Chương 27: Cảm Ơn
Nãi Thái
19/07/2024
Sau khi kính trà, bốn người cùng nhau dùng bữa sáng ở tiền sảnh. Lưu Âm thấy Liễu Văn Kiều vẫn không nói gì, tưởng rằng mới gả tới đây có chút không thích ứng, bà chủ động trò chuyện với con dâu, chu đáo thêm cháo cho nàng.
"Kiều nha đầu, phủ tướng quân cũng là nhà của con, không cần quản nhiều quy củ như vậy."
"Đã biết, bà bà."
Liễu Văn cười duyên đáp lại Lưu Âm, lén liếc nhìn nam nhân bên cạnh, thấy hắn không nói lời nào chỉ cúi đầu húp cháo, nàng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dày vò dùng xong bữa sáng, trên đường đi Liễu Văn Kiều yên tĩnh đi theo phía sau Lý Dung Hiên, thẳng đến khi trở lại phòng chỉ có hai người, nàng mới ấp úng mở miệng nói chuyện.
"Chàng, từ đâu ra cái khăn kia."
Chuyện này trước khi xuất giá Trương Vân Thư đã dặn dò nàng, chẳng qua nàng quên mất, buổi sáng nhìn thấy khăn dính máu kia mới nhớ tới.
"Nàng không cần lo lắng, là máu của ta."
Nói xong, Lý Dung Hiên vén tay áo lên, để lộ vết thương đã được buộc bằng vải. Buổi sáng, hắn cố ý dùng sức nhéo cánh tay một cái, thấy vết máu chảy ra mới hài lòng buông tay, chính là để Liễu Văn Kiều cảm thấy cảm ơn hắn.
Hắn không phải loại người rõ ràng đã làm rất nhiều chuyện, nhưng lại ngu ngơ không nói cho đối phương biết, chỉ khi Liễu Văn Kiều biết hắn đã làm một số chuyện cho nàng, nàng mới có thể buông lỏng cảnh giác với hắn, lúc này hắn mới có cơ hội thật sự chuyển từ trên giường xuống.
"... Cảm ơn."
Liễu Văn Kiều ngây ngẩn cả người, thấy vết máu thấm ra từ trên tấm vải trắng, không quá nhẫn tâm. Ma xui quỷ khiến đưa tay xoa lên, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào, nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân, nhỏ giọng cảm ơn.
Lực chú ý của nữ hài đều đặt trên cánh tay bị thương của nam nhân, không nhìn thấy khóe miệng Lý Dung Hiên đã không kìm được, trên miệng nói không sao, trên thực tế trong lòng đã sớm mừng thầm, hưởng thụ sự quan tâm của người đi trước.
Cũng không lâu lắm, Lý Dung Hiên nắm tay che miệng chạy tới thư phòng, hắn sợ mình ở lại sẽ nhịn không được cười ra tiếng.
Thấy người đã đi, Liễu Văn Kiều thở dài một hơi, ngồi trên mép giường suy tư. Làm vợ chồng giả mệt mỏi như vậy, hơi không chú ý sẽ bị bại lộ. Đột nhiên cô có chút hối hận vì đã đồng ý với Lý Dung Hiên, bây giờ nghĩ lại nàng cảm thấy hoang đường.
"Ài..."
Cả người vô lực ngã xuống giường, khi gối lên gối, nàng mới nhớ tới quyển sách bị mình giấu dưới gối, phải nhanh chóng giấu kỹ, ngộ nhỡ bị người ta nhìn thấy thì sẽ mất mặt chết mất.
"... Hà Hoa!"
Một tay sờ dưới gối nhưng không sờ được, nắm gối đầu lấy ra cũng không thấy, nàng hốt hoảng vén chăn lên, tìm khắp trên giường mới ý thức được sách đã không còn, vội vàng gọi Hà Hoa tới.
"Hà Hoa, lúc người dọn dẹp phòng tới, có tìm được thứ gì trên giường không?"
Tối hôm qua đáng lẽ phải trả về, lỡ như bị bọn hạ nhân nhìn thấy thật, bảo mặt nàng để ở đâu?
"Không có, trên giường là nô tỳ thu dọn, cái gì cũng không thấy."
Thật sự không thấy nữa.
Liễu Văn Kiều đột nhiên nghĩ đến một người, vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài.
Bắt đầu từ tối hôm qua, người từng vào phòng ngoại trừ nha hoàn chính là Lý Dung Hiên.
"Lý Dung Hiên..."
"Chàng, chàng có... Nhìn thấy thứ ta để trên giường không?"
Thư phòng của Lý Dung Hiên nằm ngay bên cạnh gian phòng. Lúc Liễu Văn Kiều chạy vào, hắn đang cầm bút lông viết gì đó, thấy có người vội vàng đi vào, mới ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
"Quyển sách kia sao."
Hắn đoán được ý đồ đến của đối phương, khóe miệng cong lên, trong mắt tràn đầy ý trêu chọc, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Văn Kiều đỏ bừng, giậm chân hỏi hắn.
"Sao chàng có thể lấy đồ của ta!"
Không biết là vì xấu hổ hay là phẫn nộ, trong nháy mắt khuôn mặt của nàng đỏ như quả táo chín.
"Nếu không phải ta, quyển sách kia của nàng đã sớm bị người khác cầm đi... Thì ra Kiều Nhi muội muội còn xem sách ‘tình cảm’ như vậy."
Nhìn ngón tay non nớt chỉ vào mình trước mắt, nhìn kỹ còn đang run rẩy, nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu nữ, thản nhiên nở nụ cười.
"Kiều nha đầu, phủ tướng quân cũng là nhà của con, không cần quản nhiều quy củ như vậy."
"Đã biết, bà bà."
Liễu Văn cười duyên đáp lại Lưu Âm, lén liếc nhìn nam nhân bên cạnh, thấy hắn không nói lời nào chỉ cúi đầu húp cháo, nàng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dày vò dùng xong bữa sáng, trên đường đi Liễu Văn Kiều yên tĩnh đi theo phía sau Lý Dung Hiên, thẳng đến khi trở lại phòng chỉ có hai người, nàng mới ấp úng mở miệng nói chuyện.
"Chàng, từ đâu ra cái khăn kia."
Chuyện này trước khi xuất giá Trương Vân Thư đã dặn dò nàng, chẳng qua nàng quên mất, buổi sáng nhìn thấy khăn dính máu kia mới nhớ tới.
"Nàng không cần lo lắng, là máu của ta."
Nói xong, Lý Dung Hiên vén tay áo lên, để lộ vết thương đã được buộc bằng vải. Buổi sáng, hắn cố ý dùng sức nhéo cánh tay một cái, thấy vết máu chảy ra mới hài lòng buông tay, chính là để Liễu Văn Kiều cảm thấy cảm ơn hắn.
Hắn không phải loại người rõ ràng đã làm rất nhiều chuyện, nhưng lại ngu ngơ không nói cho đối phương biết, chỉ khi Liễu Văn Kiều biết hắn đã làm một số chuyện cho nàng, nàng mới có thể buông lỏng cảnh giác với hắn, lúc này hắn mới có cơ hội thật sự chuyển từ trên giường xuống.
"... Cảm ơn."
Liễu Văn Kiều ngây ngẩn cả người, thấy vết máu thấm ra từ trên tấm vải trắng, không quá nhẫn tâm. Ma xui quỷ khiến đưa tay xoa lên, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào, nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân, nhỏ giọng cảm ơn.
Lực chú ý của nữ hài đều đặt trên cánh tay bị thương của nam nhân, không nhìn thấy khóe miệng Lý Dung Hiên đã không kìm được, trên miệng nói không sao, trên thực tế trong lòng đã sớm mừng thầm, hưởng thụ sự quan tâm của người đi trước.
Cũng không lâu lắm, Lý Dung Hiên nắm tay che miệng chạy tới thư phòng, hắn sợ mình ở lại sẽ nhịn không được cười ra tiếng.
Thấy người đã đi, Liễu Văn Kiều thở dài một hơi, ngồi trên mép giường suy tư. Làm vợ chồng giả mệt mỏi như vậy, hơi không chú ý sẽ bị bại lộ. Đột nhiên cô có chút hối hận vì đã đồng ý với Lý Dung Hiên, bây giờ nghĩ lại nàng cảm thấy hoang đường.
"Ài..."
Cả người vô lực ngã xuống giường, khi gối lên gối, nàng mới nhớ tới quyển sách bị mình giấu dưới gối, phải nhanh chóng giấu kỹ, ngộ nhỡ bị người ta nhìn thấy thì sẽ mất mặt chết mất.
"... Hà Hoa!"
Một tay sờ dưới gối nhưng không sờ được, nắm gối đầu lấy ra cũng không thấy, nàng hốt hoảng vén chăn lên, tìm khắp trên giường mới ý thức được sách đã không còn, vội vàng gọi Hà Hoa tới.
"Hà Hoa, lúc người dọn dẹp phòng tới, có tìm được thứ gì trên giường không?"
Tối hôm qua đáng lẽ phải trả về, lỡ như bị bọn hạ nhân nhìn thấy thật, bảo mặt nàng để ở đâu?
"Không có, trên giường là nô tỳ thu dọn, cái gì cũng không thấy."
Thật sự không thấy nữa.
Liễu Văn Kiều đột nhiên nghĩ đến một người, vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài.
Bắt đầu từ tối hôm qua, người từng vào phòng ngoại trừ nha hoàn chính là Lý Dung Hiên.
"Lý Dung Hiên..."
"Chàng, chàng có... Nhìn thấy thứ ta để trên giường không?"
Thư phòng của Lý Dung Hiên nằm ngay bên cạnh gian phòng. Lúc Liễu Văn Kiều chạy vào, hắn đang cầm bút lông viết gì đó, thấy có người vội vàng đi vào, mới ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
"Quyển sách kia sao."
Hắn đoán được ý đồ đến của đối phương, khóe miệng cong lên, trong mắt tràn đầy ý trêu chọc, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Văn Kiều đỏ bừng, giậm chân hỏi hắn.
"Sao chàng có thể lấy đồ của ta!"
Không biết là vì xấu hổ hay là phẫn nộ, trong nháy mắt khuôn mặt của nàng đỏ như quả táo chín.
"Nếu không phải ta, quyển sách kia của nàng đã sớm bị người khác cầm đi... Thì ra Kiều Nhi muội muội còn xem sách ‘tình cảm’ như vậy."
Nhìn ngón tay non nớt chỉ vào mình trước mắt, nhìn kỹ còn đang run rẩy, nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu nữ, thản nhiên nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.