Chương 33
Vương Tam Cửu
03/12/2020
Đầu óc cô nhanh chóng tiêu hóa mấy cái thông tin. Thứ nhất cô không
cố ý ngủ quên, thứ hai cô không nên viết lên sổ nói xấu anh trong lúc
chán, quan trọng là còn bị anh nhìn thấy. Người đàn ông chưa cởi nút áo
nào mà Trần Uyển Ước đã tự hù mình, nghĩ linh linh vài trường hợp xấu.
Play trong phòng làm việc?
“Thôi mà chồng.” Trần Uyển Ước chậm rãi nói, “Có chuyện gì về nhà làm, tạo người cũng về nhà rồi hẵng tạo…”
Cô xuôi theo đề tài của anh khiến người ta bất ngờ. Hạ Kỳ Sâm chỉ thuận miệng nhắc tới thôi. Diễn viên múa ba lê có yêu cầu rất cao về mặt thân thể, vóc người cô thon thả, cô lại sống theo lý tưởng của phụ nữ hiện đại là độc lập tự cường, chắc là không muốn con trẻ làm rào cản, cho nên anh không hề nhắc tới chuyện này.
Trần Uyển Ước không để ý thấy trong mắt anh có tia sáng lóe lên, nghiêm túc hỏi: “Anh muốn có con thật à?”
‘Ừ.”
“Vậy chúng ta phải chuẩn bị trước, không được hút thuốc không được uống rượu gì đó.” Trần Uyển Ước vẫn làm bộ tính toán một hồi, “Còn phải đi bệnh viện kiểm tra, rắc rối lắm. Quan trọng là em chưa biết rằng mình muốn có con trai hay con gái.”
“Vậy em suy nghĩ kỹ đi, nếu nghĩ chưa ra thì….”
“Thì thế nào?”
“Cũng phải có.”
“…”
Nói không lại mồm miệng của người này. Đây không phải là chuyện đơn giản, chỉ nhắc tới đã đủ thấy nhức đầu. Trần Uyển Ước không có ý nghĩ đùa giỡn, cô nghiêm túc tính toán, cầm cây bút lên, mở cuốn sổ ra, viết ngày tháng và mục tiêu phía dưới tiêu đề《 cuộc sống tốt đẹp của chó cỏ 》.
Mục tiêu đầu tiên: Sinh con.
Nét chữ của cô không mềm mại như chữ của các cô gái khác mà mạnh mẽ có lực, phô bày ra nét đặc trưng riêng trong cách viết. Cô nghiêm túc muốn có con. Hạ Kỳ Sâm bật cười, tay đè lên mu bàn tay cô, giọng nói đầy cảm xúc như thường lệ: “Uyển Uyển, em muốn nhảy múa mà?”
“Hửm?” Trần Uyển Ước mặt đầy nghi ngờ trả lời, “Đúng vậy, nhưng chuyện này có liên quan tới sinh con đâu.”
“Em không sợ vóc dáng bị ảnh hưởng à? Không sợ các buổi tập phải ngừng lại sao?”
“Không sao đâu.” Trần Uyển Ước cười rạng rỡ, “Lúc đầu, đối với em khiêu vũ quan trọng như sinh mệnh. Nhưng sau đó em nghĩ, sống vui tươi mới là quan trọng nhất. Cái nào khiến em vui thì em thích cái đó.”
“Cho nên giữa khiêu vũ và anh, em chọn anh?”
“Hửm? … Không phải.” Hàng lông mày thanh tú của cô chau vào nhau, phản ứng lại, “Ai nói? Hạ Kỳ Sâm, em phát hiện anh càng ngày càng tự tin thái quá nha, em nói sinh con mà…”
Cô còn chưa nói xong thì cằm đã bị tay anh nắm lấy, mặt ngửa lên, đôi môi đỏ mọng bị anh đè lên. Trần Uyển Ước ngồi trên ghế da rộng rãi, cả người nhỏ nhắn mềm mại, giống như bông hoa được nâng niu trong nhà kính. Có lẽ cô không để ý, lúc cô cầm bút viết mấy chữ kia, lửa trong người anh đã hừng hực cháy, lan vào tim. Kể từ đó, tất cả động tác dù chỉ là một cái nhíu mày của cô thôi thì cũng như sợi lông chim nhẹ khều, chọc cho trái tim người ta rạo rực.
Nụ hôn thật sâu, lúc cô sắp hết hơi thì anh mới chậm rãi buông ra, nhưng Hạ Kỳ Sâm chưa bỏ qua, vòng tay qua ôm cô như đang ôm mèo con, đẩy cô vào sâu trong lòng mình, tiếp tục nói chuyện đời người.
“Uyển Uyển, em nói một đằng nghĩ một nẻo.”
“Nếu đã nói sinh con là quan trọng nhất thì sao em có thể coi nhẹ người chồng sẽ cống hiến trăm ngàn quân lính này được.”
“Anh không quan trọng à?”
Phép so sánh của anh thật là hoa mỹ. Trần Uyển Ước hít thở sâu, “Chồng, em có thể đi học y không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Học y làm gì?”
Trần Uyển Ước: “Em muốn chích cho anh một mũi.”
Hạ Kỳ Sâm: “…”
Vốn cô lảng qua nói chuyện sinh con là để đánh lạc hướng, tránh không cho tên chó cỏ này đòi play ở phòng làm việc, nhưng kế sách của cô không có ích gì cả. Không biết có phải bị cô làm cảm động hay không mà ánh mắt anh bây giờ chứa đầy tình cảm và dục vọng. Trần Uyển Ước bối rối.
“Chúng ta đã bàn là để về nhà rồi làm mà? ? ?”
“Anh không nghe thấy.” Hạ Kỳ Sâm thờ ơ đáp, “Anh chỉ nghe thấy em nói muốn sinh con với anh.”
“…”
Hạ Kỳ Sâm bỏ qua lời cô nói. Cô nói về nhà sinh con, anh tự động lược bỏ hay sao mà chỉ nghe nửa câu sau, bỏ mất phần đầu.
“Không được, em đói.” Trần Uyển Ước đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, sờ bụng, “Sắp tới giờ ăn cơm trưa rồi, anh và em bây giờ ấy ấy thì phải chờ tới tối mới được ăn cơm hả?”
Ý chí sinh tồn của Hạ phu nhân cũng rất mạnh, đổi cách, nịnh nọt nâng thực lực của chồng mình lên. Hạ Kỳ Sâm đã ôm cô lên ghế salon, bình tĩnh giúp cô cởi giày. Chiếc giày cao gót màu trắng rơi xuống sàn, ngón chân cô co quắp lại, khớp xương đỏ đỏ, nhiều vết chai sạn hiện ra. Bị anh nhìn chằm chằm làm cô mất tự nhiên, Trần Uyển Ước nhỏ giọng hỏi: “Chân em xấu lắm phải không?”
Anh hỏi ngược lại: “Đau không?”
“Vẫn ổn.”
“Anh sẽ cố gắng không đụng trúng chân em.”
“… Sao trước đây không thấy anh ngoan ngoãn thế này bao giờ nhỉ?”
Người này trước đây hung hãn cứ như con sói đói hết hạn ăn chay, gặm con mồi ngay cả mảnh xương vụn cũng không chừa lại, không cần biết con mồi gào rú đáng thương cỡ nào, chó sói cũng không hề rung động. Bây giờ đỡ rồi, chó sói thấy đau lòng rồi.
“Chồng, em đói.” Trần Uyển Ước xoay mình ngồi dậy, không muốn kéo dài thời gian.
“Một lần là được.”
“Không được.” Trần Uyển Ước từ chối thẳng thừng “Một lần của anh lâu lắm.”
Hạ Kỳ Sâm không chớp mắt nhìn cô, môi cong lên, “Em biết là tốt.”
“Hơ, anh còn đắc ý à?” Trần Uyển Ước nói nhỏ, “Em nói thời gian dài nghĩa là nếu một lần bốn mươi phút, ba mươi chín phút anh đều dùng để làm nóng người.”
“…”
A, phụ nữ bây giờ càng ngày càng hư. Không dạy dỗ thì không biết ngoan là gì. Trần Uyển Ước nói thật. Cô đói bụng lắm rồi, bụng còn ọc ọc kháng nghị. Cuối cùng, Hạ Kỳ Sâm cảm động.
“Được rồi, đi ăn cơm trước.”
“Đi thôi đi thôi.” Trần Uyển Ước lập tức đứng dậy, vui vẻ chuẩn bị đi theo, trong lòng tính toán định cơm nước xong thì chạy, ai cho anh play trong phòng làm việc chứ!
Hạ Kỳ Sâm không tốn mấy giây đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, “Cơm nước xong thì em đi à?”
“Ừ.”
“Không làm bảng tổng kết chó cỏ nữa?”
“…” Trần Uyển Ước nhắm mắt, “Nói ra chắc anh không tin, nhưng mà chó cỏ là cái nickname thể hiện tình yêu tràn đầy đó…”
“Tình yêu? Vậy tại sao không phải chó sói?” Hạ Kỳ Sâm hưng phấn nhìn cô, “Em thích chó à?”
“Ừ.”
Trần Uyển Ước ừ xong thì hối hận. Cô nói mình thích chó, mà lại gọi anh là chó cỏ, vậy chẳng khác nào đang thừa nhận cô thích anh? Tên đàn ông này biết gài hàng cô nhỉ!
Hình như anh không chú ý tới chi tiết này, vẫn theo sau hỏi cô vì sao thích chó cỏ mà không thích chó sói, hơn nữa còn thể hiện sự không phục, “Nếu thế anh cũng đặt biệt danh cho em.”
Trần Uyển Ước: “Biệt danh gì?”
“Vịt vàng.”
“Không thích.”
“Vịt nhà cũng được.”
“…”
Hạ Kỳ Sâm nghiêm túc: “Em chọn một cái đi, vịt vàng hay vịt nhà.”
Trần Uyển Ước tỉnh bơ: “Được thôi, anh cũng chọn đi, sàn nhà hay ghế salon.”
Đàn bà đúng thật là sinh vật không nên chọc, thật đáng sợ.
Công ty có căn teen riêng nhưng mà thức ăn có lẽ hơi nhiều dầu mỡ. Hạ Kỳ Sâm đã bảo thư ký đặt phòng ăn bên ngoài, chờ Trần Uyển Ước chỉnh trang lại rồi hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Bởi vì là thời gian nghỉ trưa, hai người đi chung với nhau sẽ có nhiều người nhìn thấy. Là một thư ký tạm thời, Trần Uyển Ước chưa làm được chuyện gì, hơn nữa còn quên mất mục đích mình tới công ty là điều tra về người phụ nữ sở hữu vết son dính trên áo anh.
“Chồng.” Lúc vào thang máy, Trần Uyển Ước tiếp tục điều tra, “Chuyện áo sơ mi rốt cuộc là sao thế, đàn ông làm thật à?”
“Anh bị đổ oan, Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm nói như thật, “Ngày hôm qua tên bạn kia mong vợ chồng chúng ta xào xáo nên mới bày ra chuyện như thế.”
“Anh nói thật à? Thế người kia xấu tính.”
“Đúng.”
“Nhưng em cũng tò mò, tại sao anh ta lại có son trong người.”
Đụng trúng vấn đề này không được hoảng, nếu lỡ miệng nói ra sự thật, vợ anh sẽ biết tên bạn kia mua son cho bạn gái, cô nhất định sẽ đối chiếu lời khai của hai người. Cũng có thể cô sẽ đuổi anh ra ngoài ngủ vì anh không tặng cô son môi. Mặc dù anh đã mua cho cô vô số túi xách, nhưng một khi tra hỏi, số túi xách trước kia sẽ bị quên sạch. Cho nên, Hạ Kỳ Sâm không thể không bán đứng bạn.
“Uyển Uyển, anh chỉ nói cho một mình em biết thôi nhé, em đừng nói ai nghe.”
“Thật ra cậu ta là nữ giả nam.”
Cái gì, nữ giả nam?
Đầu óc cô nhanh chóng tiêu hóa mối quan hệ lạ lùng này, nhưng vẫn không thể không bất ngờ. Trùng hợp cửa thang máy mở ra, cô đang chuẩn bị đi ra, nghe anh nói nên hết hồn, sơ ý trượt chân.
Lúc này đã tới giờ nghỉ trưa, trong sảnh toàn người với người, lâu lâu lại có mấy cô gái ngửa mặt nhòm chằm chằm vào trong thang máy, hơn nữa còn có mấy nhân viên đi ngang qua, dù không lên tiếng nhưng vẫn sẽ bị tia laze chiếu vào.
Bây giờ thang máy còn đang có người. Trừ Hạ tổng cao cao tại thượng, lịch lãm lạnh lùng ra thì còn có một người phụ nữ, cô là người khó hiểu xuất hiện bên cạnh anh, là chủ đề để các nhân viên thầm thì với nhau.
Hai người đi chung với nhau đã đủ làm người khác chú ý. Không những thế, Trần Uyển Ước còn trượt chân, nhỏ giọng kêu lên, người đàn ông đứng phía trước phản ứng rất nhanh, đưa tay ra đỡ cô, bàn tay quàng qua eo cô, giúp cô đứng vững.
Drama vừa xảy ra, quần chúng nhân viên phóng ánh mắt sâu hắm tới.
“Cô ta là ai vậy, chuyện gì xảy ra thế?”
“Hạ tổng tuyển thư ký mới à, mặt đẹp nhưng vô dụng, đi bộ cũng không xong.”
“Tôi thấy cô ta là loại phụ nữ có mưu đồ giả ngu ngốc đấy, còn muốn đóng kịch “tổng tài bá đạo yêu tôi”, làm như đang đóng phim vậy. Cô ta sẽ làm đổ cà phê lên áo ông chủ, hoặc làm bộ ngã vào lòng boss, thu hút sự chú ý.”
“Đầu năm nay còn có người xài chiêu cũ rích này à, ngu ngốc, ngây thơ, nhạt toẹt.”
Tiếng bàn luận xôn xao vang lên, nước miếng văng ra như muốn dìm chết Trần Uyển Ước.
Đám nhân viên này chắc không phải nhóm nhân viên hồi sáng, không thấy được màn Hạ Kỳ Sâm rót nước cho cô, cũng không ai giới thiệu cho họ biết quan hệ giữa hai vợ chồng.
Khuôn mặt quen thuộc của Trần Uyển Ước khiến mọi người bắt đầu suy đoán lung tung về cô. Tiếng xầm xì không lớn nhưng Trần Uyển Ước vẫn nghe thấy, cô miễn cưỡng mượn tay Hạ Kỳ Sâm để đứng vững, sau đó cau mày, “Em hơi nghiêng người xíu thôi, có bắt anh đỡ em đâu, nghe bọn họ nói chưa?”
Dừng một chút lại nói, “Còn nói em dựa vào gương mặt để quyến rũ sếp? Nghe có lý chút nào không? Em quyến rũ anh còn cần dùng mặt à? Ngoắc ngoắc tay là được mà?”
Cô vợ nhỏ của anh không vui.
“Em nói đúng.”
Hạ Kỳ Sâm nói theo, đồng thời cảm thấy nhức đầu. Đám người này phiền thật, các cô ấy nói sướng cái miệng, đâu biết anh phải tốn bao nhiêu công sức để dỗ cho cô vui lên. Lúc này, thư ký quèn từ bên ngoài đi tới cạnh hai người, “Hạ tổng.”
Cung kính gọi sếp xong, thư ký lại cúi người chào Trần Uyển Ước, “Hạ phu nhân.”
Mọi người: “? ? ?”
Coi thường ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thư ký đưa một cái áo choàng che gió tới.
“Hạ phu nhân, xe đã chuẩn bị xong rồi, bên ngoài hơi lạnh, Hạ tổng bảo tôi chuẩn bị áo khoác cho bà chủ.”
Bây giờ trời dần trở nên lạnh, từ đây đi ra cửa cũng một đoạn khoảng…. trăm mét, Hạ phu nhân mặc đồ mỏng, có thể bị lạnh. Hạ Kỳ Sâm cầm cái áo, sửa lại ngay ngắn, chuẩn bị khoác lên cho Trần Uyển Ước thì nghe cô lên tiếng: “Chồng, màu sắc và kiểu dáng của cái áo này hơi quê, anh có thấy vậy không?”
Hạ Kỳ Sâm cười khẽ: “Không sao, em có mặc túi nylon cũng đẹp.”
Mọi người lại: “? ? ?”
“Hạ phu nhân, bên ngoài trời lạnh, tôi khuyên phu nhân nên mặc vào.” Thư ký đồng thời đề nghị. Lúc này cô mới miễn cưỡng mặc vào, bởi vì không thích nên từ việc khoác qua vai tới gài nút áo đều do Hạ Kỳ Sâm làm.
Người đàn ông thì cao to, cô gái phía trước thì mảnh mai và đẹp người, chênh lệch chiều cao phù hợp càng làm hai người thêm xứng đôi. Đám nhân viên đứng xem kinh ngạc đến mức ngây người, sợ hãi.
Tình huống gì đây! ? ? ?
Bọn họ biết từ trước đến giờ Hạ tổng luôn khiêm tốn, không phải ai cũng biết về đời sống cá nhân của anh. Họ không biết anh đã kết hôn hay chưa, có người đoán anh đã kết hôn, không yêu thương bà xã nên không ra mắt mọi người.
Bây giờ nhìn lại…. Đâu phải anh không cho gặp, boss lớn còn cưng chiều người ta tới mức thiếu chút nữa là giữ luôn vợ trong lòng bàn tay. Lúc trước không cho lộ mặt chắc là muốn giấu người đẹp làm của riêng đây mà.
Dưới con mắt của mọi người, hai người chuẩn bị đi ra, Hạ Kỳ Sâm đột nhiên dừng lại, nhìn bọn họ bằng khuôn mặt lạnh lẽo như thường ngày, giọng cũng khác hoàn toàn: “Tôi cần giải thích, cô ấy là phu nhân nhà tôi, không phải người phụ nữ mưu mô.”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh.
“Còn nữa, người nào vừa nói xấu cô ấy, viết năm ngàn chữ kiểm điểm.”
******
Thời tiết chuyển mùa hơi se lạnh. Sau một khoảng thời gian dài, Trần Uyển Ước nhận được tin báo đang về nước của Thu Đường. Mấy chục tiếng ngồi máy bay, tính thời gian thì chắc buổi chiều cô ấy sẽ gọi đón. Có thể sẽ có không ít hành lý, Trần Uyển Ước không định đi một mình ra sân bay.
Khoảng 8, 9 giờ sáng, cô gọi cho Chu Tứ. Bây giờ cô đã coi Chu Tứ như một đứa em thân thiết, loại chuyện nhỏ này cô cảm thấy không có gì là làm phiền cậu ta. Đầu kia bắt máy, cô tự nhiên nói: “Em trai, buổi chiều có rảnh không?”
“Chị, là em ạ.”
Âm thanh mềm mại quen thuộc vang lên khiến cô ngây ra. Đây là giọng của Giang Yểu mà?
“Anh Chu Tứ đang ngủ rồi ạ.” Giang Yểu ngọt ngào trả lời, “Chờ anh ấy tỉnh dậy em sẽ bảo anh ấy gọi lại cho chị, được không ạ?”
“Không… Không cần đâu! ! !”
Trần Uyển Ước vội vàng cúp điện thoại. Cô cần suy nghĩ một lát. Hôm trước cô dẫn Giang Yểu tới khách sạn, em ấy nói mình sẽ không làm phiền cô nữa, chắc là tiếp tục đi theo Chu Tứ. Sau đó hai đứa nhỏ…
Kiểu giọng nói ngái ngủ chưa tỉnh này khiến người ta nảy ra nhiều suy nghĩ kỳ quái. Thằng bé Chu Tứ thích cô độc, có người theo đuôi chưa chắc là xấu. Trần Uyển Ước lập tức bỏ suy nghĩ muốn nhờ Chu Tứ. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nhờ Hạ Kỳ Sâm giúp.
Đưa đón là chuyện nhỏ, sắp xếp chỗ ăn ở lúc sau mới là chuyện lớn. Nghe cô nói xong, Hạ Kỳ Sâm nửa cười nửa không hỏi: “Thế nên vì em không tìm được ai giúp nên mới nhờ anh giúp?”
“Không phải, người đầu tiên em nghĩ đến là anh, nhưng sợ anh bận nên không dám làm phiền.” Trần Uyển Ước thành tâm nói.
Cô phát hiện chó cỏ càng ngày càng thích chấp nhất mấy chuyện vụn vặt. Anh bận thế nào anh không tự biết à, nếu chuyện gì cô cũng tìm anh giúp thì cô là người vô dụng rồi.
Chuyện đưa đón cũng rất thuận lợi. Hành lý của Thu đường không nhiều lắm. Một xe, bốn người, cốp sau chứa hành lý, vừa vặn. Trên đường trở về trung tâm, Trần Uyển Ước quay đầu nhìn Thu Tự: “Tự Tự, con muốn ở một nơi thế nào?”
Con nít mà, cần phải ở chỗ có nhiều bạn nhỏ như mình. Bây giờ thành phố A hoàn toàn xa lạ với nó, không tốt cho sự trưởng thành của trẻ nhỏ. Thu Tự lắc đầu, con bé còn đang tò mò về thành phố xa lạ này.
“Anh không có căn hộ nào cả.” Hạ Kỳ Sâm nói chen vào, “Để anh gọi hỏi lão Từ, ở đây cậu ta có nhiều nhà lắm.”
Trần Uyển Ước tò mò: “Hình như anh ta không thích chỗ đông người.”
“Cậu ta không thích đông người.” Hạ Kỳ Sâm giải thích, “Nhưng ghét cô đơn.”
Thu Đường ngồi phía sau nghe nói hai người định tìm chỗ ở cho mẹ con cô, vội vàng từ chối: “Tớ không muốn làm phiền hai người đâu, tớ tìm được nhà rồi.”
Trần Uyển Ước ngơ ra: “Cậu tìm rồi?”
Thu Đường: “Tớ có quen một người bạn đang kinh doanh quán cà phê mèo, cô ấy muốn sang quán, có hai lầu, lầu trên lầu dưới, vị trí rất tốt, tớ muốn thuê lại, hôm nay có thể đi ký hợp đồng.”
“Thế à?” Trần Uyển Ước lại suy nghĩ, “Cậu có cần tiền không?”
“Tớ có đủ mà.”
Thu Đường không còn mặt mũi nào làm phiền cô nữa, tiền cô dành dụm gửi trong ngân hàng đã đủ để thuê nhà. Trần Uyển Ước định nhờ Thu Đường tới giúp đỡ mình, như vậy cô bớt được gánh nặng, hơn nữa tiền lương còn không ít, chắc chắn cao hơn mở quán cà phê mèo rất nhiều. Nhưng Thu Đường đã ra quyết định, Trần Uyển Ước cũng đành thôi.
Sợ Thu Đường không nắm rõ về hợp đồng chuyển nhượng, Trần Uyển Ước đi theo cô, sẵn tiện vuốt ve bế bồng mấy con mèo ở đó luôn.
Gọi là cà phê mèo vì trong tiệm sẽ có đủ các loại mèo, vuốt ve mèo, uống cà phê là loại hình thư giãn rất thích hợp vào buổi chiều, hơn nữa nơi này vị trí tốt, tiền lời đủ để ổn định cuộc sống của hai mẹ con.
Chủ tiệm muốn chuyển nhượng vì đã kết hôn mang thai, không có thời gian quản lý. Chủ tiệm và Thu Đường là hai người bạn cũ, ôn chuyện một hồi rồi mới ký hợp đồng. Lúc Thu Đường viết tên mình lên giấy tờ, người bạn học cũ kêu lên: “Ủa, cậu đổi tên rồi à?”
Thu Đường khẽ mỉm cười. Hạ Kỳ Sâm đi cùng Trần Uyển Ước tới, đang ngồi trên ghế sa lon, nghe thấy chủ tiệm nói câu này, anh phóng mắt qua nhìn con mèo garfield đang nằm trên kệ mèo, dừng lại sau lưng Thu Đường, mắt khẽ nheo lại.
Lúc này, Thu Tự bưng cái mâm nhỏ, bước từng bước đi tới, “Chú, chú muốn uống nước không ạ?”
Ly nước đầy to gấp đôi bàn tay cô bé, Hạ Kỳ Sâm cười nhạt nói cảm ơn, cầm ly, ánh mắt dừng lại hơi lâu trên khuôn mặt nhỏ bé của Thu Tự. Mấy năm nay anh không tiếp xúc nhiều với Trần Uyển Ước, huống chi là hai mẹ con Thu Đường, chỉ biết tên. Lần này mới chân chính nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của Thu Tự. Nhìn sao cũng thấy có nét giống tên kia vậy nhỉ?
Thu Tự đi rồi, Hạ Kỳ Sâm tỉnh bơ gọi điện thoại cho Từ Nam Chung. Từ Nam Chung: “Có chuyện gì?”
Chưa chắc chắn được có phải là người này không, anh nói ra, không đúng người thì Từ Nam Chung lại ôm thêm muộn phiền.
Lại còn…. Thu Đường là bạn của Trần Uyển Ước. Nếu cô ấy đúng là người mà cậu ta muốn tìm, mấy năm nay không xuất hiện mà còn lưu lạc sinh con, có thể là vì không muốn gặp Từ Nam Chung. Hạ Kỳ Sâm phải suy nghĩ kỹ càng.
Nếu cô vợ nhỏ biết Từ Nam Chung có thể là cha Thu Tự… chắc sẽ không có thiện cảm với cậu ta. Hạ Kỳ Sâm lái chủ đề sang hướng khác: “Cậu ở đâu?”
Từ Nam Chung: “Nhớ tôi à?”
Hạ Kỳ Sâm: “… Cút.”
Từ Nam Chung: “Cậu mát à, có chuyện thì nói không có chuyện thì phắn, tự nhiên hỏi ông đây ở đâu làm gì?”
Câu nói đầu tiên là cậu ở đâu, anh em với nhau mà còn hỏi han thâm tình thế, Nam Chung cũng phải trả lời sao cho xứng với tiền điện thoại chứ.
“Hôm trước tôi có đi cửa hàng thú cưng mua con chó.” Hạ Kỳ Sâm tiếp tục lái lụa, “Tôi cảm thấy loại này có thể giúp cậu giải tỏa áp lực, cậu có thích chó mèo gì đó không?”
“Thế nên cậu định tặng chó cho tôi à?”
“Chó tôi chỉ mua cho vợ, không mua cho cậu.” Hạ Kỳ Sâm tiếp tục bình thản nói, “Nhưng nếu cậu thích thì tôi có thể dẫn cậu đi xem mấy con chó mấy con mèo, mấy con vật này…”
Anh chưa nói hết điện thoại đã cúp. Trong lúc nhất thời, Hạ Kỳ Sâm không muốn quan tâm tới chuyện của cậu ta nữa, cứ làm người dửng dưng thì hay hơn. Nhưng anh phải kiếm cách kéo Từ Nam Chung tới, lại không thể làm lộ chuyện mình đang làm ông mai.
Dù giữa Thu Đường và cậu ta có mâu thuẫn không thì Trần Uyển Ước vẫn sẽ không thể gạt bỏ thành kiến về cha của Thu Tự. Thành kiến nhiều quá có ngày sẽ lan tới chỗ Hạ Kỳ Sâm. Hạ Kỳ Sâm lại gọi điện thoại tiếp. Từ Nam Chung: “Móa, cậu…”
Hạ Kỳ Sâm: “Tôi đang ở quán cà phê mèo, mèo rất dễ thương, không những thế…”
Từ Nam Nhung: “Cút.”
Hạ Kỳ Sâm: “Đứa con nít con chủ tiệm cũng đáng yêu.”
Từ Nam Chung: “Phắn mau.”
Hạ Kỳ Sâm: “Bà chủ tiệm tên Thu Đường.”
Từ Nam Chung: “Địa chỉ.”
Hạ Kỳ Sâm: “Gọi ba.”
Từ Nam Chung: “…”
Hạ Kỳ Sâm dứt khoát cúp điện thoại. Thằng con này vừa nãy còn láo toét, cúp điện thoại của bố. Bây giờ sợ chưa! Lúc này, Trần Uyển Ước thong thả đi tới, hỏi: “Chồng, anh gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Không có ai cả.”
Hạ Kỳ Sâm tỉnh bơ tắt màn hình điện thoại. Anh nói không có thì cô cũng không hỏi thêm nữa, xoa xoa con mèo quýt đang nằm trên ghế sa lon, “Chó mèo ở đây ngoan quá, em cũng muốn nuôi một con.”
“Đúng rồi, Uyển Uyển.” Nhắc tới chó mèo, Hạ Kỳ Sâm đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, giọng hơi kì quái, “Em có muốn xem hình bảo bối bự anh chụp không?”
Trần Uyển Ước kinh ngạc. Tình huống gì đây. Hình bảo bối bự? ? ?
“Hạ Kỳ Sâm, anh biến thái à?” Chợt nghĩ đến phương diện nào đó, Trần Uyển Ước xấu hổ nhảy cẩng lên, “Em không muốn xem bảo bối bự bảo bối nhỏ của anh.”
“…”
Nhìn dáng vẻ tức giận của vợ, Hạ Kỳ Sâm kéo cô lại, nhíu mày giải thích: “Anh nói là hình của chó.”
Trần Uyển Ước: “Chó gì?”
Hạ Kỳ Sâm: “Em nói thích chó mà, anh mua cho em một con rồi. Chủ tiệm gọi nó là bảo bối bự.”
Vừa nói, anh vừa đưa điện thoại lên, bức ảnh con chó lông vàng xuất hiện. Thì ra bảo bối bự là con chó này. Xem hình, Trần Uyển Ước bày ra khuôn mặt 囧. Vừa nãy cô còn tưởng bảo bối bự là…
“Ảnh chó thôi mà Uyển Uyển, sao em phải đỏ mặt?” Hạ Kỳ Sâm sâu xa nhìn cô, “Em nghĩ bậy bạ gì đó rồi phải không?”
Trần Uyển Ước: “…”
Hạ Kỳ Sâm: “Uyển Uyển, suy nghĩ trong đầu em sao vàng như lông con chó thế.”
Play trong phòng làm việc?
“Thôi mà chồng.” Trần Uyển Ước chậm rãi nói, “Có chuyện gì về nhà làm, tạo người cũng về nhà rồi hẵng tạo…”
Cô xuôi theo đề tài của anh khiến người ta bất ngờ. Hạ Kỳ Sâm chỉ thuận miệng nhắc tới thôi. Diễn viên múa ba lê có yêu cầu rất cao về mặt thân thể, vóc người cô thon thả, cô lại sống theo lý tưởng của phụ nữ hiện đại là độc lập tự cường, chắc là không muốn con trẻ làm rào cản, cho nên anh không hề nhắc tới chuyện này.
Trần Uyển Ước không để ý thấy trong mắt anh có tia sáng lóe lên, nghiêm túc hỏi: “Anh muốn có con thật à?”
‘Ừ.”
“Vậy chúng ta phải chuẩn bị trước, không được hút thuốc không được uống rượu gì đó.” Trần Uyển Ước vẫn làm bộ tính toán một hồi, “Còn phải đi bệnh viện kiểm tra, rắc rối lắm. Quan trọng là em chưa biết rằng mình muốn có con trai hay con gái.”
“Vậy em suy nghĩ kỹ đi, nếu nghĩ chưa ra thì….”
“Thì thế nào?”
“Cũng phải có.”
“…”
Nói không lại mồm miệng của người này. Đây không phải là chuyện đơn giản, chỉ nhắc tới đã đủ thấy nhức đầu. Trần Uyển Ước không có ý nghĩ đùa giỡn, cô nghiêm túc tính toán, cầm cây bút lên, mở cuốn sổ ra, viết ngày tháng và mục tiêu phía dưới tiêu đề《 cuộc sống tốt đẹp của chó cỏ 》.
Mục tiêu đầu tiên: Sinh con.
Nét chữ của cô không mềm mại như chữ của các cô gái khác mà mạnh mẽ có lực, phô bày ra nét đặc trưng riêng trong cách viết. Cô nghiêm túc muốn có con. Hạ Kỳ Sâm bật cười, tay đè lên mu bàn tay cô, giọng nói đầy cảm xúc như thường lệ: “Uyển Uyển, em muốn nhảy múa mà?”
“Hửm?” Trần Uyển Ước mặt đầy nghi ngờ trả lời, “Đúng vậy, nhưng chuyện này có liên quan tới sinh con đâu.”
“Em không sợ vóc dáng bị ảnh hưởng à? Không sợ các buổi tập phải ngừng lại sao?”
“Không sao đâu.” Trần Uyển Ước cười rạng rỡ, “Lúc đầu, đối với em khiêu vũ quan trọng như sinh mệnh. Nhưng sau đó em nghĩ, sống vui tươi mới là quan trọng nhất. Cái nào khiến em vui thì em thích cái đó.”
“Cho nên giữa khiêu vũ và anh, em chọn anh?”
“Hửm? … Không phải.” Hàng lông mày thanh tú của cô chau vào nhau, phản ứng lại, “Ai nói? Hạ Kỳ Sâm, em phát hiện anh càng ngày càng tự tin thái quá nha, em nói sinh con mà…”
Cô còn chưa nói xong thì cằm đã bị tay anh nắm lấy, mặt ngửa lên, đôi môi đỏ mọng bị anh đè lên. Trần Uyển Ước ngồi trên ghế da rộng rãi, cả người nhỏ nhắn mềm mại, giống như bông hoa được nâng niu trong nhà kính. Có lẽ cô không để ý, lúc cô cầm bút viết mấy chữ kia, lửa trong người anh đã hừng hực cháy, lan vào tim. Kể từ đó, tất cả động tác dù chỉ là một cái nhíu mày của cô thôi thì cũng như sợi lông chim nhẹ khều, chọc cho trái tim người ta rạo rực.
Nụ hôn thật sâu, lúc cô sắp hết hơi thì anh mới chậm rãi buông ra, nhưng Hạ Kỳ Sâm chưa bỏ qua, vòng tay qua ôm cô như đang ôm mèo con, đẩy cô vào sâu trong lòng mình, tiếp tục nói chuyện đời người.
“Uyển Uyển, em nói một đằng nghĩ một nẻo.”
“Nếu đã nói sinh con là quan trọng nhất thì sao em có thể coi nhẹ người chồng sẽ cống hiến trăm ngàn quân lính này được.”
“Anh không quan trọng à?”
Phép so sánh của anh thật là hoa mỹ. Trần Uyển Ước hít thở sâu, “Chồng, em có thể đi học y không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Học y làm gì?”
Trần Uyển Ước: “Em muốn chích cho anh một mũi.”
Hạ Kỳ Sâm: “…”
Vốn cô lảng qua nói chuyện sinh con là để đánh lạc hướng, tránh không cho tên chó cỏ này đòi play ở phòng làm việc, nhưng kế sách của cô không có ích gì cả. Không biết có phải bị cô làm cảm động hay không mà ánh mắt anh bây giờ chứa đầy tình cảm và dục vọng. Trần Uyển Ước bối rối.
“Chúng ta đã bàn là để về nhà rồi làm mà? ? ?”
“Anh không nghe thấy.” Hạ Kỳ Sâm thờ ơ đáp, “Anh chỉ nghe thấy em nói muốn sinh con với anh.”
“…”
Hạ Kỳ Sâm bỏ qua lời cô nói. Cô nói về nhà sinh con, anh tự động lược bỏ hay sao mà chỉ nghe nửa câu sau, bỏ mất phần đầu.
“Không được, em đói.” Trần Uyển Ước đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, sờ bụng, “Sắp tới giờ ăn cơm trưa rồi, anh và em bây giờ ấy ấy thì phải chờ tới tối mới được ăn cơm hả?”
Ý chí sinh tồn của Hạ phu nhân cũng rất mạnh, đổi cách, nịnh nọt nâng thực lực của chồng mình lên. Hạ Kỳ Sâm đã ôm cô lên ghế salon, bình tĩnh giúp cô cởi giày. Chiếc giày cao gót màu trắng rơi xuống sàn, ngón chân cô co quắp lại, khớp xương đỏ đỏ, nhiều vết chai sạn hiện ra. Bị anh nhìn chằm chằm làm cô mất tự nhiên, Trần Uyển Ước nhỏ giọng hỏi: “Chân em xấu lắm phải không?”
Anh hỏi ngược lại: “Đau không?”
“Vẫn ổn.”
“Anh sẽ cố gắng không đụng trúng chân em.”
“… Sao trước đây không thấy anh ngoan ngoãn thế này bao giờ nhỉ?”
Người này trước đây hung hãn cứ như con sói đói hết hạn ăn chay, gặm con mồi ngay cả mảnh xương vụn cũng không chừa lại, không cần biết con mồi gào rú đáng thương cỡ nào, chó sói cũng không hề rung động. Bây giờ đỡ rồi, chó sói thấy đau lòng rồi.
“Chồng, em đói.” Trần Uyển Ước xoay mình ngồi dậy, không muốn kéo dài thời gian.
“Một lần là được.”
“Không được.” Trần Uyển Ước từ chối thẳng thừng “Một lần của anh lâu lắm.”
Hạ Kỳ Sâm không chớp mắt nhìn cô, môi cong lên, “Em biết là tốt.”
“Hơ, anh còn đắc ý à?” Trần Uyển Ước nói nhỏ, “Em nói thời gian dài nghĩa là nếu một lần bốn mươi phút, ba mươi chín phút anh đều dùng để làm nóng người.”
“…”
A, phụ nữ bây giờ càng ngày càng hư. Không dạy dỗ thì không biết ngoan là gì. Trần Uyển Ước nói thật. Cô đói bụng lắm rồi, bụng còn ọc ọc kháng nghị. Cuối cùng, Hạ Kỳ Sâm cảm động.
“Được rồi, đi ăn cơm trước.”
“Đi thôi đi thôi.” Trần Uyển Ước lập tức đứng dậy, vui vẻ chuẩn bị đi theo, trong lòng tính toán định cơm nước xong thì chạy, ai cho anh play trong phòng làm việc chứ!
Hạ Kỳ Sâm không tốn mấy giây đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, “Cơm nước xong thì em đi à?”
“Ừ.”
“Không làm bảng tổng kết chó cỏ nữa?”
“…” Trần Uyển Ước nhắm mắt, “Nói ra chắc anh không tin, nhưng mà chó cỏ là cái nickname thể hiện tình yêu tràn đầy đó…”
“Tình yêu? Vậy tại sao không phải chó sói?” Hạ Kỳ Sâm hưng phấn nhìn cô, “Em thích chó à?”
“Ừ.”
Trần Uyển Ước ừ xong thì hối hận. Cô nói mình thích chó, mà lại gọi anh là chó cỏ, vậy chẳng khác nào đang thừa nhận cô thích anh? Tên đàn ông này biết gài hàng cô nhỉ!
Hình như anh không chú ý tới chi tiết này, vẫn theo sau hỏi cô vì sao thích chó cỏ mà không thích chó sói, hơn nữa còn thể hiện sự không phục, “Nếu thế anh cũng đặt biệt danh cho em.”
Trần Uyển Ước: “Biệt danh gì?”
“Vịt vàng.”
“Không thích.”
“Vịt nhà cũng được.”
“…”
Hạ Kỳ Sâm nghiêm túc: “Em chọn một cái đi, vịt vàng hay vịt nhà.”
Trần Uyển Ước tỉnh bơ: “Được thôi, anh cũng chọn đi, sàn nhà hay ghế salon.”
Đàn bà đúng thật là sinh vật không nên chọc, thật đáng sợ.
Công ty có căn teen riêng nhưng mà thức ăn có lẽ hơi nhiều dầu mỡ. Hạ Kỳ Sâm đã bảo thư ký đặt phòng ăn bên ngoài, chờ Trần Uyển Ước chỉnh trang lại rồi hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Bởi vì là thời gian nghỉ trưa, hai người đi chung với nhau sẽ có nhiều người nhìn thấy. Là một thư ký tạm thời, Trần Uyển Ước chưa làm được chuyện gì, hơn nữa còn quên mất mục đích mình tới công ty là điều tra về người phụ nữ sở hữu vết son dính trên áo anh.
“Chồng.” Lúc vào thang máy, Trần Uyển Ước tiếp tục điều tra, “Chuyện áo sơ mi rốt cuộc là sao thế, đàn ông làm thật à?”
“Anh bị đổ oan, Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm nói như thật, “Ngày hôm qua tên bạn kia mong vợ chồng chúng ta xào xáo nên mới bày ra chuyện như thế.”
“Anh nói thật à? Thế người kia xấu tính.”
“Đúng.”
“Nhưng em cũng tò mò, tại sao anh ta lại có son trong người.”
Đụng trúng vấn đề này không được hoảng, nếu lỡ miệng nói ra sự thật, vợ anh sẽ biết tên bạn kia mua son cho bạn gái, cô nhất định sẽ đối chiếu lời khai của hai người. Cũng có thể cô sẽ đuổi anh ra ngoài ngủ vì anh không tặng cô son môi. Mặc dù anh đã mua cho cô vô số túi xách, nhưng một khi tra hỏi, số túi xách trước kia sẽ bị quên sạch. Cho nên, Hạ Kỳ Sâm không thể không bán đứng bạn.
“Uyển Uyển, anh chỉ nói cho một mình em biết thôi nhé, em đừng nói ai nghe.”
“Thật ra cậu ta là nữ giả nam.”
Cái gì, nữ giả nam?
Đầu óc cô nhanh chóng tiêu hóa mối quan hệ lạ lùng này, nhưng vẫn không thể không bất ngờ. Trùng hợp cửa thang máy mở ra, cô đang chuẩn bị đi ra, nghe anh nói nên hết hồn, sơ ý trượt chân.
Lúc này đã tới giờ nghỉ trưa, trong sảnh toàn người với người, lâu lâu lại có mấy cô gái ngửa mặt nhòm chằm chằm vào trong thang máy, hơn nữa còn có mấy nhân viên đi ngang qua, dù không lên tiếng nhưng vẫn sẽ bị tia laze chiếu vào.
Bây giờ thang máy còn đang có người. Trừ Hạ tổng cao cao tại thượng, lịch lãm lạnh lùng ra thì còn có một người phụ nữ, cô là người khó hiểu xuất hiện bên cạnh anh, là chủ đề để các nhân viên thầm thì với nhau.
Hai người đi chung với nhau đã đủ làm người khác chú ý. Không những thế, Trần Uyển Ước còn trượt chân, nhỏ giọng kêu lên, người đàn ông đứng phía trước phản ứng rất nhanh, đưa tay ra đỡ cô, bàn tay quàng qua eo cô, giúp cô đứng vững.
Drama vừa xảy ra, quần chúng nhân viên phóng ánh mắt sâu hắm tới.
“Cô ta là ai vậy, chuyện gì xảy ra thế?”
“Hạ tổng tuyển thư ký mới à, mặt đẹp nhưng vô dụng, đi bộ cũng không xong.”
“Tôi thấy cô ta là loại phụ nữ có mưu đồ giả ngu ngốc đấy, còn muốn đóng kịch “tổng tài bá đạo yêu tôi”, làm như đang đóng phim vậy. Cô ta sẽ làm đổ cà phê lên áo ông chủ, hoặc làm bộ ngã vào lòng boss, thu hút sự chú ý.”
“Đầu năm nay còn có người xài chiêu cũ rích này à, ngu ngốc, ngây thơ, nhạt toẹt.”
Tiếng bàn luận xôn xao vang lên, nước miếng văng ra như muốn dìm chết Trần Uyển Ước.
Đám nhân viên này chắc không phải nhóm nhân viên hồi sáng, không thấy được màn Hạ Kỳ Sâm rót nước cho cô, cũng không ai giới thiệu cho họ biết quan hệ giữa hai vợ chồng.
Khuôn mặt quen thuộc của Trần Uyển Ước khiến mọi người bắt đầu suy đoán lung tung về cô. Tiếng xầm xì không lớn nhưng Trần Uyển Ước vẫn nghe thấy, cô miễn cưỡng mượn tay Hạ Kỳ Sâm để đứng vững, sau đó cau mày, “Em hơi nghiêng người xíu thôi, có bắt anh đỡ em đâu, nghe bọn họ nói chưa?”
Dừng một chút lại nói, “Còn nói em dựa vào gương mặt để quyến rũ sếp? Nghe có lý chút nào không? Em quyến rũ anh còn cần dùng mặt à? Ngoắc ngoắc tay là được mà?”
Cô vợ nhỏ của anh không vui.
“Em nói đúng.”
Hạ Kỳ Sâm nói theo, đồng thời cảm thấy nhức đầu. Đám người này phiền thật, các cô ấy nói sướng cái miệng, đâu biết anh phải tốn bao nhiêu công sức để dỗ cho cô vui lên. Lúc này, thư ký quèn từ bên ngoài đi tới cạnh hai người, “Hạ tổng.”
Cung kính gọi sếp xong, thư ký lại cúi người chào Trần Uyển Ước, “Hạ phu nhân.”
Mọi người: “? ? ?”
Coi thường ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thư ký đưa một cái áo choàng che gió tới.
“Hạ phu nhân, xe đã chuẩn bị xong rồi, bên ngoài hơi lạnh, Hạ tổng bảo tôi chuẩn bị áo khoác cho bà chủ.”
Bây giờ trời dần trở nên lạnh, từ đây đi ra cửa cũng một đoạn khoảng…. trăm mét, Hạ phu nhân mặc đồ mỏng, có thể bị lạnh. Hạ Kỳ Sâm cầm cái áo, sửa lại ngay ngắn, chuẩn bị khoác lên cho Trần Uyển Ước thì nghe cô lên tiếng: “Chồng, màu sắc và kiểu dáng của cái áo này hơi quê, anh có thấy vậy không?”
Hạ Kỳ Sâm cười khẽ: “Không sao, em có mặc túi nylon cũng đẹp.”
Mọi người lại: “? ? ?”
“Hạ phu nhân, bên ngoài trời lạnh, tôi khuyên phu nhân nên mặc vào.” Thư ký đồng thời đề nghị. Lúc này cô mới miễn cưỡng mặc vào, bởi vì không thích nên từ việc khoác qua vai tới gài nút áo đều do Hạ Kỳ Sâm làm.
Người đàn ông thì cao to, cô gái phía trước thì mảnh mai và đẹp người, chênh lệch chiều cao phù hợp càng làm hai người thêm xứng đôi. Đám nhân viên đứng xem kinh ngạc đến mức ngây người, sợ hãi.
Tình huống gì đây! ? ? ?
Bọn họ biết từ trước đến giờ Hạ tổng luôn khiêm tốn, không phải ai cũng biết về đời sống cá nhân của anh. Họ không biết anh đã kết hôn hay chưa, có người đoán anh đã kết hôn, không yêu thương bà xã nên không ra mắt mọi người.
Bây giờ nhìn lại…. Đâu phải anh không cho gặp, boss lớn còn cưng chiều người ta tới mức thiếu chút nữa là giữ luôn vợ trong lòng bàn tay. Lúc trước không cho lộ mặt chắc là muốn giấu người đẹp làm của riêng đây mà.
Dưới con mắt của mọi người, hai người chuẩn bị đi ra, Hạ Kỳ Sâm đột nhiên dừng lại, nhìn bọn họ bằng khuôn mặt lạnh lẽo như thường ngày, giọng cũng khác hoàn toàn: “Tôi cần giải thích, cô ấy là phu nhân nhà tôi, không phải người phụ nữ mưu mô.”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh.
“Còn nữa, người nào vừa nói xấu cô ấy, viết năm ngàn chữ kiểm điểm.”
******
Thời tiết chuyển mùa hơi se lạnh. Sau một khoảng thời gian dài, Trần Uyển Ước nhận được tin báo đang về nước của Thu Đường. Mấy chục tiếng ngồi máy bay, tính thời gian thì chắc buổi chiều cô ấy sẽ gọi đón. Có thể sẽ có không ít hành lý, Trần Uyển Ước không định đi một mình ra sân bay.
Khoảng 8, 9 giờ sáng, cô gọi cho Chu Tứ. Bây giờ cô đã coi Chu Tứ như một đứa em thân thiết, loại chuyện nhỏ này cô cảm thấy không có gì là làm phiền cậu ta. Đầu kia bắt máy, cô tự nhiên nói: “Em trai, buổi chiều có rảnh không?”
“Chị, là em ạ.”
Âm thanh mềm mại quen thuộc vang lên khiến cô ngây ra. Đây là giọng của Giang Yểu mà?
“Anh Chu Tứ đang ngủ rồi ạ.” Giang Yểu ngọt ngào trả lời, “Chờ anh ấy tỉnh dậy em sẽ bảo anh ấy gọi lại cho chị, được không ạ?”
“Không… Không cần đâu! ! !”
Trần Uyển Ước vội vàng cúp điện thoại. Cô cần suy nghĩ một lát. Hôm trước cô dẫn Giang Yểu tới khách sạn, em ấy nói mình sẽ không làm phiền cô nữa, chắc là tiếp tục đi theo Chu Tứ. Sau đó hai đứa nhỏ…
Kiểu giọng nói ngái ngủ chưa tỉnh này khiến người ta nảy ra nhiều suy nghĩ kỳ quái. Thằng bé Chu Tứ thích cô độc, có người theo đuôi chưa chắc là xấu. Trần Uyển Ước lập tức bỏ suy nghĩ muốn nhờ Chu Tứ. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nhờ Hạ Kỳ Sâm giúp.
Đưa đón là chuyện nhỏ, sắp xếp chỗ ăn ở lúc sau mới là chuyện lớn. Nghe cô nói xong, Hạ Kỳ Sâm nửa cười nửa không hỏi: “Thế nên vì em không tìm được ai giúp nên mới nhờ anh giúp?”
“Không phải, người đầu tiên em nghĩ đến là anh, nhưng sợ anh bận nên không dám làm phiền.” Trần Uyển Ước thành tâm nói.
Cô phát hiện chó cỏ càng ngày càng thích chấp nhất mấy chuyện vụn vặt. Anh bận thế nào anh không tự biết à, nếu chuyện gì cô cũng tìm anh giúp thì cô là người vô dụng rồi.
Chuyện đưa đón cũng rất thuận lợi. Hành lý của Thu đường không nhiều lắm. Một xe, bốn người, cốp sau chứa hành lý, vừa vặn. Trên đường trở về trung tâm, Trần Uyển Ước quay đầu nhìn Thu Tự: “Tự Tự, con muốn ở một nơi thế nào?”
Con nít mà, cần phải ở chỗ có nhiều bạn nhỏ như mình. Bây giờ thành phố A hoàn toàn xa lạ với nó, không tốt cho sự trưởng thành của trẻ nhỏ. Thu Tự lắc đầu, con bé còn đang tò mò về thành phố xa lạ này.
“Anh không có căn hộ nào cả.” Hạ Kỳ Sâm nói chen vào, “Để anh gọi hỏi lão Từ, ở đây cậu ta có nhiều nhà lắm.”
Trần Uyển Ước tò mò: “Hình như anh ta không thích chỗ đông người.”
“Cậu ta không thích đông người.” Hạ Kỳ Sâm giải thích, “Nhưng ghét cô đơn.”
Thu Đường ngồi phía sau nghe nói hai người định tìm chỗ ở cho mẹ con cô, vội vàng từ chối: “Tớ không muốn làm phiền hai người đâu, tớ tìm được nhà rồi.”
Trần Uyển Ước ngơ ra: “Cậu tìm rồi?”
Thu Đường: “Tớ có quen một người bạn đang kinh doanh quán cà phê mèo, cô ấy muốn sang quán, có hai lầu, lầu trên lầu dưới, vị trí rất tốt, tớ muốn thuê lại, hôm nay có thể đi ký hợp đồng.”
“Thế à?” Trần Uyển Ước lại suy nghĩ, “Cậu có cần tiền không?”
“Tớ có đủ mà.”
Thu Đường không còn mặt mũi nào làm phiền cô nữa, tiền cô dành dụm gửi trong ngân hàng đã đủ để thuê nhà. Trần Uyển Ước định nhờ Thu Đường tới giúp đỡ mình, như vậy cô bớt được gánh nặng, hơn nữa tiền lương còn không ít, chắc chắn cao hơn mở quán cà phê mèo rất nhiều. Nhưng Thu Đường đã ra quyết định, Trần Uyển Ước cũng đành thôi.
Sợ Thu Đường không nắm rõ về hợp đồng chuyển nhượng, Trần Uyển Ước đi theo cô, sẵn tiện vuốt ve bế bồng mấy con mèo ở đó luôn.
Gọi là cà phê mèo vì trong tiệm sẽ có đủ các loại mèo, vuốt ve mèo, uống cà phê là loại hình thư giãn rất thích hợp vào buổi chiều, hơn nữa nơi này vị trí tốt, tiền lời đủ để ổn định cuộc sống của hai mẹ con.
Chủ tiệm muốn chuyển nhượng vì đã kết hôn mang thai, không có thời gian quản lý. Chủ tiệm và Thu Đường là hai người bạn cũ, ôn chuyện một hồi rồi mới ký hợp đồng. Lúc Thu Đường viết tên mình lên giấy tờ, người bạn học cũ kêu lên: “Ủa, cậu đổi tên rồi à?”
Thu Đường khẽ mỉm cười. Hạ Kỳ Sâm đi cùng Trần Uyển Ước tới, đang ngồi trên ghế sa lon, nghe thấy chủ tiệm nói câu này, anh phóng mắt qua nhìn con mèo garfield đang nằm trên kệ mèo, dừng lại sau lưng Thu Đường, mắt khẽ nheo lại.
Lúc này, Thu Tự bưng cái mâm nhỏ, bước từng bước đi tới, “Chú, chú muốn uống nước không ạ?”
Ly nước đầy to gấp đôi bàn tay cô bé, Hạ Kỳ Sâm cười nhạt nói cảm ơn, cầm ly, ánh mắt dừng lại hơi lâu trên khuôn mặt nhỏ bé của Thu Tự. Mấy năm nay anh không tiếp xúc nhiều với Trần Uyển Ước, huống chi là hai mẹ con Thu Đường, chỉ biết tên. Lần này mới chân chính nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của Thu Tự. Nhìn sao cũng thấy có nét giống tên kia vậy nhỉ?
Thu Tự đi rồi, Hạ Kỳ Sâm tỉnh bơ gọi điện thoại cho Từ Nam Chung. Từ Nam Chung: “Có chuyện gì?”
Chưa chắc chắn được có phải là người này không, anh nói ra, không đúng người thì Từ Nam Chung lại ôm thêm muộn phiền.
Lại còn…. Thu Đường là bạn của Trần Uyển Ước. Nếu cô ấy đúng là người mà cậu ta muốn tìm, mấy năm nay không xuất hiện mà còn lưu lạc sinh con, có thể là vì không muốn gặp Từ Nam Chung. Hạ Kỳ Sâm phải suy nghĩ kỹ càng.
Nếu cô vợ nhỏ biết Từ Nam Chung có thể là cha Thu Tự… chắc sẽ không có thiện cảm với cậu ta. Hạ Kỳ Sâm lái chủ đề sang hướng khác: “Cậu ở đâu?”
Từ Nam Chung: “Nhớ tôi à?”
Hạ Kỳ Sâm: “… Cút.”
Từ Nam Chung: “Cậu mát à, có chuyện thì nói không có chuyện thì phắn, tự nhiên hỏi ông đây ở đâu làm gì?”
Câu nói đầu tiên là cậu ở đâu, anh em với nhau mà còn hỏi han thâm tình thế, Nam Chung cũng phải trả lời sao cho xứng với tiền điện thoại chứ.
“Hôm trước tôi có đi cửa hàng thú cưng mua con chó.” Hạ Kỳ Sâm tiếp tục lái lụa, “Tôi cảm thấy loại này có thể giúp cậu giải tỏa áp lực, cậu có thích chó mèo gì đó không?”
“Thế nên cậu định tặng chó cho tôi à?”
“Chó tôi chỉ mua cho vợ, không mua cho cậu.” Hạ Kỳ Sâm tiếp tục bình thản nói, “Nhưng nếu cậu thích thì tôi có thể dẫn cậu đi xem mấy con chó mấy con mèo, mấy con vật này…”
Anh chưa nói hết điện thoại đã cúp. Trong lúc nhất thời, Hạ Kỳ Sâm không muốn quan tâm tới chuyện của cậu ta nữa, cứ làm người dửng dưng thì hay hơn. Nhưng anh phải kiếm cách kéo Từ Nam Chung tới, lại không thể làm lộ chuyện mình đang làm ông mai.
Dù giữa Thu Đường và cậu ta có mâu thuẫn không thì Trần Uyển Ước vẫn sẽ không thể gạt bỏ thành kiến về cha của Thu Tự. Thành kiến nhiều quá có ngày sẽ lan tới chỗ Hạ Kỳ Sâm. Hạ Kỳ Sâm lại gọi điện thoại tiếp. Từ Nam Chung: “Móa, cậu…”
Hạ Kỳ Sâm: “Tôi đang ở quán cà phê mèo, mèo rất dễ thương, không những thế…”
Từ Nam Nhung: “Cút.”
Hạ Kỳ Sâm: “Đứa con nít con chủ tiệm cũng đáng yêu.”
Từ Nam Chung: “Phắn mau.”
Hạ Kỳ Sâm: “Bà chủ tiệm tên Thu Đường.”
Từ Nam Chung: “Địa chỉ.”
Hạ Kỳ Sâm: “Gọi ba.”
Từ Nam Chung: “…”
Hạ Kỳ Sâm dứt khoát cúp điện thoại. Thằng con này vừa nãy còn láo toét, cúp điện thoại của bố. Bây giờ sợ chưa! Lúc này, Trần Uyển Ước thong thả đi tới, hỏi: “Chồng, anh gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Không có ai cả.”
Hạ Kỳ Sâm tỉnh bơ tắt màn hình điện thoại. Anh nói không có thì cô cũng không hỏi thêm nữa, xoa xoa con mèo quýt đang nằm trên ghế sa lon, “Chó mèo ở đây ngoan quá, em cũng muốn nuôi một con.”
“Đúng rồi, Uyển Uyển.” Nhắc tới chó mèo, Hạ Kỳ Sâm đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, giọng hơi kì quái, “Em có muốn xem hình bảo bối bự anh chụp không?”
Trần Uyển Ước kinh ngạc. Tình huống gì đây. Hình bảo bối bự? ? ?
“Hạ Kỳ Sâm, anh biến thái à?” Chợt nghĩ đến phương diện nào đó, Trần Uyển Ước xấu hổ nhảy cẩng lên, “Em không muốn xem bảo bối bự bảo bối nhỏ của anh.”
“…”
Nhìn dáng vẻ tức giận của vợ, Hạ Kỳ Sâm kéo cô lại, nhíu mày giải thích: “Anh nói là hình của chó.”
Trần Uyển Ước: “Chó gì?”
Hạ Kỳ Sâm: “Em nói thích chó mà, anh mua cho em một con rồi. Chủ tiệm gọi nó là bảo bối bự.”
Vừa nói, anh vừa đưa điện thoại lên, bức ảnh con chó lông vàng xuất hiện. Thì ra bảo bối bự là con chó này. Xem hình, Trần Uyển Ước bày ra khuôn mặt 囧. Vừa nãy cô còn tưởng bảo bối bự là…
“Ảnh chó thôi mà Uyển Uyển, sao em phải đỏ mặt?” Hạ Kỳ Sâm sâu xa nhìn cô, “Em nghĩ bậy bạ gì đó rồi phải không?”
Trần Uyển Ước: “…”
Hạ Kỳ Sâm: “Uyển Uyển, suy nghĩ trong đầu em sao vàng như lông con chó thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.