Chương 47: Xăm Mình ( Ba Bức Tranh Chụp Hình )
Dearfairy
02/06/2024
Trên bàn ăn Diệp Thanh Huyền không ngừng gắp đồ ăn cho cô, khi Uyển Nghi buông chiếc đũa đứng dậy cả người lảo đảo một chút, may mắn bị hắn bên cạnh kịp thời đỡ lấy, cô khoát tay: “Không có việc gì. Bụng ăn no căng.”
Cũng may có áo khoác che đậy, nếu không với chiếc bụng này Uyển Nghi trăm triệu lần cũng không dám bước ra khỏi cánh cửa này.
Phòng được đặt trước trên lầu trở nên vô dụng, Uyển Nghi ôm hận đi vào thang máy để đi xuống, Diệp Thanh Huyền thấy cô sắc mặt không vui, biết rõ cố hỏi:
“Thân thể không thoải mái sao?”
Thang máy có những người khác, cô ngay thẳng duyên dáng yêu kiều, nhẹ giọng đáp “Ừm”.
Thiếu thao không phải cũng là bệnh sao.
Uyển Nghi đi ra thang máy, còn đang hồi tưởng gậy mát xa lần trước dùng xong có phải đã quên sạc điện hay không, đột nhiên một thanh âm đem cô gọi lại, giống như một tia sét đánh giữa trời quang, dọa đến cô tức thì dừng lại bước chân.
Uyển Nghi không muốn dừng lại, đối phương thậm chí không kêu tên cô chỉ kêu một tiếng “Bà Diệp”, nhưng cô chính là chân tay bất động, cứng đờ mà xoay người tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh, đối phương hướng về cô bước đi tới.
Diệp Thanh Huyền nhíu mày: “Chị quen sao?”
Người tới một thân tây trang trông như 40 tuổi, vóc dáng trung bình hình thể thiên về gầy, nhưng đôi mắt lại sắc bén đến cực điểm, toàn thân để lộ ra một loại hơi thở khôn khéo, nói trắng ra chính là âm hiểm xảo trá.
Người tới không có ý tốt.
Uyển Nghi đáp lại “Ừm”, đối phương đã đi đến trước mặt cô, tươi cười tiềm tàng đánh giá: “Bà Diệp, đã lâu không gặp.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Thanh Huyền cảm thấy cô tựa hồ như đang run rẩy.
Uyển Nghi nắm chặt quần áo trong túi, nhìn thẳng đối phương biểu tình lạnh lẽo: “Vương Hoành Thanh”
Vương Hoành Thanh cong môi khoa trương mà cảm khái: “Thật là vinh hạnh, bà Diệp thế nhưng vẫn còn nhớ rõ tôi.”
Ánh mắt hắn chuyển hướng đến Diệp Thanh Huyền ở một bên, mặt lộ vẻ do dự: “Vị này....”
“Con trai của Diệp Thiên Lan.”
“Thì ra là thế.”
Vương Hoành Thanh chủ động hướng về phía Thanh Huyền duỗi tay: “Diệp thiếu gia vinh dự được gặp, thường nghe anh Diệp nhắc tới cậu, quả nhiên tướng mạo phi phàm.”
Thanh Huyền không lên tiếng hơi gật đầu một cái, hai tay như cũ giấu ở trong túi áo gió bất động.
Hắn sinh ra ở Diệp gia liền có sự kiêu căng của tư bản như vậy, đối hạng người vô tình quen biết nói một câu đều ngại nhiều đến dư.
Vương Hoành Thanh không buồn bực cũng không xấu hổ, tự nhiên mà thu hồi tay cười hỏi Uyển Nghi: “Bà Diệp nói chuyện một chút được không?”
Một bàn tay bắt lấy cánh tay cô, Uyển Nghi phảng phất giống như chưa phát giác, mặt lạnh bỗng nhiên phong tình vạn chủng mà cười: “Được.”
Cô đẩy tay Diệp Thanh Huyền ra, cũng không nhìn hắn, nói: “Chờ chị năm phút.”
“Vừa vặn muốn đi rửa tay, vừa đi vừa nói đi.”
Một câu sau là nói với Vương Hoành Thanh, hai người hướng phòng vệ sinh lầu một đi, vừa rời khỏi tầm mắt của Diệp Thanh Huyền, Uyển Nghi liền nói thẳng: “Có chuyện gì mau nói.”
“A, kỳ thật cũng không có gì, chính là nghe nói anh Diệp đã qua đời, hy vọng bà Diệp nén bi thương.”
Uyển Nghi cười lạnh ra tiếng: “A, việc này không cần anh phải nhọc lòng.”
“A, vậy nơi này có cần tôi nhọc lòng hay không?”
Vừa vặn đi đến một chỗ ngoặt không người, đối phương bỗng nhiên phát tác đem cô ấn ở trên tường, đồng thời thân thể gắt gao mà dán lại, bàn tay cách quần áo vuốt ve ngực cô cười nhẹ.
“Bà Diệp, hiện giờ Diệp Thiên Lan đều đã chết, sao không thuận theo tự nhiên mà suy xét họ Vương tôi đây? Hửm?”
Cũng may có áo khoác che đậy, nếu không với chiếc bụng này Uyển Nghi trăm triệu lần cũng không dám bước ra khỏi cánh cửa này.
Phòng được đặt trước trên lầu trở nên vô dụng, Uyển Nghi ôm hận đi vào thang máy để đi xuống, Diệp Thanh Huyền thấy cô sắc mặt không vui, biết rõ cố hỏi:
“Thân thể không thoải mái sao?”
Thang máy có những người khác, cô ngay thẳng duyên dáng yêu kiều, nhẹ giọng đáp “Ừm”.
Thiếu thao không phải cũng là bệnh sao.
Uyển Nghi đi ra thang máy, còn đang hồi tưởng gậy mát xa lần trước dùng xong có phải đã quên sạc điện hay không, đột nhiên một thanh âm đem cô gọi lại, giống như một tia sét đánh giữa trời quang, dọa đến cô tức thì dừng lại bước chân.
Uyển Nghi không muốn dừng lại, đối phương thậm chí không kêu tên cô chỉ kêu một tiếng “Bà Diệp”, nhưng cô chính là chân tay bất động, cứng đờ mà xoay người tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh, đối phương hướng về cô bước đi tới.
Diệp Thanh Huyền nhíu mày: “Chị quen sao?”
Người tới một thân tây trang trông như 40 tuổi, vóc dáng trung bình hình thể thiên về gầy, nhưng đôi mắt lại sắc bén đến cực điểm, toàn thân để lộ ra một loại hơi thở khôn khéo, nói trắng ra chính là âm hiểm xảo trá.
Người tới không có ý tốt.
Uyển Nghi đáp lại “Ừm”, đối phương đã đi đến trước mặt cô, tươi cười tiềm tàng đánh giá: “Bà Diệp, đã lâu không gặp.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Thanh Huyền cảm thấy cô tựa hồ như đang run rẩy.
Uyển Nghi nắm chặt quần áo trong túi, nhìn thẳng đối phương biểu tình lạnh lẽo: “Vương Hoành Thanh”
Vương Hoành Thanh cong môi khoa trương mà cảm khái: “Thật là vinh hạnh, bà Diệp thế nhưng vẫn còn nhớ rõ tôi.”
Ánh mắt hắn chuyển hướng đến Diệp Thanh Huyền ở một bên, mặt lộ vẻ do dự: “Vị này....”
“Con trai của Diệp Thiên Lan.”
“Thì ra là thế.”
Vương Hoành Thanh chủ động hướng về phía Thanh Huyền duỗi tay: “Diệp thiếu gia vinh dự được gặp, thường nghe anh Diệp nhắc tới cậu, quả nhiên tướng mạo phi phàm.”
Thanh Huyền không lên tiếng hơi gật đầu một cái, hai tay như cũ giấu ở trong túi áo gió bất động.
Hắn sinh ra ở Diệp gia liền có sự kiêu căng của tư bản như vậy, đối hạng người vô tình quen biết nói một câu đều ngại nhiều đến dư.
Vương Hoành Thanh không buồn bực cũng không xấu hổ, tự nhiên mà thu hồi tay cười hỏi Uyển Nghi: “Bà Diệp nói chuyện một chút được không?”
Một bàn tay bắt lấy cánh tay cô, Uyển Nghi phảng phất giống như chưa phát giác, mặt lạnh bỗng nhiên phong tình vạn chủng mà cười: “Được.”
Cô đẩy tay Diệp Thanh Huyền ra, cũng không nhìn hắn, nói: “Chờ chị năm phút.”
“Vừa vặn muốn đi rửa tay, vừa đi vừa nói đi.”
Một câu sau là nói với Vương Hoành Thanh, hai người hướng phòng vệ sinh lầu một đi, vừa rời khỏi tầm mắt của Diệp Thanh Huyền, Uyển Nghi liền nói thẳng: “Có chuyện gì mau nói.”
“A, kỳ thật cũng không có gì, chính là nghe nói anh Diệp đã qua đời, hy vọng bà Diệp nén bi thương.”
Uyển Nghi cười lạnh ra tiếng: “A, việc này không cần anh phải nhọc lòng.”
“A, vậy nơi này có cần tôi nhọc lòng hay không?”
Vừa vặn đi đến một chỗ ngoặt không người, đối phương bỗng nhiên phát tác đem cô ấn ở trên tường, đồng thời thân thể gắt gao mà dán lại, bàn tay cách quần áo vuốt ve ngực cô cười nhẹ.
“Bà Diệp, hiện giờ Diệp Thiên Lan đều đã chết, sao không thuận theo tự nhiên mà suy xét họ Vương tôi đây? Hửm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.