Chương 14: Hôn Sự
Nãi Thái
19/07/2024
Từ sau khi chuyện không vui phát sinh ở Dung Tú Phường, nửa tháng nay Liễu Văn Kiều chưa từng rời khỏi phủ Thượng Thư, mỗi ngày không nói xấu Lý Dung Hiên trước mặt Hà Hoa thì chỉ chán chường ngồi trên ghế nằm phơi nắng.
Hồi tưởng lại tình hình ngày ấy, nàng luôn ảo não vỗ trán mình mấy cái, hận mình vô dụng, dễ dàng bị người nắm bím tóc như vậy, lần này nàng cũng không dám cãi lại Lý Dung Hiên.
Lại thêm trong khoảng thời gian này, phụ thân mẫu thân cho rằng tuổi của nàng cũng thích hợp kết hôn, vừa thấy nàng đã không ngừng lải nhải vài câu, hy vọng nàng để việc này ở trong lòng, còn hỏi nàng có phải trong lòng có công tử mình thích không.
Nửa tháng trôi qua, Trương Vân Thư thấy nữ nhi mỗi ngày đều có vẻ suy sút, cũng không biết nàng bị làm sao, tìm Hà Hoa cũng không hỏi ra được cái gì. Cứ theo đà này, bà và phu quân không biết năm nào tháng nào mới có thể nhìn nữ nhi xuất giá.
Hôm nay, Trương Vân Thư mang theo một xấp giấy đi vào trong viện của Liễu Văn Kiều, nhìn thấy con gái đang nằm hóng mát dưới tán cây, bất đắc dĩ đi lên vỗ nhẹ gò má của nàng, đánh thức người ta.
"... Nương? Người đã đến."
Liễu Văn Kiều bị đánh thức vẫn còn mơ hồ, vươn tay ôm lấy eo mẫu thân, nhắm mắt lại không muốn tỉnh lại.
"Kiều nhi, ta tới tìm con nói chuyện chính sự."
Trương Vân Thư sờ sờ đầu Liễu Văn Kiều, rời khỏi vòng tay của con gái, tùy ý ngồi ở một bên, cầm lấy một xấp giấy viết đầy chữ, từng tờ từng tờ bày ra trước mắt Liễu Văn Kiều, để nàng cẩn thận xem từng bức một.
Những thứ này đều là bà lấy từ chỗ bà mối. Trên này ghi chép đều là chút thế gia công tử, tình huống gia thế viết rõ ràng ràng, từ đầu tới đuôi bà đều nhìn một lần, rất nhiều thứ bà đã từng nghe nói, loại bỏ một số chỗ không quá hài lòng, còn lại cũng không tệ lắm, cố ý lấy ra lựa chọn cho nữ nhi.
"Kiều nhi, con cảm thấy vị Tiêu công tử này thế nào? Phụ thân hắn là Tư Mã tiên sinh..."
"Không tốt, trông không đẹp."
Liễu Văn Kiều cố ý nói như vậy, trên thực tế nàng còn chưa từng thấy bức họa của Tiêu công tử.
Thấy thế, Trương Vân Thư lại lấy ra mấy tấm khác.
"Cái này thì sao? Thường Bình công tử, nhậm chức Thái Thường Tự Thiếu Khanh... Còn có Du công tử này, chính là cháu ruột của Hoàng hậu nương nương... Còn có..."
"Cái này quá lùn đi... Trước đây không lâu ta thấy hắn từ thanh lâu đi ra... Cái này cũng không tốt..."
Mặc kệ Trương Vân Thư bày ra vị công tử nào, Liễu Văn Kiều luôn có thể nói ra điểm nàng không thích.
"Vậy còn cái này thì sao? Dung Hiên đâu?"
"Hắn...? Nương! Hắn càng không được, hắn không phải người tốt!"
Liễu Văn Kiều trợn to mắt nhìn tờ giấy mẫu thân đang cầm trong tay, trên đó viết đầy bối cảnh gia thế của Lý Dung Hiên, viết đều là ưu điểm, tất cả đều là nói bậy!
Nam nhân này, ở trước mặt người khác bày ra một khuôn mặt dối trá, chỉ có nàng mới biết được, dưới vẻ mặt dối trá kia là vẻ mặt hèn hạ.
Gả cho ai cũng sẽ không gả cho Lý Dung Hiên!
"Trong vòng nửa tháng, nhất định phải lựa chọn gả cho một người!"
Trương Vân Thư làm ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ném lại một câu rồi đi, chạy đến thư phòng tìm Liễu Ý kể khổ.
Liễu Văn Kiều không hiểu, tại sao cha mẹ lại đột ngột nhắc đến hôn sự của nàng như vậy, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu nào.
Điều nàng không biết là, chỉ vì ngày phát sinh chuyện không vui với Lý Dung Hiên, nàng buồn bực đi trên đường, chó nhìn không thuận mắt ven đường nàng cũng muốn mắng vài câu, lại vừa lúc gặp một đám người ngồi cao cao trên ngựa, khiến con đường rộng rãi trở nên vô cùng chật chội, không nhịn được nữa tiến lên nói vài câu.
Những người đó là người của quân đội, dẫn đầu là tướng quân mới thăng cấp Triệu Thiên Thạc.
Liễu Văn Kiều ở trong phủ nửa tháng, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài, đương nhiên cũng không biết có người đồn rằng Triệu tướng quân thích nàng. Liễu Ý biết chuyện này nên quay đầu nói cho vợ, hai người đều không hy vọng con gái mình gả cho một tướng quân quanh năm đánh giặc bên ngoài. Huống hồ Triệu Thiên Thạc cũng không có bối cảnh và năng lực lớn, bọn họ đang định nhanh chóng định xong hôn sự của con gái.
Hồi tưởng lại tình hình ngày ấy, nàng luôn ảo não vỗ trán mình mấy cái, hận mình vô dụng, dễ dàng bị người nắm bím tóc như vậy, lần này nàng cũng không dám cãi lại Lý Dung Hiên.
Lại thêm trong khoảng thời gian này, phụ thân mẫu thân cho rằng tuổi của nàng cũng thích hợp kết hôn, vừa thấy nàng đã không ngừng lải nhải vài câu, hy vọng nàng để việc này ở trong lòng, còn hỏi nàng có phải trong lòng có công tử mình thích không.
Nửa tháng trôi qua, Trương Vân Thư thấy nữ nhi mỗi ngày đều có vẻ suy sút, cũng không biết nàng bị làm sao, tìm Hà Hoa cũng không hỏi ra được cái gì. Cứ theo đà này, bà và phu quân không biết năm nào tháng nào mới có thể nhìn nữ nhi xuất giá.
Hôm nay, Trương Vân Thư mang theo một xấp giấy đi vào trong viện của Liễu Văn Kiều, nhìn thấy con gái đang nằm hóng mát dưới tán cây, bất đắc dĩ đi lên vỗ nhẹ gò má của nàng, đánh thức người ta.
"... Nương? Người đã đến."
Liễu Văn Kiều bị đánh thức vẫn còn mơ hồ, vươn tay ôm lấy eo mẫu thân, nhắm mắt lại không muốn tỉnh lại.
"Kiều nhi, ta tới tìm con nói chuyện chính sự."
Trương Vân Thư sờ sờ đầu Liễu Văn Kiều, rời khỏi vòng tay của con gái, tùy ý ngồi ở một bên, cầm lấy một xấp giấy viết đầy chữ, từng tờ từng tờ bày ra trước mắt Liễu Văn Kiều, để nàng cẩn thận xem từng bức một.
Những thứ này đều là bà lấy từ chỗ bà mối. Trên này ghi chép đều là chút thế gia công tử, tình huống gia thế viết rõ ràng ràng, từ đầu tới đuôi bà đều nhìn một lần, rất nhiều thứ bà đã từng nghe nói, loại bỏ một số chỗ không quá hài lòng, còn lại cũng không tệ lắm, cố ý lấy ra lựa chọn cho nữ nhi.
"Kiều nhi, con cảm thấy vị Tiêu công tử này thế nào? Phụ thân hắn là Tư Mã tiên sinh..."
"Không tốt, trông không đẹp."
Liễu Văn Kiều cố ý nói như vậy, trên thực tế nàng còn chưa từng thấy bức họa của Tiêu công tử.
Thấy thế, Trương Vân Thư lại lấy ra mấy tấm khác.
"Cái này thì sao? Thường Bình công tử, nhậm chức Thái Thường Tự Thiếu Khanh... Còn có Du công tử này, chính là cháu ruột của Hoàng hậu nương nương... Còn có..."
"Cái này quá lùn đi... Trước đây không lâu ta thấy hắn từ thanh lâu đi ra... Cái này cũng không tốt..."
Mặc kệ Trương Vân Thư bày ra vị công tử nào, Liễu Văn Kiều luôn có thể nói ra điểm nàng không thích.
"Vậy còn cái này thì sao? Dung Hiên đâu?"
"Hắn...? Nương! Hắn càng không được, hắn không phải người tốt!"
Liễu Văn Kiều trợn to mắt nhìn tờ giấy mẫu thân đang cầm trong tay, trên đó viết đầy bối cảnh gia thế của Lý Dung Hiên, viết đều là ưu điểm, tất cả đều là nói bậy!
Nam nhân này, ở trước mặt người khác bày ra một khuôn mặt dối trá, chỉ có nàng mới biết được, dưới vẻ mặt dối trá kia là vẻ mặt hèn hạ.
Gả cho ai cũng sẽ không gả cho Lý Dung Hiên!
"Trong vòng nửa tháng, nhất định phải lựa chọn gả cho một người!"
Trương Vân Thư làm ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ném lại một câu rồi đi, chạy đến thư phòng tìm Liễu Ý kể khổ.
Liễu Văn Kiều không hiểu, tại sao cha mẹ lại đột ngột nhắc đến hôn sự của nàng như vậy, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu nào.
Điều nàng không biết là, chỉ vì ngày phát sinh chuyện không vui với Lý Dung Hiên, nàng buồn bực đi trên đường, chó nhìn không thuận mắt ven đường nàng cũng muốn mắng vài câu, lại vừa lúc gặp một đám người ngồi cao cao trên ngựa, khiến con đường rộng rãi trở nên vô cùng chật chội, không nhịn được nữa tiến lên nói vài câu.
Những người đó là người của quân đội, dẫn đầu là tướng quân mới thăng cấp Triệu Thiên Thạc.
Liễu Văn Kiều ở trong phủ nửa tháng, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài, đương nhiên cũng không biết có người đồn rằng Triệu tướng quân thích nàng. Liễu Ý biết chuyện này nên quay đầu nói cho vợ, hai người đều không hy vọng con gái mình gả cho một tướng quân quanh năm đánh giặc bên ngoài. Huống hồ Triệu Thiên Thạc cũng không có bối cảnh và năng lực lớn, bọn họ đang định nhanh chóng định xong hôn sự của con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.