Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]
Chương 31: Tiền lương (1)
Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên
16/05/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sáng sớm lính cần vụ lái xe đến, khi Diêm Vệ Quốc đi, Hà Văn Yên đưa ông ra đến cửa, đợi khi chiếc xe rời khỏi đại viện, bà mới giơ tay xem chiếc đồng hồ Ordro rồi hạ xuống, bà cũng đến giờ đi làm rồi.
Sau khi vội vàng cầm túi, rồi dặn dò Ôn Hinh: “6 giờ hơn đưa Diệu Diệu đến trường, chìa khóa phòng và cửa chính đã được để trên bàn trà rồi, buổi trưa Diệu Diệu sẽ ăn ở trường, cháu làm cho con bé một phần cơm hộp!”
Thấy Hà Văn Yên nói xong thì vội vã đi, Ôn Hinh cũng vội vàng đi theo, cô mới đến bữa đầu tiên, công việc gì cũng chưa quen, Hà Văn Yên lại không hề để tâm đến chuyện này: “Dì Hà, Diệu Diệu học ở đâu vậy ạ?”
“Cách đại viện không xa, tiểu học Thương Nam, đường ở trong miệng, tìm không thấy thì hỏi người khác.” Hà Văn Yên không kiên nhẫn mà sửa sang lại quần áo của mình.
Bà rất quan tâm đến vẻ ngoài của bản thân, đây chính là cái quy tắc của thời đại này, cũng có thể nhìn ra được vẻ đẹp của bà, áo sơ mi trắng, li quần thẳng thớm, đôi giày da đen sạch sẽ, đồng hồ cao cấp, chiếc túi cầm trên tay nhìn sơ qua cũng biết là hàng cao cấp của niên đại này, có thể đoán được đây là hàng ở nước ngoài nhập về, bên cạnh đó, mái tóc cũng được chải gọn gàng và chiếc gọng kính ở trên mũi, nhìn thôi cũng đã biết được đây chính là phong cách của giới quý tộc niên đại này.
“Chủ nhiệm Hà, đi làm hả!” cách nhà họ Diêm không xa có một căn nhà trệt, có người đang phơi quần áo, vừa nhìn thấy bà ra khỏi cửa, cũng cố tình vươn cổ để chào hỏi bà.
Ngoài đối với người trong nhà thì thái độ của bà rất nghiêm túc, như thái độ khi dặn dò đối với Ôn Hinh, đối với những người hàng xóm, bà lại chưng ra dáng vẻ của một người tri thức, chỉ hơi gật đầu với người kia rồi bước đi.
Căn nhà trệt ở bên kia người ra vào tấp nập, không phải là giặt cái này thì cũng phơi cái kia, thấy bà bước đi, thì cũng chỉ thì thầm vài câu, rõ ràng là đang nói về Hà Văn Yên.
“Hey, có cái gì ngon, không phải cũng chỉ là mặc một chiếc áo khoác dài thôi hả? Cô xem dáng vẻ của bà ta kia, ánh mắt đều đặt ở trên đỉnh đầu đó, so với vợ đầu của Diêm Vệ Quốc, còn kém xa lắm…”
“Đúng đó!”
Bởi vì cách rất gần, đối phương cũng không hề hạ thấp giọng, Ôn Hinh có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
Xem ra, Hà Văn Yên ở đại viện này danh tiếng cũng không được tốt lắm, dù sao cũng chỉ là vợ hai, bà lại khinh thường những người phụ nữ thô kệch suốt ngày chỉ biết huyên thuyên khua môi múa mép giặt quần áo, nấu cơm, chăm con, hơn nữa mọi người đều so sánh bà với người vợ chính, vì lòng tự trọng, đương nhiên, bà cũng không hề muốn quan tâm đến bọn họ, việc ngoại giao cũng xem như hoàn toàn thất bại.
“Này, nhỏ tiếng chút đi, bên đó còn có người giúp việc của nhà họ Diêm đấy!”
“Tôi sợ cô ta? dù cho có là Diêm Vệ Quốc tôi cũng dám nói!”
“Ài, bà mà dám! nhà của bà còn có thể ở trong khu vực nhà họ Diêm chắc?”
....
“Haiz, tôi nói này, Hà Văn Yên tìm ở đâu ra một người giúp việc xinh đẹp như thế, bà ta nghĩ cái gì thế, đưa một đứa hồ ly tinh vào nhà.”
“Bà ta sợ cái gì chứ? Diêm Vệ Quốc cũng sẽ không làm sằng làm bậy, con trai cũng không phải con ruột của bà ta…”
“Hà Văn Yên gả vào cũng được một năm rồi ha? Bụng vẫn không có động tĩnh gì thế nhỉ?”
“Bốn mươi rồi? sinh gì nữa?”
“Bà Hà không phải bác sỹ sao?”
...
Nhóm các cô các dì tụ họp lại, đông tây nam bắc, cái gì cũng nói tới, cái gì cũng dám nói ra.
Ôn Hinh cũng sợ rồi, đứng trước cửa nghe đại hội xong, cũng chạy trối chết.
Diêm Diệu Diệu vẫn còn nhỏ nên thức muộn, lúc này vẫn còn đang ngủ, Ôn Hinh tới lui bận rộn cả buổi, mới làm xong phần cơm hộp cho cô bé.
Thời gian cũng không dư giả, cô chỉ làm một hộp cơm bento, nắm cơm thành gương mặt của gấu trúc, phủ một lớp trứng đã cắt ở giữa, lại thêm đôi mắt, làm thành một gương mặt nhỏ đang cười, còn chuẩn bị cho cô bé thêm một ít trứng cuộn rau, thêm một ít tôm màu hồng hồng, rồi cắt thêm một khoanh bắp, ở giữa lại thêm mắt và miệng, hô biến thành một ông mặt trời nhỏ.
Sau đó dùng tay sắp xếp lại thật tỉ mỉ, mở nắp hộp cơm như đang mở ra một câu truyện đồng thoại, cô mỉm cười, đóng nắp hộp cơm lại, dự định sẽ cho Diệu Diệu một điều bất ngờ.
Sắp đến 6 giờ rồi, cô mới đến phòng gọi Diêm Diệu Diệu dậy, Diêm Diệu Diệu rất ngoan, có lẽ khi còn nhỏ gia đình gặp biến cố trong hai năm, thêm vào việc mẹ đã qua đời, mặc dù còn nhỏ không hiểu gì, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng đến cô bé, bây giờ điều kiện tốt hơn, nhưng cô bé cũng không hề kiêu căng, cũng không quấy người, Ôn Hinh cho cô bé cái gì, cô bé cũng đều ngoan ngoãn mà ngồi trên bàn ăn.
Sáng sớm lính cần vụ lái xe đến, khi Diêm Vệ Quốc đi, Hà Văn Yên đưa ông ra đến cửa, đợi khi chiếc xe rời khỏi đại viện, bà mới giơ tay xem chiếc đồng hồ Ordro rồi hạ xuống, bà cũng đến giờ đi làm rồi.
Sau khi vội vàng cầm túi, rồi dặn dò Ôn Hinh: “6 giờ hơn đưa Diệu Diệu đến trường, chìa khóa phòng và cửa chính đã được để trên bàn trà rồi, buổi trưa Diệu Diệu sẽ ăn ở trường, cháu làm cho con bé một phần cơm hộp!”
Thấy Hà Văn Yên nói xong thì vội vã đi, Ôn Hinh cũng vội vàng đi theo, cô mới đến bữa đầu tiên, công việc gì cũng chưa quen, Hà Văn Yên lại không hề để tâm đến chuyện này: “Dì Hà, Diệu Diệu học ở đâu vậy ạ?”
“Cách đại viện không xa, tiểu học Thương Nam, đường ở trong miệng, tìm không thấy thì hỏi người khác.” Hà Văn Yên không kiên nhẫn mà sửa sang lại quần áo của mình.
Bà rất quan tâm đến vẻ ngoài của bản thân, đây chính là cái quy tắc của thời đại này, cũng có thể nhìn ra được vẻ đẹp của bà, áo sơ mi trắng, li quần thẳng thớm, đôi giày da đen sạch sẽ, đồng hồ cao cấp, chiếc túi cầm trên tay nhìn sơ qua cũng biết là hàng cao cấp của niên đại này, có thể đoán được đây là hàng ở nước ngoài nhập về, bên cạnh đó, mái tóc cũng được chải gọn gàng và chiếc gọng kính ở trên mũi, nhìn thôi cũng đã biết được đây chính là phong cách của giới quý tộc niên đại này.
“Chủ nhiệm Hà, đi làm hả!” cách nhà họ Diêm không xa có một căn nhà trệt, có người đang phơi quần áo, vừa nhìn thấy bà ra khỏi cửa, cũng cố tình vươn cổ để chào hỏi bà.
Ngoài đối với người trong nhà thì thái độ của bà rất nghiêm túc, như thái độ khi dặn dò đối với Ôn Hinh, đối với những người hàng xóm, bà lại chưng ra dáng vẻ của một người tri thức, chỉ hơi gật đầu với người kia rồi bước đi.
Căn nhà trệt ở bên kia người ra vào tấp nập, không phải là giặt cái này thì cũng phơi cái kia, thấy bà bước đi, thì cũng chỉ thì thầm vài câu, rõ ràng là đang nói về Hà Văn Yên.
“Hey, có cái gì ngon, không phải cũng chỉ là mặc một chiếc áo khoác dài thôi hả? Cô xem dáng vẻ của bà ta kia, ánh mắt đều đặt ở trên đỉnh đầu đó, so với vợ đầu của Diêm Vệ Quốc, còn kém xa lắm…”
“Đúng đó!”
Bởi vì cách rất gần, đối phương cũng không hề hạ thấp giọng, Ôn Hinh có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
Xem ra, Hà Văn Yên ở đại viện này danh tiếng cũng không được tốt lắm, dù sao cũng chỉ là vợ hai, bà lại khinh thường những người phụ nữ thô kệch suốt ngày chỉ biết huyên thuyên khua môi múa mép giặt quần áo, nấu cơm, chăm con, hơn nữa mọi người đều so sánh bà với người vợ chính, vì lòng tự trọng, đương nhiên, bà cũng không hề muốn quan tâm đến bọn họ, việc ngoại giao cũng xem như hoàn toàn thất bại.
“Này, nhỏ tiếng chút đi, bên đó còn có người giúp việc của nhà họ Diêm đấy!”
“Tôi sợ cô ta? dù cho có là Diêm Vệ Quốc tôi cũng dám nói!”
“Ài, bà mà dám! nhà của bà còn có thể ở trong khu vực nhà họ Diêm chắc?”
....
“Haiz, tôi nói này, Hà Văn Yên tìm ở đâu ra một người giúp việc xinh đẹp như thế, bà ta nghĩ cái gì thế, đưa một đứa hồ ly tinh vào nhà.”
“Bà ta sợ cái gì chứ? Diêm Vệ Quốc cũng sẽ không làm sằng làm bậy, con trai cũng không phải con ruột của bà ta…”
“Hà Văn Yên gả vào cũng được một năm rồi ha? Bụng vẫn không có động tĩnh gì thế nhỉ?”
“Bốn mươi rồi? sinh gì nữa?”
“Bà Hà không phải bác sỹ sao?”
...
Nhóm các cô các dì tụ họp lại, đông tây nam bắc, cái gì cũng nói tới, cái gì cũng dám nói ra.
Ôn Hinh cũng sợ rồi, đứng trước cửa nghe đại hội xong, cũng chạy trối chết.
Diêm Diệu Diệu vẫn còn nhỏ nên thức muộn, lúc này vẫn còn đang ngủ, Ôn Hinh tới lui bận rộn cả buổi, mới làm xong phần cơm hộp cho cô bé.
Thời gian cũng không dư giả, cô chỉ làm một hộp cơm bento, nắm cơm thành gương mặt của gấu trúc, phủ một lớp trứng đã cắt ở giữa, lại thêm đôi mắt, làm thành một gương mặt nhỏ đang cười, còn chuẩn bị cho cô bé thêm một ít trứng cuộn rau, thêm một ít tôm màu hồng hồng, rồi cắt thêm một khoanh bắp, ở giữa lại thêm mắt và miệng, hô biến thành một ông mặt trời nhỏ.
Sau đó dùng tay sắp xếp lại thật tỉ mỉ, mở nắp hộp cơm như đang mở ra một câu truyện đồng thoại, cô mỉm cười, đóng nắp hộp cơm lại, dự định sẽ cho Diệu Diệu một điều bất ngờ.
Sắp đến 6 giờ rồi, cô mới đến phòng gọi Diêm Diệu Diệu dậy, Diêm Diệu Diệu rất ngoan, có lẽ khi còn nhỏ gia đình gặp biến cố trong hai năm, thêm vào việc mẹ đã qua đời, mặc dù còn nhỏ không hiểu gì, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng đến cô bé, bây giờ điều kiện tốt hơn, nhưng cô bé cũng không hề kiêu căng, cũng không quấy người, Ôn Hinh cho cô bé cái gì, cô bé cũng đều ngoan ngoãn mà ngồi trên bàn ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.