Chương 19: Ta Giúp Muội
Nãi Thái
19/07/2024
"Mùi rượu nặng như vậy, coi như là cho huynh tỉnh rượu, không cần cảm ơn ta."
Vừa mở cửa sổ ra, Liễu Văn Kiều đã ngửi thấy mùi rượu trên người Lý Dung Hiên. Khi nhìn lỗ tai ửng đỏ của hắn, nàng cũng đoán được hắn đã uống rượu với phụ thân.
"Không phải ta đã ký hôn thư rồi sao, huynh còn tới làm gì?"
Nàng ghét bỏ đưa tay che mũi, không nhịn được hỏi, nếu không phải nhìn nước trà trên mặt nam nhân cảm thấy có chút chột dạ, nàng mới lười để ý tới hắn.
Lý Dung Hiên cũng không tức giận, có thể là vì đã uống rượu. Quả thật hành vi hôm nay của hắn hơi phập phồng, nhưng bình trà lạnh kia lại khiến hắn bình tĩnh hơn rất nhiều. Cũng may nơi này không có người ngoài ở đây, hắn cũng không cảm thấy mất mặt tới mức nào.
"Không phải ta đã nói rồi sao, ta tới kiểm tra."
Ánh mắt nóng rực dời xuống phía dưới, nhìn về phía cổ tay thiếu nữ. Sau khi bị nàng phát hiện, nàng như ăn trộm giấu bàn tay kia ở phía sau, nhưng mãi không nhanh bằng tay hắn.
Lý Dung Hiên nắm lấy cổ tay trắng mịn kia, cảm giác hoàn toàn không giống với tay của nam nhân. Mềm mại, hắn không dám dùng sức, luôn cảm thấy chỉ cần không chú ý một chút là có thể bóp gãy cổ tay người ta.
"Huynh, huynh buông ra! Huynh quá càn rỡ!"
Bàn tay to rộng của nam nhân nắm lấy tay mình, cảm thấy thật kỳ lạ, nhiệt độ trên tay đối phương cao hơn mình rất nhiều, đây có thể tính là da thịt đang gần gũi với nhau sao...
Liễu Văn Kiều thẹn thùng xấu hổ, tình huống hiện tại nàng không thể hét lên, nếu như đưa hạ nhân tới, điều này cũng cực kỳ bất lợi cho hai người. Nàng chỉ có thể dùng một bàn tay không bị trói khác dùng sức vỗ lên cánh tay của nam nhân, muốn dựa vào sức của mình để thoát khỏi gông cùm xiềng xích của nam nhân.
Nhưng nàng đã quá coi thường sự chênh lệch giữa nam nữ. Nam nhân trước mặt nhìn không cường tráng lắm, nhưng sức lực lớn đến lạ thường. Nàng giãy giụa như thế, nam nhân lại không chút sứt mẻ.
"Sao không đeo."
Da thịt tinh tế trong lòng bàn tay, trong lúc nhất thời khiến Lý Dung Hiên có chút tâm viên ý mã, làm bộ vén lên một đoạn ống tay áo nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm trắng nõn xuất thần trước mắt.
"Huynh thả ta ra, ta lập tức mang lên."
Liễu Văn Kiều biết hắn đang nói cái gì, không phải chỉ là một cái vòng tay sao? Có cần phải vậy không? Nàng đeo, nàng đeo còn không được sao? Lần này nàng thật sự sợ nam nhân trước mặt này, hạ thấp tư thái lấy lòng.
Qua hồi lâu, Lý Dung Hiên mới dời ánh mắt khỏi cổ tay thiếu nữ, ngẩng đầu nhìn thật sâu Liễu Văn Kiều, tay chậm rãi buông ra. Nhìn người chạy mất trước mắt mình, lấy một cái hộp từ bàn trang điểm ra, lấy vòng tay bên trong muốn đeo lên. Nhưng một tay không tiện, đã đấu tranh rất lâu, vòng tay vẫn rơi trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, đầu óc Lý Dung Hiên nóng lên, một tay chống bên cửa sổ, chân đạp một cái, hắn lật người vào gian phòng của nàng.
"Ta giúp muội."
"A!"
Nghe thấy giọng nói ngẩng đầu, Liễu Văn Kiều giật mình, kinh ngạc hét lên, vội vàng dùng hai tay che miệng lại, sợ có người nghe thấy tiếng động xông vào, phát hiện trong khuê phòng của nàng còn có một nam nhân, mặc dù là vị hôn phu tương lai của nàng.
"Tiểu thư, không sao chứ?"
Bên ngoài là Hà Hoa đang nói chuyện, nàng nhanh nhẹn gọi nha hoàn trong viện đi nơi khác, lúc này chỉ có một mình nàng chờ ở cửa, vừa nghe được thanh âm bên trong, lại không dám tùy tiện xông vào, chỉ có thể lo lắng đứng ở cửa hỏi.
"Ta, ta không sao..."
Lúc này Lý Dung Hiên đã nhặt lên cái vòng tay màu vàng kia, mà Liễu Văn Kiều cúi đầu lui về phía sau, mãi cho đến khi không thể lui được nữa, eo đã kề sát bên mép bàn trang điểm, cảm nhận được nam nhân cách mình càng ngày càng gần, tim không ngừng đập thình thịch.
"A..."
Nhìn nữ hài nhắm chặt hai mắt run rẩy trước mặt, Lý Dung Hiên cười khẽ, giọng nói thanh nhuận truyền vào lỗ tai Liễu Văn Kiều, toàn bộ lỗ tai nóng lên.
Nữ hài nhắm mắt lại, không nhìn thấy cử động của nam nhân, chỉ cảm nhận được trên cổ tay truyền đến cảm giác mát lạnh, ngay sau đó hơi thở ấm áp của nam nhân không còn quay chung quanh mình nữa, lúc này nàng mới dám mở mắt, thoáng cái đụng vào một đôi mắt mỉm cười.
"Đẹp lắm."
Rõ ràng hắn đang nói về vòng tay, nhưng nàng thẹn thùng cái gì... Liễu Văn Kiều bất giác vuốt ve cổ tay phải, trong lòng thầm nghĩ.
"Ta đi ra hơi lâu, ta đi trước."
"..."
Lý Dung Hiên vẫn lựa chọn con đường nhỏ khi mình đến, lật cửa sổ phòng ra ngoài, xoay người, nhoẻn miệng cười với Liễu Văn Kiều, cẩn thận khép cửa sổ lại.
Đợi người đi rồi, Liễu Văn Kiều mới cảm thấy mình đã lấy lại được năng lực hô hấp, hai tay che gương mặt nóng lên, xoay người nhìn về phía mình trong gương, khuôn mặt đỏ bừng bất thường.
Vừa mở cửa sổ ra, Liễu Văn Kiều đã ngửi thấy mùi rượu trên người Lý Dung Hiên. Khi nhìn lỗ tai ửng đỏ của hắn, nàng cũng đoán được hắn đã uống rượu với phụ thân.
"Không phải ta đã ký hôn thư rồi sao, huynh còn tới làm gì?"
Nàng ghét bỏ đưa tay che mũi, không nhịn được hỏi, nếu không phải nhìn nước trà trên mặt nam nhân cảm thấy có chút chột dạ, nàng mới lười để ý tới hắn.
Lý Dung Hiên cũng không tức giận, có thể là vì đã uống rượu. Quả thật hành vi hôm nay của hắn hơi phập phồng, nhưng bình trà lạnh kia lại khiến hắn bình tĩnh hơn rất nhiều. Cũng may nơi này không có người ngoài ở đây, hắn cũng không cảm thấy mất mặt tới mức nào.
"Không phải ta đã nói rồi sao, ta tới kiểm tra."
Ánh mắt nóng rực dời xuống phía dưới, nhìn về phía cổ tay thiếu nữ. Sau khi bị nàng phát hiện, nàng như ăn trộm giấu bàn tay kia ở phía sau, nhưng mãi không nhanh bằng tay hắn.
Lý Dung Hiên nắm lấy cổ tay trắng mịn kia, cảm giác hoàn toàn không giống với tay của nam nhân. Mềm mại, hắn không dám dùng sức, luôn cảm thấy chỉ cần không chú ý một chút là có thể bóp gãy cổ tay người ta.
"Huynh, huynh buông ra! Huynh quá càn rỡ!"
Bàn tay to rộng của nam nhân nắm lấy tay mình, cảm thấy thật kỳ lạ, nhiệt độ trên tay đối phương cao hơn mình rất nhiều, đây có thể tính là da thịt đang gần gũi với nhau sao...
Liễu Văn Kiều thẹn thùng xấu hổ, tình huống hiện tại nàng không thể hét lên, nếu như đưa hạ nhân tới, điều này cũng cực kỳ bất lợi cho hai người. Nàng chỉ có thể dùng một bàn tay không bị trói khác dùng sức vỗ lên cánh tay của nam nhân, muốn dựa vào sức của mình để thoát khỏi gông cùm xiềng xích của nam nhân.
Nhưng nàng đã quá coi thường sự chênh lệch giữa nam nữ. Nam nhân trước mặt nhìn không cường tráng lắm, nhưng sức lực lớn đến lạ thường. Nàng giãy giụa như thế, nam nhân lại không chút sứt mẻ.
"Sao không đeo."
Da thịt tinh tế trong lòng bàn tay, trong lúc nhất thời khiến Lý Dung Hiên có chút tâm viên ý mã, làm bộ vén lên một đoạn ống tay áo nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm trắng nõn xuất thần trước mắt.
"Huynh thả ta ra, ta lập tức mang lên."
Liễu Văn Kiều biết hắn đang nói cái gì, không phải chỉ là một cái vòng tay sao? Có cần phải vậy không? Nàng đeo, nàng đeo còn không được sao? Lần này nàng thật sự sợ nam nhân trước mặt này, hạ thấp tư thái lấy lòng.
Qua hồi lâu, Lý Dung Hiên mới dời ánh mắt khỏi cổ tay thiếu nữ, ngẩng đầu nhìn thật sâu Liễu Văn Kiều, tay chậm rãi buông ra. Nhìn người chạy mất trước mắt mình, lấy một cái hộp từ bàn trang điểm ra, lấy vòng tay bên trong muốn đeo lên. Nhưng một tay không tiện, đã đấu tranh rất lâu, vòng tay vẫn rơi trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, đầu óc Lý Dung Hiên nóng lên, một tay chống bên cửa sổ, chân đạp một cái, hắn lật người vào gian phòng của nàng.
"Ta giúp muội."
"A!"
Nghe thấy giọng nói ngẩng đầu, Liễu Văn Kiều giật mình, kinh ngạc hét lên, vội vàng dùng hai tay che miệng lại, sợ có người nghe thấy tiếng động xông vào, phát hiện trong khuê phòng của nàng còn có một nam nhân, mặc dù là vị hôn phu tương lai của nàng.
"Tiểu thư, không sao chứ?"
Bên ngoài là Hà Hoa đang nói chuyện, nàng nhanh nhẹn gọi nha hoàn trong viện đi nơi khác, lúc này chỉ có một mình nàng chờ ở cửa, vừa nghe được thanh âm bên trong, lại không dám tùy tiện xông vào, chỉ có thể lo lắng đứng ở cửa hỏi.
"Ta, ta không sao..."
Lúc này Lý Dung Hiên đã nhặt lên cái vòng tay màu vàng kia, mà Liễu Văn Kiều cúi đầu lui về phía sau, mãi cho đến khi không thể lui được nữa, eo đã kề sát bên mép bàn trang điểm, cảm nhận được nam nhân cách mình càng ngày càng gần, tim không ngừng đập thình thịch.
"A..."
Nhìn nữ hài nhắm chặt hai mắt run rẩy trước mặt, Lý Dung Hiên cười khẽ, giọng nói thanh nhuận truyền vào lỗ tai Liễu Văn Kiều, toàn bộ lỗ tai nóng lên.
Nữ hài nhắm mắt lại, không nhìn thấy cử động của nam nhân, chỉ cảm nhận được trên cổ tay truyền đến cảm giác mát lạnh, ngay sau đó hơi thở ấm áp của nam nhân không còn quay chung quanh mình nữa, lúc này nàng mới dám mở mắt, thoáng cái đụng vào một đôi mắt mỉm cười.
"Đẹp lắm."
Rõ ràng hắn đang nói về vòng tay, nhưng nàng thẹn thùng cái gì... Liễu Văn Kiều bất giác vuốt ve cổ tay phải, trong lòng thầm nghĩ.
"Ta đi ra hơi lâu, ta đi trước."
"..."
Lý Dung Hiên vẫn lựa chọn con đường nhỏ khi mình đến, lật cửa sổ phòng ra ngoài, xoay người, nhoẻn miệng cười với Liễu Văn Kiều, cẩn thận khép cửa sổ lại.
Đợi người đi rồi, Liễu Văn Kiều mới cảm thấy mình đã lấy lại được năng lực hô hấp, hai tay che gương mặt nóng lên, xoay người nhìn về phía mình trong gương, khuôn mặt đỏ bừng bất thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.