Chương 48:
Dearfairy
02/06/2024
Uyển Nghi áp xuống dạ dày đang quay cuồng tựa hồ như không sao cả mà câu môi: “Được a, qua một thời gian nữa sẽ mời anh ăn cơm.”
“Ừm, qua một thời gian nữa là khi nào?”
Vương Hoành Thanh hỏi, nhấp nhấp hông đâm cô, bàn tay nắm lấy chiếc cằm của cô thưởng thức.
Mặt mày cô lạnh lẽo, vô cùng khẳng định mà đáp: “Rất nhanh.”
Rất nhanh sẽ gặp lại.
Có âm thanh nói chuyện đang tới gần, Vương Hoành Thanh từ trên người cô rời đi, vỗ vỗ một bên gương mặt cô mắt lộ ra khinh miệt: “Ngóng chờ tin lành.”
.....
Vương Hoành Thanh nói xong rời đi, thân người Uyển Nghi dựa vào tường, chờ khi tiếng bước chân của hắn hoàn toàn nghe không thấy nữa mới đỡ tường miễn cưỡng đứng vững chân.
Không phải vì tâm lý, người này để lại cho thân thể này ấn tượng quá sâu sắc, cô tái nhợt trên mặt mồ hôi lạnh tinh mịn, hai chân vô lực mà hướng vào phòng vệ sinh, từ trong túi lấy ra di động gọi điện thoại cho bên ngoài.
“Còn có một người… Ừm… Gặp mặt nói……”
Như thế nào có thể gỡ bỏ Vương Hoành Thanh này xuống đây.
Sửa sang xong trở lại sảnh khách sạn, Diệp Thanh Huyền đưa lưng về phía cô ở cửa sổ sát đất hút thuốc, Uyển Nghi đi qua kêu hắn: “Đi thôi.”
“Là ai?”
“Bạn của ba em.”
Diệp Thanh Huyền nhíu mày, lại nghe cô nói: “Một người râu ria thôi.”
Dưới chân cô sinh gió, giày cao gót dẫm bước trên sàn nhà tạo ra tiếng vang dễ nghe, quanh thân quanh quẩn cái lạnh thấu xương không vơi đi.
Bởi vì phòng đã đặt ở khách sạn vô dụng, về đến nhà vẫn còn sớm, Uyển Nghi đổi dép lê xong hữu khí vô lực mà nói: “Chị hiện tại có chút mệt, liền đi lên nghỉ ngơi trước.”
Nghĩa rộng hàm ý, không cùng hắn xem TV nói chuyện phiếm thúc đẩy tình mẫu tử.
Diệp Thanh Huyền trong lòng có việc cũng không miễn cưỡng: “Ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Sau khi cô vào phòng không lâu, hắn cũng trở về phòng ngủ của mình, sau khi rửa mặt xong không có việc gì để làm, lại lấy ra cuốn album kia xem thêm ảnh chụp mới bên trong, tiểu huyệt đẹp đẽ bí ẩn của người phụ nữ quyến rũ nở rộ ở hắn trước mắt, Diệp Thanh Huyền ở trong đầu phán đoán tư vị mất hồn khi bị nó quấn chặt, một cổ lửa dục tức khắc từ dưới bụng cọ cọ mà nổi lên.
Người phụ nữ này, chỉ một đôi tay cũng có thể làm hắn sinh ra phản ứng sinh lý.
Hắn liếc mắt đưa tình mà nhìn chằm chằm ảnh chụp, tay cởi bỏ đai lưng áo tắm chậm rãi vói vào quần lót phía dưới, đột nhiên từ cách vách truyền đến tiếng động đồ vật bị rớt, lúc đầu còn tưởng là ảo giác của bản thân, ngay sau đó lại liên tục phát ra vài tiếng động, hắn vẻ mặt nghiêm lại ném album lên trên bàn đột nhiên đứng dậy tông cửa xông ra.
Trong phòng ngủ, Uyển Nghi quăng quăng ngã đồ vật xong rồi ngồi quỳ ở trên mặt đất, Diệp Thanh Huyền ở bên ngoài mạnh mẽ mãnh vặn khóa cửa phòng cô, “Tạ Uyển Nghi! Mau mở cửa cho tôi!”
Hắn là con trai của Diệp Thiên Lan, Uyển Nghi theo bản năng mà rống ra tiếng: “Lăn! Đừng tới phiền chị!”
Lời còn chưa dứt, cửa đã bị Diệp Thanh Huyền từ bên ngoài hai chân đá văng, một mảnh cửa sổ pha lê sát đất đối diện nát hơn phân nửa, ban đêm gió lạnh từ lỗ thủng thẳng tiến vào, hắn vòng qua chỗ hỗn độn đầy trên mặt đất đi đến phía sau ôm lấy cô, Uyển Nghi theo bản năng muốn tránh thoát, hắn ôm càng chặt, trầm giọng gầm nhẹ: “Tôi là Diệp Thanh Huyền! Tạ Uyển Nghi chị phát cái gì điên?!”
Cô giống như bị gọi hồn về khỏi *thất tâm phong* (bệnh tâm lý), quay đầu lại khặc khặc cười quái dị, cười xong lại đột nhiên an tĩnh lại, bình tĩnh thản nhiên nói: “Ngày mai chị muốn đi xăm mình.”
Cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Thanh Huyền nhẹ nhàng thở ra theo cô: “Được, tôi đi cùng chị.”
Một đêm này, Uyển Nghi trở về phòng ngủ ở lầu 3 của cô cùng Diệp Thiên Lan, cầm mặt gương xem kỹ vết bớt trên ngực, suy xét ngày mai muốn xăm cái gì mới có thể đem nó che lại, dưới lầu Diệp Thanh Huyền trắng đêm chưa ngủ.
“Ừm, qua một thời gian nữa là khi nào?”
Vương Hoành Thanh hỏi, nhấp nhấp hông đâm cô, bàn tay nắm lấy chiếc cằm của cô thưởng thức.
Mặt mày cô lạnh lẽo, vô cùng khẳng định mà đáp: “Rất nhanh.”
Rất nhanh sẽ gặp lại.
Có âm thanh nói chuyện đang tới gần, Vương Hoành Thanh từ trên người cô rời đi, vỗ vỗ một bên gương mặt cô mắt lộ ra khinh miệt: “Ngóng chờ tin lành.”
.....
Vương Hoành Thanh nói xong rời đi, thân người Uyển Nghi dựa vào tường, chờ khi tiếng bước chân của hắn hoàn toàn nghe không thấy nữa mới đỡ tường miễn cưỡng đứng vững chân.
Không phải vì tâm lý, người này để lại cho thân thể này ấn tượng quá sâu sắc, cô tái nhợt trên mặt mồ hôi lạnh tinh mịn, hai chân vô lực mà hướng vào phòng vệ sinh, từ trong túi lấy ra di động gọi điện thoại cho bên ngoài.
“Còn có một người… Ừm… Gặp mặt nói……”
Như thế nào có thể gỡ bỏ Vương Hoành Thanh này xuống đây.
Sửa sang xong trở lại sảnh khách sạn, Diệp Thanh Huyền đưa lưng về phía cô ở cửa sổ sát đất hút thuốc, Uyển Nghi đi qua kêu hắn: “Đi thôi.”
“Là ai?”
“Bạn của ba em.”
Diệp Thanh Huyền nhíu mày, lại nghe cô nói: “Một người râu ria thôi.”
Dưới chân cô sinh gió, giày cao gót dẫm bước trên sàn nhà tạo ra tiếng vang dễ nghe, quanh thân quanh quẩn cái lạnh thấu xương không vơi đi.
Bởi vì phòng đã đặt ở khách sạn vô dụng, về đến nhà vẫn còn sớm, Uyển Nghi đổi dép lê xong hữu khí vô lực mà nói: “Chị hiện tại có chút mệt, liền đi lên nghỉ ngơi trước.”
Nghĩa rộng hàm ý, không cùng hắn xem TV nói chuyện phiếm thúc đẩy tình mẫu tử.
Diệp Thanh Huyền trong lòng có việc cũng không miễn cưỡng: “Ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Sau khi cô vào phòng không lâu, hắn cũng trở về phòng ngủ của mình, sau khi rửa mặt xong không có việc gì để làm, lại lấy ra cuốn album kia xem thêm ảnh chụp mới bên trong, tiểu huyệt đẹp đẽ bí ẩn của người phụ nữ quyến rũ nở rộ ở hắn trước mắt, Diệp Thanh Huyền ở trong đầu phán đoán tư vị mất hồn khi bị nó quấn chặt, một cổ lửa dục tức khắc từ dưới bụng cọ cọ mà nổi lên.
Người phụ nữ này, chỉ một đôi tay cũng có thể làm hắn sinh ra phản ứng sinh lý.
Hắn liếc mắt đưa tình mà nhìn chằm chằm ảnh chụp, tay cởi bỏ đai lưng áo tắm chậm rãi vói vào quần lót phía dưới, đột nhiên từ cách vách truyền đến tiếng động đồ vật bị rớt, lúc đầu còn tưởng là ảo giác của bản thân, ngay sau đó lại liên tục phát ra vài tiếng động, hắn vẻ mặt nghiêm lại ném album lên trên bàn đột nhiên đứng dậy tông cửa xông ra.
Trong phòng ngủ, Uyển Nghi quăng quăng ngã đồ vật xong rồi ngồi quỳ ở trên mặt đất, Diệp Thanh Huyền ở bên ngoài mạnh mẽ mãnh vặn khóa cửa phòng cô, “Tạ Uyển Nghi! Mau mở cửa cho tôi!”
Hắn là con trai của Diệp Thiên Lan, Uyển Nghi theo bản năng mà rống ra tiếng: “Lăn! Đừng tới phiền chị!”
Lời còn chưa dứt, cửa đã bị Diệp Thanh Huyền từ bên ngoài hai chân đá văng, một mảnh cửa sổ pha lê sát đất đối diện nát hơn phân nửa, ban đêm gió lạnh từ lỗ thủng thẳng tiến vào, hắn vòng qua chỗ hỗn độn đầy trên mặt đất đi đến phía sau ôm lấy cô, Uyển Nghi theo bản năng muốn tránh thoát, hắn ôm càng chặt, trầm giọng gầm nhẹ: “Tôi là Diệp Thanh Huyền! Tạ Uyển Nghi chị phát cái gì điên?!”
Cô giống như bị gọi hồn về khỏi *thất tâm phong* (bệnh tâm lý), quay đầu lại khặc khặc cười quái dị, cười xong lại đột nhiên an tĩnh lại, bình tĩnh thản nhiên nói: “Ngày mai chị muốn đi xăm mình.”
Cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Thanh Huyền nhẹ nhàng thở ra theo cô: “Được, tôi đi cùng chị.”
Một đêm này, Uyển Nghi trở về phòng ngủ ở lầu 3 của cô cùng Diệp Thiên Lan, cầm mặt gương xem kỹ vết bớt trên ngực, suy xét ngày mai muốn xăm cái gì mới có thể đem nó che lại, dưới lầu Diệp Thanh Huyền trắng đêm chưa ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.