạ Kỳ Sâm đành đầu thú, “Cái vết son đó là cố ý bôi lên.”
“À há——! ! Anh và cô ta định ra oai với em à?”
“Đừng hiểu lầm, người bôi lên là nam.”
“…”
Trần Uyển Ước dùng ánh mắt nhìn kẻ thù không đội trời chung để nhìn anh. Hạ Kỳ Sâm rất khó giải thích, nếu nói vết son là đầu trọc làm, vậy khác gì nói quan hệ giữa hai người đàn ông không bình thường, nếu nói mục đích thật ra thì cô sẽ biết ngay là hai người đang giỡn mặt.
So với giải thích, anh nên dẫn cô tới công ty thì tốt hơn. Trần Uyển Ước chuẩn bị xong xuôi, mục đích đi tới công ty đã rõ ràng. Trước khi tới, Trần Uyển Ước nói như thật: “Chồng, em có thể làm trợ lý một ngày cho anh.”
Hạ Kỳ Sâm: “Ừ.”
Trần Uyển Ước: “Anh phải biết quý trọng cơ hội này, em ít khi nào quan tâm vậy lắm.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cảm ơn.”
Trần Uyển Ước: “Không cần cảm ơn, về mua cho em một cái túi xách là được.”
Nếu cô chân chính đòi tiền lương chắc là sẽ nghiêm túc làm trợ lý. Đi cùng Hạ Kỳ Sâm vào sảnh công ty, Trần Uyển Ước thẳng lưng, bước chân thong thả, vừa đi vừa nói: “Chồng, thế này giống trợ lý rồi đúng không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Vậy em nên đi phía sau anh.”
Nghe vậy, Trần Uyển Ước mới ý thức được mình đang không giống trợ lý. Giống nữ tổng tài hơn.
“Anh phải có một người trợ lý dẫn đường.” Trần Uyển Ước ra vẻ thông thạo, “Em là người đó, nào, đi theo, quẹo bên phải.”
“Đó là hướng đi tới nhà vệ sinh.”
“…”
Trần Uyển Ước không biết sơ đồ phòng ban công ty thế nào, công ty của nhà họ Trần nhỏ nhỏ dễ tìm hơn. Người đang đi tới đi lui ở đây đều là nhân viên. Người đàn ông đi phía sau cô đã quen với việc mọi người chào anh bằng danh xưng “Hạ tổng”. Tiếng gọi nhiều, Trần Uyển Ước cảm thán: “Woa, nhiều nhân viên quá.”
Cô giống như một cô gái lần đầu tiên ngồi kiệu hoa lấy chồng, rất nhiều thứ chưa hề thấy.
“Em cảm thấy công ty anh trang hoàng rất đẹp, đồ sộ, nhưng tông màu lạnh nhìn nhàm chán.” Vừa đi, Trần Uyển Ước vừa đánh giá, “Thiết kế sang trọng nhưng cái quan trọng là phải khiến người ta thấy thoải mái.”
Hạ Kỳ Sâm ngầm ghi nhận sự đánh giá của cô.
“Còn cái thang máy này…”
Trần Uyển Ước lại bình phẩm về cái thang máy một hồi. Nói rồi lại nói, quên mất bổn phận và mục đích của mình khi tới đây. Những nhân viên nhìn thấy khuôn mặt cô gái đi bên cạnh cấp trên, kinh ngạc lại bất ngờ. Nhưng khi nghe thấy cô bình luận thì cảm thấy buồn cười. Có người nói một câu: “Cô gái này là ai vậy, không có lễ phép gì cả, công ty của người ta mà làm như nhà mình.”
Không may, câu này bị Hạ Kỳ Sâm đi ngang qua nghe thấy. Anh không nổi giận, làm như chưa nghe gì. Quản lý cấp cao đi theo anh cũng không nhịn được, hỏi: “Hạ tổng, cô gái kia là ai vậy ạ?”
Hạ Kỳ Sâm thản nhiên trả lời: “Tiểu tổ tông.”
Quản lý: “! ! !”
Trần Uyển Ước đi ở đằng trước vẫn chưa nhớ ra mình đang là trợ lý, nãy giờ nói nhiều nên hơi khát. Cô nhìn thấy có máy nước công cộng, vui vẻ đi tới bên Hạ Kỳ Sâm, “Anh có đem ly nước không, em muốn uống nước.”
Hạ Kỳ Sâm: “Phòng làm việc có.”
Trần Uyển Ước: “Nhưng em muốn uống bây giờ, anh đi rót đi.”
Giọng nói cô không nhỏ, người đi qua trong vòng ba mét là có thể nghe thấy yêu cầu không quá đáng nhưng cũng không hợp lý của cô. Người này rốt cuộc là ai vậy? Lại bắt tổng tài đi rót nước cho? Không thể ngờ là ——
Hạ Kỳ Sâm lại đi qua rót nước thật. Mọi người mở rộng tầm mắt. Đây là cấp trên mà bọn họ biết sao? Tuy nói boss ngày thường không đến nổi lạnh nhạt với mọi người nhưng anh cũng sẽ không thèm quan tâm mấy người không cần thiết.
Trần Uyển Ước thoải mái uống ly nước mà chồng rót cho cô, sau khi uống xong thì ngắm nhìn bốn phía, thắc mắc hỏi: “Chồng, sao ai cũng nhìn chúng ta vậy?”
Hạ Kỳ Sâm: “Có lẽ vì trợ lý tạm thời tận tụy với công việc quá.”
Trần Uyển Ước: “Nhưng em còn chưa làm gì cả mà.”
Hạ Kỳ Sâm: “Anh nói là anh.”
Anh có lòng nhắc nhở mọi người đừng kinh ngạc. Cô là tiểu tổ tông, công ty trang trí thế nào cô có quyền lên tiếng. Anh quan tâm bưng trà rót nước cho cô. Tổng tài đại nhân thì thế sao, cũng phải nghe lời vợ thôi. Mặc dù phải làm những chuyện này nhưng vợ vui là được. Cái chức vụ trợ lý này Hạ Kỳ Sâm làm tốt lắm đúng không?
Công ty còn chán hơn cô tưởng tượng nhiều, đường đi tới phòng làm việc tốn nhiều thời gian, đủ để cô quan sát, đi tham quan rồi cũng thấy không có gì vui. Cô cầm một cuốn sổ, đi theo Hạ Kỳ Sâm tới phòng họp. Nói hoa mỹ là giúp anh làm tổng kết hội nghị. Hạ Kỳ Sâm không thiếu thư ký làm việc này, nhưng thêm một người cũng không sao.
Cuộc họp kéo dài một tiếng đồng hồ, Trần Uyển Ước không còn kiên nhẫn, ôm tập vở chuẩn bị trở về phòng làm việc, “Chồng, để em giúp anh dọn dẹp phòng làm việc.”
Hạ phu nhân dọn phòng, nghe như chuyện cổ tích, không làm phòng rối tung lên là phải cảm ơn trời đất. Buổi trưa, Hạ Kỳ Sâm xong chuyện về phòng, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh, rọi vào người Trần Uyển Ước, ấm áp lại rực rỡ.
Không biết cô đã ngủ mất từ lúc nào, trong điện thoại còn phát nhạc. Cảnh tượng tuyệt vời thế này làm lòng người yên bình, cho đến khi, Hạ Kỳ Sâm nhìn thấy mấy chữ tiêu đề to to trên cuốn sổ của cô vợ nhỏ.
Cuộc sống tốt đẹp của chó cỏ
Hạ Kỳ Sâm: “…”
Quyển sổ bị rút ra, Trần Uyển Ước dần tỉnh dậy, cô xoa xoa đôi mắt, nhìn người đàn ông đang đứng trên cao, “Anh về rồi à?”
Hạ Kỳ Sâm quơ quơ quyển sổ trước mặt cô, “Đây là cái gì?”
“Cái này…”
“Bản tổng kết em viết cho anh đây hả?”
Đầu óc cô xoay ba trăm sáu mươi độ, sau đó nói, “Không phải em chửi anh đâu.”
“Thế là đang khen anh à?” Hạ Kỳ Sâm, “Vậy cảm ơn em trước.”
“…”
“Hạ phu nhân, chúng ta nên nói chuyện.”
“Nói chuyện gì, nói chuyện đời người à?”
“Đời người có cái gì vui đâu mà nói.” Hạ Kỳ Sâm cười như không cười, “Hay là chúng ta bàn về chuyện tạo người đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.