Chương 40: Ấm Lạnh Tự Biết
Dearfairy
02/06/2024
Diệp Thanh Huyền hoãn lịch trình buổi chiều để cùng cô trở về nhà mẹ đẻ, nói về hai vị này, theo phép lịch sự hắn hẳn là nên gọi một tiếng ông ngoại bà ngoại, mà khi đối mặt với mẹ Tạ ra mở cửa, Thanh Huyền sắc mặt không thay đổi mà kêu bác gái, lời còn chưa dứt liền bị Uyển Nghi tàn nhẫn vỗ một cái vào mông.
Mẹ Tạ ngơ ngác mà nhìn Diệp Thanh Huyền, một bên hỏi con gái: “Vị này chính là?”
Cha Tạ mẹ Tạ không đến lễ tang của Diệp Thiên Lan, đây là lần đầu tiên hai bên gặp mặt.
Uyển Nghi rất là xấu hổ mà cười, thành thật mà đáp: “Con trai Thiên Lan, Thanh Huyền.”
Không dám nói là cháu ngoại của hai vị, sợ bị đánh.
Diệp Thanh Huyền nhàn nhạt mà lại kêu “Bác gái”, làm Uyển Nghi tức giận đến mức muốn nhéo mạnh lỗ tai hắn mắng to nhãi ranh.
Mẹ Tạ kéo cửa ra, đem đôi dép lê mà chồng bà chưa mang đưa cho Diệp Thanh Huyền, không nóng không lạnh mà nói: “Đi vào trước đi.”
Hai người ở lối vào thay giày xong mới đi vào phòng khách, nhìn khắp xung quanh không thấy một ai, hỏi: “Ba của con đâu đâu? Hôm nay Chu Thiên cũng không có đi học đi.”
Sau khi Tạ Uyển Nghi kết hôn, Diệp Thiên Lan đã tặng cô một căn nhà làm sính lễ, hai vợ chồng không muốn dọn đi, như cũ ở tại trong nhà hai phòng một sảnh dành cho công nhân viên chức trường trung học phụ thuộc, một căn nhà cũ rộng hơn 80 mét vuông, bố cục bài trí liếc mắt một cái là có thể thấy rõ.
Mẹ Tạ ở bên máy lọc nước rót nước, trả lời cô: “Đi ra ngoài mua đồ ăn.”
Uyển Nghi là đột nhiên quyết định muốn trở về, nghe vậy nói: “Phiền toái như vậy làm cái gì, tùy tiện ăn chút không phải là được rồi sao.”
Mẹ Tạ rót hai cốc nước, đưa chiếc cốc sứ trắng có hình mèo máy cho cô, cái ly dùng một lần đưa đến trước mặt Diệp Thanh Huyền, giống như không nghe thấy cô nói gì, cầm di động trên bàn trà đi một bên gọi điện thoại, Uyển Nghi nghe ra được, tám phần là gọi cho ba cô, trong nhà có khách tới, kêu ông ấy mua nhiều rau chút.
Uyển Nghi nhấp một ngụm nước ấm, nhân lúc mẹ Tạ gọi điện thoại tiến đến bên tai Thanh Huyền, hạ giọng ngầm có ý cảnh cáo: “Đợi lát nữa ba của chị trở lại, phải kêu là ông ngoại bà ngoại.”
Ngẫm lại cảm thấy không đủ uy nghiêm, lại bỏ thêm câu: “Ông ấy là giáo viên, ghét nhất người không tôn trọng trưởng bối.”
Ở trước mặt cô hỗn một chút thì không sao, còn dám tới trước mặt ba mẹ cô lỗ mãng, là ngứa đòn.
Ánh mắt Diệp Thanh Huyền dừng ở trên mèo máy ngây thơ chất phác kia, chớp chớp mắt nghi hoặc hỏi: “Chị vừa rồi nói cái gì?”
“……”
Uyển Nghi thở sâu, muốn đem người quăng ra ngoài.
Vốn dĩ là ham cái tài xế miễn phí, hiện giờ là hối hận vì đã để hắn đi theo.
Nghĩ đến đây, cô tức giận mà nói: “Đề nghị học lái xe.”
Hai người song song ngồi ở trên sô pha, hắn nhướng mí mắt nhìn cô: “Chị muốn học lái xe?”
“Ừm.”
Khi đọc qua ngại phí báo danh quá cao không đi thi, hơn ba mươi tuổi còn chưa biết lái xe, muốn mua xe khoe giàu cũng không được.
Diệp Thanh Huyền gật đầu một cái: “Đã biết.”
“……”
Cho nên hắn thật sự đề cử tên của một trường dạy lái xe.
Mẹ Tạ ngơ ngác mà nhìn Diệp Thanh Huyền, một bên hỏi con gái: “Vị này chính là?”
Cha Tạ mẹ Tạ không đến lễ tang của Diệp Thiên Lan, đây là lần đầu tiên hai bên gặp mặt.
Uyển Nghi rất là xấu hổ mà cười, thành thật mà đáp: “Con trai Thiên Lan, Thanh Huyền.”
Không dám nói là cháu ngoại của hai vị, sợ bị đánh.
Diệp Thanh Huyền nhàn nhạt mà lại kêu “Bác gái”, làm Uyển Nghi tức giận đến mức muốn nhéo mạnh lỗ tai hắn mắng to nhãi ranh.
Mẹ Tạ kéo cửa ra, đem đôi dép lê mà chồng bà chưa mang đưa cho Diệp Thanh Huyền, không nóng không lạnh mà nói: “Đi vào trước đi.”
Hai người ở lối vào thay giày xong mới đi vào phòng khách, nhìn khắp xung quanh không thấy một ai, hỏi: “Ba của con đâu đâu? Hôm nay Chu Thiên cũng không có đi học đi.”
Sau khi Tạ Uyển Nghi kết hôn, Diệp Thiên Lan đã tặng cô một căn nhà làm sính lễ, hai vợ chồng không muốn dọn đi, như cũ ở tại trong nhà hai phòng một sảnh dành cho công nhân viên chức trường trung học phụ thuộc, một căn nhà cũ rộng hơn 80 mét vuông, bố cục bài trí liếc mắt một cái là có thể thấy rõ.
Mẹ Tạ ở bên máy lọc nước rót nước, trả lời cô: “Đi ra ngoài mua đồ ăn.”
Uyển Nghi là đột nhiên quyết định muốn trở về, nghe vậy nói: “Phiền toái như vậy làm cái gì, tùy tiện ăn chút không phải là được rồi sao.”
Mẹ Tạ rót hai cốc nước, đưa chiếc cốc sứ trắng có hình mèo máy cho cô, cái ly dùng một lần đưa đến trước mặt Diệp Thanh Huyền, giống như không nghe thấy cô nói gì, cầm di động trên bàn trà đi một bên gọi điện thoại, Uyển Nghi nghe ra được, tám phần là gọi cho ba cô, trong nhà có khách tới, kêu ông ấy mua nhiều rau chút.
Uyển Nghi nhấp một ngụm nước ấm, nhân lúc mẹ Tạ gọi điện thoại tiến đến bên tai Thanh Huyền, hạ giọng ngầm có ý cảnh cáo: “Đợi lát nữa ba của chị trở lại, phải kêu là ông ngoại bà ngoại.”
Ngẫm lại cảm thấy không đủ uy nghiêm, lại bỏ thêm câu: “Ông ấy là giáo viên, ghét nhất người không tôn trọng trưởng bối.”
Ở trước mặt cô hỗn một chút thì không sao, còn dám tới trước mặt ba mẹ cô lỗ mãng, là ngứa đòn.
Ánh mắt Diệp Thanh Huyền dừng ở trên mèo máy ngây thơ chất phác kia, chớp chớp mắt nghi hoặc hỏi: “Chị vừa rồi nói cái gì?”
“……”
Uyển Nghi thở sâu, muốn đem người quăng ra ngoài.
Vốn dĩ là ham cái tài xế miễn phí, hiện giờ là hối hận vì đã để hắn đi theo.
Nghĩ đến đây, cô tức giận mà nói: “Đề nghị học lái xe.”
Hai người song song ngồi ở trên sô pha, hắn nhướng mí mắt nhìn cô: “Chị muốn học lái xe?”
“Ừm.”
Khi đọc qua ngại phí báo danh quá cao không đi thi, hơn ba mươi tuổi còn chưa biết lái xe, muốn mua xe khoe giàu cũng không được.
Diệp Thanh Huyền gật đầu một cái: “Đã biết.”
“……”
Cho nên hắn thật sự đề cử tên của một trường dạy lái xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.