Chương 11: Thay đổi nhân sinh của người 11
Ái Cật Nhục Đích Dương Tể
07/07/2023
Edit + beta: hkanvhan.
Tống Tinh Dập dậy từ sớm.
Ngủ một giấc dậy cậu cảm thấy quần dính dính không thoải mái, đến khi biết điều gì xảy ra, mông như bị lửa thiêu chạy như bay đến phòng vệ sinh, sáng sớm đã đi tắm nước lạnh và thay quần lót.
Mặt đỏ đi ra, biểu cảm của Tống Tinh Dập còn có thêm sự không tự nhiên nữa. Cậu tự thấy mình không có tiền đồ, cũng không biết trong giấc mơ suy nghĩ linh tinh cái gì, trước kia không phải chưa từng ở chung cùng Dư Ngữ Nhu, thế mà lần này đầu óc cậu toàn là suy nghĩ kì quái.
Sau khi vất vả thanh lọc tâm trí, Tống Tinh Dập đứng ở trước gương bắt đầu suy nghĩ về trang phục khi đi hẹn hò.
Chàng trai trong gương mái tóc màu hạt dẻ, xoăn tự nhiên, ngũ quan lập thể mang lại cảm giác con lai. Hốc mắt thâm thúy, con ngươi màu hổ phách vô cùng trong sáng, khóe môi mang theo má lúm đồng tiền nhàn nhạt nên dù là xụ mặt thì thoạt trông cậu vẫn rất vô hại.
Tống Tinh Dập vẫn luôn không quá hài lòngvới ngoại hình của mình, cậu muốn gương mặt mình trở nên sắc bén hơn, diện mạo thành thục ổn trọng hơn, nhưng dù là cậu làm biểu cảm gì thì cậu chàng trong gương vẫn không có được mị lực sự thành thục, thứ làm người ta liếc qua cũng có thể mặt đỏ tim đập.
Cậu gãi gãi tóc, nhận ra tóc xoăn tự nhiên cũng không làm tăng thêm khí thế của cậu, dứt khoát lấy ra thuốc nhuộm tóc dùng một lần ra, nhuộm đến cả đầu tóc bạc mới dừng tay.
Tiếp theo mặc lên một chiếc áo thun Punk màu đen, cùng với giày chơi bóng màu đen cool ngầu mới mua, nhướng mày với người trong gương, và tự thấy mình đẹp trai hơn thường ngày.
"Hôm nay, mình nhất định phải cho chị Ngữ Nhu thấy được sự nam tính của mình mới được!"
Tống Tinh Dập chưa quên Dư Ngữ Nhu còn đang bị bệnh, cậu lên mạng tìm hiểu cách cua gái, biết người bị bệnh cần người khác chiếu cố. Vì thế Tống Tinh Dập chạy tới tiệm thuốc mua một đống thuốc hạ sốt, thuốc cảm cúm, rồi thỉnh đầu bếp trong nhà làm một nồi cháo dinh dưỡng mang đi. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Tống Tinh Dập lái con xe yêu thích nhất phóng như bay tới nơi.
Đến nhà của Dư Ngữ Nhu, Tống Tinh Dập mới phát giác mình tới quá sớm, sớm hơn thời gian đã định một tiếng hơn, vì quá mức phấn khích mà cậu quên khuấy thời gian.
Chờ đợi là tẻ nhạt và nôn nóng, Tống Tinh Dập trông ngóng thời gian, 10 giờ vừa đến cậu đã xoắn xuýt gọi cho Dư Ngữ Nhu, thông báo là cậu đã đến.
Hình như là vừa tỉnh ngủ, giọng nói Dư Ngữ Nhu rất mềm mại, nói chuyện mơ hồ rất đáng yêu.
"Tinh Dập sớm như vậy em đã tới rồi à." Người con gái lười biếng ngáp một cái, "Hmm, chị còn chưa kịp trang điểm nữa, với lại do bị cảm cúm nên thấy hơi oải... "
Tống Tinh Dập vội nói: "Không sao, em có thể đợi được, chị Ngữ Nhu bao giờ chị thấy khỏe hơn thì em vào cũng được."
Cô nàng bật cười khẽ khàng: "Sao lại nghe lời thế hả Tinh Dập, ngoan như vậy làm chị có cảm giác như mình đang bắt nạt em."
"Đi vào đi, chị mở cửa cho." Cô nói, "Nhưng em không được ghét bỏ là chị không được đẹp như ngày thường đâu nhé."
Tống Tinh Dập vốn không để ý đến mấy cái này nhưng nếu Dư Ngữ Nhu đã nói vậy thì Tống Tinh Dập vẫn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để dưới tình huống thế nào cũng phải coi Dư Ngữ Nhu là người đẹp nhất.
Nghe được lý do thoái thác của Đồng Linh trong điện thoại, m577 chỉ muốn nói kịch bản của ký chủ nhà mình đúng là thâm sâu, cái gì mà mới vừa ngủ dậy không trang điểm chứ, cô ả này rõ ràng 8 giờ đã sửa soạn mặc quần áo rửa mặt trang điểm xong xuôi!
Tóc tuy rằng có chút rối, nhưng nhìn thế nào cũng thấy mái tóc xoã tung mềm mại, lông mi cong vút, gương mặt thanh thoát, má ửng hồng, không có một chút tỳ vết, như này mà dám nói mình vừa mới tỉnh ngủ??
Mặc kệ m577 phun tào thế nào, Tống Tinh Dập đứng ở cửa phòng lại nhìn chằm chằm vào Đồng Linh không rời mắt.
Thì ra chị Ngữ Nhu mới ngủ dậy trông như vậy... Qủa thực giống trong giấc mơ của cậu y như đúc! Không, còn đẹp hơn cả trong mơ!
Cô mặc chiếc váy hai dây màu trắng, đôi chân thon dài trắng nõn. Có lẽ là sợ không đủ trang trọng, còn khoác một chiếc áo khoác màu đen lên, vừa che đi cổ áo và hai vai. Xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, thân hình này vừa có sự nhu mỹ lại vừa có sự nữ tính, gợi cảm.
Bắt được ánh mắt của cậu, ánh mắt mê mang của cô hiện lên ý cười nhạt.
"Mau đi vào đi, sao lại ngây ngốc thế." Đồng Linh hơi nghiêng thân mình, không tránh ra lối đi hẹp ở cửa mà là cong lưng lấy từ trong tủ giày nam một đôi dép lê.
"Đây là đôi dép lê mới mua cho cậu, cậu đi xem có hợp không?"
Tống Tinh Dập đi đôi dép lê mua riêng cho cậu ta, cả người giống như đi trên mây, bồng bềnh đi theo Đồng Linh.
Đi từ huyền quan đến phòng, bởi vì khoảng cách gần với Đồng Linh cho nênTống Tinh Dập mơ hồ có thể ngửi được mùi hương từ người cô truyền đến.
Mùi hương nhàn nhạt này như có như không quanh quẩn ở chóp mũi, Tống Tinh Dập ngửi ngửi cảm giác đầu quả tim rất ngứa,những suy nghĩ không nên có lại tràn ra —— nếu có thể gần hơn chút nữa thì tốt rồi.
Đồng Linh có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của thiếu niên sau lưng, từ khi vào cửa, ánh mắt kia chẳng lúc nào không nhìn vào cô, mà đây cũng là hiệu quả mà cô cần.
Chỉ là nghĩ đến tạo hình của Tống Tinh Dập, Đồng Linh lại không khỏi buồn cười.
Tống Tinh Dập đây là tới hẹn hò chứ không phải là tới tham gia rock and roll cái gì đó sao? Nếu không phải gương mặt kia đủ đẹp thì thật đúng là chịu không nổi.
"Đây là quà em mang tặng chị sao?" Đồng Linh nhìn túi thuốc và hộp đựng cơm to trong tay của Tống Tinh Dập, quà gặp mặt này với sự lãng mạn thật là một chút cũng không liên quan.
Để mấy thứ này sang một bên, Đồng Linh cố ý oán trách mà nhìn Tống Tinh Dập, "Chị còn tưởng rằng em sẽ mang hoa tới..."
Sự oán giận dường như làm nũng này, Tống Tinh Dập nghe thấy tai đã nhũn hết cả ra, cậu không chút nghĩ ngợi, xoay người ra cửa, "Em bây giờ lập tức đi mua hoa!"
Đồng Linh giữ lấy thiếu niên nói là làm*, ngón tay vô tình chạm vào cánh tay thiếu niên, "Chị không cần tốn công như vậy, chị muốn một thứ mà chỉ Tinh Dập mới có."
Nguyên văn: 说风就是雨 - tạm dịch "nói gió thì là mưa", là tục ngữ ẩn dụ cho người nói gì là làm ngay, mang tính chất mỉa mại.
Đồng Linh ánh mắt nhẹ dừng trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, "Tinh Dập sẽ cho chị chứ?"
Được người mình thích nhìn chăm chú như vậy, trái tim Tống Tinh Dập như có ngọn lửa bỏng cháy, sắc mặt đỏ bất thường, "Chị, chị muốn cái gì?"
Tống Tinh Dập lại bắt đầu miên man suy nghĩ, cậu nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn đôi mắt cậu rồi di chuyển xuống mũi, cuối cùng dừng ở môi cậu.
Điều này làm cậu cầm lòng không đậu đem ánh mắt dời đến cánh môi hồng nhuận của cô...
Sẽ giống với tưởng tượng của cậu sao? Giống trong mơ mà muốn......
"Chị muốn có được nụ cười của Tinh Dập." Đồng Linh cười ngọt ngào nói: "Nụ cười chỉ thuộc về chị."
Tống Tinh Dập tràn đầy mất mát, chỉ cần nụ cười thôi sao? Yêu cầu này có phải... Qúa thuần khiết hay không! Tại sao từ đầu đến cuối chỉ là mình cậu nghĩ linh linh thôi vậy! Điều này làm cho Tống Tinh Dập cảm thấy bản thân mình rất bất ổn, buồn bực không thể phát tiết.
Đương nhiên cậu sẽ không vì suy nghĩ không lành mạnh của mình mà bất mãn với Dư Ngữ Nhu, cậu ngoan ngoãn làm theo lời cô, lộ ra nụ cười xán lạn nhất.
Đồng Linh xem đến mắt sáng lên.
Tống Tinh Dập nụ cười này, vừa lúc chọc trúng sự yêu thích của Đồng Linh.
Cô thích sự thuận theo này, thích chó con vẫy đuôi với cô!
Đồng Linh không khỏi nâng tay, đặt bàn tay lên mái tóc mềm mại của Tống Tinh Dập, dùng lực vừa phải vỗ nhẹ hai cái.
Tống Tinh Dập đôi mắt trừng lớn, sau khoảnh khắc trố mắt ngắn ngủi là cảm giác xấu hổ buồn bực ập tới.
Cậu rất muốn lớn tiếng chất vấn đối phương cô xem cậu là gì? Nhưng không chờ cậu mở miệng, Đồng Linh đã mở ra cửa phòng ngủ.
"Vào đi." Đồng Linh phân phó: "Sau đó khóa cửa lại."
"Khóa, khóa cửa?" Tống Tinh Dập nín thở, "Làm vậy có phải quá...."
Đồng Linh kinh ngạc nghiêng nghiêng đầu, "Em nghĩ cái gì vậy? Chị sợ bố mẹ đột nhiên trở về rồi thấy em như vậy thì khó giải thích thôi."
m577 như thấy được một tội phạm dụ dỗ trợn tròn mắt nói dối, tràn ngập đồng tình với nam phụ: 【...... Đừng để cô ấy lừa, mẹ nó ai sợ bị phát hiện còn mời vào trong phòng ngủ! 】
Tống Tinh Dập tin.
Chẳng sợ không tin, một người đàn ông bình thường bị dụ hoặc, ai lại không muốn khóa cửa phòng?
Theo tiếng "Cùm cụp" khóa lại cửa phòng, toàn thân Tống Tinh Dập cũng trở nên căng thẳng.
Cậu thấy cái giường lớn nằm ở chính giữa phòng, ngày hôm qua trong video cậu đã nhìn nó vô số lần, cũng có cảm giác quen thuộc lạ kì đối với cái gường này.
Nhớ tới trong lúc ngủ mơ những gì đã xảy ra ở trên cái giường này, Tống Tinh Dập nhanh chóng di chuyển tầm mắt, nhìn vào chỗ khác trong phòng.
Đây là phòng của một cô gái.
Cậu nhận thức sâu sắc điều này. Ở trong phòng này, không có một chút dấu vết tồn tại của đàn ông, tất cả đồ dùng trang trí đều là phong cách con gái thích. Trong đây, phảng phất không khí cũng ngọt ngào.
Cậu là người đàn ông đầu tiên đến phòng này sao? Diệp Hoán đã tới nơi đây chưa?
Tống Tinh Dập không nhịn được tự hỏi vấn đề này, nhưng mà rất nhanh thôi cậu đã có đáp án.
"A, chị quên mất phòng chị từ trước tới nay chưa có ai vào, đến cả ghế ngồi cũng không có...." Đồng Linh như là mới nhận ra điều này, sau đó không để ý mà vẫy tay: "Được rồi, vậy thì Tinh Dập em tùy tiện tìm một chỗ ngồi đi."
Tùy tiện tìm chỗ ngồi? Nơi này còn có chỗ khác để ngồi sao?
Tống Tinh Dập nhìn tới nhìn lui, chỉ có hai lựa chọn, một là ngồi dưới sàn, hai là ngồi lên trên giường.
Sàn nhà... Ai lại ngồi dưới sàn, quá kỳ quái! Ngồi ở trên giường? Hình như cũng không bình thường lắm...
Vào lúc Tống Tinh Dập đang rối rắm, Đồng Linh đã ngồi ở mép giường, vẫy tay với Tống Tinh Dập.
"Tinh Dập, em muốn xem điện ảnh hay là nghe nhạc?"
Dư Ngữ Nhu là người rất biết hưởng thụ, thiết bị trong phòng rất đầy đủ, TV hay CD đều có.
"Hoặc là...... Chúng ta chơi game?"
Những sự lựa chọn này làm người ta rất nhanh đã dỡ xuống phòng bị.
"Chơi game!" Tống Tinh Dập lúc này bước nhanh tới chỗ Đồng Linh, đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh nhìn Đồng Linh: "Ngữ Nhu chị có chơi game PUBG không? Em chơi khá tốt, có thể bảo vệ chị"
"PUBG?" Đồng Linh hoàn toàn không biết gì về trò chơi của thế giới này, biểu cảm mê mang vô cùng chân thật, "Chị chưa từng chơi... Có khó lắm không?"
"Không khó, có em đây rồi." Tống Tinh Dập vỗ bộ ngực, trong nháy mắt đã tìm được sự tự tin.
Cậu tự nhiên mà ngồi bên cạnh Đồng Linh, cầm điện thoại của Đồng Linh giúp cô tải game.
Là một tay mới, Đồng Linh khi chơi rất thích hỏi Tống Tinh Dập, chẳng được bao lâu, hai người đã vai sát vai, thân mật mà dựa gần nhau.
"Hừm... Nếu chị kéo chân sau, Tinh Dập em cũng sẽ không bỏ mặc chị đúng không." Đồng Linh đảo mắt.
"Tất nhiên không, nếu chị không còn trong đó, em sẽ kết thúc ván đó thật nhanh để cùng chị chơi ván tiếp theo." Tống Tinh Dập bảo đảm.
Đồng Linh cười cười, sau khi biết quy tắc trò chơi, trò chơi này đã không còn chút khó nhằn nào đối với cô. Trong trò chơi, cô có thể chơi tốt hơn bất cứ ai, nhưng mục đích của cô lại không phải như vậy, mục đích của cô từ đầu đến cuối đều chỉ là Tống Tinh Dập.
Cho nên vừa mới vào game, Đồng Linh chơi rất gập ghềnh. Cô làm theo lời Tống Tinh Dập, bám sát bên cạnh cậu ta, nhưng lại vì đủ thứ ngoài ý muốn, sớm game over.
"Tinh Dập, sao chị luôn bị người ta phục kích!" Đồng Linh thở phì phì mà chọc chọc vào màn hình, vẻ mặt ảo não nói: "Là tại chị, lại cản trở em nữa rồi."
Tống Tinh Dập từ ván thứ hai đã bắt đầu thất thần. Bất tri bất giác, cô đã dựa gần sát cậu, gần tới mức cậu chỉ cần quay đầu là có thể chạm vào gò má của cô. Hương thơm trên người cô tràn ngập khoang mũi cậu, làm cơ thể cậu xuất hiện sự thay đổi khó có thể miêu tả.
Áo khoác màu đen của Đồng Linh không biết từ khi nào đã rớt xuống vai, lúc này trên người cô chỉ còn có một bộ váy hai dây hồng nhạt, lộ ra làn da trắng như tuyết, Tống Tinh Dập nhìn thoáng qua mà hơi thở đã dồn dập.
"Tinh Dập," Đồng Linh làm bộ không phát hiện ra sự khác thường của chàng trai, dựa cả nửa người vào cánh tay cậu, "Chơi tiếp ván nữa không?"
Ván nữa? Bây giờ ai còn để ý đến ván tiếp theo? Tống Tinh Dập nghẹn đến điên rồi!
"Tinh Dập?"
Không chờ Đồng Linh tiếp tục tới gần, Tống Tinh Dập xoay người, một tay ấn cô nàng không ngừng dụ hoặc mình xuống dưới thân.
"Em xin lỗi, chị Ngữ Nhu." Tống Tinh Dập đỏ bừng mắt, một bên xin lỗi, một bên lại chôn đầu xuống hõm vai Đồng Linh, "Chị giúp em đi, em không thể nhịn được nữa."
"Hả? Giúp cái gì?" Đồng Linh lướt tay qua sống lưng Tống Tinh Dập, "Em không nói rõ làm sao chị giúp em được?"
"Tùy tiện giúp thế nào cũng được, chỉ cần là chị, chỉ cần là chị thôi..." Tống Tinh Dập nỉ non, hôn lung tung vào cổ Đồng Linh.
"Đổi xưng hô đi." Tay Đồng Linh chậm rãi di chuyển xuống, ôn nhu nói vào tai Tống Tinh Dập: "Gọi chị là tỷ tỷ."
Tống Tinh Dập không còn nhớ gì cả, tâm trí nổ tung như pháo hoa xán lạn, thất thần kêu từng tiếng: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ......"
Tống Tinh Dập dậy từ sớm.
Ngủ một giấc dậy cậu cảm thấy quần dính dính không thoải mái, đến khi biết điều gì xảy ra, mông như bị lửa thiêu chạy như bay đến phòng vệ sinh, sáng sớm đã đi tắm nước lạnh và thay quần lót.
Mặt đỏ đi ra, biểu cảm của Tống Tinh Dập còn có thêm sự không tự nhiên nữa. Cậu tự thấy mình không có tiền đồ, cũng không biết trong giấc mơ suy nghĩ linh tinh cái gì, trước kia không phải chưa từng ở chung cùng Dư Ngữ Nhu, thế mà lần này đầu óc cậu toàn là suy nghĩ kì quái.
Sau khi vất vả thanh lọc tâm trí, Tống Tinh Dập đứng ở trước gương bắt đầu suy nghĩ về trang phục khi đi hẹn hò.
Chàng trai trong gương mái tóc màu hạt dẻ, xoăn tự nhiên, ngũ quan lập thể mang lại cảm giác con lai. Hốc mắt thâm thúy, con ngươi màu hổ phách vô cùng trong sáng, khóe môi mang theo má lúm đồng tiền nhàn nhạt nên dù là xụ mặt thì thoạt trông cậu vẫn rất vô hại.
Tống Tinh Dập vẫn luôn không quá hài lòngvới ngoại hình của mình, cậu muốn gương mặt mình trở nên sắc bén hơn, diện mạo thành thục ổn trọng hơn, nhưng dù là cậu làm biểu cảm gì thì cậu chàng trong gương vẫn không có được mị lực sự thành thục, thứ làm người ta liếc qua cũng có thể mặt đỏ tim đập.
Cậu gãi gãi tóc, nhận ra tóc xoăn tự nhiên cũng không làm tăng thêm khí thế của cậu, dứt khoát lấy ra thuốc nhuộm tóc dùng một lần ra, nhuộm đến cả đầu tóc bạc mới dừng tay.
Tiếp theo mặc lên một chiếc áo thun Punk màu đen, cùng với giày chơi bóng màu đen cool ngầu mới mua, nhướng mày với người trong gương, và tự thấy mình đẹp trai hơn thường ngày.
"Hôm nay, mình nhất định phải cho chị Ngữ Nhu thấy được sự nam tính của mình mới được!"
Tống Tinh Dập chưa quên Dư Ngữ Nhu còn đang bị bệnh, cậu lên mạng tìm hiểu cách cua gái, biết người bị bệnh cần người khác chiếu cố. Vì thế Tống Tinh Dập chạy tới tiệm thuốc mua một đống thuốc hạ sốt, thuốc cảm cúm, rồi thỉnh đầu bếp trong nhà làm một nồi cháo dinh dưỡng mang đi. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Tống Tinh Dập lái con xe yêu thích nhất phóng như bay tới nơi.
Đến nhà của Dư Ngữ Nhu, Tống Tinh Dập mới phát giác mình tới quá sớm, sớm hơn thời gian đã định một tiếng hơn, vì quá mức phấn khích mà cậu quên khuấy thời gian.
Chờ đợi là tẻ nhạt và nôn nóng, Tống Tinh Dập trông ngóng thời gian, 10 giờ vừa đến cậu đã xoắn xuýt gọi cho Dư Ngữ Nhu, thông báo là cậu đã đến.
Hình như là vừa tỉnh ngủ, giọng nói Dư Ngữ Nhu rất mềm mại, nói chuyện mơ hồ rất đáng yêu.
"Tinh Dập sớm như vậy em đã tới rồi à." Người con gái lười biếng ngáp một cái, "Hmm, chị còn chưa kịp trang điểm nữa, với lại do bị cảm cúm nên thấy hơi oải... "
Tống Tinh Dập vội nói: "Không sao, em có thể đợi được, chị Ngữ Nhu bao giờ chị thấy khỏe hơn thì em vào cũng được."
Cô nàng bật cười khẽ khàng: "Sao lại nghe lời thế hả Tinh Dập, ngoan như vậy làm chị có cảm giác như mình đang bắt nạt em."
"Đi vào đi, chị mở cửa cho." Cô nói, "Nhưng em không được ghét bỏ là chị không được đẹp như ngày thường đâu nhé."
Tống Tinh Dập vốn không để ý đến mấy cái này nhưng nếu Dư Ngữ Nhu đã nói vậy thì Tống Tinh Dập vẫn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để dưới tình huống thế nào cũng phải coi Dư Ngữ Nhu là người đẹp nhất.
Nghe được lý do thoái thác của Đồng Linh trong điện thoại, m577 chỉ muốn nói kịch bản của ký chủ nhà mình đúng là thâm sâu, cái gì mà mới vừa ngủ dậy không trang điểm chứ, cô ả này rõ ràng 8 giờ đã sửa soạn mặc quần áo rửa mặt trang điểm xong xuôi!
Tóc tuy rằng có chút rối, nhưng nhìn thế nào cũng thấy mái tóc xoã tung mềm mại, lông mi cong vút, gương mặt thanh thoát, má ửng hồng, không có một chút tỳ vết, như này mà dám nói mình vừa mới tỉnh ngủ??
Mặc kệ m577 phun tào thế nào, Tống Tinh Dập đứng ở cửa phòng lại nhìn chằm chằm vào Đồng Linh không rời mắt.
Thì ra chị Ngữ Nhu mới ngủ dậy trông như vậy... Qủa thực giống trong giấc mơ của cậu y như đúc! Không, còn đẹp hơn cả trong mơ!
Cô mặc chiếc váy hai dây màu trắng, đôi chân thon dài trắng nõn. Có lẽ là sợ không đủ trang trọng, còn khoác một chiếc áo khoác màu đen lên, vừa che đi cổ áo và hai vai. Xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, thân hình này vừa có sự nhu mỹ lại vừa có sự nữ tính, gợi cảm.
Bắt được ánh mắt của cậu, ánh mắt mê mang của cô hiện lên ý cười nhạt.
"Mau đi vào đi, sao lại ngây ngốc thế." Đồng Linh hơi nghiêng thân mình, không tránh ra lối đi hẹp ở cửa mà là cong lưng lấy từ trong tủ giày nam một đôi dép lê.
"Đây là đôi dép lê mới mua cho cậu, cậu đi xem có hợp không?"
Tống Tinh Dập đi đôi dép lê mua riêng cho cậu ta, cả người giống như đi trên mây, bồng bềnh đi theo Đồng Linh.
Đi từ huyền quan đến phòng, bởi vì khoảng cách gần với Đồng Linh cho nênTống Tinh Dập mơ hồ có thể ngửi được mùi hương từ người cô truyền đến.
Mùi hương nhàn nhạt này như có như không quanh quẩn ở chóp mũi, Tống Tinh Dập ngửi ngửi cảm giác đầu quả tim rất ngứa,những suy nghĩ không nên có lại tràn ra —— nếu có thể gần hơn chút nữa thì tốt rồi.
Đồng Linh có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của thiếu niên sau lưng, từ khi vào cửa, ánh mắt kia chẳng lúc nào không nhìn vào cô, mà đây cũng là hiệu quả mà cô cần.
Chỉ là nghĩ đến tạo hình của Tống Tinh Dập, Đồng Linh lại không khỏi buồn cười.
Tống Tinh Dập đây là tới hẹn hò chứ không phải là tới tham gia rock and roll cái gì đó sao? Nếu không phải gương mặt kia đủ đẹp thì thật đúng là chịu không nổi.
"Đây là quà em mang tặng chị sao?" Đồng Linh nhìn túi thuốc và hộp đựng cơm to trong tay của Tống Tinh Dập, quà gặp mặt này với sự lãng mạn thật là một chút cũng không liên quan.
Để mấy thứ này sang một bên, Đồng Linh cố ý oán trách mà nhìn Tống Tinh Dập, "Chị còn tưởng rằng em sẽ mang hoa tới..."
Sự oán giận dường như làm nũng này, Tống Tinh Dập nghe thấy tai đã nhũn hết cả ra, cậu không chút nghĩ ngợi, xoay người ra cửa, "Em bây giờ lập tức đi mua hoa!"
Đồng Linh giữ lấy thiếu niên nói là làm*, ngón tay vô tình chạm vào cánh tay thiếu niên, "Chị không cần tốn công như vậy, chị muốn một thứ mà chỉ Tinh Dập mới có."
Nguyên văn: 说风就是雨 - tạm dịch "nói gió thì là mưa", là tục ngữ ẩn dụ cho người nói gì là làm ngay, mang tính chất mỉa mại.
Đồng Linh ánh mắt nhẹ dừng trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, "Tinh Dập sẽ cho chị chứ?"
Được người mình thích nhìn chăm chú như vậy, trái tim Tống Tinh Dập như có ngọn lửa bỏng cháy, sắc mặt đỏ bất thường, "Chị, chị muốn cái gì?"
Tống Tinh Dập lại bắt đầu miên man suy nghĩ, cậu nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn đôi mắt cậu rồi di chuyển xuống mũi, cuối cùng dừng ở môi cậu.
Điều này làm cậu cầm lòng không đậu đem ánh mắt dời đến cánh môi hồng nhuận của cô...
Sẽ giống với tưởng tượng của cậu sao? Giống trong mơ mà muốn......
"Chị muốn có được nụ cười của Tinh Dập." Đồng Linh cười ngọt ngào nói: "Nụ cười chỉ thuộc về chị."
Tống Tinh Dập tràn đầy mất mát, chỉ cần nụ cười thôi sao? Yêu cầu này có phải... Qúa thuần khiết hay không! Tại sao từ đầu đến cuối chỉ là mình cậu nghĩ linh linh thôi vậy! Điều này làm cho Tống Tinh Dập cảm thấy bản thân mình rất bất ổn, buồn bực không thể phát tiết.
Đương nhiên cậu sẽ không vì suy nghĩ không lành mạnh của mình mà bất mãn với Dư Ngữ Nhu, cậu ngoan ngoãn làm theo lời cô, lộ ra nụ cười xán lạn nhất.
Đồng Linh xem đến mắt sáng lên.
Tống Tinh Dập nụ cười này, vừa lúc chọc trúng sự yêu thích của Đồng Linh.
Cô thích sự thuận theo này, thích chó con vẫy đuôi với cô!
Đồng Linh không khỏi nâng tay, đặt bàn tay lên mái tóc mềm mại của Tống Tinh Dập, dùng lực vừa phải vỗ nhẹ hai cái.
Tống Tinh Dập đôi mắt trừng lớn, sau khoảnh khắc trố mắt ngắn ngủi là cảm giác xấu hổ buồn bực ập tới.
Cậu rất muốn lớn tiếng chất vấn đối phương cô xem cậu là gì? Nhưng không chờ cậu mở miệng, Đồng Linh đã mở ra cửa phòng ngủ.
"Vào đi." Đồng Linh phân phó: "Sau đó khóa cửa lại."
"Khóa, khóa cửa?" Tống Tinh Dập nín thở, "Làm vậy có phải quá...."
Đồng Linh kinh ngạc nghiêng nghiêng đầu, "Em nghĩ cái gì vậy? Chị sợ bố mẹ đột nhiên trở về rồi thấy em như vậy thì khó giải thích thôi."
m577 như thấy được một tội phạm dụ dỗ trợn tròn mắt nói dối, tràn ngập đồng tình với nam phụ: 【...... Đừng để cô ấy lừa, mẹ nó ai sợ bị phát hiện còn mời vào trong phòng ngủ! 】
Tống Tinh Dập tin.
Chẳng sợ không tin, một người đàn ông bình thường bị dụ hoặc, ai lại không muốn khóa cửa phòng?
Theo tiếng "Cùm cụp" khóa lại cửa phòng, toàn thân Tống Tinh Dập cũng trở nên căng thẳng.
Cậu thấy cái giường lớn nằm ở chính giữa phòng, ngày hôm qua trong video cậu đã nhìn nó vô số lần, cũng có cảm giác quen thuộc lạ kì đối với cái gường này.
Nhớ tới trong lúc ngủ mơ những gì đã xảy ra ở trên cái giường này, Tống Tinh Dập nhanh chóng di chuyển tầm mắt, nhìn vào chỗ khác trong phòng.
Đây là phòng của một cô gái.
Cậu nhận thức sâu sắc điều này. Ở trong phòng này, không có một chút dấu vết tồn tại của đàn ông, tất cả đồ dùng trang trí đều là phong cách con gái thích. Trong đây, phảng phất không khí cũng ngọt ngào.
Cậu là người đàn ông đầu tiên đến phòng này sao? Diệp Hoán đã tới nơi đây chưa?
Tống Tinh Dập không nhịn được tự hỏi vấn đề này, nhưng mà rất nhanh thôi cậu đã có đáp án.
"A, chị quên mất phòng chị từ trước tới nay chưa có ai vào, đến cả ghế ngồi cũng không có...." Đồng Linh như là mới nhận ra điều này, sau đó không để ý mà vẫy tay: "Được rồi, vậy thì Tinh Dập em tùy tiện tìm một chỗ ngồi đi."
Tùy tiện tìm chỗ ngồi? Nơi này còn có chỗ khác để ngồi sao?
Tống Tinh Dập nhìn tới nhìn lui, chỉ có hai lựa chọn, một là ngồi dưới sàn, hai là ngồi lên trên giường.
Sàn nhà... Ai lại ngồi dưới sàn, quá kỳ quái! Ngồi ở trên giường? Hình như cũng không bình thường lắm...
Vào lúc Tống Tinh Dập đang rối rắm, Đồng Linh đã ngồi ở mép giường, vẫy tay với Tống Tinh Dập.
"Tinh Dập, em muốn xem điện ảnh hay là nghe nhạc?"
Dư Ngữ Nhu là người rất biết hưởng thụ, thiết bị trong phòng rất đầy đủ, TV hay CD đều có.
"Hoặc là...... Chúng ta chơi game?"
Những sự lựa chọn này làm người ta rất nhanh đã dỡ xuống phòng bị.
"Chơi game!" Tống Tinh Dập lúc này bước nhanh tới chỗ Đồng Linh, đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh nhìn Đồng Linh: "Ngữ Nhu chị có chơi game PUBG không? Em chơi khá tốt, có thể bảo vệ chị"
"PUBG?" Đồng Linh hoàn toàn không biết gì về trò chơi của thế giới này, biểu cảm mê mang vô cùng chân thật, "Chị chưa từng chơi... Có khó lắm không?"
"Không khó, có em đây rồi." Tống Tinh Dập vỗ bộ ngực, trong nháy mắt đã tìm được sự tự tin.
Cậu tự nhiên mà ngồi bên cạnh Đồng Linh, cầm điện thoại của Đồng Linh giúp cô tải game.
Là một tay mới, Đồng Linh khi chơi rất thích hỏi Tống Tinh Dập, chẳng được bao lâu, hai người đã vai sát vai, thân mật mà dựa gần nhau.
"Hừm... Nếu chị kéo chân sau, Tinh Dập em cũng sẽ không bỏ mặc chị đúng không." Đồng Linh đảo mắt.
"Tất nhiên không, nếu chị không còn trong đó, em sẽ kết thúc ván đó thật nhanh để cùng chị chơi ván tiếp theo." Tống Tinh Dập bảo đảm.
Đồng Linh cười cười, sau khi biết quy tắc trò chơi, trò chơi này đã không còn chút khó nhằn nào đối với cô. Trong trò chơi, cô có thể chơi tốt hơn bất cứ ai, nhưng mục đích của cô lại không phải như vậy, mục đích của cô từ đầu đến cuối đều chỉ là Tống Tinh Dập.
Cho nên vừa mới vào game, Đồng Linh chơi rất gập ghềnh. Cô làm theo lời Tống Tinh Dập, bám sát bên cạnh cậu ta, nhưng lại vì đủ thứ ngoài ý muốn, sớm game over.
"Tinh Dập, sao chị luôn bị người ta phục kích!" Đồng Linh thở phì phì mà chọc chọc vào màn hình, vẻ mặt ảo não nói: "Là tại chị, lại cản trở em nữa rồi."
Tống Tinh Dập từ ván thứ hai đã bắt đầu thất thần. Bất tri bất giác, cô đã dựa gần sát cậu, gần tới mức cậu chỉ cần quay đầu là có thể chạm vào gò má của cô. Hương thơm trên người cô tràn ngập khoang mũi cậu, làm cơ thể cậu xuất hiện sự thay đổi khó có thể miêu tả.
Áo khoác màu đen của Đồng Linh không biết từ khi nào đã rớt xuống vai, lúc này trên người cô chỉ còn có một bộ váy hai dây hồng nhạt, lộ ra làn da trắng như tuyết, Tống Tinh Dập nhìn thoáng qua mà hơi thở đã dồn dập.
"Tinh Dập," Đồng Linh làm bộ không phát hiện ra sự khác thường của chàng trai, dựa cả nửa người vào cánh tay cậu, "Chơi tiếp ván nữa không?"
Ván nữa? Bây giờ ai còn để ý đến ván tiếp theo? Tống Tinh Dập nghẹn đến điên rồi!
"Tinh Dập?"
Không chờ Đồng Linh tiếp tục tới gần, Tống Tinh Dập xoay người, một tay ấn cô nàng không ngừng dụ hoặc mình xuống dưới thân.
"Em xin lỗi, chị Ngữ Nhu." Tống Tinh Dập đỏ bừng mắt, một bên xin lỗi, một bên lại chôn đầu xuống hõm vai Đồng Linh, "Chị giúp em đi, em không thể nhịn được nữa."
"Hả? Giúp cái gì?" Đồng Linh lướt tay qua sống lưng Tống Tinh Dập, "Em không nói rõ làm sao chị giúp em được?"
"Tùy tiện giúp thế nào cũng được, chỉ cần là chị, chỉ cần là chị thôi..." Tống Tinh Dập nỉ non, hôn lung tung vào cổ Đồng Linh.
"Đổi xưng hô đi." Tay Đồng Linh chậm rãi di chuyển xuống, ôn nhu nói vào tai Tống Tinh Dập: "Gọi chị là tỷ tỷ."
Tống Tinh Dập không còn nhớ gì cả, tâm trí nổ tung như pháo hoa xán lạn, thất thần kêu từng tiếng: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.