Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]
Chương 33: Nữ phối hợp (1)
Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên
16/05/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
A, cô nhớ ra rồi! Hình như có một nữ nhân vật như vậy, kết cục sau này có nhắc đến cô ấy.
Trong sách nhân vật cùng tên với cô sau khi đi về phía Nam thì Tống Thiến sau khi đuổi theo nam chính gặp được đối thủ đầu tiên của mình.
Sự nghiệp và tình cảm trong cuốn tiểu thuyết này là như hai sợi giây vô hình song song với nhau, tình tiết chủ yếu là sảng văn và kế hoạch về sau của nữ chính, Tống Thiến là người có tình cảm gian truân, chính bản thân cô cũng nhận ra điều đó, đại khái cảm nhận rất khó để kiểm soát, vì vậy ở giai đoạn cuối của quyển sách, dòng cảm xúc gần như bị bỏ rơi, chủ yếu là viết về các tình tiết xây dựng sự nghiệp.
Nhớ là cô từng viết một bài thơ tình cho nam chính, sau đó được phổ thành bài hát, khá là đa tài.
Tên bài hát là: Ánh trăng nói hộ lòng tôi
Ôn Hinh: “...”
Đến phần cuối của câu chuyện cơ bản chính là kể về quá trình xây dựng sự nghiệp của nữ chính, rất nhiều ý tưởng của các thế hệ sau bị cô ta lấy trước, tạo ra một đế chế thương nghiệp chỉ thuộc về mình, để rồi cướp đi bát cơm cảubiết bao nhiêu thế hệ sau, khiến họ không còn gì chỉ có thể làm công cho công ty của cô ta.
Ôn Hinh: “...”
Vâng, đây chính là điểm mấu chốt để tái sinh nhân vật chính, loại bỏ trai đểu, tìm được tướng quân cao lớn đẹp trai, đi đến đỉnh cao sự nghiệp sảng văn.
Trong sách vị hoa khôi của đoàn văn nghệ, chính là đối thủ mạnh của nữ chính trước khi theo đuổi năm chính, suy cho cùng so với nữ chính, cô ở gần cũng như cùng đơn vị làm việc, có nhiều cơ hội tiếp xúc với nam chính hơn.
Mặc dù đối đầu với nữ chính sẽ không có tốt đẹp gì, sau bị đuổi khỏi đoàn văn công, cô bị gia đình gả cho một tên côn đồ què ở cùng thôn, kết hôn không được bao lâu thì bỏ đi, sau đó được người ta bao nuôi, nữ chính sau nhiều năm gặp lại cô ta, cô ta vẫn là tiểu tam của một giám đốc nhỏ thuộc công ty chi nhánh của cô, ra đường bị người ta cùng một đám người chặn đường đánh đập xô đẩy, xe quần áo, chụp ảnh, hấp dẫn vô số người đi đường đúng lại hóng chuyện chụp hình quay phim.
Giờ nghĩ lại TM "con mẹ nó: “thật là thảm luôn! Thảm đến nỗi chỉ đứng sau nhân vật cùng tên với Ôn Hinh trong sách.
"Cô vẫn chưa nghe sao? Hiện tại ở trong quân đội đều truyền ra hết rồi. Chậc chậc, thật là không biết xấu hổ." Cô bảo mẫu nhỏ tên Lý Vệ Hồng vừa nói vừa đưa tay quấn lấy bím tóc của mình.
Ôn Hinh trong lòng hiểu rất rõ, nhưng cô không thể phụ họa mà nói là đúng được, nếu nói như vậy, ngày mai không biết đại viện sẽ truyền đi không biết bao nhiêu phiên bản, không cần nói cũng có thể biết khiến người ta phun ba lít máu. Cô ho nhẹ một tiếng: "Không phải có người từng nói qua sao? Là lớp trẻ của thời đại mới cần có dũng khí theo đuổi hạnh phúc của chính bản thân mình! Chúng ta ai ai cũng bình đẳng, người khác có thể dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của bản thân, cô cũng có thể nhé."
“Tôi cũng có thể?" Lý Vệ Hồng ánh mắt sáng rực: “Thật không? Là ai nói vây?"
Ôn Hinh: "Ách..."
“Có phải là đoàn trưởng Diêm nói không? Anh ấy có nhắc đến tên không? Có phải là đang nói tôi không? Lý Vệ Hồng đuổi theo cô hỏi liên tục, kích động đến nỗi gương mặt ngăm ngăm nhỏ nhắn đều đỏ hồng lên.
Ôn Hinh: Cô nương, lý trí một chút nào!
Nhưng mà cũng chính vì câu nói này, cô gái Lý Vệ Hồng này đã xem cô thành người bạn không có gì không thể nói nữa rồi, cả hai cũng nhanh chóng trở nên thân thuộc.
Ôn Hinh tận dụng cơ hội hỏi thăm rất nhiều chuyện mà cô không biết.
“Ôn Hinh, cậu dùng cái gì mà thơm vậy? mình ngửi cả đường đi, so với kem trân châu bôi mặt năm đồng của chị dâu mình vẫn còn thơm hơn.”
“Thật không?" Ôn Hinh không cho là đúng, mỹ phẩm của thời đài này làm sao có thể đánh đồng với tinh dầu dưỡng da mà cô tân tâm tỉ mỉ tự mình điều chế được cơ chứ?
Hệ thống của cô lưu trữ rất nhiều nguyên liệu, sau khi có được hệ thống, cô cũng bỏ ra một khoảng thời gian để nghiên cứu về mỹ phẩm, kem dưỡng, nước hoa v.vv..
Suy cho cùng thì nguyên liệu cũng nhiều, tự mình điều chế cũng khá thuận tiện.
Mặc dù những công thức quý giá khó có khả năng có thể lấy được, nhưng những công thức cơ bản bình thường thì rất dễ dàng, cửa hàng ngày xưa của cô cũng thường xuyên bày bán nhưng món đồ mà cô tự mình điều chế mà dùng hết của cô. Làm cho bản thân dùng tất nhiên sẽ sử dụng những nguyên liệu tốt quý giá, bày ra chỉ để bán cho những ngươi có duyên, chất lượng tốt giá cả phải chăng lại được đánh giá tốt, vì vậy mỗi khi bày bán đều bị tranh mua sạch.
Tinh dầu dưỡng da của cô hiện tại chính là loại mà cô thích nhất, rất dễ chịu rất thoải mái, mặc dù cơ bản là dầu nhưng không hề dính da, thành phần bên trong cũng rất nhiều, trong đó có cả nhân sâm, cô đã mua rất nhiều nhân sâm, loại mười tệ một cây nhân sâm trồng, từ đó lấy ra được chất lỏng màu vàng nhạt, bình thường 30ml chỉ cần nhỏ hai ba giọt, vậy là sẽ có ngay công dụng giữ ẩm.
A, cô nhớ ra rồi! Hình như có một nữ nhân vật như vậy, kết cục sau này có nhắc đến cô ấy.
Trong sách nhân vật cùng tên với cô sau khi đi về phía Nam thì Tống Thiến sau khi đuổi theo nam chính gặp được đối thủ đầu tiên của mình.
Sự nghiệp và tình cảm trong cuốn tiểu thuyết này là như hai sợi giây vô hình song song với nhau, tình tiết chủ yếu là sảng văn và kế hoạch về sau của nữ chính, Tống Thiến là người có tình cảm gian truân, chính bản thân cô cũng nhận ra điều đó, đại khái cảm nhận rất khó để kiểm soát, vì vậy ở giai đoạn cuối của quyển sách, dòng cảm xúc gần như bị bỏ rơi, chủ yếu là viết về các tình tiết xây dựng sự nghiệp.
Nhớ là cô từng viết một bài thơ tình cho nam chính, sau đó được phổ thành bài hát, khá là đa tài.
Tên bài hát là: Ánh trăng nói hộ lòng tôi
Ôn Hinh: “...”
Đến phần cuối của câu chuyện cơ bản chính là kể về quá trình xây dựng sự nghiệp của nữ chính, rất nhiều ý tưởng của các thế hệ sau bị cô ta lấy trước, tạo ra một đế chế thương nghiệp chỉ thuộc về mình, để rồi cướp đi bát cơm cảubiết bao nhiêu thế hệ sau, khiến họ không còn gì chỉ có thể làm công cho công ty của cô ta.
Ôn Hinh: “...”
Vâng, đây chính là điểm mấu chốt để tái sinh nhân vật chính, loại bỏ trai đểu, tìm được tướng quân cao lớn đẹp trai, đi đến đỉnh cao sự nghiệp sảng văn.
Trong sách vị hoa khôi của đoàn văn nghệ, chính là đối thủ mạnh của nữ chính trước khi theo đuổi năm chính, suy cho cùng so với nữ chính, cô ở gần cũng như cùng đơn vị làm việc, có nhiều cơ hội tiếp xúc với nam chính hơn.
Mặc dù đối đầu với nữ chính sẽ không có tốt đẹp gì, sau bị đuổi khỏi đoàn văn công, cô bị gia đình gả cho một tên côn đồ què ở cùng thôn, kết hôn không được bao lâu thì bỏ đi, sau đó được người ta bao nuôi, nữ chính sau nhiều năm gặp lại cô ta, cô ta vẫn là tiểu tam của một giám đốc nhỏ thuộc công ty chi nhánh của cô, ra đường bị người ta cùng một đám người chặn đường đánh đập xô đẩy, xe quần áo, chụp ảnh, hấp dẫn vô số người đi đường đúng lại hóng chuyện chụp hình quay phim.
Giờ nghĩ lại TM "con mẹ nó: “thật là thảm luôn! Thảm đến nỗi chỉ đứng sau nhân vật cùng tên với Ôn Hinh trong sách.
"Cô vẫn chưa nghe sao? Hiện tại ở trong quân đội đều truyền ra hết rồi. Chậc chậc, thật là không biết xấu hổ." Cô bảo mẫu nhỏ tên Lý Vệ Hồng vừa nói vừa đưa tay quấn lấy bím tóc của mình.
Ôn Hinh trong lòng hiểu rất rõ, nhưng cô không thể phụ họa mà nói là đúng được, nếu nói như vậy, ngày mai không biết đại viện sẽ truyền đi không biết bao nhiêu phiên bản, không cần nói cũng có thể biết khiến người ta phun ba lít máu. Cô ho nhẹ một tiếng: "Không phải có người từng nói qua sao? Là lớp trẻ của thời đại mới cần có dũng khí theo đuổi hạnh phúc của chính bản thân mình! Chúng ta ai ai cũng bình đẳng, người khác có thể dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của bản thân, cô cũng có thể nhé."
“Tôi cũng có thể?" Lý Vệ Hồng ánh mắt sáng rực: “Thật không? Là ai nói vây?"
Ôn Hinh: "Ách..."
“Có phải là đoàn trưởng Diêm nói không? Anh ấy có nhắc đến tên không? Có phải là đang nói tôi không? Lý Vệ Hồng đuổi theo cô hỏi liên tục, kích động đến nỗi gương mặt ngăm ngăm nhỏ nhắn đều đỏ hồng lên.
Ôn Hinh: Cô nương, lý trí một chút nào!
Nhưng mà cũng chính vì câu nói này, cô gái Lý Vệ Hồng này đã xem cô thành người bạn không có gì không thể nói nữa rồi, cả hai cũng nhanh chóng trở nên thân thuộc.
Ôn Hinh tận dụng cơ hội hỏi thăm rất nhiều chuyện mà cô không biết.
“Ôn Hinh, cậu dùng cái gì mà thơm vậy? mình ngửi cả đường đi, so với kem trân châu bôi mặt năm đồng của chị dâu mình vẫn còn thơm hơn.”
“Thật không?" Ôn Hinh không cho là đúng, mỹ phẩm của thời đài này làm sao có thể đánh đồng với tinh dầu dưỡng da mà cô tân tâm tỉ mỉ tự mình điều chế được cơ chứ?
Hệ thống của cô lưu trữ rất nhiều nguyên liệu, sau khi có được hệ thống, cô cũng bỏ ra một khoảng thời gian để nghiên cứu về mỹ phẩm, kem dưỡng, nước hoa v.vv..
Suy cho cùng thì nguyên liệu cũng nhiều, tự mình điều chế cũng khá thuận tiện.
Mặc dù những công thức quý giá khó có khả năng có thể lấy được, nhưng những công thức cơ bản bình thường thì rất dễ dàng, cửa hàng ngày xưa của cô cũng thường xuyên bày bán nhưng món đồ mà cô tự mình điều chế mà dùng hết của cô. Làm cho bản thân dùng tất nhiên sẽ sử dụng những nguyên liệu tốt quý giá, bày ra chỉ để bán cho những ngươi có duyên, chất lượng tốt giá cả phải chăng lại được đánh giá tốt, vì vậy mỗi khi bày bán đều bị tranh mua sạch.
Tinh dầu dưỡng da của cô hiện tại chính là loại mà cô thích nhất, rất dễ chịu rất thoải mái, mặc dù cơ bản là dầu nhưng không hề dính da, thành phần bên trong cũng rất nhiều, trong đó có cả nhân sâm, cô đã mua rất nhiều nhân sâm, loại mười tệ một cây nhân sâm trồng, từ đó lấy ra được chất lỏng màu vàng nhạt, bình thường 30ml chỉ cần nhỏ hai ba giọt, vậy là sẽ có ngay công dụng giữ ẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.