Chương 26: Khăn
Nãi Thái
19/07/2024
Giấu kỹ sách, Lý Dung Hiên lại đứng trước ngăn tủ tìm kiếm, tìm được một cái khăn trắng thuần, lấy một con dao găm từ trong ngăn kéo ra, vén tay áo lên, dùng dao găm rạch một vết thương nhỏ trên cánh tay trái của mình, máu đỏ thẫm rỉ ra, nhỏ lên trên khăn.
Đêm tân hôn phu thê động phòng, tân nương đều sẽ dùng một tấm khăn trải dưới thân, nam nữ lúc hoan hợp máu xử nữ rơi trên khăn, đây là đang biểu lộ trinh tiết của mình với nhà chồng.
Tuy Lý Dung Hiên không thèm để ý những thứ này, nhưng nếu đêm thứ nhất hai người một chút dấu vết cũng không có, khó bảo đảm sẽ không có người vụng trộm bịa đặt sinh sự.
Hắn cố ý lấy máu trên cánh tay, vết thương cũng không lớn, ngày thường sẽ không có người nhìn ra manh mối, lại tìm vải đơn giản băng bó cho mình một chút, lúc này mới yên tâm nằm xuống ngủ.
Ghế dài nằm ngay bên cửa sổ, Lý Dung Hiên nằm trên giường, hơi cúi đầu một chút là có thể thấy Liễu Văn Kiều trên giường. Lúc này, thiếu nữ đã xoay người đối mặt với hắn, có lẽ cảm thấy hơi nóng, còn vén chăn mỏng trên người lên một chút.
Nàng nằm nghiêng, áo trong trắng nõn đã có chút lỏng lẻo. Từ góc độ này, Lý Dung Hiên vừa lúc có thể nhìn thấy da thịt trắng noãn và bả vai mượt mà của thiếu nữ.
Không ngủ được...
Nam nhân dứt khoát đứng dậy, đi đến bên giường ngồi xếp bằng dưới đất, quan sát từng điểm cảnh xuân lộ ra trên giường ở khoảng cách gần.
Hắn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của Liễu Văn một hồi lâu, yết hầu nhấp nhô lên xuống vài lần, ngồi dậy, một chân quỳ trên mặt đất, hai tay chống bên mép giường, từ từ đến gần nàng.
Lúc dán môi lên, Lý Dung Hiên chỉ cảm thấy mềm đến không thể tưởng nổi. Hắn lo lắng thiếu nữ sẽ tỉnh lại, nên chỉ đơn giản chạm nhẹ vào môi cô. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này khiến hắn mê mẩn, không kìm được lại tiến lên trước, lúc này hắn mới lặng lẽ thè đầu lưỡi liếm nhẹ rồi lùi lại.
Hắn sắp điên rồi, tinh tế hồi tưởng lại xúc cảm vị đầu lưỡi, vành tai đỏ bừng, trong khoảng thời gian ngắn miệng đắng lưỡi khô, lặng yên không một tiếng động trở về, đi qua bên cạnh bàn thuận tiện rót một chén trà lạnh giải khát.
Sớm muộn gì cũng có ngày, hắn muốn dùng đầu lưỡi liếm khắp toàn thân nàng.
Cuối cùng Lý Dung Hiên cũng không biết mình ngủ như thế nào, mở mắt ra lần nữa đã sắp hừng đông. Thánh thượng biết hắn thành thân, cố ý cho phép hắn năm ngày không cần vào triều.
Cúi đầu nhìn về phía giường, Liễu Văn Kiều vẫn đang ngủ say, nghĩ đến cách thời gian kính trà còn sớm. Hắn liền đứng dậy trước, mặc quần áo vào thư phòng, đặt quyển sách của Liễu Văn Kiều lên giá sách.
Hắn ước chừng thời gian, cũng nên đi kính trà cho phụ mẫu, trở về phòng. Lúc này nha hoàn hầu hạ rửa mặt đã chờ ở ngoài cửa.
"Thiếu gia."
Bọn nha hoàn được đồng ý, Hà Hoa vào cửa đánh thức Liễu Văn Kiều, sau đó mới gọi nha hoàn ở cửa đi vào.
Lúc Lý Dung Hiên đứng dậy đã thu dọn chăn đệm trên giường xong rồi thả lại trong ngăn tủ, cũng không lo lắng bọn nha hoàn đi vào thu dọn phòng sẽ nhìn ra cái gì.
"Lát nữa chúng ta phải tới tiền sảnh kính trà cho cha nương."
Liễu Văn Kiều ngồi trên giường duỗi người, đôi mắt híp lại, lười biếng như con mèo. Nghe thấy một giọng nam đột ngột, nàng trợn mắt, thấy Lý Dung Hiên đang ngồi bên cạnh bàn nhìn về phía mình.
"A, biết rồi."
Một hồi còn có chính sự, nàng tranh thủ thời gian đứng dậy rửa mặt một phen, ngồi trước bàn trang điểm. Lúc Hà Hoa chải chuốt cho nàng, nam nhân vốn ngồi bên cạnh bàn đi đến bên cạnh, hai tay nắm một cây trâm hoa cắm vào trong tóc nàng.
"Chiếc này đẹp."
Lý Dung Hiên mỉm cười nhìn vào trong gương, đối mặt với Liễu Văn Kiều.
Chờ nàng trang điểm xong, đoàn người đi về phía tiền sảnh, Lý Hổ và Lưu Âm đã đợi sẵn. Liễu Văn Kiều đoan trang đứng thẳng người, bưng chén trà đưa cho Lý Hổ, đưa một ly khác cho Lưu Âm.
"Công công bà bà mời uống trà."
Lý Hổ và Lưu Âm thỏa mãn uống một ngụm trà, đưa quà gặp mặt đã chuẩn bị xong vào tay con dâu.
Lý Dung Hiên ở bên cạnh cũng không nhàn rỗi, đưa một cái hộp cho bà tử bên cạnh, bà tử nhận lấy rồi mở ra cho Lưu Âm xem.
Bên trong là một cái khăn tay, có thể nhìn ra phía trên có chút vết máu.
Lưu Âm chỉ nhìn lướt qua tượng trưng, phất tay bà tử lui xuống.
Lúc này Liễu Văn Kiều mới nhận ra đây là cái gì. Nàng lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Lý Dung Hiên. Nam nhân cảm nhận được ánh mắt cũng nhìn về phía nàng, thản nhiên mỉm cười, không nhìn ra cảm xúc gì. Nàng chỉ có thể chột dạ cúi đầu, thậm chí còn không nghe lọt lời cha mẹ chồng nói.
Đêm tân hôn phu thê động phòng, tân nương đều sẽ dùng một tấm khăn trải dưới thân, nam nữ lúc hoan hợp máu xử nữ rơi trên khăn, đây là đang biểu lộ trinh tiết của mình với nhà chồng.
Tuy Lý Dung Hiên không thèm để ý những thứ này, nhưng nếu đêm thứ nhất hai người một chút dấu vết cũng không có, khó bảo đảm sẽ không có người vụng trộm bịa đặt sinh sự.
Hắn cố ý lấy máu trên cánh tay, vết thương cũng không lớn, ngày thường sẽ không có người nhìn ra manh mối, lại tìm vải đơn giản băng bó cho mình một chút, lúc này mới yên tâm nằm xuống ngủ.
Ghế dài nằm ngay bên cửa sổ, Lý Dung Hiên nằm trên giường, hơi cúi đầu một chút là có thể thấy Liễu Văn Kiều trên giường. Lúc này, thiếu nữ đã xoay người đối mặt với hắn, có lẽ cảm thấy hơi nóng, còn vén chăn mỏng trên người lên một chút.
Nàng nằm nghiêng, áo trong trắng nõn đã có chút lỏng lẻo. Từ góc độ này, Lý Dung Hiên vừa lúc có thể nhìn thấy da thịt trắng noãn và bả vai mượt mà của thiếu nữ.
Không ngủ được...
Nam nhân dứt khoát đứng dậy, đi đến bên giường ngồi xếp bằng dưới đất, quan sát từng điểm cảnh xuân lộ ra trên giường ở khoảng cách gần.
Hắn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của Liễu Văn một hồi lâu, yết hầu nhấp nhô lên xuống vài lần, ngồi dậy, một chân quỳ trên mặt đất, hai tay chống bên mép giường, từ từ đến gần nàng.
Lúc dán môi lên, Lý Dung Hiên chỉ cảm thấy mềm đến không thể tưởng nổi. Hắn lo lắng thiếu nữ sẽ tỉnh lại, nên chỉ đơn giản chạm nhẹ vào môi cô. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này khiến hắn mê mẩn, không kìm được lại tiến lên trước, lúc này hắn mới lặng lẽ thè đầu lưỡi liếm nhẹ rồi lùi lại.
Hắn sắp điên rồi, tinh tế hồi tưởng lại xúc cảm vị đầu lưỡi, vành tai đỏ bừng, trong khoảng thời gian ngắn miệng đắng lưỡi khô, lặng yên không một tiếng động trở về, đi qua bên cạnh bàn thuận tiện rót một chén trà lạnh giải khát.
Sớm muộn gì cũng có ngày, hắn muốn dùng đầu lưỡi liếm khắp toàn thân nàng.
Cuối cùng Lý Dung Hiên cũng không biết mình ngủ như thế nào, mở mắt ra lần nữa đã sắp hừng đông. Thánh thượng biết hắn thành thân, cố ý cho phép hắn năm ngày không cần vào triều.
Cúi đầu nhìn về phía giường, Liễu Văn Kiều vẫn đang ngủ say, nghĩ đến cách thời gian kính trà còn sớm. Hắn liền đứng dậy trước, mặc quần áo vào thư phòng, đặt quyển sách của Liễu Văn Kiều lên giá sách.
Hắn ước chừng thời gian, cũng nên đi kính trà cho phụ mẫu, trở về phòng. Lúc này nha hoàn hầu hạ rửa mặt đã chờ ở ngoài cửa.
"Thiếu gia."
Bọn nha hoàn được đồng ý, Hà Hoa vào cửa đánh thức Liễu Văn Kiều, sau đó mới gọi nha hoàn ở cửa đi vào.
Lúc Lý Dung Hiên đứng dậy đã thu dọn chăn đệm trên giường xong rồi thả lại trong ngăn tủ, cũng không lo lắng bọn nha hoàn đi vào thu dọn phòng sẽ nhìn ra cái gì.
"Lát nữa chúng ta phải tới tiền sảnh kính trà cho cha nương."
Liễu Văn Kiều ngồi trên giường duỗi người, đôi mắt híp lại, lười biếng như con mèo. Nghe thấy một giọng nam đột ngột, nàng trợn mắt, thấy Lý Dung Hiên đang ngồi bên cạnh bàn nhìn về phía mình.
"A, biết rồi."
Một hồi còn có chính sự, nàng tranh thủ thời gian đứng dậy rửa mặt một phen, ngồi trước bàn trang điểm. Lúc Hà Hoa chải chuốt cho nàng, nam nhân vốn ngồi bên cạnh bàn đi đến bên cạnh, hai tay nắm một cây trâm hoa cắm vào trong tóc nàng.
"Chiếc này đẹp."
Lý Dung Hiên mỉm cười nhìn vào trong gương, đối mặt với Liễu Văn Kiều.
Chờ nàng trang điểm xong, đoàn người đi về phía tiền sảnh, Lý Hổ và Lưu Âm đã đợi sẵn. Liễu Văn Kiều đoan trang đứng thẳng người, bưng chén trà đưa cho Lý Hổ, đưa một ly khác cho Lưu Âm.
"Công công bà bà mời uống trà."
Lý Hổ và Lưu Âm thỏa mãn uống một ngụm trà, đưa quà gặp mặt đã chuẩn bị xong vào tay con dâu.
Lý Dung Hiên ở bên cạnh cũng không nhàn rỗi, đưa một cái hộp cho bà tử bên cạnh, bà tử nhận lấy rồi mở ra cho Lưu Âm xem.
Bên trong là một cái khăn tay, có thể nhìn ra phía trên có chút vết máu.
Lưu Âm chỉ nhìn lướt qua tượng trưng, phất tay bà tử lui xuống.
Lúc này Liễu Văn Kiều mới nhận ra đây là cái gì. Nàng lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Lý Dung Hiên. Nam nhân cảm nhận được ánh mắt cũng nhìn về phía nàng, thản nhiên mỉm cười, không nhìn ra cảm xúc gì. Nàng chỉ có thể chột dạ cúi đầu, thậm chí còn không nghe lọt lời cha mẹ chồng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.