Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]
Chương 36: Lại đây (2)
Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên
16/05/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ây dô, cậu cũng thật nhiều mưu mẹo ha, còn để cha mình làm thân với người nhà tư lệnh Diêm." Người bên cạnh nói.
....
Đúng bốn giờ chiều Ôn Hinh đúng giờ đi đón Diêm Diệu Diệu, trường tiểu học lúc này rất đơn sơ, đừng tưởng rằng ở kinh đô sẽ khác, kinh đô lúc này tuyệt đối không phải hiện đại nhiều nhà cao tầng, thành phố đô thị như sau này.
Thậm chí giống như một huyện nghèo, dùng một chữ để hình dung: quê.
Thật vậy kiến trúc ở đây rất quê mùa, trừ khu vực trung tâm, xung quanh trong cung, còn lại đều rất lạc hậu, trường tiểu học ở đây có thể so sánh với trường tiểu học ở những vùng quê nghèo nàn thời hiện đại.
Đến giờ tan học, trường học ồ ra một loạt bạn nhỏ mặt mày nhem nhuốc, bùn đất lấm lem, mùa hè ra sân trường chạy nhảy bụi bay mù mịt, chung quanh vẫn còn một vài đống cát, không ít bạn nhỏ sau khi tan học vẫn còn nô đùa trên cát...
Không làm cho toàn thân vàng như một chú gà nhỏ mới lạ.
Cũng may Diêm Diệu Diệu vẫn rất là sạch sẽ, cô nhìn một cái là nhận ra cô bé nhỏ trong đám người đông đúc kia, con gái nhỏ của nhà họ Diêm là sáu tuổi, nhưng thực tế vẫn chưa đến sáu tuổi.
Diêm Diệu Diệu hôm nay nhìn thấy Ôn Hình thì hưng phấn chạy lại, liền ôm lấy đùi của Ôn Hinh.
Ngẩng đầu lên.
đôi mắt nhỏ long lanh nhìn cô.
Ôn Hinh cười nhẹ: “Cơm trưa hôm nay ngon không?"
“Vâng!" Diêm Diệu Diệu ra sức gật đầu, khi cô mở hộp cơm trưa ra rất nhiều bạn học chạy lại vây quanh hộp cơm của cô, cô cũng mang nước hoa qua mà Ôn Hinh đưa, đem ra chia sẻ cho các bạn. Bởi vì cô nhỏ tuổi, bình thường các bạn học lớn hơn sẽ không thích chơi với cô, nhưng hôm nay rất nhiều người vây xung quang cô gọi Diệu Diệu Diệu Diệu, lúc chơi cũng gọi cô ra chơi cùng. Vì vậy hôm nay là một ngày vô vùng vui vẻ đối với cô.
Ôn Hinh hôn lên má cô bé một cái rồi nắm tay cô bé dắt về nhà.
Diêm Diệu Diệu ở bên cạnh Ôn Hinh mà nhảy nhót cả đoạn đường về, gần đến nhà ánh mắt mong đợi của cô bé hướng về phía Ôn Hinh hỏi: "Ngày mai vẫn là dì đưa con đi đúng không?"
Người ta đều nói đôi mắt là của sổ của tâm hồn, Ôn Hinh thấy ánh mắt mong đợi của cô bé, cũng cảm nhận được nội tâm của đứa trẻ này rất nhạy cảm và tự ti.
Cô bé mặc dù có ba bà anh trai, nhưng Diêm Vệ Quốc lại bận như vậy làm gì có thời gian chăm con nhỏ, mỗi ngày sáng tối có thể chạy về hai lần đã là rất tốt rồi.
Còn về anh trai của cô bé, trong sách có viết qua, Diêm Trạch Dương vẫn là rất yêu thương cô bé, nhưng suy cho cùng cũng là nam nhân, anh vốn dĩ có thể ở lại quân doanh, không nhất thiết phải về nhà đối mặt với người phụ nữ mà cha anh lấy làm vợ thay thế cho người mẹ thân yêu của anh. Nhưng anh ngày nào cũng về nhà, mục đích không cần nói ra cũng biết đó chính là che chở cho em gái của anh.
Cho dù anh không làm gì cả chỉ ở trong nhà, cùng không ai dám động đến một ngón tay của Diêm Diệu Diệu, tất nhiên người mà được nhắc đến ở đây chính là Hà Văn Yên.
Chỉ là anh có thể dùng phương pháp này bảo vệ Diêm Diệu Diệu, có thể đáp ứng cho cô bé về mặt vật chất như quần áo đẹp, cặp sách... Còn nói về chăm sóc tỉ mỉ hoặc những tình cảm gia đình tinh tế thì anh lại không làm được. Lần trước cô thấy được Diêm Diệu Diệu rất thích chạy lại đòi được bế nhưng anh lại ngăn lại còn lấy mất thứ đồ trong tay cô bé làm cho cô bé cảm thấy rất thất vọng, cô bé nhỏ nhìn anh mình đi lên lầu xong mới chạy vào nhà bếp.
Thực chất trẻ con rất thích dựa dẫm vào người khác, thứ mà chúng cần cũng rất là đơn giản, cô nhìn vào gương mặt tròn của Diêm Diệu Diệu, ngồi xổm xuống, hôn lên má cô bé, sau đó ôm cô bé ở trong lòng rồi nói: “Ừ, ngày mai vẫn đưa con đến trường."
Diêm Diệu Diệu bị Ôn Hinh bế ở trong lòng, có chút xấu hổ, trong lòng bất an bé động đậy, khi Ôn Hinh chuẩn bị bỏ cô bé ra, thì cô bé lại e thẹn nói: “Dì ơi, dì bế con như vậy rất là dễ chịu ạ"
Cô bé nói: "Trước kia mẹ con cũng ôm con như vậy, đã rất lâu rồi con không được mẹ ôm như thế này."
Nói xong còn đặc biệt bổ sung: "Là mẹ, không phải dì Hà."
Ôn Hinh sờ hai bím tóc của cô bé, cũng là người từ nhỏ đã mất mẹ, cô tất nhiên hiểu được cảm giác này, thật là một cô bé đáng thương.
...
Xế chiều, sau khi Hà Văn Yên tan làm trở về, bệnh viện cách quân khu không xa, nếu có thời gian bà sẽ đi bộ đi làm, thi thoảng cũng đi xe đạp.
Khi bà trở về, Ôn Hinh đang bận rộn trong nhà bếp, cô đang làm đồ ăn, đúng lúc đang bưng ra một bát canh to chả cá viên, ngày hôm qua các anh bộ đội hậu cần mang cá đến cho mà ăn chưa hết, cô liền làm chả cá viên bỏ vảo tủ lạnh, buổi tối vừa hay lấy ra nấu canh, bỏ thêm một ít hành lá, trắng xanh vàng vừa đẹp vừa ngon miệng.
“Ây dô, cậu cũng thật nhiều mưu mẹo ha, còn để cha mình làm thân với người nhà tư lệnh Diêm." Người bên cạnh nói.
....
Đúng bốn giờ chiều Ôn Hinh đúng giờ đi đón Diêm Diệu Diệu, trường tiểu học lúc này rất đơn sơ, đừng tưởng rằng ở kinh đô sẽ khác, kinh đô lúc này tuyệt đối không phải hiện đại nhiều nhà cao tầng, thành phố đô thị như sau này.
Thậm chí giống như một huyện nghèo, dùng một chữ để hình dung: quê.
Thật vậy kiến trúc ở đây rất quê mùa, trừ khu vực trung tâm, xung quanh trong cung, còn lại đều rất lạc hậu, trường tiểu học ở đây có thể so sánh với trường tiểu học ở những vùng quê nghèo nàn thời hiện đại.
Đến giờ tan học, trường học ồ ra một loạt bạn nhỏ mặt mày nhem nhuốc, bùn đất lấm lem, mùa hè ra sân trường chạy nhảy bụi bay mù mịt, chung quanh vẫn còn một vài đống cát, không ít bạn nhỏ sau khi tan học vẫn còn nô đùa trên cát...
Không làm cho toàn thân vàng như một chú gà nhỏ mới lạ.
Cũng may Diêm Diệu Diệu vẫn rất là sạch sẽ, cô nhìn một cái là nhận ra cô bé nhỏ trong đám người đông đúc kia, con gái nhỏ của nhà họ Diêm là sáu tuổi, nhưng thực tế vẫn chưa đến sáu tuổi.
Diêm Diệu Diệu hôm nay nhìn thấy Ôn Hình thì hưng phấn chạy lại, liền ôm lấy đùi của Ôn Hinh.
Ngẩng đầu lên.
đôi mắt nhỏ long lanh nhìn cô.
Ôn Hinh cười nhẹ: “Cơm trưa hôm nay ngon không?"
“Vâng!" Diêm Diệu Diệu ra sức gật đầu, khi cô mở hộp cơm trưa ra rất nhiều bạn học chạy lại vây quanh hộp cơm của cô, cô cũng mang nước hoa qua mà Ôn Hinh đưa, đem ra chia sẻ cho các bạn. Bởi vì cô nhỏ tuổi, bình thường các bạn học lớn hơn sẽ không thích chơi với cô, nhưng hôm nay rất nhiều người vây xung quang cô gọi Diệu Diệu Diệu Diệu, lúc chơi cũng gọi cô ra chơi cùng. Vì vậy hôm nay là một ngày vô vùng vui vẻ đối với cô.
Ôn Hinh hôn lên má cô bé một cái rồi nắm tay cô bé dắt về nhà.
Diêm Diệu Diệu ở bên cạnh Ôn Hinh mà nhảy nhót cả đoạn đường về, gần đến nhà ánh mắt mong đợi của cô bé hướng về phía Ôn Hinh hỏi: "Ngày mai vẫn là dì đưa con đi đúng không?"
Người ta đều nói đôi mắt là của sổ của tâm hồn, Ôn Hinh thấy ánh mắt mong đợi của cô bé, cũng cảm nhận được nội tâm của đứa trẻ này rất nhạy cảm và tự ti.
Cô bé mặc dù có ba bà anh trai, nhưng Diêm Vệ Quốc lại bận như vậy làm gì có thời gian chăm con nhỏ, mỗi ngày sáng tối có thể chạy về hai lần đã là rất tốt rồi.
Còn về anh trai của cô bé, trong sách có viết qua, Diêm Trạch Dương vẫn là rất yêu thương cô bé, nhưng suy cho cùng cũng là nam nhân, anh vốn dĩ có thể ở lại quân doanh, không nhất thiết phải về nhà đối mặt với người phụ nữ mà cha anh lấy làm vợ thay thế cho người mẹ thân yêu của anh. Nhưng anh ngày nào cũng về nhà, mục đích không cần nói ra cũng biết đó chính là che chở cho em gái của anh.
Cho dù anh không làm gì cả chỉ ở trong nhà, cùng không ai dám động đến một ngón tay của Diêm Diệu Diệu, tất nhiên người mà được nhắc đến ở đây chính là Hà Văn Yên.
Chỉ là anh có thể dùng phương pháp này bảo vệ Diêm Diệu Diệu, có thể đáp ứng cho cô bé về mặt vật chất như quần áo đẹp, cặp sách... Còn nói về chăm sóc tỉ mỉ hoặc những tình cảm gia đình tinh tế thì anh lại không làm được. Lần trước cô thấy được Diêm Diệu Diệu rất thích chạy lại đòi được bế nhưng anh lại ngăn lại còn lấy mất thứ đồ trong tay cô bé làm cho cô bé cảm thấy rất thất vọng, cô bé nhỏ nhìn anh mình đi lên lầu xong mới chạy vào nhà bếp.
Thực chất trẻ con rất thích dựa dẫm vào người khác, thứ mà chúng cần cũng rất là đơn giản, cô nhìn vào gương mặt tròn của Diêm Diệu Diệu, ngồi xổm xuống, hôn lên má cô bé, sau đó ôm cô bé ở trong lòng rồi nói: “Ừ, ngày mai vẫn đưa con đến trường."
Diêm Diệu Diệu bị Ôn Hinh bế ở trong lòng, có chút xấu hổ, trong lòng bất an bé động đậy, khi Ôn Hinh chuẩn bị bỏ cô bé ra, thì cô bé lại e thẹn nói: “Dì ơi, dì bế con như vậy rất là dễ chịu ạ"
Cô bé nói: "Trước kia mẹ con cũng ôm con như vậy, đã rất lâu rồi con không được mẹ ôm như thế này."
Nói xong còn đặc biệt bổ sung: "Là mẹ, không phải dì Hà."
Ôn Hinh sờ hai bím tóc của cô bé, cũng là người từ nhỏ đã mất mẹ, cô tất nhiên hiểu được cảm giác này, thật là một cô bé đáng thương.
...
Xế chiều, sau khi Hà Văn Yên tan làm trở về, bệnh viện cách quân khu không xa, nếu có thời gian bà sẽ đi bộ đi làm, thi thoảng cũng đi xe đạp.
Khi bà trở về, Ôn Hinh đang bận rộn trong nhà bếp, cô đang làm đồ ăn, đúng lúc đang bưng ra một bát canh to chả cá viên, ngày hôm qua các anh bộ đội hậu cần mang cá đến cho mà ăn chưa hết, cô liền làm chả cá viên bỏ vảo tủ lạnh, buổi tối vừa hay lấy ra nấu canh, bỏ thêm một ít hành lá, trắng xanh vàng vừa đẹp vừa ngon miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.