Chương 45
Vương Tam Cửu
11/02/2022
Xe cấp cứu và xe cứu hộ đồng thời đi chung một đường, giao nhau.
Tới tới lui lui, vết máu trên người Chu Tứ loang ra càng ngày càng nhiều, nhìn còn chật vật ngiêm trọng hơn cả Giang Yểu.
Khi bị đặt lên cán cứu thương, Giang Yểu vẫn cố giãy giụa, cong môi cười nói: “Anh muốn tiễn em đi đoạn đường cuối cùng hay là không muốn trơ mắt nhìn em chết?”
Chu Tứ không trả lời, thản nhiên nghe điện thoại.
Buổi đám cưới không có chú rể, hiện trường bắt đầu lộn xộn, nhờ công của “bụt” Giang Yểu, bạn trai cũ của cô dâu cuối cùng mới nhận ra tình yêu đích thực, sau khi Chu Tứ đi, anh ta lập tức dắt cô dâu đi mất.
Đám cưới không thể cử hành nữa. Nhưng Chu Tứ sẽ không nói chuyện này cho Giang Yểu nghe, anh phải để cô biết anh đã kết hôn với người khác.
“A Tứ, anh… không thích em thật sao?”
“Nếu không thích sao anh không để em chết đi, lại còn phải đưa em vào bệnh viện, đi chung với em.”
“Anh bỏ mặc cô dâu chứng tỏ trong mắt anh, em quan trọng hơn cô ta đúng không?”
Những câu lẩm bẩm của Giang Yểu nghe vô cùng chân thành bi thương. Chu Tứ không hề nhìn cô ta lấy một lần, “Tôi không đi cùng cô thì tất cả mọi người trên xe có thể bị cô giết hết.”
Giang Yểu bật cười, nhưng lúc cười, một cơn đau âm ỉ từ dưới bụng truyền lên. Cô không hiểu sao mình có thể bị người ta nhìn thấu mồn một, còn đẩy tâm tư của cô lên mức ác nhất, cực đoan nhất có thể.
“Anh hiểu em thế… sao có thể không thích em chứ.” Giọng của Giang Yểu càng ngày càng yếu, bàn tay cô ta vẫn từ từ nâng lên, đầu ngón tay dính máu nhẹ nhàng chạm vào góc áo của anh, “Sao lại thế…”
Chu Tứ không muốn cô ta chết ở buổi hôn lễ, như thế thì xui xẻo lắm. Suy cho cùng, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc để Giang Yểu chết. Không liên quan tới yêu. Chỉ khi còn sống người ta mới biết thống khổ nhường nào. Chết liền thì dễ dàng quá.
Đau ngắn nào có khắc cốt ghi tâm bằng đau dài.
Chu Tứ muốn cho Giang Yểu biết, anh hiểu cô ta nhiều bao nhiêu thì kinh tởm cô ta nhiều bấy nhiêu. Lúc hai người sống chung, anh không thèm che giấu tính cách thật, Chu Tứ lạnh lùng vì đó là Giang Yểu.
Bệnh viện.
Giang Yểu là người thông minh. Theo lẽ thường, nếu muốn phá hư hôn lễ của Chu Tứ, cô ta sẽ không tự sát thật, chỉ diễn trò thôi. Nhưng không ngờ, cô ta lại đâm mũi dao vào chỗ hiểm.
Các bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện lập tức họp gấp, nghiên cứu phương án phẫu thuật, trước mắt là lo việc giữ tính mạng, còn sau này có di chứng gì thì họ không đảm bảo.
Lúc ký tên phẫu thuật, Chu Tứ cứ đứng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm giấy bút hồi lâu.
Trước đó anh đã gọi điện thoại cho người nhà của Giang Yểu. Khi nghe nói con mình có lẽ sẽ mất mạng, cha mẹ cô ta không có vẻ gì là xúc động bất ổn, cũng không chạy tới ký tên phẫu thuật. Cuối cùng, người tới là Giang Mạn Nhu.
Cho đến bây giờ, Giang Mạn Nhu vẫn chưa biết người khi trước giúp đỡ cô ta là Giang Yểu, cũng không biết chính cô em gái này cũng gài cô ta rơi xuống đáy vực. Cô ta tới bệnh viện có lẽ bởi vì thấy Giang Yểu cùng chung cảnh ngộ với mình.
Quá trình giải phẫu không coi là thành công lắm.
Thư nhất, thân thể bệnh nhân yếu ớt, sức đề kháng kém; thứ hai, khi sinh ra đã có bệnh, Giang Yểu lại chưa bao giờ đi bệnh viện điều trị, dù không bị dao đâm thì cô ta cũng không thể sống quá năm năm.
Di chứng lớn nhất sau giải phẫu không phải là tử cung bị cắt bỏ mà là cô ta bị điên hoàn toàn.
“Bệnh nhân đã bị mắc bệnh từ lâu nhưng không chữa trị.” Bác sĩ tiếc nuối nói, “Sao có một người lại không biết thương xót bản thân mình gì cả, đáng lẽ nên đi điều trị sớm chứ.”
Mặt Chu Tứ không biểu cảm, nghe xong lời bác sĩ nói. Chuyện này không liên quan gì tới Chu Tứ cả, anh sẽ không cảm thông cho bệnh tình và khiếm khuyết hồi còn nhỏ của cô ta.
Bây giờ Giang Yểu là bệnh nhân tâm thần nặng, kế hoạch tống cô ta vào tù ngục bị hoãn lại, chỉ có thể đẩy người vào bệnh viện tâm thần.
Trong bệnh viện tâm thần không ai là bình thường, bác sĩ và y tá càng không coi họ là bạn mà đối xử tốt, người bình thường vào đó cũng có thể bị ép hóa điên.
Bệnh nhân tâm thần không nhiều, người nhỏ tuổi như Giang Yểu cũng ít, cô ta là người cô đơn nhất. Từ khi vào viện tới nay, chỉ có chị cô ta là tới thăm được hai lần.
Những người bệnh khác dù ít dù nhiều gì cũng tự thấy vui vẻ, bệnh nhân bị ảo tưởng rất là nhiều, ảo tưởng mình là đại gia, nói khoác không biết ngại rằng chờ mười triệu được chuyển vào ngân hàng, ông ta sẽ mua một cái máy cày, như thế thì lúc làm nông sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Người bi quan cũng có, họ nói mình là đời sau của Chu Nguyên Chương hoặc Lý Bạch, còn làm vè chứng tỏ.
Chỉ có Giang Yểu, mặc bộ đồng phục bệnh nhân dài rộng rách rưới, ban ngày thì nổi điên y như mấy người khác, nhưng đến tối thì đứng cả đêm cạnh cửa sổ đếm sao.
Cô ta đang đợi một người. Đợi A Tứ. Cho dù đời này không còn cơ hội gặp nữa.
Một ngày nào đó, y tá đứng ngoài cửa đưa thuốc cho cô ta.
Giang Yểu không bướng bỉnh không chịu uống thuốc như những bệnh nhân khác. Cô ta không chỉ uống hết thuốc của mình mà còn lặng lẽ lấy thuốc của tất cả những người khác uống luôn.
Cuối cùng, Giang Yểu té xuống đất. Có là vật thí nghiệm cuối cùng, cô ta nên biết, cuộc thí nghiệm đau khổ nhất là sống.
*****
Tất cả đã trở lại bình thường.
Buổi hôn lễ không thể kết thúc suôn sẻ, Trần Uyển Ước vẫn luôn tiếc nuối, khi nói chuyện với Chu Tứ, cô cũng đề cập đến vấn đề này.
“Hay là cậu nói xin lỗi với cô dâu đi rồi tổ chức hôn lễ lại lần nữa.” Trần Uyển Ước thành tâm đề nghị, “Sau khi cưới cũng cần phải học dỗ con gái.”
Chu Tứ nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Trần Uyển Ước: “Chia tay thật à?”
Chu Tứ: “Cô ấy nói tôi là người tốt, hơn nữa còn cảm ơn tôi.”
Trần Uyển Ước: “Cảm ơn cậu vì cái gì?”
Chu Tứ: “Vì để cô ấy biết mình còn thương bạn trai cũ.”
Trần Uyển Ước không nhịn được cười. Cậu em trai này nói đùa hay là nói thật vậy, giọng nói lại còn thản nhiên nữa chứ.
“Sau này cậu cũng đừng cưới gấp nữa.” Trần Uyển Ước cho lời khuyên, “Hai bên đều mắc sai lầm, đây là chuyện quan trọng cả đời, nghiêm túc quyết định vẫn hơn, đừng học theo chị.”
“Anh rể có ở bên cạnh không?”
“Ảnh… có.” Trần Uyển Ước vừa nói vừa nhìn người đàn ông đang đọc bách khoa toàn thư về nuôi dạy con ở cạnh bên, không khỏi kiêu ngạo nói, “Chị lo cho cậu nên mới nói vậy thôi, không phải vì chị trải nghiệm sai nên mới khuyên. Cũng phải nói, chị nhiều ưu điểm thế này mà không học, lại đi học cái này.”
Chu Tứ: “Ừm, tôi sai rồi.”
Trần Uyển Ước: “Cậu mới vừa kêu cái gì chứ, anh rể hả? Vậy tại sao cậu không gọi tôi là chị luôn? Cậu không định nghiêm túc kêu tôi một tiếng chị sao…”
Bíp ——
Điện thoại cúp.
Trần Uyển Ước yên lặng. Lại còn nghiêm túc nữa chứ. Người ta đã ngắt cuộc gọi mất tiêu. Cậu em trai lạnh lùng nhưng giỏi giang, chỉ không ngoan ngoãn gọi chị.
Trần Uyển Ước buồn rầu, Hạ Kỳ Sâm chậm rãi chen một câu: “Uyển Uyển, khi nãy em nói gì?”
Trần Uyển Ước chột dạ trả lời: “Em… em có nói gì đâu.”
Hình như có, cô nói là đừng nên học cô cưới gấp. Hơn nữa còn bày tỏ đây là chuyện dại dột sai lầm.
“Từ khi mang thai tới nay, đây đã là lần thứ 30 em khiêu chiến lòng nhẫn nại của anh nha.” Người đàn ông không bày ra biểu cảm gì, nói, “Nếu không vì cục cưng thì anh đã bắt em phải cầu xin anh tha thứ rồi đấy.”
Trần Uyển Ước nhỏ giọng kháng nghị, “Em đang giáo dục em trai mà, Chu Tứ hấp tấp cưới vợ đó, kết quả thì sao.”
Hạ Kỳ Sâm khép sách lại, nhàn nhạt nhìn cô, “Vậy nên em cảm thấy cưới gấp không tìm hiểu là một chuyện sai lầm à?”
“Cái này… cũng phải xem tình huống nữa.”
Trần Uyển Ước trầm ngâm một hồi, phát hiện vấn đề này khó giải thích quá, tại sao lại bắt một người phụ nữ mang thai rồi bị giảm IQ như cô trả lời.
Trần Uyển Ước quyết định đá cái vấn đề này qua cho anh, “Còn anh thì sao, anh có cảm thấy đó là chuyện dại dột không?”
“Có.”
“?”
“Nhưng nếu đó là em thì kiếp sau anh nguyện phạm sai lầm.”
“…”
Không hổ là câu tỏ tình đúng chuẩn chó cỏ, nghe vào tâm trạng vui vẻ thoải mái. Một khi vui vẻ, Trần Uyển Ước lại đi mua hai cuốn sách nuôi dạy con thưởng cho chồng.
Đến thời kỳ cuối của quá trình mang thai, hai vợ chồng đã nắm rõ nội dung sách nuôi dạy con và các lớp tiền sinh sản. Nhưng người ta nói lý thuyết không bằng thực tế, tình huống cụ thể phải tự trải qua mới nắm rõ.
Tư chất tâm lý của Trần Uyển Ước rất tốt, không có tệ như mấy bà bầu trên mạng nói. Cô ăn nhiều, một ngày mấy bữa, tự cô còn cảm thấy phiền.
Cô còn hỏi Thu Đường, lúc có thai và sinh con ra, điều khiến cô ấy lo lắng là gì. Thu Đường trả lời thật lòng rằng khi đó cô ấy không nghĩ nhiều như vậy, chỉ mong hai mẹ con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp thôi.
Có các đợt kiểm tra định kỳ, kết quả bình thường, là một đứa bé khỏe mạnh nên Trần Uyển Ước chỉ lo lắng cho mình thôi.
Trước ngày dự sinh mười hôm, Trần Uyển Ước ở trong bệnh viện, được bác sĩ và y tá chăm sóc hết mực. Lúc đó Hạ Kỳ Sâm cũng mang cả công việc tới bệnh viện, 24/24 túc trực bên cạnh cô. Trần Uyển Ước nghĩ rằng không có gì đáng lo nên đòi xuất viện.
Sáng sớm ngày thứ ba sau khi xuất viện, cô cảm thấy đau bụng. Cuối cùng cũng biết tại sao người ta nói sinh con là bước lột xác chuyển từ con gái thành phụ nữ, trong đầu cô chỉ thấy đau, đau và đau.
Xe túc trực 24/24, mau chóng đưa bọn họ tới bệnh viện. Dọc đường đi, Trần Uyển Ước muốn kêu đau nhưng lại thấy người đàn ông bên cạnh có vẻ còn lo lắng hơn cả mình, đột nhiên cô muốn bật cười. Đâu phải anh sinh con đâu, làm gì mà còn hoảng hơn cả cô, khiến Trần Uyển Ước cũng không muốn kêu la.
Thân thể cô khỏe mạnh, trạng thái tâm lý lại cực tốt, không có gì phải lo lắng. Chỉ là dưới bụng cứ truyền tới cảm giác đau âm ỉ.
Trước khi sinh, Trần Uyển Ước bị buộc ăn một thanh sô cô la ngọt ngấy duy trì thể lực. Ngoài việc đọc sách nuôi dạy con, hai vợ chồng cũng được phổ cập các cách sinh nở thông thường, có chuẩn bị sẵn mà khi đứng cạnh cô, lòng bàn tay của Hạ Kỳ Sâm vẫn đọng một lớp mồ hôi mỏng.
Khi bụng dần đau hơn, Trần Uyển Ước nhìn anh, “Anh sao thế?”
Hạ Kỳ Sâm cau mày, nắm tay cô, nghiêm túc nói: “Uyển Uyển.”
Trần Uyển Ước: “Hửm?”
Hạ Kỳ Sâm: “Chúng ta chỉ sinh một đứa thôi.”
Trần Uyển Ước: “Vậy chứ anh muốn sinh mấy đứa?”
Hạ Kỳ Sâm: “Ba đứa.”
Trần Uyển Ước: “…”
Hạ Kỳ Sâm: “Em có muốn đẻ nhiều đứa, anh cũng không cho phép đâu.”
Trần Uyển Ước: “…”
Não anh bị úng nước à. Sao cô lại muốn sinh đông con chứ? ! Hơn nữa miệng của đàn ông toàn lừa gạt, cô không tin đâu.
Trong phòng sinh lâu lâu lại truyền ra tiếng thét khàn khàn chói tai của những người thai phụ khác. Hai người lần đầu tiên trải qua cảm giác này, run sợ trong lòng. Chuẩn bị tâm lý trước không có nghĩa là không sợ, Hạ Kỳ Sâm không muốn cô phải chịu khổ nữa.
Đến lúc em bé sắp ra, Hạ Kỳ Sâm bị Trần Uyển Ước vô tình đuổi ra ngoài. Chuyện này khác hoàn toàn như trong kế hoạch!
Trước đó, cô nhỏ yếu đáng thương kéo tay anh nói, chồng, anh nhất định phải ở đây với em.
Ai ngờ.
Sau khi bị đuổi ra ngoài, đột nhiên Hạ Kỳ Sâm không biết làm gì.
Ngoài hành lang có đầy người đang đứng ngồi. Đa số đàn ông ngồi đều đang chờ vợ đẻ. Có người cầm điện thoại, nhét tai nghe vào lỗ tai, có người hăng hái ngồi đó chơi game, đấu địa chủ.
Những người không có chỗ ngồi đa số là phụ nữ trung niên, ôm đồ dùng và quần áo, có thể đó là mẹ thai phụ. Mẹ và chồng khác nhau hoàn toàn, người mẹ mong ngóng con mình, vẻ mặt sốt ruột.
Phòng sinh và y tá bình thường không đủ, Trần Uyển Ước không dám mặt dày nhờ bác sĩ y tá phục vụ riêng cho mình, cũng không được ưu tiên đặc biệt gì, cứ trải qua quá trình sinh con như các thai phụ khác.
Bây giờ một mình cô ở bên trong, Hạ Kỳ Sâm ở bên ngoài lo lắng.
“Anh này, điện thoại có ích lắm đó.” Người đàn ông bên cạnh nhìn Hạ Kỳ Sâm, “Biết chơi Pubg không?”
Đám người này còn lập team chơi chung nữa.
Hạ Kỳ Sâm không thèm quan tâm. Mỗi năm phút trôi qua đối với anh đều như một tiếng đống hồ.
Hai tiếng sau, y tá ra báo tin vui.
Mẹ tròn con vuông, cậu nhóc mập mạp 4kg ra đời.
Không biết có phải là ảo giác của cô không mà những người bố khác thấy con trai thì hớn hở, còn Hạ Kỳ Sâm dường như lại trừng mắt nhìn con trai mình. Y tá không nhịn được tán dương: “Con của anh chị là cậu nhóc kháu khỉnh mũm mĩm nhất hôm nay đấy.”
Nghe vậy, Hạ Kỳ Sâm mới miễn cưỡng liếc nhìn. Trong ánh mắt anh vẫn tràn đầy hận thù. Tại cái đứa con hư này hại vợ anh phải khổ, sau này nó mà không nghe lời, người làm cha như anh đã nghĩ xong biện pháp trừng phạt.
“Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm đi tới mép giường, bộ dạng mất tự nhiên hơn trước, khuôn mặt đẹp trai cứ chần chừ mãi, suy nghĩ hàng ngàn câu nhưng cuối cùng chỉ còn một, “Em cực khổ rồi.”
“Em vẫn ổn mà.” Trần Uyển Ước vui mừng vì mình không phải chịu đau quá lâu, miễn cưỡng ngồi dậy, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, “Chồng, em sinh con trai đấy, nhưng mà mình còn chưa đặt tên cho con.”
Lúc đi khám thai, bác sĩ không được báo giới tính của đứa bé, hai vợ chồng cũng không quan tâm là nam hay nữ. Dù là gái hay trai thì cũng chuẩn bị trước đồ của bé gái, nếu là con trai thì cũng dùng tạm luôn. Không ngờ là con trai thật.
Dù vậy thì cũng không thể đặt tên con là Hạ Nhị Cẩu như Trần Uyển Ước nói được.
Hạ Kỳ Sâm nghiêm túc: “Chuyện đặt tên là chuyện rất trừu tượng, phải căn cứ vào tình huống thực tế mà đặt.”
Trần Uyển Ước: “Vậy con mình tên gì thì được?”
Hạ Kỳ Sâm: “Hôm nay trời mưa, anh và em cùng tới bệnh viện, vậy nên con tên là…”
“Hạ Vũ?”
“Hạ Nhất Khởi.”
* hay còn gọi là Hạ Cùng Đi :)))
Tới tới lui lui, vết máu trên người Chu Tứ loang ra càng ngày càng nhiều, nhìn còn chật vật ngiêm trọng hơn cả Giang Yểu.
Khi bị đặt lên cán cứu thương, Giang Yểu vẫn cố giãy giụa, cong môi cười nói: “Anh muốn tiễn em đi đoạn đường cuối cùng hay là không muốn trơ mắt nhìn em chết?”
Chu Tứ không trả lời, thản nhiên nghe điện thoại.
Buổi đám cưới không có chú rể, hiện trường bắt đầu lộn xộn, nhờ công của “bụt” Giang Yểu, bạn trai cũ của cô dâu cuối cùng mới nhận ra tình yêu đích thực, sau khi Chu Tứ đi, anh ta lập tức dắt cô dâu đi mất.
Đám cưới không thể cử hành nữa. Nhưng Chu Tứ sẽ không nói chuyện này cho Giang Yểu nghe, anh phải để cô biết anh đã kết hôn với người khác.
“A Tứ, anh… không thích em thật sao?”
“Nếu không thích sao anh không để em chết đi, lại còn phải đưa em vào bệnh viện, đi chung với em.”
“Anh bỏ mặc cô dâu chứng tỏ trong mắt anh, em quan trọng hơn cô ta đúng không?”
Những câu lẩm bẩm của Giang Yểu nghe vô cùng chân thành bi thương. Chu Tứ không hề nhìn cô ta lấy một lần, “Tôi không đi cùng cô thì tất cả mọi người trên xe có thể bị cô giết hết.”
Giang Yểu bật cười, nhưng lúc cười, một cơn đau âm ỉ từ dưới bụng truyền lên. Cô không hiểu sao mình có thể bị người ta nhìn thấu mồn một, còn đẩy tâm tư của cô lên mức ác nhất, cực đoan nhất có thể.
“Anh hiểu em thế… sao có thể không thích em chứ.” Giọng của Giang Yểu càng ngày càng yếu, bàn tay cô ta vẫn từ từ nâng lên, đầu ngón tay dính máu nhẹ nhàng chạm vào góc áo của anh, “Sao lại thế…”
Chu Tứ không muốn cô ta chết ở buổi hôn lễ, như thế thì xui xẻo lắm. Suy cho cùng, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc để Giang Yểu chết. Không liên quan tới yêu. Chỉ khi còn sống người ta mới biết thống khổ nhường nào. Chết liền thì dễ dàng quá.
Đau ngắn nào có khắc cốt ghi tâm bằng đau dài.
Chu Tứ muốn cho Giang Yểu biết, anh hiểu cô ta nhiều bao nhiêu thì kinh tởm cô ta nhiều bấy nhiêu. Lúc hai người sống chung, anh không thèm che giấu tính cách thật, Chu Tứ lạnh lùng vì đó là Giang Yểu.
Bệnh viện.
Giang Yểu là người thông minh. Theo lẽ thường, nếu muốn phá hư hôn lễ của Chu Tứ, cô ta sẽ không tự sát thật, chỉ diễn trò thôi. Nhưng không ngờ, cô ta lại đâm mũi dao vào chỗ hiểm.
Các bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện lập tức họp gấp, nghiên cứu phương án phẫu thuật, trước mắt là lo việc giữ tính mạng, còn sau này có di chứng gì thì họ không đảm bảo.
Lúc ký tên phẫu thuật, Chu Tứ cứ đứng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm giấy bút hồi lâu.
Trước đó anh đã gọi điện thoại cho người nhà của Giang Yểu. Khi nghe nói con mình có lẽ sẽ mất mạng, cha mẹ cô ta không có vẻ gì là xúc động bất ổn, cũng không chạy tới ký tên phẫu thuật. Cuối cùng, người tới là Giang Mạn Nhu.
Cho đến bây giờ, Giang Mạn Nhu vẫn chưa biết người khi trước giúp đỡ cô ta là Giang Yểu, cũng không biết chính cô em gái này cũng gài cô ta rơi xuống đáy vực. Cô ta tới bệnh viện có lẽ bởi vì thấy Giang Yểu cùng chung cảnh ngộ với mình.
Quá trình giải phẫu không coi là thành công lắm.
Thư nhất, thân thể bệnh nhân yếu ớt, sức đề kháng kém; thứ hai, khi sinh ra đã có bệnh, Giang Yểu lại chưa bao giờ đi bệnh viện điều trị, dù không bị dao đâm thì cô ta cũng không thể sống quá năm năm.
Di chứng lớn nhất sau giải phẫu không phải là tử cung bị cắt bỏ mà là cô ta bị điên hoàn toàn.
“Bệnh nhân đã bị mắc bệnh từ lâu nhưng không chữa trị.” Bác sĩ tiếc nuối nói, “Sao có một người lại không biết thương xót bản thân mình gì cả, đáng lẽ nên đi điều trị sớm chứ.”
Mặt Chu Tứ không biểu cảm, nghe xong lời bác sĩ nói. Chuyện này không liên quan gì tới Chu Tứ cả, anh sẽ không cảm thông cho bệnh tình và khiếm khuyết hồi còn nhỏ của cô ta.
Bây giờ Giang Yểu là bệnh nhân tâm thần nặng, kế hoạch tống cô ta vào tù ngục bị hoãn lại, chỉ có thể đẩy người vào bệnh viện tâm thần.
Trong bệnh viện tâm thần không ai là bình thường, bác sĩ và y tá càng không coi họ là bạn mà đối xử tốt, người bình thường vào đó cũng có thể bị ép hóa điên.
Bệnh nhân tâm thần không nhiều, người nhỏ tuổi như Giang Yểu cũng ít, cô ta là người cô đơn nhất. Từ khi vào viện tới nay, chỉ có chị cô ta là tới thăm được hai lần.
Những người bệnh khác dù ít dù nhiều gì cũng tự thấy vui vẻ, bệnh nhân bị ảo tưởng rất là nhiều, ảo tưởng mình là đại gia, nói khoác không biết ngại rằng chờ mười triệu được chuyển vào ngân hàng, ông ta sẽ mua một cái máy cày, như thế thì lúc làm nông sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Người bi quan cũng có, họ nói mình là đời sau của Chu Nguyên Chương hoặc Lý Bạch, còn làm vè chứng tỏ.
Chỉ có Giang Yểu, mặc bộ đồng phục bệnh nhân dài rộng rách rưới, ban ngày thì nổi điên y như mấy người khác, nhưng đến tối thì đứng cả đêm cạnh cửa sổ đếm sao.
Cô ta đang đợi một người. Đợi A Tứ. Cho dù đời này không còn cơ hội gặp nữa.
Một ngày nào đó, y tá đứng ngoài cửa đưa thuốc cho cô ta.
Giang Yểu không bướng bỉnh không chịu uống thuốc như những bệnh nhân khác. Cô ta không chỉ uống hết thuốc của mình mà còn lặng lẽ lấy thuốc của tất cả những người khác uống luôn.
Cuối cùng, Giang Yểu té xuống đất. Có là vật thí nghiệm cuối cùng, cô ta nên biết, cuộc thí nghiệm đau khổ nhất là sống.
*****
Tất cả đã trở lại bình thường.
Buổi hôn lễ không thể kết thúc suôn sẻ, Trần Uyển Ước vẫn luôn tiếc nuối, khi nói chuyện với Chu Tứ, cô cũng đề cập đến vấn đề này.
“Hay là cậu nói xin lỗi với cô dâu đi rồi tổ chức hôn lễ lại lần nữa.” Trần Uyển Ước thành tâm đề nghị, “Sau khi cưới cũng cần phải học dỗ con gái.”
Chu Tứ nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Trần Uyển Ước: “Chia tay thật à?”
Chu Tứ: “Cô ấy nói tôi là người tốt, hơn nữa còn cảm ơn tôi.”
Trần Uyển Ước: “Cảm ơn cậu vì cái gì?”
Chu Tứ: “Vì để cô ấy biết mình còn thương bạn trai cũ.”
Trần Uyển Ước không nhịn được cười. Cậu em trai này nói đùa hay là nói thật vậy, giọng nói lại còn thản nhiên nữa chứ.
“Sau này cậu cũng đừng cưới gấp nữa.” Trần Uyển Ước cho lời khuyên, “Hai bên đều mắc sai lầm, đây là chuyện quan trọng cả đời, nghiêm túc quyết định vẫn hơn, đừng học theo chị.”
“Anh rể có ở bên cạnh không?”
“Ảnh… có.” Trần Uyển Ước vừa nói vừa nhìn người đàn ông đang đọc bách khoa toàn thư về nuôi dạy con ở cạnh bên, không khỏi kiêu ngạo nói, “Chị lo cho cậu nên mới nói vậy thôi, không phải vì chị trải nghiệm sai nên mới khuyên. Cũng phải nói, chị nhiều ưu điểm thế này mà không học, lại đi học cái này.”
Chu Tứ: “Ừm, tôi sai rồi.”
Trần Uyển Ước: “Cậu mới vừa kêu cái gì chứ, anh rể hả? Vậy tại sao cậu không gọi tôi là chị luôn? Cậu không định nghiêm túc kêu tôi một tiếng chị sao…”
Bíp ——
Điện thoại cúp.
Trần Uyển Ước yên lặng. Lại còn nghiêm túc nữa chứ. Người ta đã ngắt cuộc gọi mất tiêu. Cậu em trai lạnh lùng nhưng giỏi giang, chỉ không ngoan ngoãn gọi chị.
Trần Uyển Ước buồn rầu, Hạ Kỳ Sâm chậm rãi chen một câu: “Uyển Uyển, khi nãy em nói gì?”
Trần Uyển Ước chột dạ trả lời: “Em… em có nói gì đâu.”
Hình như có, cô nói là đừng nên học cô cưới gấp. Hơn nữa còn bày tỏ đây là chuyện dại dột sai lầm.
“Từ khi mang thai tới nay, đây đã là lần thứ 30 em khiêu chiến lòng nhẫn nại của anh nha.” Người đàn ông không bày ra biểu cảm gì, nói, “Nếu không vì cục cưng thì anh đã bắt em phải cầu xin anh tha thứ rồi đấy.”
Trần Uyển Ước nhỏ giọng kháng nghị, “Em đang giáo dục em trai mà, Chu Tứ hấp tấp cưới vợ đó, kết quả thì sao.”
Hạ Kỳ Sâm khép sách lại, nhàn nhạt nhìn cô, “Vậy nên em cảm thấy cưới gấp không tìm hiểu là một chuyện sai lầm à?”
“Cái này… cũng phải xem tình huống nữa.”
Trần Uyển Ước trầm ngâm một hồi, phát hiện vấn đề này khó giải thích quá, tại sao lại bắt một người phụ nữ mang thai rồi bị giảm IQ như cô trả lời.
Trần Uyển Ước quyết định đá cái vấn đề này qua cho anh, “Còn anh thì sao, anh có cảm thấy đó là chuyện dại dột không?”
“Có.”
“?”
“Nhưng nếu đó là em thì kiếp sau anh nguyện phạm sai lầm.”
“…”
Không hổ là câu tỏ tình đúng chuẩn chó cỏ, nghe vào tâm trạng vui vẻ thoải mái. Một khi vui vẻ, Trần Uyển Ước lại đi mua hai cuốn sách nuôi dạy con thưởng cho chồng.
Đến thời kỳ cuối của quá trình mang thai, hai vợ chồng đã nắm rõ nội dung sách nuôi dạy con và các lớp tiền sinh sản. Nhưng người ta nói lý thuyết không bằng thực tế, tình huống cụ thể phải tự trải qua mới nắm rõ.
Tư chất tâm lý của Trần Uyển Ước rất tốt, không có tệ như mấy bà bầu trên mạng nói. Cô ăn nhiều, một ngày mấy bữa, tự cô còn cảm thấy phiền.
Cô còn hỏi Thu Đường, lúc có thai và sinh con ra, điều khiến cô ấy lo lắng là gì. Thu Đường trả lời thật lòng rằng khi đó cô ấy không nghĩ nhiều như vậy, chỉ mong hai mẹ con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp thôi.
Có các đợt kiểm tra định kỳ, kết quả bình thường, là một đứa bé khỏe mạnh nên Trần Uyển Ước chỉ lo lắng cho mình thôi.
Trước ngày dự sinh mười hôm, Trần Uyển Ước ở trong bệnh viện, được bác sĩ và y tá chăm sóc hết mực. Lúc đó Hạ Kỳ Sâm cũng mang cả công việc tới bệnh viện, 24/24 túc trực bên cạnh cô. Trần Uyển Ước nghĩ rằng không có gì đáng lo nên đòi xuất viện.
Sáng sớm ngày thứ ba sau khi xuất viện, cô cảm thấy đau bụng. Cuối cùng cũng biết tại sao người ta nói sinh con là bước lột xác chuyển từ con gái thành phụ nữ, trong đầu cô chỉ thấy đau, đau và đau.
Xe túc trực 24/24, mau chóng đưa bọn họ tới bệnh viện. Dọc đường đi, Trần Uyển Ước muốn kêu đau nhưng lại thấy người đàn ông bên cạnh có vẻ còn lo lắng hơn cả mình, đột nhiên cô muốn bật cười. Đâu phải anh sinh con đâu, làm gì mà còn hoảng hơn cả cô, khiến Trần Uyển Ước cũng không muốn kêu la.
Thân thể cô khỏe mạnh, trạng thái tâm lý lại cực tốt, không có gì phải lo lắng. Chỉ là dưới bụng cứ truyền tới cảm giác đau âm ỉ.
Trước khi sinh, Trần Uyển Ước bị buộc ăn một thanh sô cô la ngọt ngấy duy trì thể lực. Ngoài việc đọc sách nuôi dạy con, hai vợ chồng cũng được phổ cập các cách sinh nở thông thường, có chuẩn bị sẵn mà khi đứng cạnh cô, lòng bàn tay của Hạ Kỳ Sâm vẫn đọng một lớp mồ hôi mỏng.
Khi bụng dần đau hơn, Trần Uyển Ước nhìn anh, “Anh sao thế?”
Hạ Kỳ Sâm cau mày, nắm tay cô, nghiêm túc nói: “Uyển Uyển.”
Trần Uyển Ước: “Hửm?”
Hạ Kỳ Sâm: “Chúng ta chỉ sinh một đứa thôi.”
Trần Uyển Ước: “Vậy chứ anh muốn sinh mấy đứa?”
Hạ Kỳ Sâm: “Ba đứa.”
Trần Uyển Ước: “…”
Hạ Kỳ Sâm: “Em có muốn đẻ nhiều đứa, anh cũng không cho phép đâu.”
Trần Uyển Ước: “…”
Não anh bị úng nước à. Sao cô lại muốn sinh đông con chứ? ! Hơn nữa miệng của đàn ông toàn lừa gạt, cô không tin đâu.
Trong phòng sinh lâu lâu lại truyền ra tiếng thét khàn khàn chói tai của những người thai phụ khác. Hai người lần đầu tiên trải qua cảm giác này, run sợ trong lòng. Chuẩn bị tâm lý trước không có nghĩa là không sợ, Hạ Kỳ Sâm không muốn cô phải chịu khổ nữa.
Đến lúc em bé sắp ra, Hạ Kỳ Sâm bị Trần Uyển Ước vô tình đuổi ra ngoài. Chuyện này khác hoàn toàn như trong kế hoạch!
Trước đó, cô nhỏ yếu đáng thương kéo tay anh nói, chồng, anh nhất định phải ở đây với em.
Ai ngờ.
Sau khi bị đuổi ra ngoài, đột nhiên Hạ Kỳ Sâm không biết làm gì.
Ngoài hành lang có đầy người đang đứng ngồi. Đa số đàn ông ngồi đều đang chờ vợ đẻ. Có người cầm điện thoại, nhét tai nghe vào lỗ tai, có người hăng hái ngồi đó chơi game, đấu địa chủ.
Những người không có chỗ ngồi đa số là phụ nữ trung niên, ôm đồ dùng và quần áo, có thể đó là mẹ thai phụ. Mẹ và chồng khác nhau hoàn toàn, người mẹ mong ngóng con mình, vẻ mặt sốt ruột.
Phòng sinh và y tá bình thường không đủ, Trần Uyển Ước không dám mặt dày nhờ bác sĩ y tá phục vụ riêng cho mình, cũng không được ưu tiên đặc biệt gì, cứ trải qua quá trình sinh con như các thai phụ khác.
Bây giờ một mình cô ở bên trong, Hạ Kỳ Sâm ở bên ngoài lo lắng.
“Anh này, điện thoại có ích lắm đó.” Người đàn ông bên cạnh nhìn Hạ Kỳ Sâm, “Biết chơi Pubg không?”
Đám người này còn lập team chơi chung nữa.
Hạ Kỳ Sâm không thèm quan tâm. Mỗi năm phút trôi qua đối với anh đều như một tiếng đống hồ.
Hai tiếng sau, y tá ra báo tin vui.
Mẹ tròn con vuông, cậu nhóc mập mạp 4kg ra đời.
Không biết có phải là ảo giác của cô không mà những người bố khác thấy con trai thì hớn hở, còn Hạ Kỳ Sâm dường như lại trừng mắt nhìn con trai mình. Y tá không nhịn được tán dương: “Con của anh chị là cậu nhóc kháu khỉnh mũm mĩm nhất hôm nay đấy.”
Nghe vậy, Hạ Kỳ Sâm mới miễn cưỡng liếc nhìn. Trong ánh mắt anh vẫn tràn đầy hận thù. Tại cái đứa con hư này hại vợ anh phải khổ, sau này nó mà không nghe lời, người làm cha như anh đã nghĩ xong biện pháp trừng phạt.
“Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm đi tới mép giường, bộ dạng mất tự nhiên hơn trước, khuôn mặt đẹp trai cứ chần chừ mãi, suy nghĩ hàng ngàn câu nhưng cuối cùng chỉ còn một, “Em cực khổ rồi.”
“Em vẫn ổn mà.” Trần Uyển Ước vui mừng vì mình không phải chịu đau quá lâu, miễn cưỡng ngồi dậy, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, “Chồng, em sinh con trai đấy, nhưng mà mình còn chưa đặt tên cho con.”
Lúc đi khám thai, bác sĩ không được báo giới tính của đứa bé, hai vợ chồng cũng không quan tâm là nam hay nữ. Dù là gái hay trai thì cũng chuẩn bị trước đồ của bé gái, nếu là con trai thì cũng dùng tạm luôn. Không ngờ là con trai thật.
Dù vậy thì cũng không thể đặt tên con là Hạ Nhị Cẩu như Trần Uyển Ước nói được.
Hạ Kỳ Sâm nghiêm túc: “Chuyện đặt tên là chuyện rất trừu tượng, phải căn cứ vào tình huống thực tế mà đặt.”
Trần Uyển Ước: “Vậy con mình tên gì thì được?”
Hạ Kỳ Sâm: “Hôm nay trời mưa, anh và em cùng tới bệnh viện, vậy nên con tên là…”
“Hạ Vũ?”
“Hạ Nhất Khởi.”
* hay còn gọi là Hạ Cùng Đi :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.