Chương 9: Núi dựa
Túc Mễ Xác
18/05/2017
Đừng thấy là trung tuần tháng năm, ánh nắng đã càng cay độc, mặt trời
hết sức nóng hầm hập, Thẩm Họa trực tiếp tìm một chỗ dưới bóng cây đa,
lẳng lặng ngồi trên băng đá ở dưới tàng cây dường như đang rất nghiêm
túc nghe bọn họ kêu thảm thiết.
Tiêu tướng quân đứng ở chỗ không xa dặn dò chuyện với gã sai vặt, ánh mắt cũng đã lặng yên không tiếng động chuyển hướng về người cách đó không xa.
Chỉ thấy Tiểu Biểu Muội ở bên trong nhánh cây lờ mờ, làn da trắng nõn giống như trứng gà bóc vỏ, vài sợi tóc rối bởi vì hơi đổ mồ hôi thuận theo ở cạnh gương mặt, trong mắt sóng nước mênh mông.
Loại thời điểm này, Tiểu Biểu Muội vẫn khí định thần nhàn như cũ, thật giống một con thỏ tiên nhỏ ra ngoài như đi vào cõi thần tiên, thật làm cho người ta không nhịn được muốn lại gần bên cạnh sờ da lông trắng nõn này một cái.
Gã sai vặt bên cạnh đang nghe Tướng quân dặn dò chuyện khẳng định không ngờ, chủ tử bình thường lạnh lùng nghiêm nghị tuy ngoài miệng đang dặn dò một lát sau khi hai ma ma này ra ngoài thì kéo tới phòng chứa củi cắt đứt tay chân, dù sao cũng không làm việc, giữ lại làm gì?
Huống chi hai người đầy tớ xảo quyệt này cay nghiệt Tiểu Biểu Muội của mình, cuối cùng phải thay nàng trừng trị một phen, vì vậy đôi mắt càng âm u, lời của hắn tuy lạnh, trên mặt cũng không hiển hiện ra, lồng ngực lại nóng rối như với lò lửa.
Vào giờ phút này, trong lòng đại tướng quân bọn họ không phải là giả bộ kỵ binh lưỡi mác, càng không phải là chuyện máu tanh đã dặn dò mới vừa rồi, mà là đang suy nghĩ gương mặt trắng noãn kia nếu như nâng niu trong tay nên là cảm giác trắng nõn cỡ nào.
“Tướng quân, Chu Hiển gia này không biết tù nước, hôn mê rồi......” Một gã sai vặt chạy đến từ trong phòng tắm bình tĩnh bẩm báo, Tiêu Dịch mang tới những gã sai vặt này đều là hắn tự mình lựa chọn, có chút năng lực, mặc chiến giáp vào chính là tinh binh.
Tiêu Dịch cười lạnh, “Một roi quất tỉnh, trà này họ cũng nên uống no rồi, mang ra đi.”
Khi hai vị ma ma “Ướt nhẹp” bị gã sai vặt kéo về đình viện lần nữa, Tiêu Dịch sớm mất kiên nhẫn, nếu không phải là sợ hù đến Tiểu Biểu Muội của hắn, bắt đầu từ khoảnh khắc hắn bước vào Kỳ Lân cư kia, làm sao hai người kia có thể hoàn hảo không chút tổn hại.
Vào lúc này hai vị ma ma vẫn còn đang không ngừng nôn ra nước dơ trong hồ, không ngừng dập đầu nhận sai, không thấy chút xíu qua loa nữa, Tiêu Dịch nhìn về Thẩm Họa, bỗng nhiên lên tiếng, “Tiểu Biểu Muội thật là hài lòng?”
Thẩm Họa đứng lên đi tới bên cạnh hai người kia, nhìn nửa ngày nhưng ánh mắt không gợn sóng, ngược lại ý vị không rõ nói một câu, “Hồng Ngọc là nha hoàn của ta, bị hai vị ma ma ‘nhiệt tình’ khoản đãi, sợ là một ly trà cũng không đủ bày tỏ tâm ý của ta, làm phiền biểu ca hãy thay ta lại cám ơn thật tốt mới phải.”
Hai vị ma ma vừa nghe cả người giật mình, biểu tiểu thư không hài lòng như vậy chẳng phải là còn có thảm hại hơn, vội vàng nằm rạp bò qua dập đầu cầu xin tha thứ, đầu cũng dập đến đỏ.
Thẩm Họa nghiêm mặt mày không lên tiếng, hai vị ma ma chỉ sợ lại trải qua hành hạ như địa ngục kia, thần kinh kéo căng bổ nhào qua kêu khóc giống như bắt cây cỏ cứu mạng.
Tiêu tướng quân tay mắt lanh lẹ kéo Tiểu Biểu Muội vào trong ngực, sau khi ôm thật chặt, nhấc chân đạp một phát đá bay người ra vài mét.
Ngay sau đó, ánh mắt ý bảo dặn dò gã sai vặt này lôi hai người cản trở này đi, trong viện đột nhiên yên tĩnh hơn nhiều, Tiêu Dịch ôm thân thể Tiểu Biểu Muội mềm mại như nước, nhất thời mê mẫn, mùi hoa lài nhàn nhạt trên người nàng hình như cũng bởi vì đổ mồ hôi mà toát ra, càng thêm nồng đậm dễ ngửi.
Thẩm Họa cũng không giãy giụa giống như trước vậy, nuốt khẽ một cái mà nói: “Biểu ca, chẳng lẽ cứ không thèm để ý nam nữ chi phòng như vậy, dù sao ta cũng là một cô nương, kính xin biểu ca thương xót giữ gìn danh dự của Thẩm Họa.”
Nếu Thẩm Họa muốn nhỏ giọng hơi mảnh nói chuyện, âm thanh kia mềm mại giống như giọt nước rơi vào mâm ngọc, nhiều tiếng nghe trong lòng người xốp giòn, huống chi còn là một đại tướng quân không vợ máu nóng.
Trong say mê, Tiêu tướng quân dĩ nhiên là không chịu nghe, giương mắt thì thấy gương mặt nhã nhặn lịch sự như hoa trắng noãn, bộ dạng một mặt cúi đầu khuất phục, so với lúc đầu ôm nàng tới đây ngược lại phục tùng mấy phần, ngựa hoang nhỏ làm dáng chịu phục tùng, khiến tâm tình Tiêu tướng quân thật tốt.
Thẩm Họa thay đổi thái độ như vậy cũng là mới vừa rồi có mấy phần suy nghĩ, quả nhiên Hầu phủ này không thể so với gia đình bình thường, nàng và Hồng Ngọc hai người đơn độc, cho dù không trêu chọc gì cũng vẫn tự dưng quấn lấy thị phi, hôm nay nếu nàng không đúng lúc cứu Hồng Ngọc, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.
Mà vị Đại Biểu Ca Tướng quân này tuy là không quá nghiêm chỉnh chút, nhưng ít ra là trong lòng chịu che chở nàng.
Nàng cần gì phải bác bỏ người yêu thích, nàng biết mình có mấy phần sắc đẹp, bằng không Ngọc Trâm lĩnh năm đó cũng sẽ không bị vị đại tướng quân này cợt nhã đâu.
Có điều hiện tại nàng lẻ loi ở Hầu phủ, dù sao cũng phải có núi dựa mới phải.
Nếu Tiêu Dịch thật sự nhất thời nhìn trúng mình, chờ hắn từ từ giúp đỡ cho đến khi mình rời khỏi Hầu phủ, bày tỏ vẫn có thể xem là một kế hay điều hòa.
Chỉ cần thuận theo dụ dỗ chút là được, cũng tốt hơn dựng lên thêm vài kẻ địch ở Hầu phủ, nghĩ thông suốt như vậy rồi, thì mấy phần ghét lúc đầu gặp gỡ cũng có thể thu lại thật tốt được.
Không biết Tiểu Biểu Muội tính toán làm dáng ra như vậy, chọc trong lòng Tiêu tướng quân càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, không khỏi có lòng trêu chọc, “Biểu muội năm nay mười bốn Phương Hoa, còn chưa cập kê nhỉ, hãy còn là một tiểu cô nương chưa định tính đấy.”
“Mặc dù còn chưa cập kê, cũng đã đến tuổi có thể luận gả rồi, muội mới tới trong thành, thỉnh thoảng liếc thấy mỗi người binh sĩ trong kinh tuấn lãng bất phàm, thật sự coi là cực kỳ lâm lang (ngọc đẹp), tương lai chung quy xin biểu thẩm định cẩn thận chọn phu gia (nhà chồng) tốt cho muội.” Thẩm Họa ấp ủ tâm tư của mình, lúc này ngược lại làm mặt dày mưu tính cho mình.
Tiêu tướng quân nghe thế này nào còn có tâm tư trêu chọc, sắc mặt lại lạnh lẽo, híp mắt đưa mặt tới gần, “Biểu muội tới Kinh Thành chỉ có mấy ngày, chẳng lẽ đã có binh sĩ vừa ý, là nhà nào? Biểu ca thay muội cẩn thận thử xem hắn.”
Nhất định phải cẩn thận thử một chút, không đánh hắn răng bể đầy miệng há có thể cho hắn biết Thẩm Họa là ai cũng không đụng vào. Trong lòng Tiêu Dịch đột ngột trở nên tàn bạo, thật là không xem là tính tình dễ chịu.
Thẩm Họa nói như vậy cũng chỉ là không muốn làm cho biểu ca không nghiêm chỉnh này được voi đòi tiên, làm sao lại không nhìn ra giờ phút này sắc mặt Tướng quân biểu ca âm trầm, chỉ sợ là dùng sức quá mạnh thật sự nhất thời ghi hận.
Lại thêm câu nói ngọt, “Biểu ca suy nghĩ nhiều, Thẩm Họa mới tới Kinh Thành, đâu có nhận thức binh sĩ gì, ngược lại chỉ nhận ra Đại Biểu Ca đây.”
Tiểu cô nương này nói chuyện luôn là cong cong quẹo quẹo, không muốn để cho ôm, bèn lấy lễ giáo nói chuyện, giảng dạy không thành thì trong ngọt chứa gai đâm ngươi một cái.
Tiêu tướng quân không giống với võ tướng bình thường, giỏi văn giỏi võ hiếm thấy, người từng trải lại từng thành hôn, sao lại có thể không nhìn ra nguyên do Tiểu Biểu Muội thái độ thay đổi, mới vừa rồi trong mắt sáng kia lóe lên giễu cợt trong chớp mắt lại bị Tiêu Dịch nhìn rõ ràng.
Trước mắt bị Tiểu Biểu Muội ghét khó tránh khỏi trong lòng có chút không thoải mái lắm, sa sầm sắc mặt.
Hành quân quý ở thần tốc, nếu nàng tới bên cạnh mình, chính là trốn không thoát, trưởng thành luôn phải lập gia đình, nghĩ như vậy gom góp tích tụ trong lòng mới vừa rồi cuối cùng cũng coi như khá hơn chút, hơn nữa Thẩm Họa thì thầm mềm giọng nhỏ nhẹ, bản thân vô cùng hưởng thụ.
“Tiểu Biểu Muội chịu nhớ biểu ca tốt là được.” Tiêu Dịch rốt cuộc hài lòng buông giai nhân trong ngực ra, “Ta còn phải đến Hành Vu uyển một chuyến đón Dục Ca Nhi trở về. Chuyện này dù sao cũng phải có câu trả lời thỏa đáng.”
Thẩm Họa bị cặp cánh tay cực nóng kia buông ra rốt cuộc khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng muốn nhanh đi xem một chút tình trạng vết thương của Hồng Ngọc, bèn hành lễ rời đi.
Hồng Ngọc là được nâng tới một chỗ nhà kề của Kỳ Lân cư nghỉ ngơi, đại phu đã sớm để lại phương thuốc rồi rời đi, một nha hoàn ngoại lai thấp kém như bụi bậm bị thương, người phía dưới đương nhiên không tận tâm hầu hạ, hốt thuốc đun sắc cũng là kì kèo mè nheo, vậy mà đến bây giờ cũng còn chưa có thuốc bưng lên đút cho Hồng Ngọc uống.
Thẩm Họa đau lòng Hồng Ngọc, đi tới nhìn sắc mặt người trắng bệch nhắm mắt trên giường, không có vẻ tức giận chút nào, giống như một đóa hoa sắp héo tàn.
Nàng thật sợ hoa này nói rụng liền rụng, không để ý len lén lau nước mắt, nàng cũng không dám thật sự để Hồng Ngọc thấy mình khóc, nếu nàng khóc một giọt nước mắt ở trước mặt Hồng Ngọc, thì Hồng Ngọc có thể khóc theo một vạc.
Vì vậy xoay người đi tới phòng bếp nhỏ, thúc giục họ đun sắc thuốc mau mau mới phải, những tiểu nha hoàn kia quả nhiên là ở dưới sự quản lý rời rạc của ma ma quản sự, lười biếng quen rồi.
Qua thời gian dài như vậy lửa mới vừa vặn nhóm lên, Thẩm Họa vừa xuất hiện, mấy tiểu nha hoàn vốn còn chưa tỉnh hồn cũng không khỏi co rúm lại thân thể, có lẽ khí thế phạt người mới vừa rồi của Thẩm Họa vẫn còn, lại là biểu tiểu thư trong phủ, không dám lười biếng nữa, cả đám giải tán, từng người vội vàng rời đi.
Hồng Ngọc mơ mơ màng màng ngủ thẳng tới gần tối, hình như nghe được tiếng cô nương nói chuyện với người ta, nhưng ý thức còn dừng lại ở trong lúc cô nương đánh nàng một cái tát kia, đột nhiên giật mình tỉnh lại, tầm mắt loáng thoáng cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe ngọc bội quần áo vang vọng, một gương mặt xa lạ lại cứ thế sống động xuất hiện ở trước mắt.
Lá gan Hồng Ngọc vốn là nhát gan, ý thức vẫn chưa có thu lại toàn bộ, trên mặt hoảng sợ rõ ràng, thân thể sợ phát run, cô gái kia lại cực kỳ dịu dàng mở miệng nói, “Hồng Ngọc đừng sợ, ta là phu nhân Thế tử, sẽ không làm hại ngươi.” Nói xong cũng gọi Thẩm Họa một tiếng, “Muội muội mau tới đây, nàng tỉnh rồi.”
Đang châm trà cho Hoàng thị, Thẩm Họa cũng không để ý lễ nghi, đi vào thuận tiện trấn an cảm xúc Hồng Ngọc một phen, mới lại mời cô gái trước mặt đi ra ngoài, hai người đi đến giường êm bên ngoài mỗi người ngồi một bên.
Tính tình Hoàng thị dịu dàng hoà nhã, giống như gió nhẹ trong ngày xuân, diện mạo không tính là kinh diễm, nhưng cũng thanh tú xinh đẹp uyển chuyển hàm xúc, mái tóc đen nhánh vấn Lưu Vân kế, trên trán rũ xuống viên trân châu màu trắng, cả khuôn mặt đơn giản xoa chút phấn trang điểm, vẫn có thể thấy được vẻ đẹp đẽ trong truyền thuyết.
“Hôm nay, ta và mẫu thân đi chùa miếu lễ tạ thần, gần tối mới trở về, cũng không biết trong phủ xảy ra loại bẩn thỉu tổn hại muội muội danh dự này, chuyện đã cháy nhà ra mặt chuột, ấy là Chu Hiển gia bất cẩn lỡ để tiểu công tử ăn nấm độc trong vườn hoa.”
“Sợ dính líu bản thân bèn mượn cơ hội vu hại muội muội, sau đó hành động thô bạo với Hồng Ngọc, uy hiếp Hồng Ngọc đi chỉ ngay muội muội, chỉ đâu ngờ Hồng Ngọc là một trung bộc (đầy tớ trung thành), quản sự kia cũng sợ gánh trách nhiệm, chỉ coi như không biết xảy ra chuyện gì.”
“Luôn dung túng lười biếng, lại gây ra chuyện lớn như vậy, may là không gây thành chuyện sai lầm lớn hơn, Dục Ca Nhi ăn bánh ngọt Hồng Ngọc làm, bột đậu xanh và Hương Thảo bên trong đều có công hiệu giải độc, ngược lại tương khắc, Hồng Ngọc cũng coi là cứu Dục Ca Nhi một mạng.”
“Chỉ là khiến muội muội ngươi và nha hoàn kia chịu uất ức, mẫu thân ở Hành Vu uyển hầu hạ bồi tội với tổ mẫu lão nhân gia bà, tổ mẫu và mẫu thân lại cố ý sai ta tới xem muội muội một chút, hi vọng muội muội chớ ghi hận chuyện hôm nay. Những thứ điêu nô tùy ý bịa đặt lung tung kia, ngày mai cũng sẽ trục xuất đến thôn trang, ta cũng triệu tập người làm ở trong phủ thay muội muội đích thân cải chính thanh danh, tránh cho có một vài người thích nói huyên thuyên gây chuyện lung tung nữa.”
Ăn trúng miếng nấm có độc? Sợ rằng chuyện không đơn giản như vậy chứ?
Thẩm Họa cũng không muốn vạch trần, chỉ nói: “Biểu tẩu nói vậy ta đã yên tâm rồi, Thẩm Họa cơ khổ, được Hầu phủ đón vào ở, thì đã cảm động đến rơi nước mắt, nào có ghi hận gì, chỉ là để Hồng Ngọc chịu khổ.”
Hoàng thị dịu dàng cười một tiếng, bảo nha hoàn ôm một hộp dài tinh sảo tới đây, sai người mở ra, bên trong nằm lẳng lặng một cây nhân sâm thành hình, giá trị xa xỉ, “Muội muội tự mình dùng hoặc là cho Hồng Ngọc bổ thân thể cũng không tệ.”
Thẩm Họa cũng không khước từ, Hồng Ngọc ăn nhân sâm này nhất định có thể mau chóng khoẻ lại, lúc này bèn cám ơn Hoàng thị, Hoàng thị thấy sắc trời ảm đạm, thì khuyên Thẩm Họa theo nàng đi ăn một ít thức ăn, Thẩm Họa khách sáo từ chối.
Trước khi đi Hoàng thị dừng bước chân, “Có chuyện tẩu tẩu không thể không hỏi muội muội một chút, muội có từng đẩy Mặc Lan ở Hành Vu uyển.”
Thẩm Họa nhíu mày, làm như không hiểu hỏi: “Sao biểu tẩu hỏi như vậy, ta làm gì lại đẩy Mặc Lan tỷ tỷ?”
Hoàng thị thấy bộ dáng Thẩm Họa u mê, lập tức yên tâm, “Vẻ mặt muội muội thản nhiên như vậy, thì trong lòng ta hiểu rõ. Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Nói xong cũng dẫn theo cả đám rời đi, Thẩm Họa nhìn bóng lưng Hoàng thị trên mặt đột nhiên trở nên nặng nề.
Tiêu tướng quân đứng ở chỗ không xa dặn dò chuyện với gã sai vặt, ánh mắt cũng đã lặng yên không tiếng động chuyển hướng về người cách đó không xa.
Chỉ thấy Tiểu Biểu Muội ở bên trong nhánh cây lờ mờ, làn da trắng nõn giống như trứng gà bóc vỏ, vài sợi tóc rối bởi vì hơi đổ mồ hôi thuận theo ở cạnh gương mặt, trong mắt sóng nước mênh mông.
Loại thời điểm này, Tiểu Biểu Muội vẫn khí định thần nhàn như cũ, thật giống một con thỏ tiên nhỏ ra ngoài như đi vào cõi thần tiên, thật làm cho người ta không nhịn được muốn lại gần bên cạnh sờ da lông trắng nõn này một cái.
Gã sai vặt bên cạnh đang nghe Tướng quân dặn dò chuyện khẳng định không ngờ, chủ tử bình thường lạnh lùng nghiêm nghị tuy ngoài miệng đang dặn dò một lát sau khi hai ma ma này ra ngoài thì kéo tới phòng chứa củi cắt đứt tay chân, dù sao cũng không làm việc, giữ lại làm gì?
Huống chi hai người đầy tớ xảo quyệt này cay nghiệt Tiểu Biểu Muội của mình, cuối cùng phải thay nàng trừng trị một phen, vì vậy đôi mắt càng âm u, lời của hắn tuy lạnh, trên mặt cũng không hiển hiện ra, lồng ngực lại nóng rối như với lò lửa.
Vào giờ phút này, trong lòng đại tướng quân bọn họ không phải là giả bộ kỵ binh lưỡi mác, càng không phải là chuyện máu tanh đã dặn dò mới vừa rồi, mà là đang suy nghĩ gương mặt trắng noãn kia nếu như nâng niu trong tay nên là cảm giác trắng nõn cỡ nào.
“Tướng quân, Chu Hiển gia này không biết tù nước, hôn mê rồi......” Một gã sai vặt chạy đến từ trong phòng tắm bình tĩnh bẩm báo, Tiêu Dịch mang tới những gã sai vặt này đều là hắn tự mình lựa chọn, có chút năng lực, mặc chiến giáp vào chính là tinh binh.
Tiêu Dịch cười lạnh, “Một roi quất tỉnh, trà này họ cũng nên uống no rồi, mang ra đi.”
Khi hai vị ma ma “Ướt nhẹp” bị gã sai vặt kéo về đình viện lần nữa, Tiêu Dịch sớm mất kiên nhẫn, nếu không phải là sợ hù đến Tiểu Biểu Muội của hắn, bắt đầu từ khoảnh khắc hắn bước vào Kỳ Lân cư kia, làm sao hai người kia có thể hoàn hảo không chút tổn hại.
Vào lúc này hai vị ma ma vẫn còn đang không ngừng nôn ra nước dơ trong hồ, không ngừng dập đầu nhận sai, không thấy chút xíu qua loa nữa, Tiêu Dịch nhìn về Thẩm Họa, bỗng nhiên lên tiếng, “Tiểu Biểu Muội thật là hài lòng?”
Thẩm Họa đứng lên đi tới bên cạnh hai người kia, nhìn nửa ngày nhưng ánh mắt không gợn sóng, ngược lại ý vị không rõ nói một câu, “Hồng Ngọc là nha hoàn của ta, bị hai vị ma ma ‘nhiệt tình’ khoản đãi, sợ là một ly trà cũng không đủ bày tỏ tâm ý của ta, làm phiền biểu ca hãy thay ta lại cám ơn thật tốt mới phải.”
Hai vị ma ma vừa nghe cả người giật mình, biểu tiểu thư không hài lòng như vậy chẳng phải là còn có thảm hại hơn, vội vàng nằm rạp bò qua dập đầu cầu xin tha thứ, đầu cũng dập đến đỏ.
Thẩm Họa nghiêm mặt mày không lên tiếng, hai vị ma ma chỉ sợ lại trải qua hành hạ như địa ngục kia, thần kinh kéo căng bổ nhào qua kêu khóc giống như bắt cây cỏ cứu mạng.
Tiêu tướng quân tay mắt lanh lẹ kéo Tiểu Biểu Muội vào trong ngực, sau khi ôm thật chặt, nhấc chân đạp một phát đá bay người ra vài mét.
Ngay sau đó, ánh mắt ý bảo dặn dò gã sai vặt này lôi hai người cản trở này đi, trong viện đột nhiên yên tĩnh hơn nhiều, Tiêu Dịch ôm thân thể Tiểu Biểu Muội mềm mại như nước, nhất thời mê mẫn, mùi hoa lài nhàn nhạt trên người nàng hình như cũng bởi vì đổ mồ hôi mà toát ra, càng thêm nồng đậm dễ ngửi.
Thẩm Họa cũng không giãy giụa giống như trước vậy, nuốt khẽ một cái mà nói: “Biểu ca, chẳng lẽ cứ không thèm để ý nam nữ chi phòng như vậy, dù sao ta cũng là một cô nương, kính xin biểu ca thương xót giữ gìn danh dự của Thẩm Họa.”
Nếu Thẩm Họa muốn nhỏ giọng hơi mảnh nói chuyện, âm thanh kia mềm mại giống như giọt nước rơi vào mâm ngọc, nhiều tiếng nghe trong lòng người xốp giòn, huống chi còn là một đại tướng quân không vợ máu nóng.
Trong say mê, Tiêu tướng quân dĩ nhiên là không chịu nghe, giương mắt thì thấy gương mặt nhã nhặn lịch sự như hoa trắng noãn, bộ dạng một mặt cúi đầu khuất phục, so với lúc đầu ôm nàng tới đây ngược lại phục tùng mấy phần, ngựa hoang nhỏ làm dáng chịu phục tùng, khiến tâm tình Tiêu tướng quân thật tốt.
Thẩm Họa thay đổi thái độ như vậy cũng là mới vừa rồi có mấy phần suy nghĩ, quả nhiên Hầu phủ này không thể so với gia đình bình thường, nàng và Hồng Ngọc hai người đơn độc, cho dù không trêu chọc gì cũng vẫn tự dưng quấn lấy thị phi, hôm nay nếu nàng không đúng lúc cứu Hồng Ngọc, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.
Mà vị Đại Biểu Ca Tướng quân này tuy là không quá nghiêm chỉnh chút, nhưng ít ra là trong lòng chịu che chở nàng.
Nàng cần gì phải bác bỏ người yêu thích, nàng biết mình có mấy phần sắc đẹp, bằng không Ngọc Trâm lĩnh năm đó cũng sẽ không bị vị đại tướng quân này cợt nhã đâu.
Có điều hiện tại nàng lẻ loi ở Hầu phủ, dù sao cũng phải có núi dựa mới phải.
Nếu Tiêu Dịch thật sự nhất thời nhìn trúng mình, chờ hắn từ từ giúp đỡ cho đến khi mình rời khỏi Hầu phủ, bày tỏ vẫn có thể xem là một kế hay điều hòa.
Chỉ cần thuận theo dụ dỗ chút là được, cũng tốt hơn dựng lên thêm vài kẻ địch ở Hầu phủ, nghĩ thông suốt như vậy rồi, thì mấy phần ghét lúc đầu gặp gỡ cũng có thể thu lại thật tốt được.
Không biết Tiểu Biểu Muội tính toán làm dáng ra như vậy, chọc trong lòng Tiêu tướng quân càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, không khỏi có lòng trêu chọc, “Biểu muội năm nay mười bốn Phương Hoa, còn chưa cập kê nhỉ, hãy còn là một tiểu cô nương chưa định tính đấy.”
“Mặc dù còn chưa cập kê, cũng đã đến tuổi có thể luận gả rồi, muội mới tới trong thành, thỉnh thoảng liếc thấy mỗi người binh sĩ trong kinh tuấn lãng bất phàm, thật sự coi là cực kỳ lâm lang (ngọc đẹp), tương lai chung quy xin biểu thẩm định cẩn thận chọn phu gia (nhà chồng) tốt cho muội.” Thẩm Họa ấp ủ tâm tư của mình, lúc này ngược lại làm mặt dày mưu tính cho mình.
Tiêu tướng quân nghe thế này nào còn có tâm tư trêu chọc, sắc mặt lại lạnh lẽo, híp mắt đưa mặt tới gần, “Biểu muội tới Kinh Thành chỉ có mấy ngày, chẳng lẽ đã có binh sĩ vừa ý, là nhà nào? Biểu ca thay muội cẩn thận thử xem hắn.”
Nhất định phải cẩn thận thử một chút, không đánh hắn răng bể đầy miệng há có thể cho hắn biết Thẩm Họa là ai cũng không đụng vào. Trong lòng Tiêu Dịch đột ngột trở nên tàn bạo, thật là không xem là tính tình dễ chịu.
Thẩm Họa nói như vậy cũng chỉ là không muốn làm cho biểu ca không nghiêm chỉnh này được voi đòi tiên, làm sao lại không nhìn ra giờ phút này sắc mặt Tướng quân biểu ca âm trầm, chỉ sợ là dùng sức quá mạnh thật sự nhất thời ghi hận.
Lại thêm câu nói ngọt, “Biểu ca suy nghĩ nhiều, Thẩm Họa mới tới Kinh Thành, đâu có nhận thức binh sĩ gì, ngược lại chỉ nhận ra Đại Biểu Ca đây.”
Tiểu cô nương này nói chuyện luôn là cong cong quẹo quẹo, không muốn để cho ôm, bèn lấy lễ giáo nói chuyện, giảng dạy không thành thì trong ngọt chứa gai đâm ngươi một cái.
Tiêu tướng quân không giống với võ tướng bình thường, giỏi văn giỏi võ hiếm thấy, người từng trải lại từng thành hôn, sao lại có thể không nhìn ra nguyên do Tiểu Biểu Muội thái độ thay đổi, mới vừa rồi trong mắt sáng kia lóe lên giễu cợt trong chớp mắt lại bị Tiêu Dịch nhìn rõ ràng.
Trước mắt bị Tiểu Biểu Muội ghét khó tránh khỏi trong lòng có chút không thoải mái lắm, sa sầm sắc mặt.
Hành quân quý ở thần tốc, nếu nàng tới bên cạnh mình, chính là trốn không thoát, trưởng thành luôn phải lập gia đình, nghĩ như vậy gom góp tích tụ trong lòng mới vừa rồi cuối cùng cũng coi như khá hơn chút, hơn nữa Thẩm Họa thì thầm mềm giọng nhỏ nhẹ, bản thân vô cùng hưởng thụ.
“Tiểu Biểu Muội chịu nhớ biểu ca tốt là được.” Tiêu Dịch rốt cuộc hài lòng buông giai nhân trong ngực ra, “Ta còn phải đến Hành Vu uyển một chuyến đón Dục Ca Nhi trở về. Chuyện này dù sao cũng phải có câu trả lời thỏa đáng.”
Thẩm Họa bị cặp cánh tay cực nóng kia buông ra rốt cuộc khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng muốn nhanh đi xem một chút tình trạng vết thương của Hồng Ngọc, bèn hành lễ rời đi.
Hồng Ngọc là được nâng tới một chỗ nhà kề của Kỳ Lân cư nghỉ ngơi, đại phu đã sớm để lại phương thuốc rồi rời đi, một nha hoàn ngoại lai thấp kém như bụi bậm bị thương, người phía dưới đương nhiên không tận tâm hầu hạ, hốt thuốc đun sắc cũng là kì kèo mè nheo, vậy mà đến bây giờ cũng còn chưa có thuốc bưng lên đút cho Hồng Ngọc uống.
Thẩm Họa đau lòng Hồng Ngọc, đi tới nhìn sắc mặt người trắng bệch nhắm mắt trên giường, không có vẻ tức giận chút nào, giống như một đóa hoa sắp héo tàn.
Nàng thật sợ hoa này nói rụng liền rụng, không để ý len lén lau nước mắt, nàng cũng không dám thật sự để Hồng Ngọc thấy mình khóc, nếu nàng khóc một giọt nước mắt ở trước mặt Hồng Ngọc, thì Hồng Ngọc có thể khóc theo một vạc.
Vì vậy xoay người đi tới phòng bếp nhỏ, thúc giục họ đun sắc thuốc mau mau mới phải, những tiểu nha hoàn kia quả nhiên là ở dưới sự quản lý rời rạc của ma ma quản sự, lười biếng quen rồi.
Qua thời gian dài như vậy lửa mới vừa vặn nhóm lên, Thẩm Họa vừa xuất hiện, mấy tiểu nha hoàn vốn còn chưa tỉnh hồn cũng không khỏi co rúm lại thân thể, có lẽ khí thế phạt người mới vừa rồi của Thẩm Họa vẫn còn, lại là biểu tiểu thư trong phủ, không dám lười biếng nữa, cả đám giải tán, từng người vội vàng rời đi.
Hồng Ngọc mơ mơ màng màng ngủ thẳng tới gần tối, hình như nghe được tiếng cô nương nói chuyện với người ta, nhưng ý thức còn dừng lại ở trong lúc cô nương đánh nàng một cái tát kia, đột nhiên giật mình tỉnh lại, tầm mắt loáng thoáng cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe ngọc bội quần áo vang vọng, một gương mặt xa lạ lại cứ thế sống động xuất hiện ở trước mắt.
Lá gan Hồng Ngọc vốn là nhát gan, ý thức vẫn chưa có thu lại toàn bộ, trên mặt hoảng sợ rõ ràng, thân thể sợ phát run, cô gái kia lại cực kỳ dịu dàng mở miệng nói, “Hồng Ngọc đừng sợ, ta là phu nhân Thế tử, sẽ không làm hại ngươi.” Nói xong cũng gọi Thẩm Họa một tiếng, “Muội muội mau tới đây, nàng tỉnh rồi.”
Đang châm trà cho Hoàng thị, Thẩm Họa cũng không để ý lễ nghi, đi vào thuận tiện trấn an cảm xúc Hồng Ngọc một phen, mới lại mời cô gái trước mặt đi ra ngoài, hai người đi đến giường êm bên ngoài mỗi người ngồi một bên.
Tính tình Hoàng thị dịu dàng hoà nhã, giống như gió nhẹ trong ngày xuân, diện mạo không tính là kinh diễm, nhưng cũng thanh tú xinh đẹp uyển chuyển hàm xúc, mái tóc đen nhánh vấn Lưu Vân kế, trên trán rũ xuống viên trân châu màu trắng, cả khuôn mặt đơn giản xoa chút phấn trang điểm, vẫn có thể thấy được vẻ đẹp đẽ trong truyền thuyết.
“Hôm nay, ta và mẫu thân đi chùa miếu lễ tạ thần, gần tối mới trở về, cũng không biết trong phủ xảy ra loại bẩn thỉu tổn hại muội muội danh dự này, chuyện đã cháy nhà ra mặt chuột, ấy là Chu Hiển gia bất cẩn lỡ để tiểu công tử ăn nấm độc trong vườn hoa.”
“Sợ dính líu bản thân bèn mượn cơ hội vu hại muội muội, sau đó hành động thô bạo với Hồng Ngọc, uy hiếp Hồng Ngọc đi chỉ ngay muội muội, chỉ đâu ngờ Hồng Ngọc là một trung bộc (đầy tớ trung thành), quản sự kia cũng sợ gánh trách nhiệm, chỉ coi như không biết xảy ra chuyện gì.”
“Luôn dung túng lười biếng, lại gây ra chuyện lớn như vậy, may là không gây thành chuyện sai lầm lớn hơn, Dục Ca Nhi ăn bánh ngọt Hồng Ngọc làm, bột đậu xanh và Hương Thảo bên trong đều có công hiệu giải độc, ngược lại tương khắc, Hồng Ngọc cũng coi là cứu Dục Ca Nhi một mạng.”
“Chỉ là khiến muội muội ngươi và nha hoàn kia chịu uất ức, mẫu thân ở Hành Vu uyển hầu hạ bồi tội với tổ mẫu lão nhân gia bà, tổ mẫu và mẫu thân lại cố ý sai ta tới xem muội muội một chút, hi vọng muội muội chớ ghi hận chuyện hôm nay. Những thứ điêu nô tùy ý bịa đặt lung tung kia, ngày mai cũng sẽ trục xuất đến thôn trang, ta cũng triệu tập người làm ở trong phủ thay muội muội đích thân cải chính thanh danh, tránh cho có một vài người thích nói huyên thuyên gây chuyện lung tung nữa.”
Ăn trúng miếng nấm có độc? Sợ rằng chuyện không đơn giản như vậy chứ?
Thẩm Họa cũng không muốn vạch trần, chỉ nói: “Biểu tẩu nói vậy ta đã yên tâm rồi, Thẩm Họa cơ khổ, được Hầu phủ đón vào ở, thì đã cảm động đến rơi nước mắt, nào có ghi hận gì, chỉ là để Hồng Ngọc chịu khổ.”
Hoàng thị dịu dàng cười một tiếng, bảo nha hoàn ôm một hộp dài tinh sảo tới đây, sai người mở ra, bên trong nằm lẳng lặng một cây nhân sâm thành hình, giá trị xa xỉ, “Muội muội tự mình dùng hoặc là cho Hồng Ngọc bổ thân thể cũng không tệ.”
Thẩm Họa cũng không khước từ, Hồng Ngọc ăn nhân sâm này nhất định có thể mau chóng khoẻ lại, lúc này bèn cám ơn Hoàng thị, Hoàng thị thấy sắc trời ảm đạm, thì khuyên Thẩm Họa theo nàng đi ăn một ít thức ăn, Thẩm Họa khách sáo từ chối.
Trước khi đi Hoàng thị dừng bước chân, “Có chuyện tẩu tẩu không thể không hỏi muội muội một chút, muội có từng đẩy Mặc Lan ở Hành Vu uyển.”
Thẩm Họa nhíu mày, làm như không hiểu hỏi: “Sao biểu tẩu hỏi như vậy, ta làm gì lại đẩy Mặc Lan tỷ tỷ?”
Hoàng thị thấy bộ dáng Thẩm Họa u mê, lập tức yên tâm, “Vẻ mặt muội muội thản nhiên như vậy, thì trong lòng ta hiểu rõ. Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Nói xong cũng dẫn theo cả đám rời đi, Thẩm Họa nhìn bóng lưng Hoàng thị trên mặt đột nhiên trở nên nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.