Chương 46: NGOẠI TRUYỆN 1
Vương Tam Cửu
11/02/2022
Do cả hai vợ chồng
nhà họ Hạ đều không rành về đặt tên và cũng không quá để ý tới đứa giới
tính đứa con nên tên ở nhà là Hạ Nhất Khởi, tên giấy khai sinh là Hạ Vân Từ.
Bởi vì là con đầu nên bình thường cũng hay được gọi bằng cái tên sơ sài là Nhất Nhất hoặc tiểu Từ.
Nếu như trong vòng một tháng kể từ ngày ra đời, đứa trẻ không được bà vú chăm lo, có thể đứa trẻ ấy sẽ lớn lên trong vòng tay chăm sóc sơ sài của bố mẹ, trở thành cậu ấm khác người đầu tiên trong giới con nhà giàu.
Hôm đầu tiên về nhà, hai vợ chồng nghiên cứu con mình rất chăm chú. Con nít mới đẻ nhỏ như cục bông, mềm nhũn, cổ tay chỉ to bằng một ngón tay của người lớn.
Quen ôm vợ, lần đầu tiên ôm con Hạ Kỳ Sâm không quen lắm, mềm như bông gòn, không cần dùng hai tay ôm ngang, một tay là cũng nhấc lên được rồi.
Nhìn bề ngoài… Quả thật rất đáng yêu.
Khuôn mặt đứa nhỏ nhăn nhúm, mấy hôm sau thì đỡ nhăn hơn rất nhiều, gương mặt tròn vo có thịt, sau này di truyền gen của ba mẹ thì chắc chắn cũng là một thiếu niên tuấn tú.
Bánh bao nhỏ dành phần lớn thời gian trong ngày để ngủ, tỉnh dậy là ăn uống vệ sinh.
Trước khi sinh con, Trần Uyển Ước đã biết rõ về các loại triệu chứng trong tháng ở cữ, cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Không ngờ cô và các bà bầu khác không giống nhau, không bị ảnh hưởng tới sức khỏe nhiều, cũng ít bị bệnh vặt, ngoài việc bệnh kén ăn nghiêm trọng thêm thì tóc không rụng, da dẻ cũng y như trước.
Điều này dẫn đến việc sau sinh chưa được mấy ngày, Trần Uyển Ước đã bắt dầu bảo dưỡng da dẻ, tu bổ bản thân trở lại.
Ở nhà có người giúp việc, cộng thêm bà vú và chuyên gia dinh dưỡng được mời riêng đến, còn cả y tá chuyên nghiệp, mấy chục người làm chăm sóc một đứa trẻ, cô tiết kiệm được rất nhiều thể lực.
Dĩ nhiên nếu không có từng ấy người giúp đỡ, cô cũng sẽ không quan tâm, chuyện lớn nhỏ gì đều giao cho Hạ Kỳ Sâm tất. Lúc đầu đã chia rõ rồi, cô sinh anh nuôi, hai vợ chồng hai phân công rõ ràng. Cô chỉ cần lâu lâu ây da ây dô, xem cục cưng tắm rửa là được.
Mặc dù trong nhà có đầu bếp riêng, trong lúc bận rộn, Hạ Kỳ Sâm vẫn bớt chút thời gian cho thấy sự ân cần của mình, vào bếp vì cô vợ cực khổ mang thai mười tháng trời.
Tài nấu nướng của anh cũng xem xem như lần mà cô từng nấu canh bà đẻ.
Chân gà hầm đậu phộng, trùng thảo hầm khoai, canh cá rô cà chua đều là những món không quá phức tạp, chỉ cần học theo đầu bếp làm từng bước là được.
Trong tháng ở cữ, chuyện tắm rửa của Trần Uyển Ước do hai bà vú đảm nhiệm.
Hạ Kỳ Sâm nghe vậy, hơi nhíu mày, giọng nói tiếc nuối: “Uyển Uyển, chuyện này sao làm phiền bà vú được.”
Lúc ấy bà vú ở ngay bên cạnh, nghe vậy vội vàng nói không phiền, đây là bổn phận của các bà ấy, nhận lương cao nên phải có trách nhiệm.
“Ngại quá, các cô cũng khó khăn mà.” Hạ tổng nói nghiêm túc, “Chuyện tắm rửa cho cô ấy sau này cứ giao cho tôi là được.”
Bà vú cảm động, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, trời ạ, bây giờ tìm đâu ra gia chủ tốt tính như thế này, tiền lương cao gấp đôi mấy nhà khác, ông chủ còn biết quan tâm nhân viên. Vì vậy đêm đó, công việc tắm táp cho bà chủ thuộc về Hạ Kỳ Sâm.
Dù có bận rộn đến đâu, công việc cực khổ đến thế nào đi nữa thì loại chuyện nhỏ này, người chồng phải tự làm thì mới có thể khiến quan hệ giữa hai vợ chồng thêm hài hòa.
Sau khi sinh, Trần Uyển Ước nặng hơn trước khoảng 10kg, trong tháng ở cữ số kg cũng chưa giảm. Cô biết giảm cân gấp không tốt cho cơ thể mà có khi lại ảnh hưởng ngược, nên cũng không gấp rút giảm làm gì, đường cong bày ra còn có lồi có lõm hơn trước, nét đẹp đẫy đà. Đẹp không thể tả, một khi nhìn là không kìm chế nỗi.
Trước khi tắm, Trần Uyển Ước dặn dò: “Cái này là gừng khô, lát nữa lúc gội đầu, anh chà nó lên da đầu em mấy cái, sau đó…”
Nói được một nửa, cô phát hiện ánh mắt Hạ Kỳ Sâm như sói đói, cô dừng lại, trợn mắt nhìn anh, “Anh có nghe em nói không vậy?”
Hạ Kỳ Sâm: “Nghe.”
Trần Uyển Ước: “Được, vậy anh nhắc lại đi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Gừng.”
Trần Uyển Ước: “Rồi sao nữa?”
Hạ Kỳ Sâm: “Em không thích ăn gừng sống?”
Rất tốt
Anh không nghe cô nói, hơn nữa ánh mắt không biết cứ ngó chỗ nào.
Cô còn tin lý do hoang đường mà anh bịa ra, cái gì mà tự anh phải làm, rồi còn không để cho bà vú mệt nhọc quá, tất cả đều là giả hết. Sự thật là Hạ Kỳ Sâm bây giờ là một con sói đói. Biết rõ ăn không được nhưng vẫn muốn tẩm bổ mắt.
Trần Uyển Ước nhịn, nói lại một lần nữa, lại thả gừng khô vào tay anh, “Anh giúp em gội đầu trước đi.”
Mái tóc cô vừa dài vừa đen, luôn quan tâm chăm sóc mái tóc nên sau khi sinh, tóc Trần Uyển Ước không rụng nhiều. Hạ Kỳ Sâm vụng về giúp cô gội đầu.
Trần Uyển Ước nhắm mắt hưởng thụ, nói: “Ở nhà quài buồn bực quá, mấy ngày nữa là cuối tuần, em sẽ đến tiệm của Thu Đường chơi. Anh ở nhà nhớ chăm con.”
Hạ Kỳ Sâm: “Anh đi với em.”
Trần Uyển Ước: “Em hỏi cô ấy chuyện con cái, anh đàn ông đàn ang theo làm gì?”
Hạ Kỳ Sâm: “Anh có thể nói chuyện với Từ Nam Chung.”
Trần Uyển Ước: “Hai người cũng nói chuyện về con cái à?”
Ừ, thế cũng được, nhưng anh muốn nói gì thì nói, cô cũng không dẫn chồng theo đâu.
Tắm rửa gội đầu xong, Trần Uyển Ước khoác khăn tắm, đứng trước gương đánh giá sự thay đổi của bản thân. Không thể có chuyện cơ thể không thay đổi, cô cần phải vận động nhiều hơn để tìm lại một cơ thể hoàn hảo như khi trước.
Nhưng bây giờ Trần Uyển Ước lại không thể hoạt động quá mạnh, ngày nào cũng ở nhà rất chán.
Trong phút chốc, Trần Uyển Ước hào hứng nhìn người đàn ông, trao cho anh ánh mắt quyến rũ thâm tình, “Chồng à ~”
Hạ Kỳ Sâm: “?”
Trần Uyển Ước: “Anh có đói không?”
Hạ Kỳ Sâm: “…”
Anh đã biết chữ đói của cô là thế nào rồi.
“Không đói.” Người đàn ông cười như không cười, “Sau này anh vẫn ăn lại như bình thường.”
“Nếu anh đói, em có thể giúp anh đấy.”
“Giúp thề nào?”
“Đó là….” Trần Uyển Ước khoác khăn tắm, hiên ngang đi ngang qua người Hạ Kỳ Sâm, bàn tay nhỏ bé duỗi ra, chộp lấy cơ thể anh qua một lớp vải. Không nhẹ không nặng, như muốn lấy mạng người.
Làm xong còn muốn chạy trốn. Không quên gian manh nói một câu: “Người ta vừa sinh con xong, có một số chuyện anh tự mà giải quyết đi, tay phải của anh nhớ anh lắm đấy.”
Cưới một người vợ thế này, Hạ Kỳ Sâm muốn nhẫn nhịn cũng không được.
Không chỉ vợ mà tên nhóc con kia cũng khó hầu.
Không biết có phải tính khí thiếu gia đã theo cậu nhóc từ khi sinh ra hay không mà bá vú có năm năm kinh nghiệm vẫn không thể dỗ nổi cậu, nằm ngửa khóc nằm sấp khóc mà ôm cũng khóc. Cuối cùng mọi người phát hiện cách để cậu chủ nhỏ không khóc đó chính là ôm lấy cậu, đung đưa qua lại như chơi xích đu.
Trọng trách của người mẹ là phải hồi phục cơ thể sau sinh và ngủ bù mười hai tiếng một ngày, chuyện chăm con hơn một nửa rơi vào đầu người bố.
Cuối tuần, cục cưng Nhất Nhất tỉnh dậy là khóc, bá vú bận bịu cho cậu nhóc bú sữa. Cứ tưởng cậu chủ nhỏ ăn xong sẽ ngừng khóc, ai ngờ sữa bột còn tiếp thêm năng lượng cho cậu, cái miệng nhỏ vừa buông bình sữa là lập tức khóc liền.
Người giúp việc tìm cách dỗ một hồi mà không thấy hiệu quả, Hạ Kỳ Sâm chỉ đành tự dỗ con.
“Ông chủ, cứ để cậu chủ cho bọn tôi đi ạ.” Bà vú chân thành đề nghị.
“Không sao.” Hạ Kỳ Sâm nói, “Giữa bố con chắc hẳn sẽ có mối liên kết đặc biệt, có lẽ nó sẽ biết bố nó đang ôm nó.”
Hạ Kỳ Sâm nói đúng. Có lẽ cậu chủ nhỏ biết bố nó đang ôm nó nên còn khóc lớn tiếng hơn.
Chuông điện thoại lại cứ reo vang mãi, Hạ Kỳ Sâm đành đưa con cho bà vú.
Trần Uyển Ước ra ngoài tìm Thu Đường tám chuyện, anh định gọi điện thoại cho cô nhưng lại thấy không cần thiết. Nghe tiếng chuông, Hạ Kỳ Sâm đinh ninh là cô vợ mình gọi, định mở miệng đòi cô cứu mạng, ai dè không phải, là mấy tên bạn xấu gọi.
Đầu trọc không hỏi han thâm tình gì, đi thẳng vào vấn đề, “Làm gì đấy người anh em, năm hết tết đến mà sao không thấy mặt mũi anh đâu vậy?”
“Bận chăm con.”
“Ây, ba bỉm sữa à? Tối nay anh rảnh không, đi uống một ly đi?”
“Bận chăm con.”
“Tối mai thì sao?”
“Bận chăm con.”
“Còn tối mốt?”
“Bận chăm con.”
“…”
Bộp, cuộc điện thoại bị ngắt.
Đầu trọc nghĩ Hạ Kỳ Sâm lấy đại lý do nào đó để từ chối thôi, làm gì có ai chăm con mỗi tối. Hạ Kỳ Sâm thì nghĩ tên này bị điên gì vậy, biết anh bận chăm con mà còn làm phiền.
Một cuộc gọi làm người ta bực bội và một đứa nhỏ cứ khóc không ngừng, chút kiên nhẫn còn sót lại của Hạ Kỳ Sâm bị mài sạch sẽ. Đến lúc Trần Uyển Ước gọi điện thoại hỏi anh có muốn ăn đồ ngọt không, anh lại hỏi ngược một câu: “Em vẫn chưa về à?”
Trần Uyển Ước: “? ? ?”
Hạ Kỳ Sâm: “Tên kia đang khóc.”
Trần Uyển Ước: “Không không, anh vừa hung dữ với em sao?”
Hạ Kỳ Sâm: “Không có.”
Trần Uyển Ước: “Anh còn nói không có? Anh biết anh đã dữ dằn thế nào không? Anh chỉ trích sao em chưa về, em vừa đi có bao lâu đâu mà anh đã mắng em?”
Hạ Kỳ Sâm yên lặng. Tuyệt đối đừng tranh cãi với phụ nữ. Cô ấy có thể biến câu hỏi của bạn thành câu hằn học, hằn học xong rồi đến chỉ trích cuối cùng là mắng.
Sau một loạt các phản ứng hóa học không cần đốt cháy và phân hủy, sản phẩm cuối cùng là tức giận.
Buổi trưa, Trần Uyển Ước về nhà.
Nhìn vẻ ngoài, cô không giống như một người phụ nữ vừa sinh con, vẫn xinh đẹp thanh tao, chỉ là giày cao gót đổi thành giày đế bằng, cũng không trang điểm. Cô đứng ở bệ cửa thay giày, coi thường người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, xách túi đi lên lầu.
Hạ Kỳ Sâm: “Uyển Uyển.”
Trần Uyển Ước: “Gì thế?”
Hạ Kỳ Sâm: “Em nói em làm bánh ngọt cho anh mà?”
Trần Uyển Ước: “Cho chó ăn rồi.”
“Em lại đây.”
“Không.”
“Giỏi thì em bước lại đây xem.”
“? ? ?”
Chó cỏ lại hung dữ với cô? ? ?
Không đợi Trần Uyển Ước tức giận, Hạ Kỳ Sâm đã trưng ra gương mặt đẹp trai nghiêm túc, nói từng chữ một: “Em dám bước lại đây anh dám nói xin lỗi.”
Bởi vì là con đầu nên bình thường cũng hay được gọi bằng cái tên sơ sài là Nhất Nhất hoặc tiểu Từ.
Nếu như trong vòng một tháng kể từ ngày ra đời, đứa trẻ không được bà vú chăm lo, có thể đứa trẻ ấy sẽ lớn lên trong vòng tay chăm sóc sơ sài của bố mẹ, trở thành cậu ấm khác người đầu tiên trong giới con nhà giàu.
Hôm đầu tiên về nhà, hai vợ chồng nghiên cứu con mình rất chăm chú. Con nít mới đẻ nhỏ như cục bông, mềm nhũn, cổ tay chỉ to bằng một ngón tay của người lớn.
Quen ôm vợ, lần đầu tiên ôm con Hạ Kỳ Sâm không quen lắm, mềm như bông gòn, không cần dùng hai tay ôm ngang, một tay là cũng nhấc lên được rồi.
Nhìn bề ngoài… Quả thật rất đáng yêu.
Khuôn mặt đứa nhỏ nhăn nhúm, mấy hôm sau thì đỡ nhăn hơn rất nhiều, gương mặt tròn vo có thịt, sau này di truyền gen của ba mẹ thì chắc chắn cũng là một thiếu niên tuấn tú.
Bánh bao nhỏ dành phần lớn thời gian trong ngày để ngủ, tỉnh dậy là ăn uống vệ sinh.
Trước khi sinh con, Trần Uyển Ước đã biết rõ về các loại triệu chứng trong tháng ở cữ, cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Không ngờ cô và các bà bầu khác không giống nhau, không bị ảnh hưởng tới sức khỏe nhiều, cũng ít bị bệnh vặt, ngoài việc bệnh kén ăn nghiêm trọng thêm thì tóc không rụng, da dẻ cũng y như trước.
Điều này dẫn đến việc sau sinh chưa được mấy ngày, Trần Uyển Ước đã bắt dầu bảo dưỡng da dẻ, tu bổ bản thân trở lại.
Ở nhà có người giúp việc, cộng thêm bà vú và chuyên gia dinh dưỡng được mời riêng đến, còn cả y tá chuyên nghiệp, mấy chục người làm chăm sóc một đứa trẻ, cô tiết kiệm được rất nhiều thể lực.
Dĩ nhiên nếu không có từng ấy người giúp đỡ, cô cũng sẽ không quan tâm, chuyện lớn nhỏ gì đều giao cho Hạ Kỳ Sâm tất. Lúc đầu đã chia rõ rồi, cô sinh anh nuôi, hai vợ chồng hai phân công rõ ràng. Cô chỉ cần lâu lâu ây da ây dô, xem cục cưng tắm rửa là được.
Mặc dù trong nhà có đầu bếp riêng, trong lúc bận rộn, Hạ Kỳ Sâm vẫn bớt chút thời gian cho thấy sự ân cần của mình, vào bếp vì cô vợ cực khổ mang thai mười tháng trời.
Tài nấu nướng của anh cũng xem xem như lần mà cô từng nấu canh bà đẻ.
Chân gà hầm đậu phộng, trùng thảo hầm khoai, canh cá rô cà chua đều là những món không quá phức tạp, chỉ cần học theo đầu bếp làm từng bước là được.
Trong tháng ở cữ, chuyện tắm rửa của Trần Uyển Ước do hai bà vú đảm nhiệm.
Hạ Kỳ Sâm nghe vậy, hơi nhíu mày, giọng nói tiếc nuối: “Uyển Uyển, chuyện này sao làm phiền bà vú được.”
Lúc ấy bà vú ở ngay bên cạnh, nghe vậy vội vàng nói không phiền, đây là bổn phận của các bà ấy, nhận lương cao nên phải có trách nhiệm.
“Ngại quá, các cô cũng khó khăn mà.” Hạ tổng nói nghiêm túc, “Chuyện tắm rửa cho cô ấy sau này cứ giao cho tôi là được.”
Bà vú cảm động, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, trời ạ, bây giờ tìm đâu ra gia chủ tốt tính như thế này, tiền lương cao gấp đôi mấy nhà khác, ông chủ còn biết quan tâm nhân viên. Vì vậy đêm đó, công việc tắm táp cho bà chủ thuộc về Hạ Kỳ Sâm.
Dù có bận rộn đến đâu, công việc cực khổ đến thế nào đi nữa thì loại chuyện nhỏ này, người chồng phải tự làm thì mới có thể khiến quan hệ giữa hai vợ chồng thêm hài hòa.
Sau khi sinh, Trần Uyển Ước nặng hơn trước khoảng 10kg, trong tháng ở cữ số kg cũng chưa giảm. Cô biết giảm cân gấp không tốt cho cơ thể mà có khi lại ảnh hưởng ngược, nên cũng không gấp rút giảm làm gì, đường cong bày ra còn có lồi có lõm hơn trước, nét đẹp đẫy đà. Đẹp không thể tả, một khi nhìn là không kìm chế nỗi.
Trước khi tắm, Trần Uyển Ước dặn dò: “Cái này là gừng khô, lát nữa lúc gội đầu, anh chà nó lên da đầu em mấy cái, sau đó…”
Nói được một nửa, cô phát hiện ánh mắt Hạ Kỳ Sâm như sói đói, cô dừng lại, trợn mắt nhìn anh, “Anh có nghe em nói không vậy?”
Hạ Kỳ Sâm: “Nghe.”
Trần Uyển Ước: “Được, vậy anh nhắc lại đi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Gừng.”
Trần Uyển Ước: “Rồi sao nữa?”
Hạ Kỳ Sâm: “Em không thích ăn gừng sống?”
Rất tốt
Anh không nghe cô nói, hơn nữa ánh mắt không biết cứ ngó chỗ nào.
Cô còn tin lý do hoang đường mà anh bịa ra, cái gì mà tự anh phải làm, rồi còn không để cho bà vú mệt nhọc quá, tất cả đều là giả hết. Sự thật là Hạ Kỳ Sâm bây giờ là một con sói đói. Biết rõ ăn không được nhưng vẫn muốn tẩm bổ mắt.
Trần Uyển Ước nhịn, nói lại một lần nữa, lại thả gừng khô vào tay anh, “Anh giúp em gội đầu trước đi.”
Mái tóc cô vừa dài vừa đen, luôn quan tâm chăm sóc mái tóc nên sau khi sinh, tóc Trần Uyển Ước không rụng nhiều. Hạ Kỳ Sâm vụng về giúp cô gội đầu.
Trần Uyển Ước nhắm mắt hưởng thụ, nói: “Ở nhà quài buồn bực quá, mấy ngày nữa là cuối tuần, em sẽ đến tiệm của Thu Đường chơi. Anh ở nhà nhớ chăm con.”
Hạ Kỳ Sâm: “Anh đi với em.”
Trần Uyển Ước: “Em hỏi cô ấy chuyện con cái, anh đàn ông đàn ang theo làm gì?”
Hạ Kỳ Sâm: “Anh có thể nói chuyện với Từ Nam Chung.”
Trần Uyển Ước: “Hai người cũng nói chuyện về con cái à?”
Ừ, thế cũng được, nhưng anh muốn nói gì thì nói, cô cũng không dẫn chồng theo đâu.
Tắm rửa gội đầu xong, Trần Uyển Ước khoác khăn tắm, đứng trước gương đánh giá sự thay đổi của bản thân. Không thể có chuyện cơ thể không thay đổi, cô cần phải vận động nhiều hơn để tìm lại một cơ thể hoàn hảo như khi trước.
Nhưng bây giờ Trần Uyển Ước lại không thể hoạt động quá mạnh, ngày nào cũng ở nhà rất chán.
Trong phút chốc, Trần Uyển Ước hào hứng nhìn người đàn ông, trao cho anh ánh mắt quyến rũ thâm tình, “Chồng à ~”
Hạ Kỳ Sâm: “?”
Trần Uyển Ước: “Anh có đói không?”
Hạ Kỳ Sâm: “…”
Anh đã biết chữ đói của cô là thế nào rồi.
“Không đói.” Người đàn ông cười như không cười, “Sau này anh vẫn ăn lại như bình thường.”
“Nếu anh đói, em có thể giúp anh đấy.”
“Giúp thề nào?”
“Đó là….” Trần Uyển Ước khoác khăn tắm, hiên ngang đi ngang qua người Hạ Kỳ Sâm, bàn tay nhỏ bé duỗi ra, chộp lấy cơ thể anh qua một lớp vải. Không nhẹ không nặng, như muốn lấy mạng người.
Làm xong còn muốn chạy trốn. Không quên gian manh nói một câu: “Người ta vừa sinh con xong, có một số chuyện anh tự mà giải quyết đi, tay phải của anh nhớ anh lắm đấy.”
Cưới một người vợ thế này, Hạ Kỳ Sâm muốn nhẫn nhịn cũng không được.
Không chỉ vợ mà tên nhóc con kia cũng khó hầu.
Không biết có phải tính khí thiếu gia đã theo cậu nhóc từ khi sinh ra hay không mà bá vú có năm năm kinh nghiệm vẫn không thể dỗ nổi cậu, nằm ngửa khóc nằm sấp khóc mà ôm cũng khóc. Cuối cùng mọi người phát hiện cách để cậu chủ nhỏ không khóc đó chính là ôm lấy cậu, đung đưa qua lại như chơi xích đu.
Trọng trách của người mẹ là phải hồi phục cơ thể sau sinh và ngủ bù mười hai tiếng một ngày, chuyện chăm con hơn một nửa rơi vào đầu người bố.
Cuối tuần, cục cưng Nhất Nhất tỉnh dậy là khóc, bá vú bận bịu cho cậu nhóc bú sữa. Cứ tưởng cậu chủ nhỏ ăn xong sẽ ngừng khóc, ai ngờ sữa bột còn tiếp thêm năng lượng cho cậu, cái miệng nhỏ vừa buông bình sữa là lập tức khóc liền.
Người giúp việc tìm cách dỗ một hồi mà không thấy hiệu quả, Hạ Kỳ Sâm chỉ đành tự dỗ con.
“Ông chủ, cứ để cậu chủ cho bọn tôi đi ạ.” Bà vú chân thành đề nghị.
“Không sao.” Hạ Kỳ Sâm nói, “Giữa bố con chắc hẳn sẽ có mối liên kết đặc biệt, có lẽ nó sẽ biết bố nó đang ôm nó.”
Hạ Kỳ Sâm nói đúng. Có lẽ cậu chủ nhỏ biết bố nó đang ôm nó nên còn khóc lớn tiếng hơn.
Chuông điện thoại lại cứ reo vang mãi, Hạ Kỳ Sâm đành đưa con cho bà vú.
Trần Uyển Ước ra ngoài tìm Thu Đường tám chuyện, anh định gọi điện thoại cho cô nhưng lại thấy không cần thiết. Nghe tiếng chuông, Hạ Kỳ Sâm đinh ninh là cô vợ mình gọi, định mở miệng đòi cô cứu mạng, ai dè không phải, là mấy tên bạn xấu gọi.
Đầu trọc không hỏi han thâm tình gì, đi thẳng vào vấn đề, “Làm gì đấy người anh em, năm hết tết đến mà sao không thấy mặt mũi anh đâu vậy?”
“Bận chăm con.”
“Ây, ba bỉm sữa à? Tối nay anh rảnh không, đi uống một ly đi?”
“Bận chăm con.”
“Tối mai thì sao?”
“Bận chăm con.”
“Còn tối mốt?”
“Bận chăm con.”
“…”
Bộp, cuộc điện thoại bị ngắt.
Đầu trọc nghĩ Hạ Kỳ Sâm lấy đại lý do nào đó để từ chối thôi, làm gì có ai chăm con mỗi tối. Hạ Kỳ Sâm thì nghĩ tên này bị điên gì vậy, biết anh bận chăm con mà còn làm phiền.
Một cuộc gọi làm người ta bực bội và một đứa nhỏ cứ khóc không ngừng, chút kiên nhẫn còn sót lại của Hạ Kỳ Sâm bị mài sạch sẽ. Đến lúc Trần Uyển Ước gọi điện thoại hỏi anh có muốn ăn đồ ngọt không, anh lại hỏi ngược một câu: “Em vẫn chưa về à?”
Trần Uyển Ước: “? ? ?”
Hạ Kỳ Sâm: “Tên kia đang khóc.”
Trần Uyển Ước: “Không không, anh vừa hung dữ với em sao?”
Hạ Kỳ Sâm: “Không có.”
Trần Uyển Ước: “Anh còn nói không có? Anh biết anh đã dữ dằn thế nào không? Anh chỉ trích sao em chưa về, em vừa đi có bao lâu đâu mà anh đã mắng em?”
Hạ Kỳ Sâm yên lặng. Tuyệt đối đừng tranh cãi với phụ nữ. Cô ấy có thể biến câu hỏi của bạn thành câu hằn học, hằn học xong rồi đến chỉ trích cuối cùng là mắng.
Sau một loạt các phản ứng hóa học không cần đốt cháy và phân hủy, sản phẩm cuối cùng là tức giận.
Buổi trưa, Trần Uyển Ước về nhà.
Nhìn vẻ ngoài, cô không giống như một người phụ nữ vừa sinh con, vẫn xinh đẹp thanh tao, chỉ là giày cao gót đổi thành giày đế bằng, cũng không trang điểm. Cô đứng ở bệ cửa thay giày, coi thường người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, xách túi đi lên lầu.
Hạ Kỳ Sâm: “Uyển Uyển.”
Trần Uyển Ước: “Gì thế?”
Hạ Kỳ Sâm: “Em nói em làm bánh ngọt cho anh mà?”
Trần Uyển Ước: “Cho chó ăn rồi.”
“Em lại đây.”
“Không.”
“Giỏi thì em bước lại đây xem.”
“? ? ?”
Chó cỏ lại hung dữ với cô? ? ?
Không đợi Trần Uyển Ước tức giận, Hạ Kỳ Sâm đã trưng ra gương mặt đẹp trai nghiêm túc, nói từng chữ một: “Em dám bước lại đây anh dám nói xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.