Mỹ Nhân Như Họa

Chương 10: Cá cuốn

Túc Mễ Xác

27/05/2017

Kể từ sau khi uống thuốc xong thì Hồng Ngọc vẫn ở vào trạng thái mê mang, không ngừng mê sảng, lại mơ hồ còn có chút dấu hiệu phát sốt.

Lại nói thân thể nàng còn yếu hơn chút so với Thẩm Họa, năm trước tất cả lớn nhỏ dù sao vẫn phải bị bệnh một vài lần, lúc này lại càng thêm hao tổn nguyên khí, tình trạng nàng như vậy cũng không dễ lắc lư chuyển dời nữa.

Thẩm Họa suy nghĩ những thứ này, bèn muốn để Hồng Ngọc tạm thời dưỡng thương ở trong nhà kề Kỳ Lân cư, nhưng dù sao chủ tớ bọn họ là ở chỗ của Dục Ca Nhi, dù như thế nào vẫn là Tiểu Kỳ Lân kia đồng ý mới được.

Vì vậy, Thẩm Họa lại vòng đến phòng bếp nhỏ của Kỳ Lân cư, dù sao đã đến thời gian bữa tối, nếu hai cha con bọn họ trở lại, nhất định là muốn truyền lời dùng cơm.

Thẩm Họa cảm thấy rốt cuộc là phải xuất ra chút thành tâm thật ý đi cầu người, cũng không phải để ý quá mức công việc nữ đầu bếp này, gọi một tiểu nha hoàn trước tiên sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn mình cần ở phòng bếp, mình thì lại quay về nhà kề tự mình lau một chút thân thể đổ mồ hôi cho Hồng Ngọc.

Đợi đến khi thấy vẻ mặt người ngủ trên giường giản ra một chút, nàng mới đứng dậy đến phòng bếp.

Kỳ Lân cư này bởi vì một đợt sóng gió vào buổi trưa, tôi tớ cần phải đưa đến thôn trang cũng đã bị tổng quản sự đuổi đến phòng chứa củi giam giữ trước, người ở lại tuy rằng lười biếng chút, nhưng là đàng hoàng, Thẩm Họa dặn dò chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn như thế cũng không thấy chậm trễ.

Nàng nhìn chút nguyên liệu nấu ăn này với đồ vốn hiện có trong phòng bếp nhỏ, đã sớm quyết định làm vài món màu sắc tươi đẹp, làm cho trẻ con thích.

Một món cá cuốn rau màu sốt cà, là dùng ớt đỏ ngọt, cà rốt thái hạt lựu, rau chân vịt thái hạt lựu lấy lòng trắng trứng hòa bao vào trong miếng cá thật mỏng từ từ cuộn lại sau đó chưng chín với lửa lớn, lại hầm nhừ cà đỏ luộc bỏ vỏ và đường phèn thành sốt đặc xối ở trên cá cuốn.

Cá cuốn trắng như tuyết mơ hồ lộ ra màu sắc rực rỡ giống như đèn màu hoa đăng đẹp mắt trên lễ, còn có một món gạo nếp ngó sen hoa quế, là một món đặc sắc của Giang Nam, màu sắc hồng sáng thật giống như ngọc thô chưa mài dũa, mùi vị càng thêm thơm ngọt ngào, trong trẻo, phối với mùi hoa quế nồng đậm, ngọt ngào lại ấm áp.

Thẩm Họa làm hai món chính, phía sau thì đơn giản phối một món rau trộn ngon miệng và một chén canh sữa, bất tri bất giác sắc trời đã nhá nhem tối, khói bếp lượn lờ cũng ẩn trong bóng đêm, chỉ chốc lát sau thì có một tiểu nha hoàn mặt tròn thở hổn hển nho nhỏ đã chạy tới, "Biểu tiểu thư ngài đoán thật là chính xác, Đại công tử và Dục Ca Nhi nói muốn dùng bữa tối đấy."

Khóe miệng Thẩm Họa cong lên, coi như hai người phụ tử bọn họ ở Hành Vu uyển đã ăn bữa tối, lão phu nhân lớn tuổi, hôm nay lại bị kinh sợ, Hải ma ma là người thông suốt như vậy nhất định sẽ dặn dò phòng bếp làm món dễ tiêu ngon miệng chút.

Dục Ca Nhi vẫn còn ở tuổi tham ăn, sao có thể ăn vui sướng, trở lại hoàn toàn * sẽ ồn ào ăn chút ăn vặt nữa.

Nàng vội vàng rửa tay, bảo nha hoàn mặt tròn bỏ mấy loại món ăn vào hộp đựng thức ăn.

Thẩm Họa bày tỏ không lo lắng trên thân mình dính mùi khói dầu hun người, nàng là hương nữ nhi trời sanh, đủ để áp đảo bất kỳ mùi vị không hợp, chỉ đơn giản sửa sang lại quần áo và tóc mai tán loạn, liền mang hộp đựng thức ăn đi tới bên trong chỗ ngủ của Dục Ca Nhi.

Gần đến cửa phòng ngủ, trong cửa gỗ mở hé có ngọn đèn chập chờn chui ra từ trong kẽ hở.

Chiếu rọi ra bóng dáng một lớn một nhỏ, trong tay Tiểu Kỳ Lân giương nanh múa vuốt không còn cầm cung, mà lại là giữa cổ mang một con □□ rất nhỏ, có hình có dạng nhắm ngay Tiêu tướng quân, trong miệng còn từng trận có từ: "Hạng giá áo túi cơm, còn không mau mau đầu hàng, Kỳ Lân đại tướng quân ta nhất định tha cho ngươi một mạng."

Kỳ Lân đại tướng quân?



Hạng giá áo túi cơm?

Thẩm Họa cảm thấy buồn cười mãi, bị con trai của mình gọi là hạng giá áo túi cơm, nên giơ chân đánh cái mông cậu nhỉ.

Hắn thì đứng quay lưng về phía nàng, góc độ vừa vặn Thẩm Họa nhìn rõ ràng, chỉ thấy xa xa dưới khóe miệng sống mũi anh tuấn kia làm như đang kéo căng, cuối cùng lại giơ đôi tay thật cao tỏ vẻ đầu hàng.

Dục Ca Nhi khanh khách hài lòng cười lên, cũng chỉ trong chớp mắt, lúc Tiểu Kỳ Lân đang hài lòng lại bị hắn đột nhiên bay bổng gác ở trên cổ, quất □□ ném qua một bên, đưa tay vỗ một cái tới trên mông đít nhỏ của cậu, "Gây nữa, có thể sẽ không có quà vặt mà ăn."

"Phụ thân trở lại thì đánh người, ngày mai Dục Ca Nhi sẽ nói cho tằng tổ mẫu, muốn ở với lão nhân bà."

Tiểu Kỳ Lân thua hoàn toàn, lại vẫn muốn lộ ra móng vuốt nhỏ thị uy, có điều kiêu ngạo hình như là yếu một chút, riêng dáng vẻ vĩ đại kia của Tiêu tướng quân chính là khí thế bất phàm.

Tiêu tướng quân trả lời rất sảng khoái, "Được, ngày mai ta sẽ bảo người của Hành Vu uyển đón con qua đó."

Tiểu Kỳ Lân vội vàng níu lại mũ tóc của phụ thân từ phía sau, "Mới không cần, Dục Ca muốn ở với phụ thân."

Cánh tay Tiêu Dịch xoay một cái, lướt cậu như con khỉ nhỏ qua bả vai ôm vào trong ngực, "Vậy sẽ phải nghe lời."

"Dục Ca Nhi vẫn rất nghe lời, phụ thân không phải nói nếu ai bắt nạt Họa Nhi cô mẫu mẫu (cô) mới vừa vào phủ, sẽ để cho Dục Ca Nhi thay phụ thân dạy dỗ bọn họ, hôm nay Dục Ca Nhi biểu hiện không tệ chứ."

Khóe miệng Tiêu tướng quân khẽ vểnh lên, bộ dạng rất hài lòng, đưa tay ngắt cái mũi nhỏ của cậu, "Không hổ là con trai của Tiêu Dịch ta."

"Có phải phụ thân thích Họa Nhi cô mẫu mẫu hay không?" Tiểu Kỳ Lân lấy tư thế đồng dạng ngắt mũi cao thẳng của Tiêu tướng quân, đột nhiên há mồm hỏi tới, đầu quả dưa vô cùng linh hoạt thực sự giống như con khỉ nhỏ.

Tiêu tướng quân cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này ngay mặt, "Nếu để cho Họa Nhi cô mẫu làm mẫu thân nhỏ cho con thì sao, Ca Nhi bằng lòng không?"

Giọng nói kia đâu phải là đang hỏi ý kiến con trai mình, ngược lại lộ ra một tý tình thế bắt buộc bá đạo, mới vừa nói xong ánh mắt đã vòng vo ngoằn ngoèo, một đôi mắt đen thâm thúy thẳng tắp nhắm tới ngoài cửa sổ, vừa vặn đụng phải Thẩm Họa.

Ngay cả Tiểu Kỳ Lân này cũng theo đó tò mò nhìn sang, lộ ra răng trắng nhỏ dày đặc, chỉ có điều bé chính là thấy hộp đựng thức ăn trong mắt sáng lên, lớn lại là một loại tâm tư khác không thể được người trả lời rồi.

Lanh lợi như Thẩm Họa, ánh mắt bá đạo kia của Tiêu tướng quân lập tức đã khiến cho nàng ý thức được sợ rằng từ lúc mình bước vào viện này trở đi, vị biểu ca như lang như hổ thèm con mồi này cũng đã biết rồi.

Hắn là người tập võ nhĩ lực khẳng định hơn người, nào ngờ chỉ một thân hương nữ nhi này của mình, cho dù lỗ tai đứng yên, chỉ khẽ ngửi một chút, sao Tiêu tướng quân lại không biết mùi hoa lài mà lòng hắn tâm niệm.

Thẩm Họa bị đôi cha con này nhìn chằm chằm một lúc luôn cảm thấy có chút cảm giác gà bay trứng vỡ, vậy cũng coi như là nghe lén ở chân tường nhỉ, có điều tình cảnh cha con bọn họ chung sống, làm Thẩm Họa cảm thấy ngoài ấm lòng buồn cười, trong một lúc sinh ra bùi ngùi.

Nghĩ tới lúc phụ thân còn sống, mình cũng từng cưỡi trên cổ của ông như vậy, vui mừng nói muốn đi hái ngôi sao hái mặt trăng, phụ thân đều sẽ xoa xoa đầu của nàng nói mình phải giúp mẫu thân hái trăng sao, sau này cũng sẽ có một nam tử bằng lòng làm như vậy vì nàng.



Phục hồi tinh thần lại nàng khó tránh khỏi chột dạ, mau chóng kêu nha hoàn mặt tròn xách theo đồ ăn tự mình làm xong đi vào trong nhà.

Vừa tiến đến Thẩm Họa bèn thi lễ với biểu ca, sau đó lại nói: "Hôm nay Dục Ca Nhi đã cứu hai người chủ tớ ta, biểu ca lại phong trần mệt mỏi chạy về trong phủ, ta bèn theo bản thân yêu thích tự mình xuống bếp, vì biểu ca và tiểu công tử nấu mấy loại món ăn, vẫn là hi vọng không ghét bỏ mới phải."

Dục Ca Nhi thấy hộp đựng thức ăn đã sớm trượt xuống từ trên người phụ thân, tự mình nhanh nhẹn leo lên giường êm, ngoan ngoãn nằm nhoài ở bàn gấp tử đàn thắt eo trên kháng chờ nha hoàn bày mỗi một loại đồ ăn trong hộp đựng thức ăn ở trên bàn, nâng gương mặt núc ních, kinh ngạc kêu oa một tiếng.

Hiển nhiên là bị một bàn thức ăn ngon này chinh phục triệt để, Tiêu tướng quân thì đi theo ngồi ở đối diện Dục Ca, mời Thẩm Họa cũng ngồi xuống, Thẩm Họa nhìn hai cha con bọn họ mỗi người chiếm một bên, nào còn có vị trí nào cho nàng ngồi, cũng không thể bảo nàng cởi giày ngồi ở tận cùng bên trong giường êm nhỉ.

"Dục Ca Nhi bé dùng đũa ngọc không tốt, xin phiền biểu muội ngồi ở bên cạnh Dục Ca dạy bé một chút đi." Lời nói này của Tiêu tướng quân mặc dù uyển chuyển khách khí, ý chính là bảo Thẩm Họa hầu hạ đứa bé dùng cơm sao, nhưng nhìn sắc mặt kia tại sao lại âm u, rốt cuộc lại có cái gì không vui?

Ngược lại Thẩm Họa thật sự không ngại, nữ đầu bếp cũng làm rồi, làm vú em một lát nữa lại có gì khác biệt, dụ dỗ Tiểu Kỳ Lân phục tùng cũng càng dễ há mồm cầu xin chuyện này.

Nàng mới tới đã lo lắng Tiểu Kỳ Lân bướng bỉnh này sẽ không thích bị người lạ đụng tới cậu, vậy mà mông nhỏ cong cong này khẽ di chuyển tới bên trong, thuận tiện dọn ra một chỗ trống cho Thẩm Họa.

Nàng bèn cung kính không bằng tuân mệnh, ngồi ở chỗ đó, ngay sau đó Tiểu Kỳ Lân lại giống như con lươn theo khe hở của cánh tay nàng nhấc lên lập tức chui vào trong ngực Thẩm Họa ngồi xong, dáng vẻ xếp La Hán vô cùng thuần thục, ngoan vô cùng.

Thẩm Họa lại có chút dở khóc dở cười, nàng không có đệ đệ muội muội, cũng chưa từng thân thiết với đứa bé, loại dựa sát mềm nhũn này rất xa lạ, làm cho nàng có chút không biết làm sao.

Càng nhiều hơn là khó chịu khi bị ngồi đối mặt với Tiêu Dịch đã tan hơn phân nửa, tuy rằng vị biểu ca này làm người ta ghét một chút, ngược lại sinh ra con trai là một người dễ chung sống, làm cho người ta yêu thích.

Cười tự mình gắp một đũa cá cuốn đặt ở trong đĩa trước mặt, Tiểu Kỳ Lân cũng không chạm đũa ngọc của mình, chỉ sợ rằng thường ngày đã bị Tiêu lão phu nhân cưng chiều quen rồi, mắt to sáng chói giương mắt nhìn Thẩm Họa một cái, Thẩm Họa thật đúng là đọc hiểu, là bảo đút cho cậu ăn đấy.

Bởi vì lúc nấu ăn chính là làm theo tập tính trẻ con, phân lượng cũng không tính là nhiều, làm hình dáng món ăn cũng không lớn, vừa vặn đủ đứa bé một hớp ngậm trong miệng, không đến nỗi bởi vì quá nhiều mà nghẹn ở cổ họng.

Mới bắt đầu trong lòng Tiêu tướng quân còn có chút không thoải mái lắm, món ăn trên bàn này đặc biệt sáng rõ, khéo léo mà tinh xảo, thật đúng là có thể nhìn ra một phen tâm tư đối với Dục Ca Nhi, nhưng thế chính mình đâu?

Rốt cuộc là cũng không vớt được một chút thật lòng chân ý của nàng, mới vừa rồi gương mặt đang nói để cho nàng ngồi xuống rõ ràng âm u đều có thể nhỏ ra nước đen, nhưng e ngại Tiểu Kỳ Lân ở đây cuối cùng phải giả vờ quân tử, không tiện lập tức trở mặt chất vấn Tiểu Biểu Muội da mỏng nay dầy như vậy, có bằng lòng dùng "Sắc đẹp thay cơm" tới khao xuống hay không.

Nhưng khi thấy ngón tay Tiểu Biểu Muội cốt nhục đồng đều xanh miết khéo léo như vậy đang kẹp đũa ngọc cẩn thận đặt cá cuốn ở khóe miệng thổi một chút, đôi môi đỏ tươi đầy đặn, dính một chút bóng loáng.

Lại êm ái đặt vào trong miệng nhỏ của Dục Ca Nhi, bảo cậu chậm một chút, âm thanh êm dịu như nước, tuyệt đối không giống lời nói cố ý đè thấp lúc mới vừa rồi trong sân.

Tuy nói là êm ngấy như nhau, cái này lại càng nghe như hoàng oanh ca hát động lòng người, trong nháy mắt cúi đầu đút đồ ăn, sắc mặt Tiêu tướng quân cuối cùng tan ra, tâm tư có hàng vạn con ngựa lao nhanh quả thực nghĩ đến nếu về sau Thẩm Họa có con với mình sẽ cưng chiều đứa bé đến cỡ nào.

Bề mặt bức tranh này khiến Tiêu tướng quân thường ngày lòng dạ lạnh quen rồi thỏa mãn trong lòng, cũng bắt đầu trở nên mềm mại . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Như Họa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook