Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]
Chương 42: Phụ nữ (1)
Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên
16/05/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mùi vị có vẻ rất ngon. Diêm Trạch Dương chưa gặp qua cách ăn này, anh ta cầm đũa lên ngập ngừng một lúc rồi trộn cơm với sốt bò thơm phức lại với nhau, nhìn thấy cơm dần bị nước sốt bò thơm phức nồng đậm nhuộm dần thành màu đỏ tương, hương sắc mỹ vị hoàn mỹ, thật sự thơm quá đi.
Cổ họng Diêm đoàn trưởng động động, cuối cùng gắp thức ăn lên cắn một miếng.
Vị ngon không thể tả. Ôn Hinh lần này không dám lấy thêm cho anh ta bát nhỏ nữa, nếu lần này anh ta lại lấy một túi quả phỉ * cho cô bóc nữa thì cô chịu không không nổi nữa, vì thế lần này cô dứt khoác đổi lun một bát canh lớn.
(*cây thuộc họ hạt dẻ)
Kết quả, Diêm đoàn trưởng ăn xong không chớp mắt.
Ôn Hinh tự mình muốn ăn cơm sốt tương thịt nên mới làm, mùa hè thích hợp ăn món này nhất, cơm trắng cho vào hai thìa này là cô có thể ăn hơn một bát, đương nhiên là bát nhỏ.
Sau khi ăn xong, Diêm đoàn trưởng lần đầu tiên mang bát đũa rỗng đến nhà bếp?
Ôn Hinh tiến lên nhận lấy, mắt cong thành hình trăng sáng nhìn anh ta, cười nhiệt tình nói: “Có đủ ăn không, không đủ ở đây vẫn còn.”
Ngữ khí dịu dàng khác hẵn ngày hôm qua cứ như hai người khác nhau vậy.
Diêm đoàn trưởng sau khi nhìn cô một cái mới lãnh đạm “Ừa” một tiếng.
Ôn Hinh: “...” Anh ta là người có thái độ cứng rắn, tuyệt không nhường nhịn, lời hay ý đẹp có thể nghe được từ anh ta sao? Chính là không thể chịu đòn, anh ta thích cứng không thích mềm a!
Diêm ma đầu im lặng không lên tiếng ăn hết hai bát....
Một bát cho thêm vào nước sốt bò cay, một bát còn lại trộn sốt nấm hương đậu phộng xay, ngoài đậu phộng nấm hương còn thêm một ít thịt bằm, vừa tươi vừa ngon, lúc Ôn Hinh lấy nước sốt cho vào bát cơm, wow, đến cô cũng sắp chảy nước dãi rồi.
Diêm ma đầu ăn xong rất hài lòng, hiếm khi nghiêm túc nhìn Ôn Hinh, cầm mũ lên rời đi.
Ôn Hinh: “...” một cảm giác kỳ lạ khó giải thích được có chuyện gì?
Có điều cô không chỉ giỏi nấu ăn, cho dù không có hệ thống của những năm đó, cô cũng có thế nấu ngon mọi thứ.
Sau đó cô dựa vào chính mình vượt qua khó khăn, hầu như mọi ngành nghề ít nhiều đều làm qua, từ kỳ nghỉ hè cấp ba cô đã bắt đầu đi làm, cũng học hỏi được nhiều điều, số việc của năm ba ngày này cũng không tính là nhiều, nhưng năm ba tháng thì cũng không ít, đến massage cô cũng học đến nữa năm.
Lúc ở hội sở suối nước nóng tên Nhã Vận trên đường Hoàn Tây, cô được một học tỷ tốt nghiệp giới thiệu mới tìm được công việc này.
Với một học sinh không có thời gian cố định như cô, theo lý mà nói hội sở sẽ không nhận, nhưng cô hình tượng quá xuất chúng, gương mặt xinh đẹp, tỷ lệ thân hình hoàn mỹ, quan trọng là ba vòng cân đối, người phỏng vấn vừa thấy cô thì đồng ý ngay bảo cô mỗi tối tới làm sáu giờ đồng hồ, lương giờ rất cao, một giờ có thể kiếm được bằng thu nhập một ngày làm công của cô.
Có điều lúc đó cô vừa vào cũng không hẵn là học massage, mà ở chỗ lễ tân làm bộ mặt đại diện của hội sở, chỉ cần làm mấy tiếng thời gian cao điểm là được.
Kỹ thuật massage cũng là học được trong hội sở những lúc rảnh rỗi, lúc đó cô chủ yếu là cảm thấy ở gần quan mà được lộc, nên tốt nhất có thể được học kỹ thuật gì đó, nhưng sau đó phát hiện những người massage đặc biệt là nữ massage trẻ tuổi thì vô cùng loạn, bán mà không bán, nói bán thì người ta có kỹ năng nghề nghiệp chính đáng, nói không bán thì gặp phải khách hành ra tay hào phóng....
Cô lúc đó chỉ bán nghệ không bán thân, sau đó thì thôi bỏ đi.
Nhưng học được nhiều hơn mấy thứ tạp nham thì bây giờ cũng không có tác dụng, trong đại bối cảnh cuối những năm bảy mươi đầu những năm tám mươi, những thứ mà cô biết đều không có chỗ dùng.
Chưa nói đến kiếm được tiền, bây giờ bị lưu lạc phải làm bảo mẫu cho người ta, dùng thể lực và tài nghệ nấu ăn sống tạm qua ngày.
Còn nói gì đến cảm giác thành tựu? Ôn Hinh lập tức cảm thấy tang thương.
Hà Văn Yên sau khi ăn sáng xong lộ ra nụ cười thể hiện sự hài lòng với Ôn Hinh.
Có thể không hài lòng sao?
Người này lúc cô mới vào, bà có ác ý chán ghét, sau đó suy xét nhiều mặt lại bị cha mẹ bên đó bức ép mới đồng ý để người vào nhà, nhưng không ngờ lại vượt qua kỳ vọng của bà.
Không những đáp ứng được vấn đề vệ sinh mà bà yêu cầu, thức ăn cô làm ra lại rất hợp khẩu vị, được Hà Văn Yên khen thì trình độ này quả đúng là không đơn giản.
Cộng thêm Ôn Hinh bình thường ý cười vui hoà, thái độ tôn kính, Hà Văn Yên có loại cảm giác nhất cử nhất động đều được tôn trọng, nhẹ nhõm và thoải mái.
Đó là đương nhiên rồi!
Mùi vị có vẻ rất ngon. Diêm Trạch Dương chưa gặp qua cách ăn này, anh ta cầm đũa lên ngập ngừng một lúc rồi trộn cơm với sốt bò thơm phức lại với nhau, nhìn thấy cơm dần bị nước sốt bò thơm phức nồng đậm nhuộm dần thành màu đỏ tương, hương sắc mỹ vị hoàn mỹ, thật sự thơm quá đi.
Cổ họng Diêm đoàn trưởng động động, cuối cùng gắp thức ăn lên cắn một miếng.
Vị ngon không thể tả. Ôn Hinh lần này không dám lấy thêm cho anh ta bát nhỏ nữa, nếu lần này anh ta lại lấy một túi quả phỉ * cho cô bóc nữa thì cô chịu không không nổi nữa, vì thế lần này cô dứt khoác đổi lun một bát canh lớn.
(*cây thuộc họ hạt dẻ)
Kết quả, Diêm đoàn trưởng ăn xong không chớp mắt.
Ôn Hinh tự mình muốn ăn cơm sốt tương thịt nên mới làm, mùa hè thích hợp ăn món này nhất, cơm trắng cho vào hai thìa này là cô có thể ăn hơn một bát, đương nhiên là bát nhỏ.
Sau khi ăn xong, Diêm đoàn trưởng lần đầu tiên mang bát đũa rỗng đến nhà bếp?
Ôn Hinh tiến lên nhận lấy, mắt cong thành hình trăng sáng nhìn anh ta, cười nhiệt tình nói: “Có đủ ăn không, không đủ ở đây vẫn còn.”
Ngữ khí dịu dàng khác hẵn ngày hôm qua cứ như hai người khác nhau vậy.
Diêm đoàn trưởng sau khi nhìn cô một cái mới lãnh đạm “Ừa” một tiếng.
Ôn Hinh: “...” Anh ta là người có thái độ cứng rắn, tuyệt không nhường nhịn, lời hay ý đẹp có thể nghe được từ anh ta sao? Chính là không thể chịu đòn, anh ta thích cứng không thích mềm a!
Diêm ma đầu im lặng không lên tiếng ăn hết hai bát....
Một bát cho thêm vào nước sốt bò cay, một bát còn lại trộn sốt nấm hương đậu phộng xay, ngoài đậu phộng nấm hương còn thêm một ít thịt bằm, vừa tươi vừa ngon, lúc Ôn Hinh lấy nước sốt cho vào bát cơm, wow, đến cô cũng sắp chảy nước dãi rồi.
Diêm ma đầu ăn xong rất hài lòng, hiếm khi nghiêm túc nhìn Ôn Hinh, cầm mũ lên rời đi.
Ôn Hinh: “...” một cảm giác kỳ lạ khó giải thích được có chuyện gì?
Có điều cô không chỉ giỏi nấu ăn, cho dù không có hệ thống của những năm đó, cô cũng có thế nấu ngon mọi thứ.
Sau đó cô dựa vào chính mình vượt qua khó khăn, hầu như mọi ngành nghề ít nhiều đều làm qua, từ kỳ nghỉ hè cấp ba cô đã bắt đầu đi làm, cũng học hỏi được nhiều điều, số việc của năm ba ngày này cũng không tính là nhiều, nhưng năm ba tháng thì cũng không ít, đến massage cô cũng học đến nữa năm.
Lúc ở hội sở suối nước nóng tên Nhã Vận trên đường Hoàn Tây, cô được một học tỷ tốt nghiệp giới thiệu mới tìm được công việc này.
Với một học sinh không có thời gian cố định như cô, theo lý mà nói hội sở sẽ không nhận, nhưng cô hình tượng quá xuất chúng, gương mặt xinh đẹp, tỷ lệ thân hình hoàn mỹ, quan trọng là ba vòng cân đối, người phỏng vấn vừa thấy cô thì đồng ý ngay bảo cô mỗi tối tới làm sáu giờ đồng hồ, lương giờ rất cao, một giờ có thể kiếm được bằng thu nhập một ngày làm công của cô.
Có điều lúc đó cô vừa vào cũng không hẵn là học massage, mà ở chỗ lễ tân làm bộ mặt đại diện của hội sở, chỉ cần làm mấy tiếng thời gian cao điểm là được.
Kỹ thuật massage cũng là học được trong hội sở những lúc rảnh rỗi, lúc đó cô chủ yếu là cảm thấy ở gần quan mà được lộc, nên tốt nhất có thể được học kỹ thuật gì đó, nhưng sau đó phát hiện những người massage đặc biệt là nữ massage trẻ tuổi thì vô cùng loạn, bán mà không bán, nói bán thì người ta có kỹ năng nghề nghiệp chính đáng, nói không bán thì gặp phải khách hành ra tay hào phóng....
Cô lúc đó chỉ bán nghệ không bán thân, sau đó thì thôi bỏ đi.
Nhưng học được nhiều hơn mấy thứ tạp nham thì bây giờ cũng không có tác dụng, trong đại bối cảnh cuối những năm bảy mươi đầu những năm tám mươi, những thứ mà cô biết đều không có chỗ dùng.
Chưa nói đến kiếm được tiền, bây giờ bị lưu lạc phải làm bảo mẫu cho người ta, dùng thể lực và tài nghệ nấu ăn sống tạm qua ngày.
Còn nói gì đến cảm giác thành tựu? Ôn Hinh lập tức cảm thấy tang thương.
Hà Văn Yên sau khi ăn sáng xong lộ ra nụ cười thể hiện sự hài lòng với Ôn Hinh.
Có thể không hài lòng sao?
Người này lúc cô mới vào, bà có ác ý chán ghét, sau đó suy xét nhiều mặt lại bị cha mẹ bên đó bức ép mới đồng ý để người vào nhà, nhưng không ngờ lại vượt qua kỳ vọng của bà.
Không những đáp ứng được vấn đề vệ sinh mà bà yêu cầu, thức ăn cô làm ra lại rất hợp khẩu vị, được Hà Văn Yên khen thì trình độ này quả đúng là không đơn giản.
Cộng thêm Ôn Hinh bình thường ý cười vui hoà, thái độ tôn kính, Hà Văn Yên có loại cảm giác nhất cử nhất động đều được tôn trọng, nhẹ nhõm và thoải mái.
Đó là đương nhiên rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.