Chương 13: Ba Chuyện
Nãi Thái
19/07/2024
Liễu Văn Kiều ngồi trong phòng uống trà, cửa sổ bên tay mở rộng, từng đợt gió ấm mỏng manh từ ngoài cửa sổ tràn vào, lay động mái tóc lòa xòa trên trán, tay cầm tách trà lạnh đang thịnh hành nhất hiện tại, uống một ly vào bụng, trời nóng bức cũng mát mẻ hơn một chút.
Hà Hoa theo Lưu đông gia kiểm kê mẫu thêu và số lượng trong khố phòng, ông ta đứng ở một bên lau mồ hôi, Hà Hoa chỉ cho rằng ông ta nóng, chỉ có gia chủ Lưu mới biết là mình chột dạ đổ mồ hôi.
"Hà Hoa cô nương... Có một số việc ta cũng không muốn giấu diếm ngươi..."
Suy nghĩ nửa ngày ông ta vẫn quyết định nói cho Hà Hoa trước, hy vọng nàng có thể nói vài lời hữu ích thay mình trước mặt Liễu gia tiểu thư, bằng không cứ lo lắng đề phòng như vậy ông ta cũng không dễ chịu gì.
"Lần trước Lý công tử đại khái là tới tìm ngươi và Liễu tiểu thư, hắn đã biết được chuyện của tiểu thư... Nhưng hắn đã nói, tuyệt đối sẽ không nói ra!"
"Cái gì! Lão đầu chết tiệt kia! Ngươi làm vậy thì bảo tiểu thư nhà ta phải làm sao!"
Lưu lão gia run rẩy quỳ xuống, hai tay chắp lại, không ngừng xin lỗi Hà Hoa.
"Đây đều là Lý công tử ép ta! Huống hồ hắn nói sẽ không làm gì... Chỉ để ta thông báo một tiếng cho Liễu tiểu thư tới đây..."
Không tốt! Tiểu thư một mình ở nơi đó, sợ là sẽ bị Lý công tử tìm tới!
Hà Hoa trong nháy mắt phát hiện không ổn, ném quyển sổ sách trong tay, co cẳng chạy ra khỏi khố phòng, cũng mặc kệ Lưu đông gia phía sau liều mạng hô "Cô nãi nãi" như thế nào.
Hà Hoa cảm thấy mình chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, cả người đổ mồ hôi, tim đập như sấm. Chờ khi nàng nhìn thấy gã sai vặt canh giữ ở cửa phòng, cơ linh núp ở góc rẽ, gã sai vặt nhận ra cửa là người của phủ tướng quân, gấp đến độ dậm chân, không biết nên làm gì mới tốt, chỉ có thể tạm thời núp ở ngoài cửa.
Trong cửa, Lý Dung Hiên trêu tức nhìn chằm chằm người trước mắt, tay cầm quạt ngọc cốt nhẹ nhàng nhìn mặt bàn, tay kia cầm chén trà, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve thành vách thô ráp.
"Thì ra Kiều Nhi muội muội còn biết làm ăn, ta đã coi thường muội rồi."
"Bá phụ bá mẫu đã biết chưa."
Cầm chén trà đưa một ngụm trà lạnh vào trong miệng, hương vị còn tạm được, không cần nhìn hắn cũng biết Liễu Văn Kiều hiện tại nhất định rất tức giận.
"Huynh thật hèn hạ! Chuyện của ta không cần huynh quản!"
"Uống trà của huynh đi!"
Liễu Văn Kiều sắp điên rồi, mỗi lần ở trước mặt Lý Dung Hiên, nàng đều không khống chế nổi cảm xúc của mình, hận không thể xé nát gương mặt dối trá của hắn!
Nàng mất lý trí, đột nhiên đứng dậy, nắm chung trà trong tay hắt lên người Lý Dung Hiên, nhưng bị hắn nhanh tay lẹ mắt mở quạt ra, dùng mặt quạt ngăn cản phần lớn nước trà, chỉ có từng giọt vẩy lên trên mặt giày.
Nhìn thấy nước trà không thể hắt lên người nam nhân như ý nguyện, Liễu Văn Kiều hổn hển ném chén trà xuống, xoay người định chạy trốn, lỡ như hắn tức giận ra tay thì phải làm sao, bản thân cũng không đánh lại được.
"Chuyện của muội đương nhiên là bá phụ bá mẫu quản."
Lý Dung Hiên quả thực không nghĩ tới nha đầu này vậy mà động thủ hắt nước lên người hắn, thật là một người đàn bà chanh chua. Cũng may mình cơ linh, nếu không ướt đẫm một thân ra ngoài chẳng phải mất mặt sao.
Vừa nghe Lý Dung Hiên nói muốn nói cho phụ mẫu nàng, trong nháy mắt cứng đờ không dám nhúc nhích, chân vừa mới bước ra chỉ có thể nén giận thu trở về, quay người vẻ mặt quật cường nhìn về phía hắn.
"Huynh muốn cái gì."
Người hèn hạ như vậy hẳn là có ý đồ của hắn, bằng không cũng sẽ không tìm đến nơi này.
"Ừm... Không bằng Kiều nhi muội muội đáp ứng ta ba chuyện, ta cam đoan sẽ không để bất kỳ người nào biết."
Đê tiện! Quá hèn hạ! Sao lại có nam nhân không biết xấu hổ như vậy!
"... Ba chuyện gì?"
"Nghĩ kỹ rồi nói cho muội biết."
Liễu Văn Kiều cam chịu, không thể ở lại thêm một khắc nào nữa, đen mặt xoay người định rời đi, nam nhân phía sau lại gọi nàng.
"Cái này muội phải nhận."
Nàng cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng, hai tay dùng sức nắm chặt rồi trút giận buông ra, bị người đáng ghét uy hiếp, không khỏi khiến nàng cảm thấy tủi thân, ánh mắt ê ẩm, hít mũi một cái xoay người nhìn hắn.
Trong tay nam nhân cầm một cái hộp, đây là thứ ngày đó hắn nói đưa cho nàng, nàng không muốn, nhưng lúc này nàng vẫn không muốn nhận.
"Nhận nó xem như là một việc trong đó."
Hắn thấy được trong mắt thiếu nữ lóe lên bọt nước, nàng quật cường mím môi, nhìn bộ dáng một câu cũng không nguyện ý nói với mình, vẫn lựa chọn lui một bước.
Liễu Văn Kiều cất bước đi lên trước, "bộp" một tiếng lấy đi hộp trên tay nam nhân, cũng tiện tay đánh mạnh vào tay hắn như trút giận, không quay đầu lại mà kéo cửa đi mất.
Lý Dung Hiên cười khẽ, đối với hắn, đòn vừa nãy không đau chút nào, bàn tay tê dại vẫn còn, khi ngẩng đầu lên, người tâm tâm niệm niệm đã không còn.
Hà Hoa theo Lưu đông gia kiểm kê mẫu thêu và số lượng trong khố phòng, ông ta đứng ở một bên lau mồ hôi, Hà Hoa chỉ cho rằng ông ta nóng, chỉ có gia chủ Lưu mới biết là mình chột dạ đổ mồ hôi.
"Hà Hoa cô nương... Có một số việc ta cũng không muốn giấu diếm ngươi..."
Suy nghĩ nửa ngày ông ta vẫn quyết định nói cho Hà Hoa trước, hy vọng nàng có thể nói vài lời hữu ích thay mình trước mặt Liễu gia tiểu thư, bằng không cứ lo lắng đề phòng như vậy ông ta cũng không dễ chịu gì.
"Lần trước Lý công tử đại khái là tới tìm ngươi và Liễu tiểu thư, hắn đã biết được chuyện của tiểu thư... Nhưng hắn đã nói, tuyệt đối sẽ không nói ra!"
"Cái gì! Lão đầu chết tiệt kia! Ngươi làm vậy thì bảo tiểu thư nhà ta phải làm sao!"
Lưu lão gia run rẩy quỳ xuống, hai tay chắp lại, không ngừng xin lỗi Hà Hoa.
"Đây đều là Lý công tử ép ta! Huống hồ hắn nói sẽ không làm gì... Chỉ để ta thông báo một tiếng cho Liễu tiểu thư tới đây..."
Không tốt! Tiểu thư một mình ở nơi đó, sợ là sẽ bị Lý công tử tìm tới!
Hà Hoa trong nháy mắt phát hiện không ổn, ném quyển sổ sách trong tay, co cẳng chạy ra khỏi khố phòng, cũng mặc kệ Lưu đông gia phía sau liều mạng hô "Cô nãi nãi" như thế nào.
Hà Hoa cảm thấy mình chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, cả người đổ mồ hôi, tim đập như sấm. Chờ khi nàng nhìn thấy gã sai vặt canh giữ ở cửa phòng, cơ linh núp ở góc rẽ, gã sai vặt nhận ra cửa là người của phủ tướng quân, gấp đến độ dậm chân, không biết nên làm gì mới tốt, chỉ có thể tạm thời núp ở ngoài cửa.
Trong cửa, Lý Dung Hiên trêu tức nhìn chằm chằm người trước mắt, tay cầm quạt ngọc cốt nhẹ nhàng nhìn mặt bàn, tay kia cầm chén trà, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve thành vách thô ráp.
"Thì ra Kiều Nhi muội muội còn biết làm ăn, ta đã coi thường muội rồi."
"Bá phụ bá mẫu đã biết chưa."
Cầm chén trà đưa một ngụm trà lạnh vào trong miệng, hương vị còn tạm được, không cần nhìn hắn cũng biết Liễu Văn Kiều hiện tại nhất định rất tức giận.
"Huynh thật hèn hạ! Chuyện của ta không cần huynh quản!"
"Uống trà của huynh đi!"
Liễu Văn Kiều sắp điên rồi, mỗi lần ở trước mặt Lý Dung Hiên, nàng đều không khống chế nổi cảm xúc của mình, hận không thể xé nát gương mặt dối trá của hắn!
Nàng mất lý trí, đột nhiên đứng dậy, nắm chung trà trong tay hắt lên người Lý Dung Hiên, nhưng bị hắn nhanh tay lẹ mắt mở quạt ra, dùng mặt quạt ngăn cản phần lớn nước trà, chỉ có từng giọt vẩy lên trên mặt giày.
Nhìn thấy nước trà không thể hắt lên người nam nhân như ý nguyện, Liễu Văn Kiều hổn hển ném chén trà xuống, xoay người định chạy trốn, lỡ như hắn tức giận ra tay thì phải làm sao, bản thân cũng không đánh lại được.
"Chuyện của muội đương nhiên là bá phụ bá mẫu quản."
Lý Dung Hiên quả thực không nghĩ tới nha đầu này vậy mà động thủ hắt nước lên người hắn, thật là một người đàn bà chanh chua. Cũng may mình cơ linh, nếu không ướt đẫm một thân ra ngoài chẳng phải mất mặt sao.
Vừa nghe Lý Dung Hiên nói muốn nói cho phụ mẫu nàng, trong nháy mắt cứng đờ không dám nhúc nhích, chân vừa mới bước ra chỉ có thể nén giận thu trở về, quay người vẻ mặt quật cường nhìn về phía hắn.
"Huynh muốn cái gì."
Người hèn hạ như vậy hẳn là có ý đồ của hắn, bằng không cũng sẽ không tìm đến nơi này.
"Ừm... Không bằng Kiều nhi muội muội đáp ứng ta ba chuyện, ta cam đoan sẽ không để bất kỳ người nào biết."
Đê tiện! Quá hèn hạ! Sao lại có nam nhân không biết xấu hổ như vậy!
"... Ba chuyện gì?"
"Nghĩ kỹ rồi nói cho muội biết."
Liễu Văn Kiều cam chịu, không thể ở lại thêm một khắc nào nữa, đen mặt xoay người định rời đi, nam nhân phía sau lại gọi nàng.
"Cái này muội phải nhận."
Nàng cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng, hai tay dùng sức nắm chặt rồi trút giận buông ra, bị người đáng ghét uy hiếp, không khỏi khiến nàng cảm thấy tủi thân, ánh mắt ê ẩm, hít mũi một cái xoay người nhìn hắn.
Trong tay nam nhân cầm một cái hộp, đây là thứ ngày đó hắn nói đưa cho nàng, nàng không muốn, nhưng lúc này nàng vẫn không muốn nhận.
"Nhận nó xem như là một việc trong đó."
Hắn thấy được trong mắt thiếu nữ lóe lên bọt nước, nàng quật cường mím môi, nhìn bộ dáng một câu cũng không nguyện ý nói với mình, vẫn lựa chọn lui một bước.
Liễu Văn Kiều cất bước đi lên trước, "bộp" một tiếng lấy đi hộp trên tay nam nhân, cũng tiện tay đánh mạnh vào tay hắn như trút giận, không quay đầu lại mà kéo cửa đi mất.
Lý Dung Hiên cười khẽ, đối với hắn, đòn vừa nãy không đau chút nào, bàn tay tê dại vẫn còn, khi ngẩng đầu lên, người tâm tâm niệm niệm đã không còn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.