Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy

Chương 30: Ghét tôi chạm vào cậu...

Trường Dã Mạn Mạn

28/08/2023

 

Ngày hôm sau, lúc Lâm Dục tỉnh dậy, đầu óc của cậu vẫn còn khá mê man.

Nâng mí mắt nặng trĩu lên, ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo hẳn, cậu mù mờ nhìn chằm chằm vào bờ ngực rắn chắc ở trước mặt mình.

Hơn một nửa cúc áo trên cổ áo ngủ đều được mở ra, cơ ngực đầy đặn và trơn mướt tùy tiện để hở hang như thế, ánh mắt của cậu cầm lòng không đặng mà từ từ trượt xuống, cơ bụng rắn rỏi với từng múi bụng rõ ràng ẩn núp bên trong lớp áo ngủ, có một bàn tay thon dài và trắng nõn đang dính chặt ở trên đấy.

“Ha…” Tiếng cười trầm khàn vang lên, với một chút lười biếng khi vừa mới thức dậy: “Sờ đã chưa?”

Lâm Dục chớp hàng mi dài, bừng tỉnh nhận ra cái tay đang chạm vào cơ bụng của người ta, là tay của mình!

Cậu rụt tay về giống như bị điện giật, thân thể cũng ngả ra phía sau một chút.

Một giây trước khi đầu sắp đụng vào vách tường, một bàn tay to lớn đã ôm lấy eo cậu kéo trở lại.

Hạ Trầm ấn cậu vào trong lòng, lúc khe khẽ bật cười lồng ngực của anh hơi rung lên: “Đâu phải không cho cậu sờ, trốn cái gì đấy?”

Lâm Dục cựa quậy muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng vì cơn sốt mà toàn thân của cậu trở nên mềm nhũn và không còn chút sức lực nào, đánh anh hai cái cũng chẳng khác gì đang gãi ngứa cho người ta.

“Được rồi, đừng quậy nữa.” Hạ Trầm vuốt ve vỗ về lên tấm lưng mỏng manh của cậu: “Để tôi sờ một chút, xem đã hết sốt chưa?”

Lâm Dục ngừng ngọ ngoạy, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên cho anh sờ.

Lòng bàn tay man mát áp lên trên trán, sau vài giây thì anh bỏ tay xuống, rồi cúi sát xuống áp trán lên trán cậu để kiểm tra nhiệt độ.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, hai má Lâm Dục đỏ bừng lên, cũng chẳng biết là do sốt hay là do xấu hổ nữa.

“Vẫn còn hơi nóng.” Hạ Trầm đưa ra kết luận: “Nên uống thuốc tiếp.”

Lâm Dục cúi thấp đầu: “Chắc chắn không khỏi nhanh như vậy đâu…”

Trên thực tế cậu rất kinh ngạc, nửa đêm hôm trước nằm trong lòng của Hạ Trầm, thế mà cậu lại thật sự ngủ say như thế.

Trước kia mỗi lần phát sốt cậu đều sẽ bị khó chịu suốt một đêm dài, vậy mà tối hôm qua giống như cậu được ôm vào lòng một chiếc gối ôm hình người mát lạnh, làm dịu đi cơn nóng trên cơ thể cậu.

Nhưng mà, tại sao nhiệt độ cơ thể của Hạ Trầm vào ban đêm lại thấp đến như vậy?

Trong lúc đang nghĩ ngợi lung tung, bàn tay đặt trên eo cậu bỗng buông lỏng ra.

Hạ Trầm đứng dậy, nhảy từ trên giường xuống, lấy thuốc hạ sốt ở trong ngăn kéo tủ, rồi rót một ly nước nóng.

Trong phòng ký túc xá rất yên tĩnh, mấy bạn cùng phòng khác đều đã đi học cả rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ ở trong phòng thôi.

Lâm Dục nhìn động tác của anh, nhắc nhở: “Tôi chưa đánh răng.”

“Vậy đi đánh răng trước đi.” Hạ Trầm trở về trước giường “Ngồi dậy.”

Lâm Dục bất giác làm theo, nhìn độ cao từ trên giường xuống mặt sàn, cậu lại đổi ý nói: “Có lẽ tôi vẫn nên vịn cầu thang để đi xuống.”

Hạ Trầm dang rộng hai cánh tay thon dài, nở một nụ cười đẹp mắt với cậu: “Cậu không tin tôi có thể đỡ lấy cậu sao?”

“Nhảy xuống đi.” Hạ Trầm ra hiệu nói: “Tôi sẽ đỡ cậu.”

Hai tay cậu chống trên ván giường, Lâm Dục đối mặt với anh vài giây, khẽ trả lời: “Được, vậy cậu phải đỡ được tôi đấy nhé.”

Nguyên nhân vì thân thể yếu đuối bệnh tật, lại còn bị lũ yêu ma quỷ quái thèm khát, cho nên cậu luôn tránh tiếp xúc cơ thể với mọi người, hơn nữa cũng không thể nào giao phó sự an toàn của mình cho người khác.

Thế nhưng vào lúc này, chẳng hiểu sao cậu lại tin tưởng người ở trước mặt, chắc chắn sẽ đỡ được cậu.

Cậu nhắm mắt nhảy xuống, quả nhiên trong một giây kế tiếp cậu đã rơi vào một cái ôm quen thuộc.

Tựa như một con bướm, đậu lên đầu trái tim của Hạ Trầm.

Đôi chân thon dài trực tiếp tách ra, quấn quanh trên vòng eo săn chắc và thon gọn của anh, Hạ Trầm nâng tay lên đỡ cậu, rồi cứ như thế bế cậu đi vào phòng tắm.

Lâm Dục khẽ nói: “Cậu để tôi xuống trước đi, tôi có thể tự đi mà.”

“Sợ cậu ngã.” Hạ Trầm đá tung cửa phòng tắm, đặt cậu lên bồn rửa mặt, sau đó cầm bàn chải đánh răng của cậu, bóp kem đánh răng lên bàn chải rồi đưa cho cậu.

Từ thuở nhỏ Lâm Dục đã quen với việc được người hầu hạ, nhưng sau khi trưởng thành cậu chưa bao giờ được người khác chăm sóc như thế, tai của cậu nóng lên, cậu hơi nghi hoặc chẳng lẽ mình lại bị sốt nữa ư.

Rửa mặt xong, cậu uống thuốc với nước ấm, khăng khăng cố chấp tự mình trèo lên giường tầng.

“Đừng ngủ nhé, tôi đi nhà ăn mua chút đồ ăn sáng rồi quay lại.” Hạ Trầm khoác lên chiếc áo choàng dài màu đen: “Chờ tôi về, nhanh thôi.”

“Ừm.” Lâm Dục ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, kéo chăn đắp lên đến tận chiếc cằm nhọn: “Tôi đợi cậu về.”



Cửa phòng ký túc xá nhẹ nhàng đóng lại, cậu nhìn lên trần nhà bị bong tróc một hồi, tiếp đó lần mò lấy điện thoại ra, gửi cho cha cậu một tin nhắn.

Thứ kia năm lần bảy lượt xuất hiện, lần này người bị thương là Lâm Hựu Khiêm, lần sau cũng không biết là sẽ tới ai nữa.

Chuyện này đã đến nước phải giải quyết rồi, mà trước mắt bây giờ nơi cậu có thể dựa vào chỉ có Lâm gia mà thôi, chí ít Lâm gia cũng có trình độ nhất định để có thể che chở cho bọn họ.

Hạ Trầm thật sự trở về rất nhanh, xách một túi đầy ắp thức ăn sáng, mùi thơm của thức ăn tỏa ra tràn ngập khắp phòng ký túc xá.

Chỉ là cơn sốt khiến cho miệng vừa đắng lại chát, cả người Lâm Dục khó chịu, hoàn toàn không có khẩu vị ăn uống.

“Ăn một chút thức ăn mới có thể nhanh hết bệnh.” Hạ Trầm đi tới bên giường của cậu, giọng ấm áp khuyên nhủ: “Ngoan đi, cậu cũng đâu muốn bị bệnh hoài phải không?”

“Được rồi…” Lâm Dục miễn cưỡng chui ra khỏi ổ chăn.

Trước lạ sau quen, Hạ Trầm dễ dàng bế cậu xuống giường, đặt lên ghế.

Theo đó anh cũng cởi xuống chiếc áo choàng dài đang mặc trên người, bao bọc kỹ càng lên thân thể gầy gò của cậu.

Lâm Dục rũ mắt nhìn xuống thân thể của mình một chút: “Như thế tôi không thể ăn được.”

“Cậu đừng nhúc nhích.” Hạ Trầm mở hộp cháo ra: “Tôi đút cậu.”

Hạ Trầm nhìn chằm chằm cậu: “Há miệng, để tôi nhìn thử xem lưỡi đã khỏi chưa?”

Lâm Dục vươn đầu lưỡi ra, thuận tiện liếm lên cánh môi hơi khô: “Hết đau rồi.”

Khả năng tự hồi phục của chiếc lưỡi vượt xa sức tưởng tượng của cậu.

Hạ Trầm múc một muỗng cháo bí đỏ hạt kê, đưa đến bên miệng của cậu: “Nếm thử xem, ăn không ngon thì đổi món khác.”

Điều ngạc nhiên là, cháo nuốt vào làm cho cổ họng khô khốc cảm thấy rất dễ chịu, vị ngòn ngọt của bí đỏ lại có thể trung hòa với vị đắng ngắt trong khoang miệng cậu.

Sau khi ăn được non nửa hộp, Lâm Dục lắc đầu: “Tôi không ăn nổi nữa.”

“Được.” Hạ Trầm đặt hộp cháo xuống: “Vậy cậu về giường, nghỉ ngơi tiếp đi.”

“Cậu giỏi chăm sóc người khác thật đó.” Lâm Dục nhìn anh với đôi long lanh đầy ánh nước vì cơn sốt, tò mò hỏi: “Trước đây cậu đã từng chăm sóc ai chưa?”

“Không có.” Hạ Trầm nhoẻn miệng cười, cong ngón tay phớt nhẹ lên chóp mũi cao thẳng của cậu: “Để tôi cam tâm tình nguyện chăm sóc như vậy, trừ tiểu thiếu gia của tôi ra, thì còn có ai nữa chứ?”

Lâm Dục mim mím môi, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng cảm thấy có một tí ti ngọt ngào.

Dường như cháo bí đỏ hạt kê ban nãy không chỉ làm ẩm cổ họng khô khàn, mà còn rưới đẫm vào trong trái tim.

Mặc dù tinh thần của cậu tốt hơn nhiều so với mọi khi bị bệnh, nhưng thân thể vẫn mệt mỏi rã rời, sau khi Lâm Dục nằm lại trên giường, chẳng được bao lâu thì đã chìm vào giấc ngủ.

Và Hạ Trầm vẫn luôn ở bên cạnh cậu, nửa bước không rời.

*

Trời chạng vạng tối, Lý Ngạn Thần mới tan học đẩy cửa phòng ký túc xá được khép hờ ra, vừa bước vào đã ồn ào nói: “Tiểu Dục ơi, cậu cảm thấy sao rồi?”

Hạ Trầm nhíu mày, vừa định ngăn cản, thì người trên giường đã tỉnh lại rồi.

Khuôn mặt Lý Ngạn Thần đầy vẻ chột dạ, anh ta áy náy nói: “Xin lỗi nhiều nhé, anh không biết Tiểu Dục đang ngủ…”

“Không sao…” Lâm Dục dụi mắt: “Hình như em đã ngủ lâu lắm rồi.”

Hạ Trầm đi tới, đưa tay sờ trán của cậu, sau đó anh khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Hạ sốt rồi.”

“Thật hay giả?” Lâm Dục hơi kinh ngạc, cũng giơ tay lên sờ trán của mình, kết quả là sờ được một bàn tay to lớn đang phủ trên trán của cậu.

Lý Ngạn Thần lộ ra biểu cảm xấu hổ: “Khụ khụ… Anh còn ở đây đó!”

Lâm Dục hoàn hồn lại, hạ tay của mình xuống: “Chỉ là có hơi kinh ngạc, thế mà em lại hạ sốt nhanh như vậy.”

Đợt cảm lạnh gần đây nhất là ngay trước khi bắt đầu học kỳ này, đợt bệnh đó kéo dài gần hơn nửa tháng thì cậu mới khỏe lại.

“Chắc là do hôm qua bị khiếp sợ quá, nên mới phát sốt thôi.” Hạ Trầm buông tay ra, đắp kín chăn lại cho cậu: “Nói chung, hạ sốt là ổn rồi.”

Lý Ngạn Thần nói chen miệng vào: “Thế hôm qua rốt cuộc các cậu gặp phải chuyện gì, sao mà Tiểu Dục lại sợ hãi đến nỗi bệnh luôn vậy?”

“Không có gì.” Hạ Trầm điềm tĩnh trả lời: “Gặp phải một hiện trường xảy ra tai nạn.”

Thấy anh không có ý định nói quá nhiều, Lý Ngạn Thần cũng không tiếp tục hỏi nữa, anh ta quay sang vừa cười đê tiện vừa nói: “Tiểu Dục à, cậu có muốn biết hôm qua Hạ Trầm đã chăm sóc cậu như thế nào không?”

“Thành thật mà nói ấy, thì cậu ta cũng gần giống như coi cậu là em bé mà chăm sóc đấy.” Lý Ngạn Thần lén lút nhìn vẻ mặt của luật sư Hạ một chút, thấy anh cũng không có gì khó chịu, nên anh ta ngày càng lớn gan hơn: “Nhưng mà tất nhiên tất nhiên là, cậu ta không phải đang chăm sóc con trai, mà là đang chăm sóc vợ…”

“Lý Ngạn Thần!” Lâm Dục lên tiếng ngắt lời của anh ta: “Anh không nói một lời nào, người ta cũng không xem anh là người câm đâu.”



Vừa dứt lời, cậu kéo chăn lên đến tận đỉnh đầu, che gò má nóng bừng cùng với đôi tai đo đỏ của mình lại.

“Tôi đi mua cơm tối.” Khóe môi của Hạ Trầm hơi cong lên: “Mở ra cho thoáng khí chút đi, đừng để bị ngộp thở đấy.”

Lâm Dục không để ý tới anh, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu mới ló đầu từ trong chăn ra.

“Tiểu Dục, cậu và Hạ Trầm thật sự không phải đang yêu đương với nhau hả?” Lý Ngạn Thần lần thứ n bày tỏ sự nghi ngờ.

“Không, có!” Lâm Dục nói xong, lại trùm chăn lên đầu.

Những người bạn cùng phòng khác đều đang ở trong phòng ký túc xá, cho nên dù có thế nào đi chăng nữa Lâm Dục cũng không chịu để cho người ta đút cơm cho mình nữa đâu.

Nếu mà bây giờ Lý Ngạn Thần nhìn thấy cảnh như thế, thì chẳng phải anh ta sẽ càng cười ghẹo cậu là em bé sao.

Sau khi ăn xong Lâm Dục lại leo lên giường, nhưng mà cậu ngủ cả ngày hôm nay rồi, cho nên đến buổi tối lại cảm thấy không buồn ngủ cho lắm.

Hạ Trầm lẳng lặng đứng ở bên giường, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tối nay có cần tôi ngủ với cậu không?”

Lâm Dục bị dọa cho hết hồn mà run lên: “Cậu đứng ở đây từ lúc nào thế?”

“Vừa mới thôi.” Hạ Trầm vén những sợi tóc lộn xộn trên trán cậu: “Đang nghĩ gì vậy, đến mất hồn luôn này?”

Đuôi tóc chọc đến làm đôi mắt của cậu có chút nhột, nhưng cậu không tránh đi, chỉ nhỏ giọng trả lời: “Không nghĩ gì cả…”

Hạ Trầm thu tay về, nắm lấy thành giường: “Vậy tôi lên đây.”

“Hả?” Ánh mắt của Lâm Dục nghệt ra: “Cậu muốn ngủ chung giường với tôi?”

“Đâu có đâu?” Lâm Dục vừa kịp nhận ra, cây ngay không sợ chết đứng trả lời: “Tối hôm qua tôi có muốn ngủ chung với cậu đâu.”

“Ừ…” Hạ Trầm dường như đang trầm ngâm suy nghĩ: “Thế chẳng lẽ người hôm qua xem tôi như gối ôm hình người, ôm ngủ suốt cả một đêm không phải là cậu sao?”

Ánh mắt của Lâm Dục bắt đầu lay động: “Ai kêu cậu tự chen lên mà?”

Hạ Trầm xít lại gần bên tai cậu, giọng nói cố gắng đè thấp xuống nghe vô cùng hấp dẫn: “Thế chuyện sờ cơ bụng của tôi, thì tính sao đây?”

Cảnh tượng lúc thức dậy vào buổi sáng bỗng hiện ra ngay trước mắt, Lâm Dục chuyển mình quay mặt vào trong vách tường, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Sờ thì sờ thôi, cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu…”

“Thế nhưng thân thể của tôi vẫn còn trong sạch vậy mà.” Hạ Trầm nói rõ từng chữ: “Chẳng lẽ cứ thế bị cậu sờ, mà không định chịu trách nhiệm với tôi một chút nào luôn hả, tiểu thiếu gia ơi?”

“Chịu trách nhiệm thế nào đây?” Lâm Dục quay mặt lại, lỡ miệng nói ra: “Cho cậu sờ lại?”

“Ý của tôi không phải là như vậy.” Hạ Trầm bật cười: “Chẳng qua nếu tiểu thiếu gia đã khăng khăng như thế, vậy thì tôi chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.”

Sau khi tắt đèn, xác nhận những bạn cùng phòng khác đã ngủ hết, Hạ Trầm xe nhẹ chạy đường quen trèo lên giường.

Lâm Dục vốn muốn giả bộ ngủ, nhưng hơi thở có chút nhanh đã bán đứng cậu.

Hạ Trầm vén chăn lên, nằm nghiêng ở phía sau lưng cậu.

“Muốn như thế thật sao?” Lâm Dục thì thào hỏi nhỏ: “Tôi cảm thấy kỳ lạ lắm…”

“Kỳ lạ chỗ nào?” Hạ Trầm vươn tay kéo cậu vào trong lòng: “Cậu sờ tôi một cái, tôi sờ lại cậu một cái, rất công bằng mà.”

Hai cơ thể một trước một sau, cùng dính chặt vào nhau không một kẽ hở, tựa như một thể thống nhất không thể nào tách rời.

Lâm Dục mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng sau khi lên cơn sốt đầu óc của cậu xử lý thông tin có chút chậm, nhất thời cũng không biết phải phản bác lại anh làm sao cho đúng.

Chôn giấu dưới lớp chăn, một cánh tay dò tìm đến trước người cậu.

Lòng bàn tay nóng bỏng cách một lớp vải bao phủ lên bụng của cậu, Lâm Dục như bị bỏng mà co rúm lại, dưới phản xạ có điều kiện mà túm lấy cái tay kia, ngăn cản động tác kế tiếp của anh.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, rõ ràng đêm hôm qua rất lạnh mà, sao bây giờ lại trở nên nóng như thế chứ…

“Đổi ý?” Hơi thở nóng hổi lướt qua dái tai, Hạ Trầm dùng chất giọng vô cùng dịu dàng dò hỏi: “Ghét tôi chạm vào cậu?”

“Không phải.” Lâm Dục ở trong lòng anh lắc đầu, thành thật trả lời: “Không ghét…”

Cho dù sau khi thứ kia xâm nhập vào cơ thể anh làm những hành động quá đáng với cậu, thì từ tận đáy lòng của cậu cũng chỉ căm ghét thứ kia mà thôi, và cậu thật sự không có bất kỳ ác cảm gì đối với Hạ Trầm cả.

“Vậy thì là…” Hạ Trầm cười nhẹ: “Thích?”

Giọng điệu của anh giống như đang cười, nhưng cảm xúc trong con ngươi anh bỗng nhiên trở nên hung ác và điên cuồng.

Rõ rành rành tất cả đều là anh, vậy tại sao chỉ khi khoác vào bộ da loài người này, anh mới có thể làm cho bé ngoan thích mình?

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook