Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]
Chương 32: Tiền lương (2)
Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên
16/05/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thường ngày đều do Hà Văn Yên đưa cô bé đến trường, không biết là ở trước mặt Hà Văn Yên cô bé có thái độ như thế nào, nhưng khẳng định cũng sẽ không phải là dáng vẻ của hiện tại, nhìn thấy hôm nay là Ôn Hinh đưa cô đi học, như con chim nhỏ được sổ lồng, lôi lôi kéo kéo cánh tay cô, vừa lôi vừa kéo, thỉnh thoảng lại cười khanh khách.
Phía bên đại viện Hà Văn Yên cũng đã chào hỏi trước, Ôn Hinh đi ra cũng không có ai đến ngăn cản.
Cũng may là cô cũng không cần hỏi thăm xung quanh về vị trí của trường học, Diêm Diệu Diệu đã quen đường.
Đừng nói chỉ mình cô bé được ra khỏi lồng sắt, Ôn Hinh cũng như vậy!
Cô xuyên qua vội vã, vẫn còn chưa nói được câu nào đã bị đưa đến đây, đến bây giờ thế giới xung quanh như thế nào cô cũng không rõ.
Bây giờ được ra ngoài, đúng lúc cũng có thể quan sát rõ hơn, cô cũng không biết thế giới trong sách và hiện thực có gì khác nhau, nhưng xem ra, thời gian quan trọng nhất cũng đã qua, trên đường chính cũng có thể thấy được ngoài trắng đen, xanh và màu khói bụi cũng rất chân thật, mặc dù cũng không phải là cái gì sặc sỡ lắm, nhưng rốt cuộc cũng đã bắt đầu thay đổi.
Trên đường cô cũng nhìn thấy một cái chợ, cửa hàng bách hóa tổng hợp và khách sạn quốc doanh, thậm chí còn nhìn thấy các cửa hàng tư nhân, biển hiệu bên ngoài viết không cần phiếu lương thực, giá tiền cũng rất đắt, nhưng người ra vào cũng không ít.
Quả nhiên, thủ đô lắm kẻ nhiều tiền!
Nơi mua bán như thế này rất nhiều người chen chúc nhau, người bán hàng ở bên trong thường xuyên có vài câu chửi bới, thái độ phục vụ thực sự tệ hại, cũng chỉ có thể tồn tại ở niên đại này.
Cô vẫn chưa thấy cửa hàng bán đồ Tây, nhưng chắc chắn là dùng tiền nước ngoài, bây giờ trên người cô không có một xu nào, thiếu tiền, thiếu chi phiếu, thiếu quyền, cái gì cũng thiếu.
Trong lòng vô cùng rầu rĩ, mãi cho đến khi đưa Diêm Diệu Diệu đến trường học xong, cô vẫn còn đang suy nghĩ phải làm gì để tạo ra những thứ đó? Nếu như thực sự phải vào phía Nam, trên tay thực sự cần phải có một ít tiền và chi phiếu, một xu cũng không có thì thực tế không thể đi được.
Đi ngang qua cửa hàng bán đồ Tây, ánh mắt cũng dán vào đó, quần áo mặc dù là kiểu dáng của mấy chục năm trước, kiểu dáng cũng không nhiều, nhưng vẫn có thể mặc được.
Quần áo lót, đồ ngủ cũng có, màu sắc cũng hơi già dặn, nhưng so với việc mặc cái yếm của thể giới này thì cũng tốt hơn rất nhiều, trong hành lý của cô cũng có mang một ít quần áo, mỗi cái hai bộ, mỗi khi tắm thì thay ra giặt, nhưng đối với con gái mà nói, hai bộ thì làm sao đủ? Mười bộ vẫn còn ít.
....
Cô ở bên này vẫn chưa quay về, mà việc cô là người giúp việc mới của nhà họ Diêm, quần chúng nhân dân của cả đại viện đều đã biết rồi.
Không thể không khâm phục khả năng lan truyền của những người ở niên đại này, thật sự quá là dũng mãnh!
Vừa mới đi vào, đã có người chủ động đến tìm cô, là một cô gái nhỏ không cách biệt mấy với nữ phụ trong sách, tóc thắt hai bím nhỏ, mặc áo có họa tiết cùng chiếc quần đen, bỏ qua quần áo, không chú ý đến màu da, thì dáng vẻ cũng khá xinh đẹp.
Cô chủ động đưa tay ra nói với Ôn Hinh: “Cô là người của nhà họ Diêm? Tôi là người giúp việc của nhà Phùng Kiến Quân, con dâu của ông ấy vừa mới sinh một đứa con, tôi từ dưới quê lên để phụ giúp cô ấy!”
Ôn Hinh còn đang lo làm thể nào để có thể tiến vào nội bộ của đại viện, cô còn đang rất muốn có được tư liệu của chương này, có người chủ động trò chuyện với cô, cô cầu còn không được.
“Một tháng của cô được bao nhiêu?” Cô ấy hỏi cô.
“...30”
“Cao vậy sao! Tôi chỉ có mười lăm đồng”
Ôn Hinh: “...”
Ba mươi hay mười lăm trong mắt của Ôn Hinh đều không có sự khác biệt, vô cùng đáng thương!
Nhưng khi nghe giọng điệu của đối phương, đây là một vấn đề lớn, cô sợ sẽ gây ra điều gì đó phiền phức, nên vội vàng nói với cô ấy: “Tôi có quen biết với chủ nhiệm Hà, nên cũng được chiếu cố đặc biệt hơn chút!”
“Chẳng trách, thực sự hâm mộ cô đấy, nếu như tôi có thể làm người giúp việc của nhà họ Diêm, không trả tiền tôi cũng làm!”
....
Ở cái niên đại khổ cực này, gương mặt của nam chính cũng có thể đổi tiền lương ha...
“Cô có biết đoàn văn công có việc gì không?” cô ấy liếc nhìn xung quanh, nhẹ giọng hỏi cô.
“Có chuyện gì hả?” Ôn Hinh cũng tò mò hỏi.
“Đoàn văn công có một người phụ nữ, đang theo đuổi đội trưởng Diêm, nghe nói người phụ nữ đó dáng vẻ cũng rất xinh đẹp!”
Hả? Đoàn văn nghệ?
Ôn Hinh suy ngẫm, hoa khôi đoàn văn nghệ, có nhân vật nữ phụ như vậy trong cuốn sách?
Khi đọc sách, cô chỉ tập trung vào các nhân vật phụ có các tình tiết xảy ra xung quanh mình, còn những thứ không liên quan khác thì chỉ lướt qua, thậm chí là không đọc tới.
Thường ngày đều do Hà Văn Yên đưa cô bé đến trường, không biết là ở trước mặt Hà Văn Yên cô bé có thái độ như thế nào, nhưng khẳng định cũng sẽ không phải là dáng vẻ của hiện tại, nhìn thấy hôm nay là Ôn Hinh đưa cô đi học, như con chim nhỏ được sổ lồng, lôi lôi kéo kéo cánh tay cô, vừa lôi vừa kéo, thỉnh thoảng lại cười khanh khách.
Phía bên đại viện Hà Văn Yên cũng đã chào hỏi trước, Ôn Hinh đi ra cũng không có ai đến ngăn cản.
Cũng may là cô cũng không cần hỏi thăm xung quanh về vị trí của trường học, Diêm Diệu Diệu đã quen đường.
Đừng nói chỉ mình cô bé được ra khỏi lồng sắt, Ôn Hinh cũng như vậy!
Cô xuyên qua vội vã, vẫn còn chưa nói được câu nào đã bị đưa đến đây, đến bây giờ thế giới xung quanh như thế nào cô cũng không rõ.
Bây giờ được ra ngoài, đúng lúc cũng có thể quan sát rõ hơn, cô cũng không biết thế giới trong sách và hiện thực có gì khác nhau, nhưng xem ra, thời gian quan trọng nhất cũng đã qua, trên đường chính cũng có thể thấy được ngoài trắng đen, xanh và màu khói bụi cũng rất chân thật, mặc dù cũng không phải là cái gì sặc sỡ lắm, nhưng rốt cuộc cũng đã bắt đầu thay đổi.
Trên đường cô cũng nhìn thấy một cái chợ, cửa hàng bách hóa tổng hợp và khách sạn quốc doanh, thậm chí còn nhìn thấy các cửa hàng tư nhân, biển hiệu bên ngoài viết không cần phiếu lương thực, giá tiền cũng rất đắt, nhưng người ra vào cũng không ít.
Quả nhiên, thủ đô lắm kẻ nhiều tiền!
Nơi mua bán như thế này rất nhiều người chen chúc nhau, người bán hàng ở bên trong thường xuyên có vài câu chửi bới, thái độ phục vụ thực sự tệ hại, cũng chỉ có thể tồn tại ở niên đại này.
Cô vẫn chưa thấy cửa hàng bán đồ Tây, nhưng chắc chắn là dùng tiền nước ngoài, bây giờ trên người cô không có một xu nào, thiếu tiền, thiếu chi phiếu, thiếu quyền, cái gì cũng thiếu.
Trong lòng vô cùng rầu rĩ, mãi cho đến khi đưa Diêm Diệu Diệu đến trường học xong, cô vẫn còn đang suy nghĩ phải làm gì để tạo ra những thứ đó? Nếu như thực sự phải vào phía Nam, trên tay thực sự cần phải có một ít tiền và chi phiếu, một xu cũng không có thì thực tế không thể đi được.
Đi ngang qua cửa hàng bán đồ Tây, ánh mắt cũng dán vào đó, quần áo mặc dù là kiểu dáng của mấy chục năm trước, kiểu dáng cũng không nhiều, nhưng vẫn có thể mặc được.
Quần áo lót, đồ ngủ cũng có, màu sắc cũng hơi già dặn, nhưng so với việc mặc cái yếm của thể giới này thì cũng tốt hơn rất nhiều, trong hành lý của cô cũng có mang một ít quần áo, mỗi cái hai bộ, mỗi khi tắm thì thay ra giặt, nhưng đối với con gái mà nói, hai bộ thì làm sao đủ? Mười bộ vẫn còn ít.
....
Cô ở bên này vẫn chưa quay về, mà việc cô là người giúp việc mới của nhà họ Diêm, quần chúng nhân dân của cả đại viện đều đã biết rồi.
Không thể không khâm phục khả năng lan truyền của những người ở niên đại này, thật sự quá là dũng mãnh!
Vừa mới đi vào, đã có người chủ động đến tìm cô, là một cô gái nhỏ không cách biệt mấy với nữ phụ trong sách, tóc thắt hai bím nhỏ, mặc áo có họa tiết cùng chiếc quần đen, bỏ qua quần áo, không chú ý đến màu da, thì dáng vẻ cũng khá xinh đẹp.
Cô chủ động đưa tay ra nói với Ôn Hinh: “Cô là người của nhà họ Diêm? Tôi là người giúp việc của nhà Phùng Kiến Quân, con dâu của ông ấy vừa mới sinh một đứa con, tôi từ dưới quê lên để phụ giúp cô ấy!”
Ôn Hinh còn đang lo làm thể nào để có thể tiến vào nội bộ của đại viện, cô còn đang rất muốn có được tư liệu của chương này, có người chủ động trò chuyện với cô, cô cầu còn không được.
“Một tháng của cô được bao nhiêu?” Cô ấy hỏi cô.
“...30”
“Cao vậy sao! Tôi chỉ có mười lăm đồng”
Ôn Hinh: “...”
Ba mươi hay mười lăm trong mắt của Ôn Hinh đều không có sự khác biệt, vô cùng đáng thương!
Nhưng khi nghe giọng điệu của đối phương, đây là một vấn đề lớn, cô sợ sẽ gây ra điều gì đó phiền phức, nên vội vàng nói với cô ấy: “Tôi có quen biết với chủ nhiệm Hà, nên cũng được chiếu cố đặc biệt hơn chút!”
“Chẳng trách, thực sự hâm mộ cô đấy, nếu như tôi có thể làm người giúp việc của nhà họ Diêm, không trả tiền tôi cũng làm!”
....
Ở cái niên đại khổ cực này, gương mặt của nam chính cũng có thể đổi tiền lương ha...
“Cô có biết đoàn văn công có việc gì không?” cô ấy liếc nhìn xung quanh, nhẹ giọng hỏi cô.
“Có chuyện gì hả?” Ôn Hinh cũng tò mò hỏi.
“Đoàn văn công có một người phụ nữ, đang theo đuổi đội trưởng Diêm, nghe nói người phụ nữ đó dáng vẻ cũng rất xinh đẹp!”
Hả? Đoàn văn nghệ?
Ôn Hinh suy ngẫm, hoa khôi đoàn văn nghệ, có nhân vật nữ phụ như vậy trong cuốn sách?
Khi đọc sách, cô chỉ tập trung vào các nhân vật phụ có các tình tiết xảy ra xung quanh mình, còn những thứ không liên quan khác thì chỉ lướt qua, thậm chí là không đọc tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.