Chương 6: Thăm Viếng
Nãi Thái
19/07/2024
Trương Vân Thư và Liễu Ý là thanh mai trúc mã, hai người là quan hệ bà con, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, trước khi trưởng thành hai người đã trao đổi tâm ý với nhau, sau khi hai người trưởng thành, dưới sự chủ trì của cha mẹ hai bên, hai người đã kết làm phu thê, ba năm sau mới có Liễu Văn Kiều.
Lưu Âm là nha hoàn hồi môn của Trương Vân Thư, trong một lần ngẫu nhiên gặp mặt, Lý Hổ gặp Lưu Âm ra ngoài mua đồ, liếc mắt đã nhìn trúng nàng, sau khi biết được bà là nha hoàn của phu nhân phủ Thượng Thư, ngựa không dừng vó chạy về, cầu hôn Lưu Âm với Liễu Ý.
Sau khi hai người thành hôn, rất nhanh đã có thai, sau đó liền sinh ra Lý Dung Hiên.
Lúc Lưu Âm còn là nha hoàn, tình cảm với Trương Vân Thư cũng rất tốt, thấy người bên cạnh có chỗ tốt để dựa dẫm, Trương Vân Thư cũng vui thay cho bà.
Phủ tướng quân và phủ thượng thư cách nhau hơi xa, từ khi Lưu Âm gả vào phủ tướng quân, dăm ba ngày Trương Vân Thư lại chạy đến phủ tướng quân ôn chuyện. Chờ Lưu Âm sinh Lý Dung Hiên xong, bà sẽ bế con trai mỗi ngày chạy đến phủ Thượng Thư thăm hỏi Trương Vân Thư đang mang thai.
Lý Dung Hiên sinh ra sớm hơn Liễu Văn Kiều hai năm, hắn tận mắt nhìn thấy một người nho nhỏ được bà đỡ bế ra khỏi phòng sinh. Khi đó vóc dáng thấp bé của hắn, hoàn toàn không nhìn thấy Liễu Văn Kiều được người lớn ôm trong lòng. Hắn ngẩng đầu nhỏ, bàn tay nhỏ bé kéo vạt váy của mẫu thân Lưu Âm, muốn để mẫu thân bế hắn lên, hắn cũng muốn nhìn xem muội muội này.
Lưu Âm bế nhi tử lên, Lý Dung Hiên cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người trong bọc vải.
Một đứa bé thật nhỏ, đỏ rực, làn da nhăn nhúm, mắt cũng không mở ra được.
... Thật xấu...
Hắn nghe lời gọi một câu "Muội muội", mặc dù không biết nàng có thể nghe hiểu hay không, nhưng sau đó cau mày lại, cái miệng nhỏ mím chặt, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ của mẫu thân, không muốn nhìn lại "Muội muội" kia nữa.
Nhiều năm như vậy, cảm tình giữa Trương Vân Thư và Lưu Âm vẫn như trước, qua một thời gian, hai người cũng tụ họp lại, tâm sự việc nhà, nói chuyện phiếm.
Hôm nay, Trương Vân Thư kêu hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, lại muốn đi phủ tướng quân tìm Lưu Âm. Đã rất lâu rồi Liễu Văn Kiều chưa tới phủ tướng quân, mấy ngày trước, Lưu Âm không tham dự thọ yến của Quan lão tướng quân, nghe nói bị nhiễm chút phong hàn nhỏ, đang ở nhà nghỉ dưỡng. Lần trước cũng đã đồng ý cùng mẫu thân đi vấn an bá mẫu, lần này hai mẹ con cùng đi phủ tướng quân.
Xe ngựa dừng ở trước cửa phủ tướng quân, một gã sai vặt canh cửa chạy tới dắt ngựa, một người chạy vào bên trong báo cáo. Hạ nhân nha hoàn trong phủ đều đã quen thuộc, đi phía trước dẫn theo đoàn người Trương Vân Thư đi về phía hậu viện.
Lúc này Lưu Âm ngồi dưới bóng cây ở hậu viện, trên bàn đá bày biện trà và điểm tâm, bệnh của bà ấy đã đỡ hơn rất nhiều, gần như sắp khỏi hẳn, muốn ra ngoài hít thở không khí. Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, nha hoàn đã đến bẩm báo, nói là phu nhân và tiểu thư của phủ Thượng Thư đã đến.
Ánh mắt nhìn về phía xa, mấy người đã chạy tới cửa hậu viện. Bà ấy vội vàng đứng dậy, chưa đi được mấy bước đã bị Trương Vân Thư dắt tay, ba người đi đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống.
"Nghe Lý tướng quân nói tỷ bị nhiễm phong hàn, đã khá hơn chưa?"
Trương Vân Thư tỉ mỉ đánh giá Lưu Âm một lượt, dường như gầy đi một chút, trên mặt cũng không có vẻ gì bình thường.
"Sắp khỏi rồi, phu nhân yên tâm đi."
Từ khi bị nhiễm phong hàn đến nay, Lý Hổ đã để bà ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt. Hôm nay Lý Hổ mới đồng ý để bà ra khỏi phòng đi lại, nhưng bà đã nghẹn thảm, chỉ có thể một mình ngồi dưới gốc cây đại thụ ở hậu viện thưởng thức trà, cũng may có người đến nói chuyện cùng bà.
"Kiều nha đầu, đã rất lâu rồi con không tới phủ chơi, có phải không thích Hiên ca ca không, khi còn bé con rất thích đấy."
Lưu Âm nhìn Liễu Văn Kiều bên tay trái, nha đầu này đã lớn lên xinh đẹp, trổ mã như hoa như nước, bà thật sự rất thích, vẫn trêu ghẹo nàng như trẻ con.
Nghe nói như thế, Liễu Văn Kiều ngượng ngùng nở nụ cười, nàng cũng khó mà nói là bởi vì Lý Dung Hiên mới không muốn đến phủ tướng quân, chỉ có thể làm nũng nhảy qua đề tài này.
"Bá mẫu, là ta không tốt, hôm nay không phải ta đã cùng mẫu thân đến thăm sao..."
"Sau này cũng phải thường xuyên đến nha! Chậc chậc... Bộ dạng của Kiều nha đầu thật khiến người ta yêu thích!"
Mỗi lần gặp mặt, Lưu Âm luôn nói những lời này, bởi vì bà thật sự rất thích Liễu Văn Kiều, nhìn chằm chằm nàng, trong mắt đều là nụ cười hài lòng.
Lưu Âm là nha hoàn hồi môn của Trương Vân Thư, trong một lần ngẫu nhiên gặp mặt, Lý Hổ gặp Lưu Âm ra ngoài mua đồ, liếc mắt đã nhìn trúng nàng, sau khi biết được bà là nha hoàn của phu nhân phủ Thượng Thư, ngựa không dừng vó chạy về, cầu hôn Lưu Âm với Liễu Ý.
Sau khi hai người thành hôn, rất nhanh đã có thai, sau đó liền sinh ra Lý Dung Hiên.
Lúc Lưu Âm còn là nha hoàn, tình cảm với Trương Vân Thư cũng rất tốt, thấy người bên cạnh có chỗ tốt để dựa dẫm, Trương Vân Thư cũng vui thay cho bà.
Phủ tướng quân và phủ thượng thư cách nhau hơi xa, từ khi Lưu Âm gả vào phủ tướng quân, dăm ba ngày Trương Vân Thư lại chạy đến phủ tướng quân ôn chuyện. Chờ Lưu Âm sinh Lý Dung Hiên xong, bà sẽ bế con trai mỗi ngày chạy đến phủ Thượng Thư thăm hỏi Trương Vân Thư đang mang thai.
Lý Dung Hiên sinh ra sớm hơn Liễu Văn Kiều hai năm, hắn tận mắt nhìn thấy một người nho nhỏ được bà đỡ bế ra khỏi phòng sinh. Khi đó vóc dáng thấp bé của hắn, hoàn toàn không nhìn thấy Liễu Văn Kiều được người lớn ôm trong lòng. Hắn ngẩng đầu nhỏ, bàn tay nhỏ bé kéo vạt váy của mẫu thân Lưu Âm, muốn để mẫu thân bế hắn lên, hắn cũng muốn nhìn xem muội muội này.
Lưu Âm bế nhi tử lên, Lý Dung Hiên cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người trong bọc vải.
Một đứa bé thật nhỏ, đỏ rực, làn da nhăn nhúm, mắt cũng không mở ra được.
... Thật xấu...
Hắn nghe lời gọi một câu "Muội muội", mặc dù không biết nàng có thể nghe hiểu hay không, nhưng sau đó cau mày lại, cái miệng nhỏ mím chặt, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ của mẫu thân, không muốn nhìn lại "Muội muội" kia nữa.
Nhiều năm như vậy, cảm tình giữa Trương Vân Thư và Lưu Âm vẫn như trước, qua một thời gian, hai người cũng tụ họp lại, tâm sự việc nhà, nói chuyện phiếm.
Hôm nay, Trương Vân Thư kêu hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, lại muốn đi phủ tướng quân tìm Lưu Âm. Đã rất lâu rồi Liễu Văn Kiều chưa tới phủ tướng quân, mấy ngày trước, Lưu Âm không tham dự thọ yến của Quan lão tướng quân, nghe nói bị nhiễm chút phong hàn nhỏ, đang ở nhà nghỉ dưỡng. Lần trước cũng đã đồng ý cùng mẫu thân đi vấn an bá mẫu, lần này hai mẹ con cùng đi phủ tướng quân.
Xe ngựa dừng ở trước cửa phủ tướng quân, một gã sai vặt canh cửa chạy tới dắt ngựa, một người chạy vào bên trong báo cáo. Hạ nhân nha hoàn trong phủ đều đã quen thuộc, đi phía trước dẫn theo đoàn người Trương Vân Thư đi về phía hậu viện.
Lúc này Lưu Âm ngồi dưới bóng cây ở hậu viện, trên bàn đá bày biện trà và điểm tâm, bệnh của bà ấy đã đỡ hơn rất nhiều, gần như sắp khỏi hẳn, muốn ra ngoài hít thở không khí. Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, nha hoàn đã đến bẩm báo, nói là phu nhân và tiểu thư của phủ Thượng Thư đã đến.
Ánh mắt nhìn về phía xa, mấy người đã chạy tới cửa hậu viện. Bà ấy vội vàng đứng dậy, chưa đi được mấy bước đã bị Trương Vân Thư dắt tay, ba người đi đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống.
"Nghe Lý tướng quân nói tỷ bị nhiễm phong hàn, đã khá hơn chưa?"
Trương Vân Thư tỉ mỉ đánh giá Lưu Âm một lượt, dường như gầy đi một chút, trên mặt cũng không có vẻ gì bình thường.
"Sắp khỏi rồi, phu nhân yên tâm đi."
Từ khi bị nhiễm phong hàn đến nay, Lý Hổ đã để bà ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt. Hôm nay Lý Hổ mới đồng ý để bà ra khỏi phòng đi lại, nhưng bà đã nghẹn thảm, chỉ có thể một mình ngồi dưới gốc cây đại thụ ở hậu viện thưởng thức trà, cũng may có người đến nói chuyện cùng bà.
"Kiều nha đầu, đã rất lâu rồi con không tới phủ chơi, có phải không thích Hiên ca ca không, khi còn bé con rất thích đấy."
Lưu Âm nhìn Liễu Văn Kiều bên tay trái, nha đầu này đã lớn lên xinh đẹp, trổ mã như hoa như nước, bà thật sự rất thích, vẫn trêu ghẹo nàng như trẻ con.
Nghe nói như thế, Liễu Văn Kiều ngượng ngùng nở nụ cười, nàng cũng khó mà nói là bởi vì Lý Dung Hiên mới không muốn đến phủ tướng quân, chỉ có thể làm nũng nhảy qua đề tài này.
"Bá mẫu, là ta không tốt, hôm nay không phải ta đã cùng mẫu thân đến thăm sao..."
"Sau này cũng phải thường xuyên đến nha! Chậc chậc... Bộ dạng của Kiều nha đầu thật khiến người ta yêu thích!"
Mỗi lần gặp mặt, Lưu Âm luôn nói những lời này, bởi vì bà thật sự rất thích Liễu Văn Kiều, nhìn chằm chằm nàng, trong mắt đều là nụ cười hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.