Mưu Đồ

Chương 5: CHƯƠNG 5

Phó Du

13/10/2017

“Anh… anh muốn làm cái gì?”

Lâm Cảnh Tĩnh cảm giác thanh âm của mình đều đang run rẩy. Đôi tay mềm mại của cô chống lên cơ ngực rắn chắc của Giang Nhị, không có một chút khí lực.

Giang Nhị liếm liếm tai cô, tay ôm lấy eo, nhẹ nhàng hà hơi, cũng không có bất kì động tác nào khác.

“Anh thả tôi ra ngay.”

Lâm Cảnh Tĩnh nghe thấy tiếng cười bên tai, sau đó liền cảm giác được viền tai bị người ta hôn một cái, hơi thở ướt át của nam nhân chui thẳng vào lỗ tai nàng.

Giang Nhị buông cô ra, từ trong lòng móc ra một cái gì đó, đặt vào trong tay Lâm Cảnh Tĩnh.

Lâm Cảnh Tĩnh vừa nhìn liền thấy đồ vật trong tay mình là một con thỏ nhỏ màu hoàng kim treo lủng lẳng. Rõ ràng là màu sắc của con thỏ này rất là tục khí, nhưng không hiểu sao Lâm Cảnh Tĩnh lại yêu thích nó không buông tay.

Nhưng mà cái này là cái gì? Vừa đấm vừa xoa sao? Lâm Cảnh Tĩnh kịp thời phản ứng, đẩy Giang Nhị ra, sau đó hai tay ôm ngực: “Tôi, tôi không cần.”

“Tôi chuẩn bị quà cho mọi người, chẳng lẽ lại thiếu phần em? Hay là…,” Giang Nhị chớp mắt một cái, nhích lại gần hơn, “Chẳng lẽ, em không thích món quà này, mà thích cái khác, chẳng hạn như….”

Giang Nhị nói, miệng liền kề sát Lâm Cảnh Tĩnh giả bộ như muốn hôn.

Lâm Cảnh Tĩnh sợ tới mức kêu to: “Tôi, tôi lấy con thỏ, lấy con thỏ. Tôi thích lắm!”

Giang Nhị ngồi thẳng lại, vẻ mặt có chút tiếc nuối.

“Đúng rồi” Rốt cục cũng an tĩnh, có thể bàn đến điều kiện rồi.

“Anh nói, anh không muốn cưới tôi. Tôi cũng, tôi cũng vừa vặn không muốn lấy anh. Nhưng mà chúng ta… Nhất định phải…”

Vì cái gì, Lâm Cảnh Tĩnh cảm giác mình càng nói, thì sắc mặt Giang Nhị lại càng khó coi.

“Ý của tôi là, nếu không thì chúng ta ký một cái hiệp nghị hôn nhân. Chúng ta giả bộ kết hôn. Tôi sẽ chịu trách nhiệm dỗ Giang gia vui vẻ, còn anh… chiếu cố giúp anh tôi.”

Mặt Giang Nhị đã hoàn toàn lạnh xuống, “Cô thật xứng chức một người em gái tốt. Vì anh trai, cái gì cũng có thể hi sinh.”

“Tôi… rốt cuộc anh có đáp ứng không?”

Lâm Cảnh Tĩnh thấy ánh mắt hắn không ổn, thì cúi đầu xuống, vân vê chiếc khăn tay.

“Nếu tôi không chấp nhận thì sao?”, giọng nói đầy mỉa mai của Giang Nhị vang lên.

“Anh… anh bất chấp Giang gia luôn sao?”

Giang Nhị cười lạnh, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm Lâm Cảnh Tĩnh, cười lạnh: “Em nói thử xem?”

Sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên Lâm Cảnh Tĩnh nghiêm túc quan sát gương mặt Giang Nhị. Thì ra bộ dáng của hắn rất, không tồi. Giang Nhị không hề giống những nam nhân trong Giang gia. Cả người hắn toát ra hơi thở thô lỗ, làn da nhìn kĩ còn có vài miệng vết thương, có vài chỗ đã thành sẹo, hiển nhiên cũng đã lâu rồi. Rốt cuộc những năm nay Giang Nhị làm cái gì? Tại sao lại có những vết thương như thế?

Trong lòng Lâm Cảnh Tĩnh chợt hiện lên rất nhiều tâm tình, nhưng lại không biết vì sao, Giang Nhị chợt buông cô ra, quay mặt đi.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào đây?”

Trong lúc mơ hồ, Lâm Cảnh Tĩnh nghe Giang Nhị đáp lại.

“Nếu như tôi đáp ứng, có phải em sẽ muốn kí một cái hiệp nghị không?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Lâm Cảnh Tĩnh không hề cảm giác được âm thanh lạnh lẽo của Giang Nhị, ngược lại vui vui vẻ vẻ rút ra một bản hiệp nghị từ ngăn kéo.

“Tôi đã soạn sẵn rồi, anh đọc qua đi.”



“…”, Mẹ nó! Giang Nhị tức giận mắng một tiếng trong lòng, nhưng tay cũng nhận lấy phần hiệp nghị của Lâm Cảnh Tĩnh. Nhìn qua loa một lần, hắn thầm nghĩ: nha đầu này không ngờ lại suy nghĩ chu toàn đến thế. Không phát sinh quan hệ, không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương, một năm sau đường ai nấy đi, tự do cưới gả.

Tốt! Quả nhiên là học sinh văn hay chữ tốt. Rất tốt!

Giang Nhị trong lòng buồn bực đến ói máu, nhưng lại nở nụ cười: “Tốt lắm, tôi đáp ứng.”

“Thật sao?” Lâm Cảnh Tĩnh cười tươi như hoa. “Vậy chúng ta kí tên đi, anh không được đổi ý đó.”

“Ha ha”

Trả lời Lâm Cảnh Tĩnh là tiếng cười nhạt của Lâm Cảnh Tĩnh. Bội ước? Hắn không chấp nhận hiệp nghị này, thì lấy đâu ra chuyện bội ước?

Đại khái là, Giang Nhị rất vô sỉ.

Tiếng cười của Giang Nhị làm Lâm Cảnh Tĩnh run rẩy một chút.

Đây là chuyện tốt mà tại sao hắn lại cười đáng sợ như vậy chứ. Tại sao lại phản ứng kì quái như vậy chứ?

Bất quá cuối cùng mọi chuyện cũng xong, Lâm Cảnh Tĩnh thở phào một hơi.

Cứ như vậy, lại thấy có nhiều thứ không thể trì hoãn được, Giang Nhị cùng Lâm Cảnh Tĩnh quyết định hôn lễ sẽ được tổ chức vào cuối tuần.

Mà phận làm cô dâu như cô, còn phải giải thích vì sao từ lễ đính hôn lại chóng vánh biến thành kết hôn. Còn có, quan trọng nhất là…

Chú rể tại sao lại là người khác rồi?

Mà vào hôm Lâm Cảnh Tĩnh vừa trở về sau khi chuẩn bị cho lễ cưới, mệt đến không nhấc chân lên nổi, đã bị Lâm Hạo cản lại ngay lối vào.

“Tiểu Tĩnh, chúng ta nói chuyện một chút.”

Từ nhỏ Lâm Cảnh Tĩnh đã thân với Lâm Hạo. Cô cũng biết được anh trai rất thương yêu cô. Đó cũng là lí do cô quyết định gả cho Giang Nhị.

“Anh, có chuyện gì vậy?”

Trong phòng, Lâm Hạo sắc mặt chùng xuống, nhìn thoáng qua em gái, cuối cùng hỏi: “Em, thật sự muốn gả cho tên tiểu tử Giang Nhị đó?”

Lâm Cảnh Tĩnh gật gật đầu.

“Em thích hắn sao?”

Lâm Cảnh Tĩnh lần này không có phản ứng.

“Rõ ràng là không thích!” Lâm Hạo cười lạnh một tiếng, đi đến bắt lấy tay Lâm Cảnh Tĩnh, “Đi, không lấy chồng nữa, anh biết ngay là em bị ép buộc.”

“Anh, anh buông tay em ra trước đi.” Lâm Cảnh Tĩnh giãy giụa, nhìn Lâm Hạo lắc lắc đầu, “Anh, là em nguyện ý.”

“Tiểu Tĩnh”

Lâm Cảnh Tĩnh nhìn anh trai nhà mình, cười khổ một tiếng, “Anh, em chỉ có thể đảm bảo, mọi chuyện sẽ trôi qua rất khá.”

“Em không thể…”

“Em không có.” Lâm Cảnh Tĩnh lắc đầu. Cô không hề xem mình là vật hi sinh. Từ nhỏ cô đã được ông nội, ba mẹ còn có anh trai yêu thương như thế, bảo vệ cô vô cùng tốt. Nhưng Lâm Cảnh Tĩnh cũng hiểu, kỳ thực sớm muộn gì cô cũng phải gả cho một tên công tử nhà giàu. Cô không tin cái gọi là tình yêu, vì kì thực những người xung quanh cô, cuối cùng cũng phải từ bỏ cái gọi là tình yêu chân chính để thực hiện trách nhiệm với gia tộc thôi.

Vốn dĩ cuộc đời lại chẳng phải cổ tích.



Cho nên Lâm Cảnh Tĩnh không hề yêu cầu xa vời. Nếu vận khí cô tốt thì còn có thể tìm được một người không tồi. Người đó thích cô, mà cô cũng thích người đó.

Còn nếu vận khí không tốt…

Lâm Cảnh Tĩnh cười khổ. Nghĩ như vậy cô lại cảm thấy, kì thực gả cho Giang Nhị, cũng không phải không tốt.

Cô gái trước mặt hết sức điềm tĩnh, không có cảm giác vui vẻ của một cô dâu chờ cưới, nhưng cũng không hề có cảm giác bí bách vì bị ép buộc.

Lâm Hạo lui về phía sau. Hắn có phải đã đánh giá thấp Lâm Cảnh Tĩnh rồi không. Kì thực em gái trông thì ôn thuận của hắn, nhưng nội tâm thì lại rất mạnh mẽ.

Trong lòng thở dài một tiếng, đem Lâm Cảnh Tĩnh ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Nếu Giang Nhị khi dễ em, phải nói cho anh. Anh sẽ đánh hắn một trận, rồi dắt em về.”

“Xì!” cô cười một tiếng.

Lâm Cảnh Tĩnh chợt nhớ lại một chuyện khi còn nhỏ. Lúc cô bị tên Giang Nhị cắn một cái, được đưa vào bệnh viện. Mà lúc đó Lâm Hạo cũng không đi theo. Anh ấy ở lại đập Giang Nhị một trận tưng bừng.

Lâm Cảnh Tĩnh gật gật đầu, hốc mắt nóng lên, mỉm cười: “Anh, em sẽ sống tốt mà.”

Cứ như vậy, cuối cùng mọi người Lâm gia cũng chấp nhận cuộc hôn nhân này. Hôn lễ của Lâm Cảnh Tĩnh và Giang Nhị cũng tới gần.

Ngày kết hôn, tuy trong lòng biết chỉ là giả, Lâm Cảnh Tĩnh cũng khóc nức nở. Đến ngay cả người cứng rắn như Lâm phu nhân cũng không kìm được nước mắt, lôi kéo tay con gái.

“Tĩnh Tĩnh, con gả qua Giang gia phải ngoan, phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nha con.”

Lâm mẹ nói một câu lại nghẹn ngào. Cha Lâm ôm Lâm Cảnh Tĩnh một cái, lại nhìn con rể trước mặt, “Giang Nhị, ta đem con gái giao cho con, nếu con đối xử với nó không tốt thì đừng trách ta.”

“Cha yên tâm. Con sẽ đối xử tốt với cô ấy.”

Giang Nhị nói xong, liền ôm cô dâu còn khóc lem nhem ra cửa lớn,

Phù dâu hôm nay là bạn cao trung kiêm khuê mật của Lâm Cảnh Tĩnh Bạch Phỉ Phỉ. Thấy bạn mình khóc sướt mướt, Bạch Phỉ Phỉ tiến lên muốn đỡ thì tay bị Giang Nhị gạt ra.

“Em khóc cái gì, cũng không phải là không về nhà nữa.”

Thanh âm ôn nhu cùng động tác bạo ngược của Giang Nhị làm cho Bạch Phỉ Phỉ nghẹn lời, giật giật khóe miệng: “Hai người này thật sự muốn cưới nhau sao?”

Ngày này, giao thông của Thanh Thành thông thuận đến kinh ngạc. Kì thực từ Lâm gia đến Giang gia không hề xa, nhưng Giang Nhị lại cho đoàn xe chạy quanh thành phố một vòng.

Chẳng kém muốn thông báo cho cả Thanh Thành hôm nay Giang Nhị hắn kết hôn.

Bất quá lúc này Lâm Cảnh Tĩnh cũng không để ý. Cô còn đang bận cảm thán cho số phận của mình.

Hôm nay Lâm Cảnh Tĩnh cô cứ mơ mơ hồ hồ như vậy lập gia đình. Đối tượng lại chẳng phải Giang Đại ôn nhu mà cô thích, mà lại là tên khốn Giang Nhị này. Nghĩ đến lại càng thấy bi ai trong lòng.

Trên xe, vừa mới bắt đầu Giang Nhị còn mỉm cười, nhưng khi tiếng khóc bên cạnh càng ngày càng lớn, không thể bỏ qua, mặt Giang Nhị cũng đen thui như đít nồi. Hắn lấy khăn tay trong tây trang ra, thô lỗ xoa xoa mặt Lâm Cảnh Tĩnh: “Em khóc cái gì!”

“Hu hu hu”

Lâm Cảnh Tĩnh nhìn Giang Nhị một cái, khóc càng lớn hơn.

Giang Nhị càng nhìn càng giận. Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của người nào đó, liền không nhịn được loạn tưởng: cô ta lại nghĩ đến Đại ca, hay là không muốn gả cho hắn?

Giang Nhị rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, vứt khăn tay qua một bên, trực tiếp bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của Bạch Phỉ Phỉ, ôm Lâm Cảnh Tĩnh đặt trên đầu gối.

“Em khóc một tiếng tôi liền hôn em một cái!”

Giang Nhị là nói như vậy, nhưng cũng không đợi Lâm Cảnh Tĩnh hoàn hồn, đã hôn lên môi cô một cái, trằn trọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mưu Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook