Chương 39:
Dearfairy
02/06/2024
Hắn tùy ý mở miệng, căn bản không suy nghĩ lời nói của chính mình nói có bao nhiêu ái muội khiến người ta mơ màng, Phương Bình Dương dừng một chút, chậm rãi trả lời: “Như vậy a.”
“Một thời gian sau trường học sẽ tổ chức kỷ niệm 70 năm ngày thành lập trường, các cậu có chút thời gian thì về xem một chút.”
Bước chân hắn tạm dừng, cân nhắc một lúc rồi hỏi: “Khi nào?”
“Ngày 22 tháng sau.”
“Đã biết, cảm ơn giáo sư.”
“Khách khí cái gì, mấy giáo sư ở khoa khác cũng tới, muốn đi chào hỏi một cái hay không.”
Khó được có được sinh viên nào còn làm đúng với chuyên ngành đào tạo chính quy hơn nữa thành tích không tầm thường, sinh viên như vậy làm gì có giáo sư nào không thích đâu.
Chào hỏi tiếp đón không thiếu được ăn một bữa cơm xã giao, so với điều đó Thanh Huyền càng để ý người trong nhà có rời giường ăn bữa sáng không, hắn dịu dàng nói lời cự tuyệt: “Có hẹn với khách hàng, lần sau đi.”
“Quên đi, kỷ niệm ngày thành lập trường cố gắng trở về nhìn xem.”
Phương Bình Dương lấy ra tấm danh thiếp cho hắn: “Đây là số điện thoại của tôi, đến lúc đó có thể liên hệ, giáo sư mời các cậu ăn cơm.”
“Ừm.”
……
Diệp Thanh Huyền về đến nhà, Uyển Nghi đang ăn cơm trưa, tận tình hưởng thụ cuộc sống của phu nhân nhà giàu trên bàn đầy sơn hào hải vị, khi cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, biểu tình của cô còn hơi ngốc, căn bản không lường trước được Diệp Thanh Huyền sẽ trở về lúc này.
Cô buông công cụ lột cua ra, ngữ khí rất là chột dạ: “Ăn không……”
Hắn ở lối vào đổi giày, sắc mặt nhạt nhẽo mà nói: “Không ăn.”
“Ăn thử một miếng?”
“Ừm.”
Uyển Nghi rời khỏi bàn đi vào phòng bếp cầm chén đũa, còn chủ động bới cho hắn chén cơm, Diệp Thanh Huyền rửa tay xong trở về kéo ghế dựa ngồi xuống, rũ mắt nhìn một chén lớn cơm mười phần đầy ắp trước mặt, liếc mắt nhìn cô một cái nhẹ câu môi: “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí……”
Trời xanh chứng giám, cô chính là tâm huyết dâng trào mới phô trương lãng phí một xíu, tuyệt đối không phải là mẹ kế xấu xa cố ý ăn bữa tiệc lớn sau lưng con trai của mình.
Uyển Nghi dùng đũa tùy tiện gắp đồ ăn đặt vào trong chén của hắn, miệng tươi cười hiền từ dễ gần: “Tất cả đều là đồ tốt, ăn nhiều một chút.”
Diệp Thanh Huyền mắt nhìn hải sâm trong chén, nhấc lên mí mắt cười như không cười đánh giá cô, cử động đũa đưa lên miệng nhai kỹ nuốt chậm mà ăn hết, rồi sau đó lễ phép mà dùng đũa gắp bào ngư cho cô, ngữ khí thường thường mà nói: “Chị ơi chị cũng ăn nhiều một chút, lấy hình bổ hình.”
Lần đầu nghe hắn kêu mình là chị ơi, Uyển Nghi vui sướng mà đồng ý, nhìn về bào ngư phía trong chén đang muốn động đũa, bừng tỉnh phát giác hình dạng bào ngư này có điểm quen mắt.
Lấy hình bổ hình……
Uyển Nghi ngước mắt nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn.
Đứa con trai này hẳn là không có hỗn đến mức đùa giỡn với mẹ kế kiểu như vậy đi……
Diệp Thanh Huyền bình tĩnh thản nhiên mà ăn cơm không nhìn cô, tùy ý mà nhắc tới: “Vừa rồi ở triển lãm nhiếp ảnh gặp phải giáo sư Phương, hỏi tôi rằng tháng sau kỷ niệm ngày thành lập trường có trở về hay không.”
Uyển Nghi là tam vượt thi được vào Học viện điện ảnh, Phương Bình Dương là đạo sư của cô giai đoạn nghiên cứu sinh, nói như vậy, trước khi cô trở thành mẹ kế của Diệp Thanh Huyền, trước tiên vẫn là sư tỷ của hắn.
Này, quả nhiên đảm đương nổi một câu “Chị ơi” của hắn.
Uyển Nghi khảy cơm trong chén, trầm tư vài giây rồi cười đáp: “Đến lúc đó rồi nói sau, có thời gian liền trở về.”
Rồi sau đó ngẩng mặt nhìn hắn ôn nhu dò hỏi: “Buổi chiều có việc bận sao?”
Diệp Thanh Huyền không trả lời ngay, giống như cô suy xét kĩ rồi mới đáp: “Không có.”
Cô tươi cười càng thêm rạng rỡ: “Vậy cùng chị ra khỏi nhà một chuyến đi.”
Hắn rũ mắt khóe miệng giật giật, một tay gắp đồ ăn tùy ý mà trả lời: “Ừm, đi nơi nào?”
“Nhà chị.”
Hắn sững sờ: “Hửm?”
Uyển Nghi bổ sung nói: “Nhà của cha mẹ chị.”
“Ồ……”
Trên mặt hắn nhìn không ra cảm xúc, một lát sau nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
“Một thời gian sau trường học sẽ tổ chức kỷ niệm 70 năm ngày thành lập trường, các cậu có chút thời gian thì về xem một chút.”
Bước chân hắn tạm dừng, cân nhắc một lúc rồi hỏi: “Khi nào?”
“Ngày 22 tháng sau.”
“Đã biết, cảm ơn giáo sư.”
“Khách khí cái gì, mấy giáo sư ở khoa khác cũng tới, muốn đi chào hỏi một cái hay không.”
Khó được có được sinh viên nào còn làm đúng với chuyên ngành đào tạo chính quy hơn nữa thành tích không tầm thường, sinh viên như vậy làm gì có giáo sư nào không thích đâu.
Chào hỏi tiếp đón không thiếu được ăn một bữa cơm xã giao, so với điều đó Thanh Huyền càng để ý người trong nhà có rời giường ăn bữa sáng không, hắn dịu dàng nói lời cự tuyệt: “Có hẹn với khách hàng, lần sau đi.”
“Quên đi, kỷ niệm ngày thành lập trường cố gắng trở về nhìn xem.”
Phương Bình Dương lấy ra tấm danh thiếp cho hắn: “Đây là số điện thoại của tôi, đến lúc đó có thể liên hệ, giáo sư mời các cậu ăn cơm.”
“Ừm.”
……
Diệp Thanh Huyền về đến nhà, Uyển Nghi đang ăn cơm trưa, tận tình hưởng thụ cuộc sống của phu nhân nhà giàu trên bàn đầy sơn hào hải vị, khi cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, biểu tình của cô còn hơi ngốc, căn bản không lường trước được Diệp Thanh Huyền sẽ trở về lúc này.
Cô buông công cụ lột cua ra, ngữ khí rất là chột dạ: “Ăn không……”
Hắn ở lối vào đổi giày, sắc mặt nhạt nhẽo mà nói: “Không ăn.”
“Ăn thử một miếng?”
“Ừm.”
Uyển Nghi rời khỏi bàn đi vào phòng bếp cầm chén đũa, còn chủ động bới cho hắn chén cơm, Diệp Thanh Huyền rửa tay xong trở về kéo ghế dựa ngồi xuống, rũ mắt nhìn một chén lớn cơm mười phần đầy ắp trước mặt, liếc mắt nhìn cô một cái nhẹ câu môi: “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí……”
Trời xanh chứng giám, cô chính là tâm huyết dâng trào mới phô trương lãng phí một xíu, tuyệt đối không phải là mẹ kế xấu xa cố ý ăn bữa tiệc lớn sau lưng con trai của mình.
Uyển Nghi dùng đũa tùy tiện gắp đồ ăn đặt vào trong chén của hắn, miệng tươi cười hiền từ dễ gần: “Tất cả đều là đồ tốt, ăn nhiều một chút.”
Diệp Thanh Huyền mắt nhìn hải sâm trong chén, nhấc lên mí mắt cười như không cười đánh giá cô, cử động đũa đưa lên miệng nhai kỹ nuốt chậm mà ăn hết, rồi sau đó lễ phép mà dùng đũa gắp bào ngư cho cô, ngữ khí thường thường mà nói: “Chị ơi chị cũng ăn nhiều một chút, lấy hình bổ hình.”
Lần đầu nghe hắn kêu mình là chị ơi, Uyển Nghi vui sướng mà đồng ý, nhìn về bào ngư phía trong chén đang muốn động đũa, bừng tỉnh phát giác hình dạng bào ngư này có điểm quen mắt.
Lấy hình bổ hình……
Uyển Nghi ngước mắt nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn.
Đứa con trai này hẳn là không có hỗn đến mức đùa giỡn với mẹ kế kiểu như vậy đi……
Diệp Thanh Huyền bình tĩnh thản nhiên mà ăn cơm không nhìn cô, tùy ý mà nhắc tới: “Vừa rồi ở triển lãm nhiếp ảnh gặp phải giáo sư Phương, hỏi tôi rằng tháng sau kỷ niệm ngày thành lập trường có trở về hay không.”
Uyển Nghi là tam vượt thi được vào Học viện điện ảnh, Phương Bình Dương là đạo sư của cô giai đoạn nghiên cứu sinh, nói như vậy, trước khi cô trở thành mẹ kế của Diệp Thanh Huyền, trước tiên vẫn là sư tỷ của hắn.
Này, quả nhiên đảm đương nổi một câu “Chị ơi” của hắn.
Uyển Nghi khảy cơm trong chén, trầm tư vài giây rồi cười đáp: “Đến lúc đó rồi nói sau, có thời gian liền trở về.”
Rồi sau đó ngẩng mặt nhìn hắn ôn nhu dò hỏi: “Buổi chiều có việc bận sao?”
Diệp Thanh Huyền không trả lời ngay, giống như cô suy xét kĩ rồi mới đáp: “Không có.”
Cô tươi cười càng thêm rạng rỡ: “Vậy cùng chị ra khỏi nhà một chuyến đi.”
Hắn rũ mắt khóe miệng giật giật, một tay gắp đồ ăn tùy ý mà trả lời: “Ừm, đi nơi nào?”
“Nhà chị.”
Hắn sững sờ: “Hửm?”
Uyển Nghi bổ sung nói: “Nhà của cha mẹ chị.”
“Ồ……”
Trên mặt hắn nhìn không ra cảm xúc, một lát sau nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.