Chương 10: Thay đổi nhân sinh của người 10
Ái Cật Nhục Đích Dương Tể
07/07/2023
Lần đi thăm Diệp Hoán này không mất quá nhiều thời gian của Đồng Linh,
đến khi lấy xong hợp đồng thế thân là Đồng Linh lại quay về nghỉ ngơi.
Khi cô đứng dậy rời đi thì Lục Việt cũng đi theo.
Việc này làm cho Đồng Linh không khỏi nhìn anh ta, "Anh không ở lại chơi cùng Diệp Hoán sao?"
Khóe miệng Lục Việt giương lên ý cười trào phúng: "Cô là bạn gái cũng không ở lại chơi cùng cậu ta thì nói gì đến bạn bè bình thường như tôi."
"Bạn bè bình thường?" Đồng Linh bi thương giùm cho mối quan hệ anh em plastic giữa hai người: "Diệp Hoán coi anh là anh em tốt, anh lại nói như vậy thì vô tình quá."
"Hửm? Vô tình sao?" Lục Việt cong lưng, cố ý sát lại Đồng Linh, nhỏ giọng nói vào tai: "Tôi lại cho rằng cô phải vui mừng mới phải."
Đồng Linh biểu cảm không chút thay đổi, hơi nghiêng nghiêng đầu, rồi bằng giọng điệu đầy nghi hoặc, cô hỏi: "Anh đang nói cái gì?"
Chẳng phải phản ứng như mình mong muốn, Lục Việt tiếc nuối thở dài, "Xem ra... Đối với cô thì tôi chẳng có sự thu hút gì cả."
Lục Việt là một người ưu tú, anh ta cũng rất tự tin, điều ấy đã được chứng minh qua những gì anh ta đã trải qua, nhưng đó lại là một sự đả kích trí mạng khi giờ đây anh ta nhận ra rằng người phụ nữ đối diện không có một chút hứng thú nào với mình.
"Thật không biết là nên tiếp tục để cô lừa dối tôi hay là phơi bày bộ mặt thật như bây giờ." Lục Việt suy nghĩ rồi cuối cùng quyết định, "Qủa nhiên là như bây giờ vẫn tốt hơn."
Lục Việt lần nữa nở nụ cười quyến rũ: "Dù sao thì cô cũng chỉ làm như vậy với một mình tôi mà thôi."
Đồng Linh nghe xong rất muốn vỗ tay tán thưởng, một mình Lục Việt cũng có thể diễn xong vở kịch, đâu cần cô diễn cùng?
"Vậy kế hoạch tiếp theo của cô là gì?" Lục Việt biểu cảm tự nhiên mà dò hỏi: "Em gái của cô thay cô đi du học, vậy cô có muốn đi học thay cho em gái mình không?"
Đi học? Vấn đề này...... Đúng là Đồng Linh không nghĩ tới.
Ở tinh hệ U-A78, muốn học kiến thức gì thì bỏ tiền ra mua chip cấy vào người là được, học viện là nơi chỉ dành cho học sinh tòng quân. Cấp bậc trong học viện rất rõ ràng, tài năng và gia thế mới có thể ở trên bậc cao nhất, thiếu một cái cũng không được, dân đen chỉ có lấy được tài nguyên thấp nhất. Đồng Linh đã từng vì một cuộc giao dịch mà lẻn vào học viện và học ở đó, giao dịch cuối cùng hoàn thành mĩ mãn nhưng lại có thêm một ít khó khăn cho cô.
Việc này làm cho Đồng Linh không còn hứng thú nhiều với cuộc sống trong học viện, huống chi tiểu thế giới này vẫn còn sử dụng phương pháp dạy cấp thấp là truyền đạt kiến thức. Hơn nữa đi học cũng chẳng có ích cho công việc thế thân của cô, sao cô lại phải lãng phí thời gian vào việc đó?
"Tôi không muốn đi học." Đồng Linh nhăn mi, "Đi học còn cần phải bắt chước đứa em nữa, quá khó rồi."
m577 không nhịn được nói xen vào: 【 Hello? Cô còn nhớ cô là ai không kí chủ? 】
Người này sao có thể còn Dư Ngữ Nhu hơn cả Dư Ngữ Nhu?
Lục Việt như là đoán được Đồng Linh sẽ nói như vậy, anh tích cực đưa ra phương án giải quyết: "Hay là... Cô đến thực tập ở công ty của tôi?"
"Tôi có thể nói một tiếng với trường học của cô để khi thực tập xong thì cô có thể về trường học làm luận văn và lấy bằng tốt nghiệp." Đây đúng là bộ dáng một lòng suy nghĩ cho Đồng Linh, "Rốt cuộc em của cô sớm muộn cũng phải về nước, không thể để em ấy không tốt nghiệp được."
Lục Việt đây là trắng trợn táo bạo muốn thông đồng với cô nhé! Đồng Linh kinh ngạc cảm thán trước sự thành tâm suy xét cho cô của anh ta, nhưng có phũ phàng với nam chính quá không khi mới bước ra bệnh viện đã thọc gậy bánh xe thế này?
"Anh có chắc là muốn cho tôi đi công ty của anh thực tập không?" Đồng Linh nhẹ nhàng hỏi.
"Việc đấy là tùy vào quyết định của cô." Lục Việt nói chân thành tha thiết: "Cô biết mà, quyền chủ động vẫn luôn nằm trên tay cô."
"Quyết định của tôi à......" Đồng Linh không đồng ý cũng không từ chối, "Vậy thì tôi phải xem xét chỗ đó xem có thích hợp với tôi hay không, đúng chứ?"
Lục Việt không những không thất vọng với câu trả lời của Đồng Linh mà còn thấy thích thú, nói: "Tôi sẽ chiếu cố cô thật tốt."
Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra ước định.
Trong bầu không khí ái muội hòa hợp, Lục Việt lái xe đưa Đồng Linh về nhà.
Lục Việt: "Nếu muốn tới công ty tham quan thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào."
Đồng Linh gật đầu, xoay người lên lầu.
Lục Việt nhìn bóng dáng Đồng Linh đi xa dần, bất đắc dĩ ủ rũ mà nói thầm một câu: "Thật đúng là không quay đầu lại dù chỉ một lần."
Lục Việt hoài nghi mị lực của mình không còn hiệu lực, mệt anh còn ngồi chờ trong xe nghĩ có lẽ Đồng Linh sẽ quay đầu lại nhìn mình, từ khi nào anh trở nên ngu ngốc như vậy?
Ting ——
Một tin nhắn tới.
Lục Việt click mở nhìn nội dung tin nhắn.
[ nhìn lên trên đi. ]
Lục Việt mở cửa xe, vừa ngẩng đầu đã thấy người phụ nữa đó đứng ở ban công tầng hai, nơi cửa sổ đang mở, mỉm cười nhìn anh. Đèn đường ban đêm mịt mù, ánh trăng cũng chẳng sáng ngời, nhưng không hiểu vì sao nụ cười lúc này của cô lại khắc sâu vào trong lòng anh.
Ting ——
Lại một tin nhắn nữa.
[ đẹp không? ]
Lục Việt biết rõ đây chỉ là một kịch bản đơn giản, bản thân anh cũng đã sử dụng không ít lần, nhưng anh vẫn cứ mắc bẫy.
Lục Việt cúi đầu, nghiêm túc nhắn lại: [ đẹp. ]
[^_^]
Thấy được tin nhắn Đồng Linh chẳng hẹn mà Lục Việt lại ngẩng đầu lần nữa, chỉ tiếc nơi cửa sổ đã chẳng còn người ấy.
Lúc này đây Lục Việt không tiếp tục chờ nữa, nhưng mà trên đường lái xe đi về thì trên mặt luôn mang ý cười.
......
Đồng Linh từ ban công đi vào phòng ngủ, ngả xuống trên giường lớn của Dư Ngữ Nhu, bắt đầu xử lý đống tin nhắn từ mạng xã hội.
Bài đăng trên mạng xã hội của cô có rất nhiều bình luận nhưng Đồng Linh chỉ chọn vài người quen của Dư Ngữ Nhu để rep lại, sau đó chuyên tâm trò chuyện cùng lốp xe dự phòng thứ hai Tống Tinh Dập.
Lốp xe dự phòng thứ nhất Diệp Húc không phải người thích dùng mạng xã hội, anh ta thường dùng điện thoại nhưng lại rất ít khi nhắn tin. Hơn nữa quan hệ hai người vừa mới đột phá, Đồng Linh quyết định giữ im lặng một khoảng thời gian, tới thời điểm thích hợp mới liên hệ lại.
Lốp xe dự phòng thứ ba Lục Việt vừa mới tiễn đi, Đồng Linh không muốn nhắn tin thường xuyên với anh ta như Dư Ngữ Nhu, dù sao cũng bại lộ "Gương mặt thật" rồi, lơ anh ta cũng không sao.
Chỉ có Tống Tinh Dập là một lòng một dạ gửi tin nhắn cho cô.
Mở ra giao diện chat, một mình cậu ta nhắn cũng tới mấy chục cái. Mà không hỏi cô khỏi bệnh chưa thì cũng là bảo cô chú ý sức khỏe rồi mong cô nhanh khỏi bệnh.
Mặc dù nhắn rất chân thành nhưng nhìn thế nào cũng thấy không thú vị.
Trách không được Dư Ngữ Nhu ghét bỏ Tống Tinh Dập ấu trĩ lại dính người, tin nhắn khô cằn như này để làm gì?
Thế nhưng Đồng Linh lại không ghét bỏ Tống Tinh Dập bởi vì rep tin nhắn kiểu này không tốn nhiều thời gian suy nghĩ.
Cô đã làm việc bận rộn cả ngày, bây giờ cần có chó con giải tỏa.
Đồng Linh: [ Tinh Dập, cảm ơn em quan tâm, chị khỏe hơn nhiều rồi ~]
Đồng Linh vừa nhắn tin, Tống Tinh Dập 1 giây đã rep lại: [ tốt quá! Vậy Ngữ Nhu chị... Còn ở bệnh viện không? ]
Tống Tinh Dập thật ra rất muốn đi bệnh viện hỏi thăm Dư Ngữ Nhu, với cậu việc tra địa chỉ không phải quá khó nên dù Dư Ngữ Nhu không nói địa chỉ bệnh viện thì cậu vẫn có thể tìm được. Nhưng vấn đề là chưa được cô đồng ý nên Tống Tinh Dập vẫn nhẫn nại đến giờ.
Ở trước mặt Dư Ngữ Nhu, Tống Tinh Dập rất nghe lời.
Đồng Linh: [ chị xuất viện rồi, vừa về đến nhà. ]
Đồng Linh lấy tay vuốt ve khăn trải giường mềm như bông của Dư Ngữ Nhu quay một video dài mười mấy giây rồi gửi qua cho Tống Tinh Dập.
Đồng Linh: [ giường của mình quả nhiên là thoải mái hơn ở bệnh viện. ]
Tống Tinh Dập nhìn thấy video đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là đỏ mặt.
Cậu ta lần đầu tiên nhìn thấy giường của Dư Ngữ Nhu, đó là loại giường tỏa ra hơi thở ngọt ngào của con gái, rất giống tưởng tượng của cậu. Nhìn video là có thể cảm nhận được sự mềm mại của chiếc giường, ngón tay người con gái vừa nhỏ vừa dài lại trắng nõn, khi vuốt ve mang lại tiếng sàn sạt nhỏ nhẹ mà vì ban đêm yên tĩnh nên hơi vang.
Tống Tinh Dập mắt nhìn chằm chằm vào cái tay kia, không khống chế được suy nghĩ, cái chăn này thật trắng, không, tay này thật mềm...... Vân vân!!! Tống Tinh Dập dùng sức ôm đầu, gian nan dời mắt khỏi video, cậu sao có thể nghĩ đông nghĩ tây với tay của chị Ngữ Nhu, thật là quá đáng!
Tống Tinh Dập chột dạ mà nhìn ra cửa phòng, phát hiện cửa phòng mình đã được khóa kín mít, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây không phải là phim ảnh yêu cầu trả phí, hình ảnh thuần khiết như vậy, cậu khẩn trương cái gì chứ.
Tống Tinh Dập định thần, nhớ tới ngày mai là cuối tuần, là kì nghỉ danh ngôn chính thuận của cậu, hẳn là có thể hẹn gặp mặt, vội vàng hỏi: [ ngày mai em có thể tới thăm chị không? ]
Đồng Linh: [ tới nhà của chị thăm chị? ]
Tống Tinh Dập lập tức phủ nhận, cậu đương nhiên biết nơi riêng tư như này không thể tùy tiện tới được: [ không không không, em không có ý này. ]
Tống Tinh Dập: [ đi chỗ nào cũng được, em đi cùng chị. ]
Đồng Linh không nghĩ tới chó con lại thuần khiết như vậy: [ nhưng chị vẫn chưa khỏe lắm, không muốn đi lại nhiều. ]
Tống Tinh Dập giận ngùn ngụt, cậu lại lần nữa bị từ chối sao?
Đồng Linh: [ cho nên tới nhà của chị đi. ]
Đồng Linh: [ định vị.jpg]
Tống Tinh Dập:!!!
Vui sướng tới đột nhiên quá chưa kịp chuẩn bị tâm lý, Tống Tinh Dập dùng tốc độ tay nhanh nhất có thể để trả lời: [ được được được! ]
Đồng Linh: [ không cần đến quá sớm, sau 10 giờ thì đến, đến nơi thì gọi điện cho chị. ]
Đồng Linh: [ ngày mai gặp, Tinh Dập ^_^]
Tống Tinh Dập: [ ngày mai gặp! ]
Nhắn tin xong, Tống Tinh Dập còn chưa kịp hồi thần, cậu xem lại một lần lịch sử trò chuyện hôm nay, xác nhận cậu đã hẹn được người ta mà hưng phấn đến mức ôm chăn lăn qua lộn lại.
Lăn lộn xong, ngón tay cậu như không tự chủ được mà lại nhấn vào video ngắn kia. Tới khi ngủ, trong giấc mơ cũng thấy được khung cảnh kiều diễm...
Đồng Linh thì chuẩn bị cho buổi hẹn hò ngày mai, cô mở tủ quần áo của Dư Ngữ Nhu, chọn mấy bộ áo ngủ, đứng trước gương ngắm mấy bộ quần áo.
"Hừm.....Bộ này trông đẹp đúng không?" Đồng Linh cầm một bộ áo ngủ lụa là thướt tha khoa tay múa chân, "Bộ này nhìn thật thướt tha."
m577 kinh hãi: 【 cô, cô muốn làm gì! Sao lại chọn đồ ngủ! 】
Đồng Linh cạn lời: "Tôi ở nhà không mặc đồ ngủ thì mặc cái gì?"
m577 cảm thấy Đồng Linh không có ý tốt: 【 lúc cô gặp Tống Tinh Dập chẳng lẽ cũng mặc như vậy? 】
Đồng Linh chỉ cười không nói.
m577 bịch quỳ xuống: 【 cầu xin, buông tha trẻ em. 】
Đồng Linh: "Đã thành niên rồi sao tính là trẻ em được, chẳng lẽ tôi là đứa trẻ lớn sao."
m577: 【......】
m577 lại tự kỉ.
Khi cô đứng dậy rời đi thì Lục Việt cũng đi theo.
Việc này làm cho Đồng Linh không khỏi nhìn anh ta, "Anh không ở lại chơi cùng Diệp Hoán sao?"
Khóe miệng Lục Việt giương lên ý cười trào phúng: "Cô là bạn gái cũng không ở lại chơi cùng cậu ta thì nói gì đến bạn bè bình thường như tôi."
"Bạn bè bình thường?" Đồng Linh bi thương giùm cho mối quan hệ anh em plastic giữa hai người: "Diệp Hoán coi anh là anh em tốt, anh lại nói như vậy thì vô tình quá."
"Hửm? Vô tình sao?" Lục Việt cong lưng, cố ý sát lại Đồng Linh, nhỏ giọng nói vào tai: "Tôi lại cho rằng cô phải vui mừng mới phải."
Đồng Linh biểu cảm không chút thay đổi, hơi nghiêng nghiêng đầu, rồi bằng giọng điệu đầy nghi hoặc, cô hỏi: "Anh đang nói cái gì?"
Chẳng phải phản ứng như mình mong muốn, Lục Việt tiếc nuối thở dài, "Xem ra... Đối với cô thì tôi chẳng có sự thu hút gì cả."
Lục Việt là một người ưu tú, anh ta cũng rất tự tin, điều ấy đã được chứng minh qua những gì anh ta đã trải qua, nhưng đó lại là một sự đả kích trí mạng khi giờ đây anh ta nhận ra rằng người phụ nữ đối diện không có một chút hứng thú nào với mình.
"Thật không biết là nên tiếp tục để cô lừa dối tôi hay là phơi bày bộ mặt thật như bây giờ." Lục Việt suy nghĩ rồi cuối cùng quyết định, "Qủa nhiên là như bây giờ vẫn tốt hơn."
Lục Việt lần nữa nở nụ cười quyến rũ: "Dù sao thì cô cũng chỉ làm như vậy với một mình tôi mà thôi."
Đồng Linh nghe xong rất muốn vỗ tay tán thưởng, một mình Lục Việt cũng có thể diễn xong vở kịch, đâu cần cô diễn cùng?
"Vậy kế hoạch tiếp theo của cô là gì?" Lục Việt biểu cảm tự nhiên mà dò hỏi: "Em gái của cô thay cô đi du học, vậy cô có muốn đi học thay cho em gái mình không?"
Đi học? Vấn đề này...... Đúng là Đồng Linh không nghĩ tới.
Ở tinh hệ U-A78, muốn học kiến thức gì thì bỏ tiền ra mua chip cấy vào người là được, học viện là nơi chỉ dành cho học sinh tòng quân. Cấp bậc trong học viện rất rõ ràng, tài năng và gia thế mới có thể ở trên bậc cao nhất, thiếu một cái cũng không được, dân đen chỉ có lấy được tài nguyên thấp nhất. Đồng Linh đã từng vì một cuộc giao dịch mà lẻn vào học viện và học ở đó, giao dịch cuối cùng hoàn thành mĩ mãn nhưng lại có thêm một ít khó khăn cho cô.
Việc này làm cho Đồng Linh không còn hứng thú nhiều với cuộc sống trong học viện, huống chi tiểu thế giới này vẫn còn sử dụng phương pháp dạy cấp thấp là truyền đạt kiến thức. Hơn nữa đi học cũng chẳng có ích cho công việc thế thân của cô, sao cô lại phải lãng phí thời gian vào việc đó?
"Tôi không muốn đi học." Đồng Linh nhăn mi, "Đi học còn cần phải bắt chước đứa em nữa, quá khó rồi."
m577 không nhịn được nói xen vào: 【 Hello? Cô còn nhớ cô là ai không kí chủ? 】
Người này sao có thể còn Dư Ngữ Nhu hơn cả Dư Ngữ Nhu?
Lục Việt như là đoán được Đồng Linh sẽ nói như vậy, anh tích cực đưa ra phương án giải quyết: "Hay là... Cô đến thực tập ở công ty của tôi?"
"Tôi có thể nói một tiếng với trường học của cô để khi thực tập xong thì cô có thể về trường học làm luận văn và lấy bằng tốt nghiệp." Đây đúng là bộ dáng một lòng suy nghĩ cho Đồng Linh, "Rốt cuộc em của cô sớm muộn cũng phải về nước, không thể để em ấy không tốt nghiệp được."
Lục Việt đây là trắng trợn táo bạo muốn thông đồng với cô nhé! Đồng Linh kinh ngạc cảm thán trước sự thành tâm suy xét cho cô của anh ta, nhưng có phũ phàng với nam chính quá không khi mới bước ra bệnh viện đã thọc gậy bánh xe thế này?
"Anh có chắc là muốn cho tôi đi công ty của anh thực tập không?" Đồng Linh nhẹ nhàng hỏi.
"Việc đấy là tùy vào quyết định của cô." Lục Việt nói chân thành tha thiết: "Cô biết mà, quyền chủ động vẫn luôn nằm trên tay cô."
"Quyết định của tôi à......" Đồng Linh không đồng ý cũng không từ chối, "Vậy thì tôi phải xem xét chỗ đó xem có thích hợp với tôi hay không, đúng chứ?"
Lục Việt không những không thất vọng với câu trả lời của Đồng Linh mà còn thấy thích thú, nói: "Tôi sẽ chiếu cố cô thật tốt."
Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra ước định.
Trong bầu không khí ái muội hòa hợp, Lục Việt lái xe đưa Đồng Linh về nhà.
Lục Việt: "Nếu muốn tới công ty tham quan thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào."
Đồng Linh gật đầu, xoay người lên lầu.
Lục Việt nhìn bóng dáng Đồng Linh đi xa dần, bất đắc dĩ ủ rũ mà nói thầm một câu: "Thật đúng là không quay đầu lại dù chỉ một lần."
Lục Việt hoài nghi mị lực của mình không còn hiệu lực, mệt anh còn ngồi chờ trong xe nghĩ có lẽ Đồng Linh sẽ quay đầu lại nhìn mình, từ khi nào anh trở nên ngu ngốc như vậy?
Ting ——
Một tin nhắn tới.
Lục Việt click mở nhìn nội dung tin nhắn.
[ nhìn lên trên đi. ]
Lục Việt mở cửa xe, vừa ngẩng đầu đã thấy người phụ nữa đó đứng ở ban công tầng hai, nơi cửa sổ đang mở, mỉm cười nhìn anh. Đèn đường ban đêm mịt mù, ánh trăng cũng chẳng sáng ngời, nhưng không hiểu vì sao nụ cười lúc này của cô lại khắc sâu vào trong lòng anh.
Ting ——
Lại một tin nhắn nữa.
[ đẹp không? ]
Lục Việt biết rõ đây chỉ là một kịch bản đơn giản, bản thân anh cũng đã sử dụng không ít lần, nhưng anh vẫn cứ mắc bẫy.
Lục Việt cúi đầu, nghiêm túc nhắn lại: [ đẹp. ]
[^_^]
Thấy được tin nhắn Đồng Linh chẳng hẹn mà Lục Việt lại ngẩng đầu lần nữa, chỉ tiếc nơi cửa sổ đã chẳng còn người ấy.
Lúc này đây Lục Việt không tiếp tục chờ nữa, nhưng mà trên đường lái xe đi về thì trên mặt luôn mang ý cười.
......
Đồng Linh từ ban công đi vào phòng ngủ, ngả xuống trên giường lớn của Dư Ngữ Nhu, bắt đầu xử lý đống tin nhắn từ mạng xã hội.
Bài đăng trên mạng xã hội của cô có rất nhiều bình luận nhưng Đồng Linh chỉ chọn vài người quen của Dư Ngữ Nhu để rep lại, sau đó chuyên tâm trò chuyện cùng lốp xe dự phòng thứ hai Tống Tinh Dập.
Lốp xe dự phòng thứ nhất Diệp Húc không phải người thích dùng mạng xã hội, anh ta thường dùng điện thoại nhưng lại rất ít khi nhắn tin. Hơn nữa quan hệ hai người vừa mới đột phá, Đồng Linh quyết định giữ im lặng một khoảng thời gian, tới thời điểm thích hợp mới liên hệ lại.
Lốp xe dự phòng thứ ba Lục Việt vừa mới tiễn đi, Đồng Linh không muốn nhắn tin thường xuyên với anh ta như Dư Ngữ Nhu, dù sao cũng bại lộ "Gương mặt thật" rồi, lơ anh ta cũng không sao.
Chỉ có Tống Tinh Dập là một lòng một dạ gửi tin nhắn cho cô.
Mở ra giao diện chat, một mình cậu ta nhắn cũng tới mấy chục cái. Mà không hỏi cô khỏi bệnh chưa thì cũng là bảo cô chú ý sức khỏe rồi mong cô nhanh khỏi bệnh.
Mặc dù nhắn rất chân thành nhưng nhìn thế nào cũng thấy không thú vị.
Trách không được Dư Ngữ Nhu ghét bỏ Tống Tinh Dập ấu trĩ lại dính người, tin nhắn khô cằn như này để làm gì?
Thế nhưng Đồng Linh lại không ghét bỏ Tống Tinh Dập bởi vì rep tin nhắn kiểu này không tốn nhiều thời gian suy nghĩ.
Cô đã làm việc bận rộn cả ngày, bây giờ cần có chó con giải tỏa.
Đồng Linh: [ Tinh Dập, cảm ơn em quan tâm, chị khỏe hơn nhiều rồi ~]
Đồng Linh vừa nhắn tin, Tống Tinh Dập 1 giây đã rep lại: [ tốt quá! Vậy Ngữ Nhu chị... Còn ở bệnh viện không? ]
Tống Tinh Dập thật ra rất muốn đi bệnh viện hỏi thăm Dư Ngữ Nhu, với cậu việc tra địa chỉ không phải quá khó nên dù Dư Ngữ Nhu không nói địa chỉ bệnh viện thì cậu vẫn có thể tìm được. Nhưng vấn đề là chưa được cô đồng ý nên Tống Tinh Dập vẫn nhẫn nại đến giờ.
Ở trước mặt Dư Ngữ Nhu, Tống Tinh Dập rất nghe lời.
Đồng Linh: [ chị xuất viện rồi, vừa về đến nhà. ]
Đồng Linh lấy tay vuốt ve khăn trải giường mềm như bông của Dư Ngữ Nhu quay một video dài mười mấy giây rồi gửi qua cho Tống Tinh Dập.
Đồng Linh: [ giường của mình quả nhiên là thoải mái hơn ở bệnh viện. ]
Tống Tinh Dập nhìn thấy video đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là đỏ mặt.
Cậu ta lần đầu tiên nhìn thấy giường của Dư Ngữ Nhu, đó là loại giường tỏa ra hơi thở ngọt ngào của con gái, rất giống tưởng tượng của cậu. Nhìn video là có thể cảm nhận được sự mềm mại của chiếc giường, ngón tay người con gái vừa nhỏ vừa dài lại trắng nõn, khi vuốt ve mang lại tiếng sàn sạt nhỏ nhẹ mà vì ban đêm yên tĩnh nên hơi vang.
Tống Tinh Dập mắt nhìn chằm chằm vào cái tay kia, không khống chế được suy nghĩ, cái chăn này thật trắng, không, tay này thật mềm...... Vân vân!!! Tống Tinh Dập dùng sức ôm đầu, gian nan dời mắt khỏi video, cậu sao có thể nghĩ đông nghĩ tây với tay của chị Ngữ Nhu, thật là quá đáng!
Tống Tinh Dập chột dạ mà nhìn ra cửa phòng, phát hiện cửa phòng mình đã được khóa kín mít, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây không phải là phim ảnh yêu cầu trả phí, hình ảnh thuần khiết như vậy, cậu khẩn trương cái gì chứ.
Tống Tinh Dập định thần, nhớ tới ngày mai là cuối tuần, là kì nghỉ danh ngôn chính thuận của cậu, hẳn là có thể hẹn gặp mặt, vội vàng hỏi: [ ngày mai em có thể tới thăm chị không? ]
Đồng Linh: [ tới nhà của chị thăm chị? ]
Tống Tinh Dập lập tức phủ nhận, cậu đương nhiên biết nơi riêng tư như này không thể tùy tiện tới được: [ không không không, em không có ý này. ]
Tống Tinh Dập: [ đi chỗ nào cũng được, em đi cùng chị. ]
Đồng Linh không nghĩ tới chó con lại thuần khiết như vậy: [ nhưng chị vẫn chưa khỏe lắm, không muốn đi lại nhiều. ]
Tống Tinh Dập giận ngùn ngụt, cậu lại lần nữa bị từ chối sao?
Đồng Linh: [ cho nên tới nhà của chị đi. ]
Đồng Linh: [ định vị.jpg]
Tống Tinh Dập:!!!
Vui sướng tới đột nhiên quá chưa kịp chuẩn bị tâm lý, Tống Tinh Dập dùng tốc độ tay nhanh nhất có thể để trả lời: [ được được được! ]
Đồng Linh: [ không cần đến quá sớm, sau 10 giờ thì đến, đến nơi thì gọi điện cho chị. ]
Đồng Linh: [ ngày mai gặp, Tinh Dập ^_^]
Tống Tinh Dập: [ ngày mai gặp! ]
Nhắn tin xong, Tống Tinh Dập còn chưa kịp hồi thần, cậu xem lại một lần lịch sử trò chuyện hôm nay, xác nhận cậu đã hẹn được người ta mà hưng phấn đến mức ôm chăn lăn qua lộn lại.
Lăn lộn xong, ngón tay cậu như không tự chủ được mà lại nhấn vào video ngắn kia. Tới khi ngủ, trong giấc mơ cũng thấy được khung cảnh kiều diễm...
Đồng Linh thì chuẩn bị cho buổi hẹn hò ngày mai, cô mở tủ quần áo của Dư Ngữ Nhu, chọn mấy bộ áo ngủ, đứng trước gương ngắm mấy bộ quần áo.
"Hừm.....Bộ này trông đẹp đúng không?" Đồng Linh cầm một bộ áo ngủ lụa là thướt tha khoa tay múa chân, "Bộ này nhìn thật thướt tha."
m577 kinh hãi: 【 cô, cô muốn làm gì! Sao lại chọn đồ ngủ! 】
Đồng Linh cạn lời: "Tôi ở nhà không mặc đồ ngủ thì mặc cái gì?"
m577 cảm thấy Đồng Linh không có ý tốt: 【 lúc cô gặp Tống Tinh Dập chẳng lẽ cũng mặc như vậy? 】
Đồng Linh chỉ cười không nói.
m577 bịch quỳ xuống: 【 cầu xin, buông tha trẻ em. 】
Đồng Linh: "Đã thành niên rồi sao tính là trẻ em được, chẳng lẽ tôi là đứa trẻ lớn sao."
m577: 【......】
m577 lại tự kỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.