Chương 6: CHƯƠNG 6
Phó Du
17/10/2017
Editor: bonica82
Thật sự là một tên vô sỉ! Nhưng mà tên vô sỉ này lại thành công khiến Lâm Cảnh Tĩnh ngưng khóc.
Bởi vì kinh ngạc, miệng Lâm Cảnh Tĩnh khẽ mở ra, vừa vặn thuận lợi cho đầu lưỡi của Giang Nhị chui vào. Lúc lưỡi Giang Nhị quấn quýt vờn quang miệng cô, Lâm Cảnh Tĩnh mới chợt cuống quýt giãy giụa.
Nhưng Giang Nhị nào cho cô cơ hội. Hắn nâng ót Lâm Cảnh Tĩnh, như một đứa trẻ muốn ăn kẹo đường, vờn chiếc lưỡi khắp nơi, nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nữ nhân trong lòng mình.
Đáng thương cho Lâm Cảnh Tĩnh còn chưa được trải nghiệm nụ hôn đầu ngọt ngào, đã trực tiếp bị ép tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng tiêu chuẩn.
Tay Giang Nhị cũng không rảnh rỗi, cách một lớp áo cười nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực sữa của Lâm Cảnh Tĩnh, lực đạo lúc nặng lúc nhẹ vô cùng thuần thục.
Bạch Phỉ Phỉ rốt cuộc nhịn không được đỏ mặt nói: “E hèm, chúng ta đã đến rồi.”
Cô làm phù dâu cũng không dễ dàng gì.
Son bóng của Lâm Cảnh Tĩnh bị ăn sạch, khóc không ra nước mắt, đành vào phòng tân trang lại. Bạch Phỉ Phỉ vừa đóng cửa phòng lại thì tay đã bị níu: “”Tiểu Phỉ, cậu nói xem Giang Nhị hắn là không muốn cưới tớ có đúng không?”
Bạch Phỉ Phỉ thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai Lâm Cảnh Tĩnh an ủi: “Nếu tớ nói là hắn muốn cưới cậu, thì cậu tin tớ sao?’’
“…”
Mẹ nó!
Đến Tiểu Phỉ cũng trêu chọc cô!
Lâm Cảnh Tĩnh cảm giác như mình bị một khối đá lớn nện vào mặt. Cô làm sao có thể ngu xuẩn đến vậy? Tên Giang Nhị này từ nhỏ đã âm hiểm xảo trá còn hèn hạ phúc hắc, đúng là não cô bị úng mới tin lời hắn mà!
Nói cái gì mà tôi cũng không muốn cưới cô!
Không muốn mà lại làm những hành động như vậy sao?
Huhu, Lâm Cảnh Tĩnh cảm thấy tiền đồ mình lại càng thêm mong manh. Hiện giờ cô còn có xúc động muốn xác váy cưới đào hôn.
Bất quá, nghĩ còn chưa làm thì Giang Nhị đứng ở cửa thấy cô dâu lâu quá chưa ra đã bực mình đi tới.
Bàn tay vung lên đem tiểu tân nương trực tiếp ôm vào phòng. Bộ dáng thổ phỉ này đã sớm làm cho tân khách cất tiếng cười to. Mà Lâm Cảnh Tĩnh mặt mỏng, không chịu nổi loại áp lực này, liền đem mặt úp vào ngực chú rể, làm cho hắn hết sức đắc ý.
‘’Mọi người cứ tự nhiên ăn uống. Tiểu Tĩnh da mặt mỏng, đã khiến mọi người chê cười rồi.”
Giang gia cùng Lâm gia ở Thanh Thành cũng là những nhân vật có mặt mũi, đương nhiên khách đến dự đám cưới cũng chẳng tầm thường. Nhưng khi nghe được lời nói vô sỉ của Giang Nhị thì cả hội trường vẫn không chống đỡ được bật cười.
Giang Nhị ôm Lâm Cảnh Tĩnh một đường đi vào phòng. Cha mẹ Giang gia đã sớm chờ ở đây. Phỏng chừng Giang Nhị khi trở lại cũng không ở lại Thanh Thành lâu nên không hề có sự chuẩn bị. Mà sau khi Giang Nhị xác định kết hôn thì hai người chỉ kịp chuẩn bị một căn hộ nhỏ, nhưng bây giờ vẫn chưa trang hoàng xong. Cho nên phòng cưới của Giang Nhị và Lâm Cảnh Tĩnh tạm thời sẽ là phòng ngủ của Giang Nhị ở Giang gia.
Lúc Giang Nhị đặt Lâm Cảnh Tĩnh ngồi xuống thì mặt cô đã đỏ như trái cà chua chin. May mà cha mẹ Giang Nhị từ nhỏ đã xem Lâm Cảnh Tĩnh lớn lên, luôn coi Lâm Cảnh Tĩnh là con dâu, cũng rất yêu thương cô. Về sau xảy ra chuyện của Giang Đại , hai người còn hết sức tiếc nuối, không nghĩ đến đứa con trai thứ của họ cũng không phải thổ phỉ bình thường, trực tiếp đem được cô dâu về nhà.
Giang phu nhân đi lên, cầm tay Lâm Cảnh Tĩnh, đôi mắt hơi hồng: “Tĩnh Tĩnh ngoan.”
Bởi vì kích động, Giang phu nhân mới nói được một câu liền nghẹn ngào. Mà Giang gia cũng đi đến, nhìn Lâm Cảnh Tĩnh một cái, khẽ gật đầu: “Tĩnh Tĩnh, về sau nếu Giang Nhị có khi dễ con, cứ việc nói cho chúng ta biết.’’
Lời nói ấm áp của ba Giang làm Lâm Cảnh Tĩnh như trở lại rất nhiều năm trước, khi cô bị Giang Nhị khi dễ đến khóc, cũng là ông chạy đến, đem Giang Nhị giáo huấn đến sưng cả mông.
Chỉ là bây giờ, bọn họ đều đã trưởng thành, thân phận cũng đã khác.
Cô không còn là người ngoài nữa, cô đã là người của Giang gia rồi.
Lâm Cảnh Tĩnh hít mũi một cái, bỏ qua cảm giác ngứa ngáy trong lòng, cúi người ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Cha, mẹ.””
“Ừ, ngoan ngoan.” Giang gia hai người gật đầu một cái.
Nghi lễ tiến hành rất nhanh. Lúc xong, Lâm Cảnh Tĩnh đem một đống bao lì xì lên lầu. Giang lão gia đang ở bệnh viện cũng chạy đến, nắm tay cô dặn dò một hồi, lì xì cô một cái hồng bao thật to mới bùi ngùi quay về dưỡng bệnh.
Mà Lâm Cảnh Tĩnh thầm ước lượng, tựa hồ bao của cô so với Giang Nhị nhiều hơn rất nhiều. Khó trách sắc mặt hắn cứ âm u như thế!
Kế tiếp chính là theo cha mẹ mời rượu khách khứa.
Giày vò cả đêm thì hôn lễ cũng kết thúc. Mà Lâm Cảnh Tĩnh hiện giờ cũng nằm trên giường không nhúc nhích.
Sau đó cửa bị đẩy ra, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô.
Đồng thời còn có một cỗ hơi thở xa lạ.
Lâm Cảnh Tĩnh lập tức từ trên giường bò dậy, cũng tỉnh cả ngủ, đi xem Giang Nhị. Đêm nay là đêm động phòng của cô với Giang Nhị. Cô hơi nhíu mày, nhưng nghĩ đến bản hiệp nghị thì lại yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng khi thấy Giang Nhị đến gần, lòng Lâm Cảnh Tĩnh lại treo lơ lửng. Giang Nhị tên khốn khiếp này, vẫn là nên cẩn thận hơn mới tốt.
Lâm Cảnh Tĩnh khẩn trương nhìn Giang Nhị. Giang Nhị nhìn thoáng qua cô một cái, kéo kéo y phục, nằm lên giường thỏa mãn thở dài một cái.
Hắn tựa hồ uống hơi nhiều, cũng có chút say.
Lâm Cảnh Tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, đang muốn đi đến ghế salon thì âm thanh Giang Nhị ở phía sau lưng khan khan vang lên.
“Em vẫn còn mè nheo cái gì, đi tắm đi rồi đến tôi.”
‘’Ừm.’’
Giang Nhị nói xong thì nhắm mắt lại. Lâm Cảnh Tĩnh nhìn một lát, âm thầm thở phào một hơi, rồi đi đến phòng tắm.
Say thật sao? Cũng tốt, say thì sẽ không làm chuyện xấu. Lâm Cảnh Tĩnh đắc ý trong lòng cười to ba tiếng.
Bất quá, rất nhanh, cô không cười được nữa.
Lúc Lâm Cảnh Tĩnh tắm rửa xong thì phát hiện ra một vấn đề. Vì sao trong phòng tắm chỉ có quần lót chữ T thôi vậy? T T Đều do cô, đi tắm cũng quên mang đồ lót vào.
Hiện tại lòng Lâm Cảnh Tĩnh vô cùng lúng túng. Như vậy mặc với không mặc có gì khác nhau đâu?
Được rồi, vẫn là nên mặc đi. Lâm Cảnh Tĩnh tự an ủi mình, vừa mặc quần lót chữ T vào thì lập tức trùm áo khoác lông thật dày lên.
Lúc ra đến cửa, Lâm Cảnh Tĩnh thấy Giang Nhị hô hấp đều đặn, tựa hồ đã ngủ thiếp đi.
Đúng là! Lâm Cảnh Tĩnh vừa ra, Giang Nhị liền tỉnh lại. Hắn nhìn thấy nàng khoác áo choàng tắm kín bưng, tựa hồ cười cười:”Em ngủ trước đi. Tôi đi tắm.’’
Khẩu khí ôn nhu như thế, tựa hồ muốn bắt đầu một sống chung hòa bình.
Lâm Cảnh Tĩnh thở ra một hơi. Cô thật sự rất mệt mỏi, tuy rất muốn bảo trì thanh tỉnh, nhưng đôi mắt cứ híp lại, đầu của cô gối trên chiếc giường mềm mại, chẳng bao lâu đã ngủ mất.
Giang Nhị dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa. Lúc đi ra lại phát hiện cô dâu nơm nớp lo sợ của hắn đã ngủ từ lúc nào.
Ngủ say như vậy, cũng không sợ nửa đêm có một con sói đem cô ăn sạch sành sanh sao?
Giang Nhị ngồi bên giường nhìn Lâm Cảnh Tĩnh một chốc lát, khẽ nhếch môi. Nếu như đổi lại là người khác thì có thể sẽ bỏ qua đêm động phòng hoa chúc này vì khi nhìn thấy vợ mình mệt mỏi như vậy, hơn phân nửa đều sẽ thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng mà Giang Nhị hắn là ai chứ?
Trước mặt hắn bây giờ chính là cô gái hắn yêu thầm nhiều năm đấy!
Khóe miệng Giang Nhị giương cao vui vẻ, cười tà một tiếng bò lên giường.
Lâm Cảnh Tĩnh vì quá mệt mỏi nên ngủ rất say, lại còn ngáy o o. Nhưng trong mộng lại cứ thấy như có người đang phiền nhiễu cô.
Có một người hôn cô, từ phía sau lưng rải rác hôn đến cổ, còn mút nhè nhẹ, cuối cùng trượt một đường, lướt qua đôi gò bồng đảo đầy đặn tiến thẳng đến nơi u cốc đó.
Mà ngay lúc đó, Lâm Cảnh Tĩnh cũng bị trêu ghẹo đến tỉnh lại.
Cô phát hiện hiện giờ hai chân mình đang vắt vẻo trên vai Giang Nhị, còn Giang Nhị thì đang cúi xuống giữa chân cô xem cái gì đó.
Hạ thân truyền đến cảm giác lành lạnh đồng thời cũng đánh cho chút buồn ngủ còn sót lại của Lâm Cảnh Tĩnh biến mất. Cô thiếu chút nữa thét chói tai, mà Giang Nhị lại rất nhanh nhẹn bưng kín miệng cô lại.
“Tiểu Tĩnh, tôi khuyên em nên giữ lại chút khí lực. Lát nữa hãy kêu!’’
Khốn khiếp! Hắn bội ước!
Lâm Cảnh Tĩnh dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Giang Nhị. Mà hắn cũng không có phải ứng gì, chỉ chăm chăm nhìn vào nơi thần bí của Lâm Cảnh Tĩnh. Ngón tay thon dài hết xoa rồi lại khảy khảy hai cánh hoa hé mở, rồi lại sờ sờ một chút, cuối cùng cười cười: ‘’Thì ra là… màu hồng phấn à! Xem ra có chút…’’
Lâm Cảnh Tĩnh biết rõ Giang Nhị đang nói cái gì, mặt vì mắc cỡ mà đỏ bừng. Lâm Cảnh Tĩnh từ nhỏ đã phát hiện nơi tư mật của cô cùng những người phụ nữ khác có chút khác biệt.
Chỗ đó của cô không có lông mao, hơn nữa của người khác có chút đen, còn của cô thì lại trắng mịn non mềm.
Cho đến nay Lâm Cảnh Tĩnh cũng chưa nói với ai vì xấu hổ, còn có chút tự ti.
Dù sao đây cũng là khác người.
Phát hiện ra ánh mắt “khinh bỉ’’ của Giang Nhị, Lâm Cảnh Tĩnh quay đầu đi, nước mắt lăn ra.
Mà ngay lúc này, Lâm Cảnh Tĩnh phát hiện cánh tay che miệng mình đã dời đi, hai chân cũng được để xuống. Giang Nhị nhích lại gần, thấy nước mắt của cô thì lè lưỡi nhè nhẹ liếm sạch hết.
“Tiểu Tĩnh ngốc, không cần khóc. Tôi rất thích.’’
Thật sự là một tên vô sỉ! Nhưng mà tên vô sỉ này lại thành công khiến Lâm Cảnh Tĩnh ngưng khóc.
Bởi vì kinh ngạc, miệng Lâm Cảnh Tĩnh khẽ mở ra, vừa vặn thuận lợi cho đầu lưỡi của Giang Nhị chui vào. Lúc lưỡi Giang Nhị quấn quýt vờn quang miệng cô, Lâm Cảnh Tĩnh mới chợt cuống quýt giãy giụa.
Nhưng Giang Nhị nào cho cô cơ hội. Hắn nâng ót Lâm Cảnh Tĩnh, như một đứa trẻ muốn ăn kẹo đường, vờn chiếc lưỡi khắp nơi, nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nữ nhân trong lòng mình.
Đáng thương cho Lâm Cảnh Tĩnh còn chưa được trải nghiệm nụ hôn đầu ngọt ngào, đã trực tiếp bị ép tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng tiêu chuẩn.
Tay Giang Nhị cũng không rảnh rỗi, cách một lớp áo cười nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực sữa của Lâm Cảnh Tĩnh, lực đạo lúc nặng lúc nhẹ vô cùng thuần thục.
Bạch Phỉ Phỉ rốt cuộc nhịn không được đỏ mặt nói: “E hèm, chúng ta đã đến rồi.”
Cô làm phù dâu cũng không dễ dàng gì.
Son bóng của Lâm Cảnh Tĩnh bị ăn sạch, khóc không ra nước mắt, đành vào phòng tân trang lại. Bạch Phỉ Phỉ vừa đóng cửa phòng lại thì tay đã bị níu: “”Tiểu Phỉ, cậu nói xem Giang Nhị hắn là không muốn cưới tớ có đúng không?”
Bạch Phỉ Phỉ thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai Lâm Cảnh Tĩnh an ủi: “Nếu tớ nói là hắn muốn cưới cậu, thì cậu tin tớ sao?’’
“…”
Mẹ nó!
Đến Tiểu Phỉ cũng trêu chọc cô!
Lâm Cảnh Tĩnh cảm giác như mình bị một khối đá lớn nện vào mặt. Cô làm sao có thể ngu xuẩn đến vậy? Tên Giang Nhị này từ nhỏ đã âm hiểm xảo trá còn hèn hạ phúc hắc, đúng là não cô bị úng mới tin lời hắn mà!
Nói cái gì mà tôi cũng không muốn cưới cô!
Không muốn mà lại làm những hành động như vậy sao?
Huhu, Lâm Cảnh Tĩnh cảm thấy tiền đồ mình lại càng thêm mong manh. Hiện giờ cô còn có xúc động muốn xác váy cưới đào hôn.
Bất quá, nghĩ còn chưa làm thì Giang Nhị đứng ở cửa thấy cô dâu lâu quá chưa ra đã bực mình đi tới.
Bàn tay vung lên đem tiểu tân nương trực tiếp ôm vào phòng. Bộ dáng thổ phỉ này đã sớm làm cho tân khách cất tiếng cười to. Mà Lâm Cảnh Tĩnh mặt mỏng, không chịu nổi loại áp lực này, liền đem mặt úp vào ngực chú rể, làm cho hắn hết sức đắc ý.
‘’Mọi người cứ tự nhiên ăn uống. Tiểu Tĩnh da mặt mỏng, đã khiến mọi người chê cười rồi.”
Giang gia cùng Lâm gia ở Thanh Thành cũng là những nhân vật có mặt mũi, đương nhiên khách đến dự đám cưới cũng chẳng tầm thường. Nhưng khi nghe được lời nói vô sỉ của Giang Nhị thì cả hội trường vẫn không chống đỡ được bật cười.
Giang Nhị ôm Lâm Cảnh Tĩnh một đường đi vào phòng. Cha mẹ Giang gia đã sớm chờ ở đây. Phỏng chừng Giang Nhị khi trở lại cũng không ở lại Thanh Thành lâu nên không hề có sự chuẩn bị. Mà sau khi Giang Nhị xác định kết hôn thì hai người chỉ kịp chuẩn bị một căn hộ nhỏ, nhưng bây giờ vẫn chưa trang hoàng xong. Cho nên phòng cưới của Giang Nhị và Lâm Cảnh Tĩnh tạm thời sẽ là phòng ngủ của Giang Nhị ở Giang gia.
Lúc Giang Nhị đặt Lâm Cảnh Tĩnh ngồi xuống thì mặt cô đã đỏ như trái cà chua chin. May mà cha mẹ Giang Nhị từ nhỏ đã xem Lâm Cảnh Tĩnh lớn lên, luôn coi Lâm Cảnh Tĩnh là con dâu, cũng rất yêu thương cô. Về sau xảy ra chuyện của Giang Đại , hai người còn hết sức tiếc nuối, không nghĩ đến đứa con trai thứ của họ cũng không phải thổ phỉ bình thường, trực tiếp đem được cô dâu về nhà.
Giang phu nhân đi lên, cầm tay Lâm Cảnh Tĩnh, đôi mắt hơi hồng: “Tĩnh Tĩnh ngoan.”
Bởi vì kích động, Giang phu nhân mới nói được một câu liền nghẹn ngào. Mà Giang gia cũng đi đến, nhìn Lâm Cảnh Tĩnh một cái, khẽ gật đầu: “Tĩnh Tĩnh, về sau nếu Giang Nhị có khi dễ con, cứ việc nói cho chúng ta biết.’’
Lời nói ấm áp của ba Giang làm Lâm Cảnh Tĩnh như trở lại rất nhiều năm trước, khi cô bị Giang Nhị khi dễ đến khóc, cũng là ông chạy đến, đem Giang Nhị giáo huấn đến sưng cả mông.
Chỉ là bây giờ, bọn họ đều đã trưởng thành, thân phận cũng đã khác.
Cô không còn là người ngoài nữa, cô đã là người của Giang gia rồi.
Lâm Cảnh Tĩnh hít mũi một cái, bỏ qua cảm giác ngứa ngáy trong lòng, cúi người ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Cha, mẹ.””
“Ừ, ngoan ngoan.” Giang gia hai người gật đầu một cái.
Nghi lễ tiến hành rất nhanh. Lúc xong, Lâm Cảnh Tĩnh đem một đống bao lì xì lên lầu. Giang lão gia đang ở bệnh viện cũng chạy đến, nắm tay cô dặn dò một hồi, lì xì cô một cái hồng bao thật to mới bùi ngùi quay về dưỡng bệnh.
Mà Lâm Cảnh Tĩnh thầm ước lượng, tựa hồ bao của cô so với Giang Nhị nhiều hơn rất nhiều. Khó trách sắc mặt hắn cứ âm u như thế!
Kế tiếp chính là theo cha mẹ mời rượu khách khứa.
Giày vò cả đêm thì hôn lễ cũng kết thúc. Mà Lâm Cảnh Tĩnh hiện giờ cũng nằm trên giường không nhúc nhích.
Sau đó cửa bị đẩy ra, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô.
Đồng thời còn có một cỗ hơi thở xa lạ.
Lâm Cảnh Tĩnh lập tức từ trên giường bò dậy, cũng tỉnh cả ngủ, đi xem Giang Nhị. Đêm nay là đêm động phòng của cô với Giang Nhị. Cô hơi nhíu mày, nhưng nghĩ đến bản hiệp nghị thì lại yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng khi thấy Giang Nhị đến gần, lòng Lâm Cảnh Tĩnh lại treo lơ lửng. Giang Nhị tên khốn khiếp này, vẫn là nên cẩn thận hơn mới tốt.
Lâm Cảnh Tĩnh khẩn trương nhìn Giang Nhị. Giang Nhị nhìn thoáng qua cô một cái, kéo kéo y phục, nằm lên giường thỏa mãn thở dài một cái.
Hắn tựa hồ uống hơi nhiều, cũng có chút say.
Lâm Cảnh Tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, đang muốn đi đến ghế salon thì âm thanh Giang Nhị ở phía sau lưng khan khan vang lên.
“Em vẫn còn mè nheo cái gì, đi tắm đi rồi đến tôi.”
‘’Ừm.’’
Giang Nhị nói xong thì nhắm mắt lại. Lâm Cảnh Tĩnh nhìn một lát, âm thầm thở phào một hơi, rồi đi đến phòng tắm.
Say thật sao? Cũng tốt, say thì sẽ không làm chuyện xấu. Lâm Cảnh Tĩnh đắc ý trong lòng cười to ba tiếng.
Bất quá, rất nhanh, cô không cười được nữa.
Lúc Lâm Cảnh Tĩnh tắm rửa xong thì phát hiện ra một vấn đề. Vì sao trong phòng tắm chỉ có quần lót chữ T thôi vậy? T T Đều do cô, đi tắm cũng quên mang đồ lót vào.
Hiện tại lòng Lâm Cảnh Tĩnh vô cùng lúng túng. Như vậy mặc với không mặc có gì khác nhau đâu?
Được rồi, vẫn là nên mặc đi. Lâm Cảnh Tĩnh tự an ủi mình, vừa mặc quần lót chữ T vào thì lập tức trùm áo khoác lông thật dày lên.
Lúc ra đến cửa, Lâm Cảnh Tĩnh thấy Giang Nhị hô hấp đều đặn, tựa hồ đã ngủ thiếp đi.
Đúng là! Lâm Cảnh Tĩnh vừa ra, Giang Nhị liền tỉnh lại. Hắn nhìn thấy nàng khoác áo choàng tắm kín bưng, tựa hồ cười cười:”Em ngủ trước đi. Tôi đi tắm.’’
Khẩu khí ôn nhu như thế, tựa hồ muốn bắt đầu một sống chung hòa bình.
Lâm Cảnh Tĩnh thở ra một hơi. Cô thật sự rất mệt mỏi, tuy rất muốn bảo trì thanh tỉnh, nhưng đôi mắt cứ híp lại, đầu của cô gối trên chiếc giường mềm mại, chẳng bao lâu đã ngủ mất.
Giang Nhị dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa. Lúc đi ra lại phát hiện cô dâu nơm nớp lo sợ của hắn đã ngủ từ lúc nào.
Ngủ say như vậy, cũng không sợ nửa đêm có một con sói đem cô ăn sạch sành sanh sao?
Giang Nhị ngồi bên giường nhìn Lâm Cảnh Tĩnh một chốc lát, khẽ nhếch môi. Nếu như đổi lại là người khác thì có thể sẽ bỏ qua đêm động phòng hoa chúc này vì khi nhìn thấy vợ mình mệt mỏi như vậy, hơn phân nửa đều sẽ thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng mà Giang Nhị hắn là ai chứ?
Trước mặt hắn bây giờ chính là cô gái hắn yêu thầm nhiều năm đấy!
Khóe miệng Giang Nhị giương cao vui vẻ, cười tà một tiếng bò lên giường.
Lâm Cảnh Tĩnh vì quá mệt mỏi nên ngủ rất say, lại còn ngáy o o. Nhưng trong mộng lại cứ thấy như có người đang phiền nhiễu cô.
Có một người hôn cô, từ phía sau lưng rải rác hôn đến cổ, còn mút nhè nhẹ, cuối cùng trượt một đường, lướt qua đôi gò bồng đảo đầy đặn tiến thẳng đến nơi u cốc đó.
Mà ngay lúc đó, Lâm Cảnh Tĩnh cũng bị trêu ghẹo đến tỉnh lại.
Cô phát hiện hiện giờ hai chân mình đang vắt vẻo trên vai Giang Nhị, còn Giang Nhị thì đang cúi xuống giữa chân cô xem cái gì đó.
Hạ thân truyền đến cảm giác lành lạnh đồng thời cũng đánh cho chút buồn ngủ còn sót lại của Lâm Cảnh Tĩnh biến mất. Cô thiếu chút nữa thét chói tai, mà Giang Nhị lại rất nhanh nhẹn bưng kín miệng cô lại.
“Tiểu Tĩnh, tôi khuyên em nên giữ lại chút khí lực. Lát nữa hãy kêu!’’
Khốn khiếp! Hắn bội ước!
Lâm Cảnh Tĩnh dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Giang Nhị. Mà hắn cũng không có phải ứng gì, chỉ chăm chăm nhìn vào nơi thần bí của Lâm Cảnh Tĩnh. Ngón tay thon dài hết xoa rồi lại khảy khảy hai cánh hoa hé mở, rồi lại sờ sờ một chút, cuối cùng cười cười: ‘’Thì ra là… màu hồng phấn à! Xem ra có chút…’’
Lâm Cảnh Tĩnh biết rõ Giang Nhị đang nói cái gì, mặt vì mắc cỡ mà đỏ bừng. Lâm Cảnh Tĩnh từ nhỏ đã phát hiện nơi tư mật của cô cùng những người phụ nữ khác có chút khác biệt.
Chỗ đó của cô không có lông mao, hơn nữa của người khác có chút đen, còn của cô thì lại trắng mịn non mềm.
Cho đến nay Lâm Cảnh Tĩnh cũng chưa nói với ai vì xấu hổ, còn có chút tự ti.
Dù sao đây cũng là khác người.
Phát hiện ra ánh mắt “khinh bỉ’’ của Giang Nhị, Lâm Cảnh Tĩnh quay đầu đi, nước mắt lăn ra.
Mà ngay lúc này, Lâm Cảnh Tĩnh phát hiện cánh tay che miệng mình đã dời đi, hai chân cũng được để xuống. Giang Nhị nhích lại gần, thấy nước mắt của cô thì lè lưỡi nhè nhẹ liếm sạch hết.
“Tiểu Tĩnh ngốc, không cần khóc. Tôi rất thích.’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.