Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]
Chương 37: Ra oai (1)
Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên
16/05/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ôn Hinh thấy bà, nở một cười hoan nghênh: "Chủ nhiệm, Người trở về rồi, cơm tối đã được nấu xong, đợi một chút xíu nữa thôi là có thể dùng được.” Cô vốn dĩ làm nhiều trong ngành phục vụ, phẩm đức nghề nghiệp vẫn còn, đã quyết định làm một việc gì đó thì phải tận tậm làm hết mực, thậm chí khách khí làm đến cùng, tốt nhất là không nên kén chọn điều gì.
Hà Văn Yên mệt mỏi cả ngày, về đến nhà nghe mùi thơm của thức ăn, vừa về đến cửa thì thấy gương mặt tươi cười chào đón, trên bàn đã có vài món được bưng ra rồi, chỉ cần rửa tay chăn mặt mũi là có thể ăn được, đây là lần đầu tiên bà cảm thấy tìm được cô bảo mẫu đúng là không tệ, lúc trước cảm thấy trong nhà tự nhiên có thêm một người thì không mấy tự tại, xem ra bây giờ thức sự vừa ý đó nha.
Bà hiếm khi mới nở được nụ cười đối với cô, gật đầu: "Đón Diệu Diệu về rồi à?"
“Đón về rồi ạ, đang chơi ở trong phòng ạ." Ôn Hinh nói.
Hà Văn Yên ừ một tiếng rồi trở về phòng cất túi xách.
Ôn Hinh đặt canh xuống, quay đầu liền thấy Diêm Trạch Dương tay trái cầm mũ quân trang, tay phải cầm túi, bước đi vững vàng, mái tóc uy nghiêm, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vừa vào liền hướng về phía cô.
Điều này khiến cho Ôn Hinh dự cảm được sắp có chuyện chẳng lành.
Cô đúng ở đó nhìn thấy Diêm Trạch Dương ném cái túi vào trong bếp, hình như đợi cô đi qua.
Anh ta muốn cô đi qua là cô liền đi qua sao? Ôn Hinh cố ý giả vờ đứng ở đó sắp xếp đĩa, kéo dài không đi nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, trong túi đó rốt cuộc là đựng cái gì?
Quả nhiên đại ma đầu Diêm đen mặt, đợi chưa được nửa phút liền trực tiếp ra lệnh: “Cô, qua đây!" thật giống như ra lệnh cho binh lính cấp dưới của anh vậy.
Ôn Hinh bất đắc dĩ hất mái tóc đuôi ngựa đen bóng ra sau đầu, liếc nhìn anh vài cái rồi mới miễn cưỡng bước qua, giả bộ như không biết gì nói: "Đồng chí Diêm, tôi đang bận, anh gọi tôi qua đây là có chuyện gì?"
Đại ma đầu Diêm: “...”
Diêm Trạch Dương ở trong bộ đội nhiều năm, có thể nhỏ tuổi như vậy mà lên được cấp đoàn, lại không chỉ vì nguyên nhân là có ba anh. Gia đình xảy ra chuyện có ảnh hưởng rất lớn đối với anh hai năm qua, bạn bè tốt của cha Diêm chống đỡ mọi áp lực cố gắng giữ anh lại trong quân đội, hai năm qua đối với anh mà nói vô cùng ảm đảm.
Cuộc đời của anh không được thuận buồm xuôi gió.
Nhưng chính trong khoảng thời gian đen tối đó đã mang lại cho anh ý chí kiên cường, nó cũng khiến anh từ một người ngạo mạn vô kỷ luật trở thành một người lạnh lùng nghiêm khắc và có tính kỷ luật cao như bây giờ.
Một người quỷ quái như đoàn trường Diêm, gương mặt không cảm xúc nhìn Ôn Hinh, chỉ có khoảng cách dưới mười mét mà cô đi nửa ngày không xong, vặn vẹo từng bước, giống như bộ dạng của con mèo con. Vào đến nhà ăn thì cũng không trực diện nói chuyện với anh, mà tay để lên bạn dựa vào đó cất tiếng: “Đồng chí Diêm, anh tìm tôi có việc gì không?"
Trong mắt anh, con người ngày giống như không đứng mà cũng chẳng ngồi.
Diêm Trạch Dương lập tức híp mắt lại: “Cô đứng hẳn lên, công mông lên làm gì?"
Tất cả mọi người trong quân đội đều phải hóp bụng ưỡm ngực, thẳng lưng, đứng thì phải đứng cho ra dáng đứng, ngồi cũng phải cho ra dáng ngồi, chả trách anh cảm thấy không quen, dáng đi của cô eo nhỏ lắc lư, đứng thôi cũng mềm nhũn như sợ mì, nếu đây là binh lính cấp dưới của anh sớm đã bị lôi ra làm tư liệu tiêu cực khi giảng dạy rồi, anh cũng có thói quen nói ra những đều giao huấn binh lính.
...
Nhưng Ôn Hinh lại bị làm cho kinh hoàng rồi, anh ta nói cái gì? Ưỡn mông ra?
Phi!Phi!Phi! Cô ưỡn mông chỗ nào cơ chứ? Cô mệt rồi nên dựa vào ghế nghỉ ngơi một chút không được sao? Thả lòng một chút không được sao?
Lại nói, mông của cô trời sinh đã cong rồi, lại còn phải cần ưỡn ra hay sao?
Ở hiện đại mà nói nhưng lợi này chính là tán tỉnh, là thô tục nha.
Cũng khó mà trách nam nhân trong thời đại này thiếu sự hiểu biết.
Nhìn bộ quân trang thẳng tắp của Diêm Trạch Dương, còn bày ra bộ dạng chính minh quân tử, Ôn Hinh tức nghẹn. Trước tiên không nhắc đến vấn đề có có ưỡn mông hay không, cư nhiên lại có người đàn ông không thích phụ nữa ưỡn mông, cái quái gì vậy?
Không cho ưỡn mông, có bản lĩnh sau khi kết hôn, lúc ở trên giường cũng không cho vợ anh ta ưỡn mông đi, đến lúc đó mà uỗn mông thì lập tức giáo huấn cô ấy, em đúng nghiêm nào, ưỡn mông cái gì cơ chứ? Phốc...
Nghĩ tới cảnh tượng ấy Ôn Hinh liền phì cười.
“Cô cười cái gì?" ngay khi cô cười, Diêm Trạch Dương liền quay sang liếc nhìn cô.
Đôi môi hồng mền mại như hoa của cô khẽ công lên, ý tứ mà nói: “Đồng chí Diêm, anh không hiểu, con gái... đều thích ưỡn mông, mông không cong mặc đồ không có đẹp." Lúc cởi đồ ra càng không đẹp.
Ôn Hinh thấy bà, nở một cười hoan nghênh: "Chủ nhiệm, Người trở về rồi, cơm tối đã được nấu xong, đợi một chút xíu nữa thôi là có thể dùng được.” Cô vốn dĩ làm nhiều trong ngành phục vụ, phẩm đức nghề nghiệp vẫn còn, đã quyết định làm một việc gì đó thì phải tận tậm làm hết mực, thậm chí khách khí làm đến cùng, tốt nhất là không nên kén chọn điều gì.
Hà Văn Yên mệt mỏi cả ngày, về đến nhà nghe mùi thơm của thức ăn, vừa về đến cửa thì thấy gương mặt tươi cười chào đón, trên bàn đã có vài món được bưng ra rồi, chỉ cần rửa tay chăn mặt mũi là có thể ăn được, đây là lần đầu tiên bà cảm thấy tìm được cô bảo mẫu đúng là không tệ, lúc trước cảm thấy trong nhà tự nhiên có thêm một người thì không mấy tự tại, xem ra bây giờ thức sự vừa ý đó nha.
Bà hiếm khi mới nở được nụ cười đối với cô, gật đầu: "Đón Diệu Diệu về rồi à?"
“Đón về rồi ạ, đang chơi ở trong phòng ạ." Ôn Hinh nói.
Hà Văn Yên ừ một tiếng rồi trở về phòng cất túi xách.
Ôn Hinh đặt canh xuống, quay đầu liền thấy Diêm Trạch Dương tay trái cầm mũ quân trang, tay phải cầm túi, bước đi vững vàng, mái tóc uy nghiêm, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vừa vào liền hướng về phía cô.
Điều này khiến cho Ôn Hinh dự cảm được sắp có chuyện chẳng lành.
Cô đúng ở đó nhìn thấy Diêm Trạch Dương ném cái túi vào trong bếp, hình như đợi cô đi qua.
Anh ta muốn cô đi qua là cô liền đi qua sao? Ôn Hinh cố ý giả vờ đứng ở đó sắp xếp đĩa, kéo dài không đi nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, trong túi đó rốt cuộc là đựng cái gì?
Quả nhiên đại ma đầu Diêm đen mặt, đợi chưa được nửa phút liền trực tiếp ra lệnh: “Cô, qua đây!" thật giống như ra lệnh cho binh lính cấp dưới của anh vậy.
Ôn Hinh bất đắc dĩ hất mái tóc đuôi ngựa đen bóng ra sau đầu, liếc nhìn anh vài cái rồi mới miễn cưỡng bước qua, giả bộ như không biết gì nói: "Đồng chí Diêm, tôi đang bận, anh gọi tôi qua đây là có chuyện gì?"
Đại ma đầu Diêm: “...”
Diêm Trạch Dương ở trong bộ đội nhiều năm, có thể nhỏ tuổi như vậy mà lên được cấp đoàn, lại không chỉ vì nguyên nhân là có ba anh. Gia đình xảy ra chuyện có ảnh hưởng rất lớn đối với anh hai năm qua, bạn bè tốt của cha Diêm chống đỡ mọi áp lực cố gắng giữ anh lại trong quân đội, hai năm qua đối với anh mà nói vô cùng ảm đảm.
Cuộc đời của anh không được thuận buồm xuôi gió.
Nhưng chính trong khoảng thời gian đen tối đó đã mang lại cho anh ý chí kiên cường, nó cũng khiến anh từ một người ngạo mạn vô kỷ luật trở thành một người lạnh lùng nghiêm khắc và có tính kỷ luật cao như bây giờ.
Một người quỷ quái như đoàn trường Diêm, gương mặt không cảm xúc nhìn Ôn Hinh, chỉ có khoảng cách dưới mười mét mà cô đi nửa ngày không xong, vặn vẹo từng bước, giống như bộ dạng của con mèo con. Vào đến nhà ăn thì cũng không trực diện nói chuyện với anh, mà tay để lên bạn dựa vào đó cất tiếng: “Đồng chí Diêm, anh tìm tôi có việc gì không?"
Trong mắt anh, con người ngày giống như không đứng mà cũng chẳng ngồi.
Diêm Trạch Dương lập tức híp mắt lại: “Cô đứng hẳn lên, công mông lên làm gì?"
Tất cả mọi người trong quân đội đều phải hóp bụng ưỡm ngực, thẳng lưng, đứng thì phải đứng cho ra dáng đứng, ngồi cũng phải cho ra dáng ngồi, chả trách anh cảm thấy không quen, dáng đi của cô eo nhỏ lắc lư, đứng thôi cũng mềm nhũn như sợ mì, nếu đây là binh lính cấp dưới của anh sớm đã bị lôi ra làm tư liệu tiêu cực khi giảng dạy rồi, anh cũng có thói quen nói ra những đều giao huấn binh lính.
...
Nhưng Ôn Hinh lại bị làm cho kinh hoàng rồi, anh ta nói cái gì? Ưỡn mông ra?
Phi!Phi!Phi! Cô ưỡn mông chỗ nào cơ chứ? Cô mệt rồi nên dựa vào ghế nghỉ ngơi một chút không được sao? Thả lòng một chút không được sao?
Lại nói, mông của cô trời sinh đã cong rồi, lại còn phải cần ưỡn ra hay sao?
Ở hiện đại mà nói nhưng lợi này chính là tán tỉnh, là thô tục nha.
Cũng khó mà trách nam nhân trong thời đại này thiếu sự hiểu biết.
Nhìn bộ quân trang thẳng tắp của Diêm Trạch Dương, còn bày ra bộ dạng chính minh quân tử, Ôn Hinh tức nghẹn. Trước tiên không nhắc đến vấn đề có có ưỡn mông hay không, cư nhiên lại có người đàn ông không thích phụ nữa ưỡn mông, cái quái gì vậy?
Không cho ưỡn mông, có bản lĩnh sau khi kết hôn, lúc ở trên giường cũng không cho vợ anh ta ưỡn mông đi, đến lúc đó mà uỗn mông thì lập tức giáo huấn cô ấy, em đúng nghiêm nào, ưỡn mông cái gì cơ chứ? Phốc...
Nghĩ tới cảnh tượng ấy Ôn Hinh liền phì cười.
“Cô cười cái gì?" ngay khi cô cười, Diêm Trạch Dương liền quay sang liếc nhìn cô.
Đôi môi hồng mền mại như hoa của cô khẽ công lên, ý tứ mà nói: “Đồng chí Diêm, anh không hiểu, con gái... đều thích ưỡn mông, mông không cong mặc đồ không có đẹp." Lúc cởi đồ ra càng không đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.