Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy
Chương 29: Muốn một ngụm ăn hết
Trường Dã Mạn Mạn
28/08/2023
Sau khi giọng nói phát ra, Lâm Dục không cần nghĩ ngợi mà đã trả lời: “Đương nhiên là có.”
“So với người nằm trên giường bệnh thì sao?” Hạ Trầm tiến thêm một bước ép hỏi: “Nếu giữa tôi và cậu ta chỉ có thể có một người sống, cậu sẽ chọn tôi chứ?”
Lâm Dục giật mình, có chút phát ngốc hỏi lại: “Cậu so cái này với cậu ta làm cái gì?”
“Tôi không phải cùng cậu ta so đo, chỉ muốn biết đối với cậu tôi quan trọng như thế nào.” Hạ Trầm nhìn mặt cậu không hề chớp mắt: “Nói đáp án cho tôi đi, Lâm Dục.”
“Tôi…” Lâm Dục theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh, lời nói thiếu chút nữa thốt ra miệng lập tức dừng lại.
Thật ra khi câu hỏi này được đặt ra, trong lòng cậu đã có đáp án.
Nhưng Lâm Hựu Khiêm đang nằm ở trên giường bệnh sống chết không rõ, cậu thật sự không thể nói ra.
“Cậu cái gì?” Hạ Trầm giơ tay giữ cái ót của cậu, đem mặt cậu quay về phía trước, cũng để tầm mắt nhìn về phía mình một lần nữa.
Trong đôi mắt đen không thấy đáy hiện lên một tia mong đợi cùng lo lắng, Lâm Dục chịu không nổi ánh mắt như vậy nên nhắm mắt lại, nhào vào trong lòng anh.
Cậu chủ nhỏ vừa rồi còn hùng hổ, giờ lại vùi mặt vào ngực người đàn ông như một con đà điểu, trong tay còn gắt gao nắm chặt cổ áo khoác của anh.
Cái va chạm này dường như cũng đâm vào trái tim của Hạ Trầm, khiến nhịp tim anh đình trệ vài giây.
Bàn tay to che ở sau đầu cậu dùng sức ấn người vào trong ngực, giọng nói của anh trầm thấp ẩn chứa cảm xúc phức tạp khó hình dung: “Hỏi cậu đấy, làm nũng cái gì?”
“Ai làm nũng chứ…” Lâm Dục lầm bà lầm bầm trả lời: “Tôi chỉ là không đứng được thôi.”
Hạ Trầm xoa tóc cậu, ánh mắt u ám: “Vấn đề này khó trả lời như vậy sao?”
“Tôi không muốn bất kì người nào bên cạnh tôi chết.” Giọng nói Lâm Dục có chút mơ hồ, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định: “Đặc biệt là cậu, Hạ Trầm, tôi thật sự không thể tiếp thu việc cậu xảy ra chuyện gì.”
Chỉ cần nghĩ một chút thôi, cậu đã cảm thấy hít thở không thông.
Hạ Trầm không nói nữa, đầu ngón tay luồn vào chân tóc cậu, ma sát qua lại.
“Này! Các người là ai?” Một giọng nữ xa lạ vang lên, cũng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong hành lang.
Lâm Dục nhanh chóng rút khỏi lồng ngực của người đàn ông, xoay người lại giải thích với y tá: “Chúng tôi tới xem Lâm Hựu Khiêm.”
Khuôn mặt cậu ân ẩn đỏ vì buồn, đôi mắt cũng ươn ướt, xinh đẹp đến mức làm tim người ta đập nhanh hơn.
“A…” Giọng điệu của y tá rõ ràng trở nên dịu dàng hơn: “Cậu là người nhà của bệnh nhân?”
“Cũng không hẳn.” Lâm Dục nhìn vào phía trong phòng bệnh: “Nhưng cậu ta đã không còn người thân khác, nếu có vấn đề gì thì chị cứ nói với tôi.”
“Được.” Y tá đáp ứng, sau đó nhiệt tình hỏi: “Thăm người bệnh yêu cầu phải mặc đồ cách ly, cậu có muốn vào thăm không?”
Lâm Dục lắc đầu cự tuyệt: “Không được, nếu có chuyện gì chị hãy liên hệ với tôi.”
Hiện tại cậu đi vào cũng không giúp gì được cho Lâm Hựu Khiêm, vì vậy tốt nhất là đừng làm cho chuyện này trở nên rắc rối hơn.
*
Sau khi rời khỏi bệnh viện, họ tìm một địa điểm gần đó để ăn tối rồi quay lại trường học.
Trên xe taxi, Lâm Dục chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, một tay chống má, mí mắt trên dưới đánh nhau.
Chạy tới chạy lui cả ngày, lại bị thứ kia hung hăng dọa một trận, cậu mệt đến mức không muốn nói gì nữa.
Ngay lúc cậu đang mơ mơ màng màng, một bàn tay ấm áp khô ráo đặt ở trên đầu của cậu, đem cậu kéo đến bên người mình.
“A?” Cậu chậm chạp quay mặt qua: “Làm sao vậy?”
Hạ Trầm hơi hơi mỉm cười: “Ngủ ở trên chân tôi đi, sẽ thoải mái hơn đó.”
“Được.” Lâm Dục không có nghĩ nhiều, thuận theo mà nằm lên đùi anh.
Hạ Trầm rũ mắt chăm chú nhìn cậu, ngón tay lướt qua mái tóc hơi dài trên trán, giọng điệu dịu dàng như nước nói: “Ngủ đi, tới nơi tôi sẽ gọi cậu.”
“Ừm…” Lâm Dục mơ hồ đáp một tiếng, yên tâm nhắm mắt lại.
Một giây trước khi ý thức của cậu chìm vào bóng tối, một suy nghĩ không đâu thoáng qua trong đầu: Tại sao khi nhìn từ góc chết từ dưới lên này mà khuôn mặt của Hạ Trầm vẫn anh tú hoàn mỹ như vậy?
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Dục mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một tấm lưng quen thuộc.
“Hạ Trầm?” Cậu nhẹ nhàng kêu một tiếng, theo phản xạ có điều kiện siết chặt cánh tay lại, làm cho chính mình càng thêm sát vào người đàn ông.
“Sao tỉnh rồi?” Hạ Trầm hơi hơi nghiêng mặt: “Động đến cậu sao?”
“Không…” Lâm Dục như bé mèo nhỏ dùng gương mặt cọ cọ vào cổ anh: “Cậu đi rất vững vàng.”
Trên thực tế, cậu gần như không cảm giác được xóc nảy, giống như người đàn ông có thể cứ như vậy cõng cậu đi suốt quãng đường.
Một cảnh tượng xa lạ đột nhiên xẹt qua trong đầu óc mơ màng của cậu, nhưng nó lại nhanh đến mức cậu không kịp nắm bắt.
Cậu không khỏi cau mày, lẩm bẩm hỏi: “Hạ Trầm, trước kia cậu cũng đã cõng tôi rồi sao?”
Bước chân Hạ Trầm dừng một chút, thấp giọng trả lời: “Lần trước cậu té xỉu, tôi đã từng cõng cậu rồi.”
“Không phải nói lần đó…” Đầu Lâm Dục lại đau: “Trước kia, thật lâu trước kia…”
Giờ khắc này, cậu cũng không có tỉnh táo, quên mất chính mình cùng đối phương mới quen biết có mấy tháng, căn bản không tồn tại thật lâu trước kia.
Hạ Trầm cũng nhíu nhíu mày, trong bóng đêm đôi mắt đen tối không rõ.
“Có lẽ là đã từng cõng qua.” Thật lâu sau, anh mới tiếp tục bước về phía trước: “Nhưng thật đáng tiếc, tôi giống như cũng không nhớ rõ.”
Giọng nói trầm ấm dễ nghe tan biến theo gió, Lâm Dục lựa chọn từ bỏ suy nghĩ, thành thành thật thật ghé vào trên lưng anh tiếp tục ngủ.
Hơn mười phút sau, Hạ Trầm gõ vang cửa ký túc xá.
“Tới đây!” Lý Ngạn Thần ở bên trong đáp lại, ba bước gộp làm hai đi ra mở cửa: “Các cậu trở về …hả?”
Hạ Trầm thấp giọng nhắc nhở: “Đang ngủ, anh nhỏ giọng tí.”
Lý Ngạn Thần lập tức ngậm miệng lại, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Dục làm sao vậy?”
“Cậu ấy quá mệt mỏi.” Hạ Trầm lời ít ý nhiều mà giải thích một câu, vòng qua anh ta đi vào ký túc xá.
Nhưng Lâm Dục vẫn bị thanh âm nói chuyện của họ đánh thức: “Chúng ta đến ký túc xá rồi sao?”
“Tới rồi.” Giọng điệu Hạ Trầm dịu dàng: “Tôi đặt cậu xuống dưới.”
Anh cẩn thận đặt người lên ghế, nửa ngồi xổm xuống, trầm giọng thương lượng với cậu: “Tối nay không tắm, tôi giúp cậu rửa mặt một chút được không?”
Lâm Dục tựa lưng vào ghế ngồi, gật gật đầu: “Được.”
Hạ Trầm đi vào phòng tắm, vắt một chiếc khăn ấm rồi quay lại, cẩn thận lau gương mặt trắng nõn của cậu bằng một lực nhẹ đến mức dường như anh sợ mình sẽ làm trầy xước làn da mỏng manh đó.
Lý Ngạn Thần cùng Ngụy Thư liếc nhau, cả hai đều nhìn thấy sự không thể tưởng tượng được trong mắt của bạn mình.
Lâm Dục nâng khuôn mặt nhỏ sạch sẽ lên, mắt khép hờ: “Còn có chân, muốn rửa chân…”
“Đã biết, bé thích sạch.” Hạ Trầm khẽ cười một tiếng, lại đi lấy một chậu nước ấm khác.
Anh quỳ một gối trên mặt đất, cởi giày và vớ của Lâm Dục ra.
Một bàn chân trắng như tuyết đặt trên đùi anh, mu bàn chân trong suốt mỏng manh, có thể thấy rõ những đường gân hơi hơi nổi lên dưới da, thậm chí móng chân cũng phi thường tròn trịa, đáng yêu.
Ánh mắt Hạ Trầm dừng ở trên chân, giống như bị mắc kẹt không thể dời đi.
Mu bàn chân tiếp xúc với khí lạnh làm Lâm Dục thanh tỉnh một chút, vừa mở mắt đã phát hiện đối phương nhìn chằm chằm dưới chân mình.
Cậu hậu tri hậu giác ngượng ngùng, ngón chân hồng nhạt cũng theo đó mà hơi hơi cuộn tròn: “Cái đó… Tôi chính mình đi rửa.”
Cậu chưa bao giờ nghĩ qua loại việc giúp người khác rửa chân này, sao Hạ Trầm có thể làm một cách tự nhiên như vậy…
“Được.” Hạ Trầm một tay nắm lấy cổ chân gầy trơ xương, nhúng chúng vào trong nước ấm.
Nhiệt độ nóng bức bốc khói làm cho làn da trắng nõn trong suốt nhuốm một lớp đỏ mỏng.
Hạ Trầm không thể không nghĩ đến cảm giác khi đôi chân này giẫm lên người mình, sự ấm áp và mềm mại có thể cảm nhận được qua một lớp quần áo, khiến người ta chỉ muốn nắm lấy nó trong lòng bàn tay chơi đùa mãi mãi.
Nước rất nhanh trở nên lạnh, Lâm Dục cúi người lau sạch nước đọng trên chân, xỏ vào trong dép lê.
Cậu vẫn còn rất buồn ngủ vì vậy khi làm những động tác này đều rất chậm chạm.
Hạ Trầm đổ nước đi, rửa tay, trở lại bên người cậu: “Giơ tay, tôi cởi quần áo cho cậu.”
Lâm Dục nâng tay lên, tùy ý để anh đùa nghịch, ngoan đến mức giống như một con búp bê Tây Dương xinh đẹp.
Lý Ngạn Thần liên tục chậc lưỡi, thức thời không phát ra tiếng động mà tiếp tục chơi trò chơi của mình, chỉ âm thầm phàn nàn trong lòng: Đôi tình nhân thối, làm trò tú ân ái trước mặt bạn cùng phòng tốt lắm à?
Sau khi cởi quần áo bên ngoài ra, Lâm Dục bò lên trên giường rồi nằm xuống.
Hạ Trầm đứng ở mép giường, giúp cậu đắp chăn thật tốt: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”
Nhưng mà, một đêm này Lâm Dục ngủ đến vô cùng không yên ổn.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, cậu có đủ loại giấc mơ kỳ quái, thậm chí còn cảm thấy mình bị ném vào lò lửa nóng hầm hập.
Rạng sáng hai giờ, cậu bị nóng đến tỉnh lại.
Cổ họng khô khốc như muốn bốc khói, cậu theo thói quen kêu lên: “Hạ Trầm…”
Thanh âm cực kỳ yếu ớt, nhưng người trên giường đối diện lập tức phản ứng lại, từ trên giường nhảy xuống dưới.
Trong bóng đêm, Hạ Trầm đứng ở mép giường hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nóng…” Lâm Dục giơ tay xốc chăn lên: “Nóng quá…”
Hạ Trầm giơ tay sờ sờ cái trán của cậu, một mảnh nóng rực.
Một bàn tay to mát lạnh phủ lên trán cậu, mang theo một chút lạnh lẽo, Lâm Dục thoải mái đến thở dài một hơi, nắm lấy cái tay đó không cho anh rời đi.
Cổ họng Hạ Trầm nhúc nhích, thấp giọng dỗ dành: “Cậu buông ra trước đi, tôi đi tìm thuốc hạ sốt cho cậu, ngoan nào.”
Anh hơi hung hăng dùng một chút sức rút tay mình về, sờ soạng đi tìm thuốc hạ sốt trong bóng tối.
Thật vất vả mới uống xong thuốc hạ sốt, Lâm Dục lại nắm lấy tay anh, dán lên mặt mình không chịu buông.
“Thật là dính người mà.” Hạ Trầm cười cười, giọng nói không thể nào che giấu sự sung sướng: “Tôi đi lên chăm sóc cậu.”
Lâm Dục bị nóng đến thần chí không rõ ràng, cảm thấy có thứ gì đó có nhiệt độ thấp nằm bên cạnh mình, vì vậy cậu theo bản năng tiến đến gần nó.
Hạ Trầm mở hai tay ra, ôm một cái đầy cõi lòng.
Trong lòng ôm viên ngọc thạch mềm mại nóng bỏng, anh cúi đầu hít một hơi thật sâu mùi vị của người trong ngực, hơi thở bị hít vào trong phổi, không bao giờ thở ra nữa.
Chỉ chốc lát sau, cơ thể anh cũng nóng lên.
Lâm Dục nhíu mày, vùng vẫy muốn rời khỏi vòng ôm của anh.
Hạ Trầm hơi híp mắt lại, hạ nhiệt độ cơ thể trong một giây, sau đó nắm lấy vòng eo mảnh khảnh kia kéo cậu trở lại trong lòng mình.
“A…” Trong cổ họng Lâm Dục phát ra một tiếng nhão nhão dính dính: “Thật thoải mái…”
Cậu ôm chặt lấy độ vật lạnh như băng đó, cố gắng để cơ thể mình chạm vào thứ mát lạnh nhiều nhất có thể.
Tay chân đan vào nhau, vừa di chuyển tới lui, Hạ Trầm đột nhiên hít sâu một hơi.
Toàn thân duy trì sự lạnh lẽo, ngoại trừ một chỗ không tự chủ được nóng lên.
Anh nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được, há miệng ngậm lấy vành tai nhỏ tinh xảo.
Thịt tai mềm và nóng đến mức tan chảy trong miệng.
Người trong lòng ngực mẫn cảm run rẩy, muốn né tránh nhưng lại tham lam sự mát lạnh, chỉ có thể rầm rì cọ cọ vào người anh, trong miệng nỉ non kêu tên của anh: “Hạ Trầm…”
Hô hấp Hạ Trầm cứng lại, ngay sau đó lại trở nên nặng nề hơn.
Anh đưa ra đầu lưỡi, kiềm chế liếm nốt ruồi nhỏ trên dái tai cậu, tơ máu đỏ ngầu che phủ con ngươi đen như mạng nhện.
Ngay cả trong giấc mơ cũng gọi tên của mình, thật ngoan ngoãn, đáng yêu, thật muốn ăn mà…
Liếm liếm, tơ máu trong đôi mắt lan ra cả con ngươi.
Không thỏa mãn, con thú gầm thét trong cơ thể còn có rất nhiều ham muốn.
Chính mình rõ ràng có thể hôn cậu, liếm cậu, tùy ý làm dơ cậu, nhưng giờ phút này lại chỉ có thể cách một lớp quần áo mà ôm, làm một người bạn cùng phòng dịu dàng có chừng mực đáng chết.
Hơi thở lành lạnh phả xuống cổ, suýt chút nữa anh đã không kiềm chế được những ý nghĩ xấu xa trong đầu mình.
Nếu anh lấy thân phận Hạ Trầm làm những việc đó, sau khi cậu ngoan ngoãn tỉnh lại sẽ có phản ứng như thế nào đây?
------oOo------
“So với người nằm trên giường bệnh thì sao?” Hạ Trầm tiến thêm một bước ép hỏi: “Nếu giữa tôi và cậu ta chỉ có thể có một người sống, cậu sẽ chọn tôi chứ?”
Lâm Dục giật mình, có chút phát ngốc hỏi lại: “Cậu so cái này với cậu ta làm cái gì?”
“Tôi không phải cùng cậu ta so đo, chỉ muốn biết đối với cậu tôi quan trọng như thế nào.” Hạ Trầm nhìn mặt cậu không hề chớp mắt: “Nói đáp án cho tôi đi, Lâm Dục.”
“Tôi…” Lâm Dục theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh, lời nói thiếu chút nữa thốt ra miệng lập tức dừng lại.
Thật ra khi câu hỏi này được đặt ra, trong lòng cậu đã có đáp án.
Nhưng Lâm Hựu Khiêm đang nằm ở trên giường bệnh sống chết không rõ, cậu thật sự không thể nói ra.
“Cậu cái gì?” Hạ Trầm giơ tay giữ cái ót của cậu, đem mặt cậu quay về phía trước, cũng để tầm mắt nhìn về phía mình một lần nữa.
Trong đôi mắt đen không thấy đáy hiện lên một tia mong đợi cùng lo lắng, Lâm Dục chịu không nổi ánh mắt như vậy nên nhắm mắt lại, nhào vào trong lòng anh.
Cậu chủ nhỏ vừa rồi còn hùng hổ, giờ lại vùi mặt vào ngực người đàn ông như một con đà điểu, trong tay còn gắt gao nắm chặt cổ áo khoác của anh.
Cái va chạm này dường như cũng đâm vào trái tim của Hạ Trầm, khiến nhịp tim anh đình trệ vài giây.
Bàn tay to che ở sau đầu cậu dùng sức ấn người vào trong ngực, giọng nói của anh trầm thấp ẩn chứa cảm xúc phức tạp khó hình dung: “Hỏi cậu đấy, làm nũng cái gì?”
“Ai làm nũng chứ…” Lâm Dục lầm bà lầm bầm trả lời: “Tôi chỉ là không đứng được thôi.”
Hạ Trầm xoa tóc cậu, ánh mắt u ám: “Vấn đề này khó trả lời như vậy sao?”
“Tôi không muốn bất kì người nào bên cạnh tôi chết.” Giọng nói Lâm Dục có chút mơ hồ, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định: “Đặc biệt là cậu, Hạ Trầm, tôi thật sự không thể tiếp thu việc cậu xảy ra chuyện gì.”
Chỉ cần nghĩ một chút thôi, cậu đã cảm thấy hít thở không thông.
Hạ Trầm không nói nữa, đầu ngón tay luồn vào chân tóc cậu, ma sát qua lại.
“Này! Các người là ai?” Một giọng nữ xa lạ vang lên, cũng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong hành lang.
Lâm Dục nhanh chóng rút khỏi lồng ngực của người đàn ông, xoay người lại giải thích với y tá: “Chúng tôi tới xem Lâm Hựu Khiêm.”
Khuôn mặt cậu ân ẩn đỏ vì buồn, đôi mắt cũng ươn ướt, xinh đẹp đến mức làm tim người ta đập nhanh hơn.
“A…” Giọng điệu của y tá rõ ràng trở nên dịu dàng hơn: “Cậu là người nhà của bệnh nhân?”
“Cũng không hẳn.” Lâm Dục nhìn vào phía trong phòng bệnh: “Nhưng cậu ta đã không còn người thân khác, nếu có vấn đề gì thì chị cứ nói với tôi.”
“Được.” Y tá đáp ứng, sau đó nhiệt tình hỏi: “Thăm người bệnh yêu cầu phải mặc đồ cách ly, cậu có muốn vào thăm không?”
Lâm Dục lắc đầu cự tuyệt: “Không được, nếu có chuyện gì chị hãy liên hệ với tôi.”
Hiện tại cậu đi vào cũng không giúp gì được cho Lâm Hựu Khiêm, vì vậy tốt nhất là đừng làm cho chuyện này trở nên rắc rối hơn.
*
Sau khi rời khỏi bệnh viện, họ tìm một địa điểm gần đó để ăn tối rồi quay lại trường học.
Trên xe taxi, Lâm Dục chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, một tay chống má, mí mắt trên dưới đánh nhau.
Chạy tới chạy lui cả ngày, lại bị thứ kia hung hăng dọa một trận, cậu mệt đến mức không muốn nói gì nữa.
Ngay lúc cậu đang mơ mơ màng màng, một bàn tay ấm áp khô ráo đặt ở trên đầu của cậu, đem cậu kéo đến bên người mình.
“A?” Cậu chậm chạp quay mặt qua: “Làm sao vậy?”
Hạ Trầm hơi hơi mỉm cười: “Ngủ ở trên chân tôi đi, sẽ thoải mái hơn đó.”
“Được.” Lâm Dục không có nghĩ nhiều, thuận theo mà nằm lên đùi anh.
Hạ Trầm rũ mắt chăm chú nhìn cậu, ngón tay lướt qua mái tóc hơi dài trên trán, giọng điệu dịu dàng như nước nói: “Ngủ đi, tới nơi tôi sẽ gọi cậu.”
“Ừm…” Lâm Dục mơ hồ đáp một tiếng, yên tâm nhắm mắt lại.
Một giây trước khi ý thức của cậu chìm vào bóng tối, một suy nghĩ không đâu thoáng qua trong đầu: Tại sao khi nhìn từ góc chết từ dưới lên này mà khuôn mặt của Hạ Trầm vẫn anh tú hoàn mỹ như vậy?
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Dục mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một tấm lưng quen thuộc.
“Hạ Trầm?” Cậu nhẹ nhàng kêu một tiếng, theo phản xạ có điều kiện siết chặt cánh tay lại, làm cho chính mình càng thêm sát vào người đàn ông.
“Sao tỉnh rồi?” Hạ Trầm hơi hơi nghiêng mặt: “Động đến cậu sao?”
“Không…” Lâm Dục như bé mèo nhỏ dùng gương mặt cọ cọ vào cổ anh: “Cậu đi rất vững vàng.”
Trên thực tế, cậu gần như không cảm giác được xóc nảy, giống như người đàn ông có thể cứ như vậy cõng cậu đi suốt quãng đường.
Một cảnh tượng xa lạ đột nhiên xẹt qua trong đầu óc mơ màng của cậu, nhưng nó lại nhanh đến mức cậu không kịp nắm bắt.
Cậu không khỏi cau mày, lẩm bẩm hỏi: “Hạ Trầm, trước kia cậu cũng đã cõng tôi rồi sao?”
Bước chân Hạ Trầm dừng một chút, thấp giọng trả lời: “Lần trước cậu té xỉu, tôi đã từng cõng cậu rồi.”
“Không phải nói lần đó…” Đầu Lâm Dục lại đau: “Trước kia, thật lâu trước kia…”
Giờ khắc này, cậu cũng không có tỉnh táo, quên mất chính mình cùng đối phương mới quen biết có mấy tháng, căn bản không tồn tại thật lâu trước kia.
Hạ Trầm cũng nhíu nhíu mày, trong bóng đêm đôi mắt đen tối không rõ.
“Có lẽ là đã từng cõng qua.” Thật lâu sau, anh mới tiếp tục bước về phía trước: “Nhưng thật đáng tiếc, tôi giống như cũng không nhớ rõ.”
Giọng nói trầm ấm dễ nghe tan biến theo gió, Lâm Dục lựa chọn từ bỏ suy nghĩ, thành thành thật thật ghé vào trên lưng anh tiếp tục ngủ.
Hơn mười phút sau, Hạ Trầm gõ vang cửa ký túc xá.
“Tới đây!” Lý Ngạn Thần ở bên trong đáp lại, ba bước gộp làm hai đi ra mở cửa: “Các cậu trở về …hả?”
Hạ Trầm thấp giọng nhắc nhở: “Đang ngủ, anh nhỏ giọng tí.”
Lý Ngạn Thần lập tức ngậm miệng lại, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Dục làm sao vậy?”
“Cậu ấy quá mệt mỏi.” Hạ Trầm lời ít ý nhiều mà giải thích một câu, vòng qua anh ta đi vào ký túc xá.
Nhưng Lâm Dục vẫn bị thanh âm nói chuyện của họ đánh thức: “Chúng ta đến ký túc xá rồi sao?”
“Tới rồi.” Giọng điệu Hạ Trầm dịu dàng: “Tôi đặt cậu xuống dưới.”
Anh cẩn thận đặt người lên ghế, nửa ngồi xổm xuống, trầm giọng thương lượng với cậu: “Tối nay không tắm, tôi giúp cậu rửa mặt một chút được không?”
Lâm Dục tựa lưng vào ghế ngồi, gật gật đầu: “Được.”
Hạ Trầm đi vào phòng tắm, vắt một chiếc khăn ấm rồi quay lại, cẩn thận lau gương mặt trắng nõn của cậu bằng một lực nhẹ đến mức dường như anh sợ mình sẽ làm trầy xước làn da mỏng manh đó.
Lý Ngạn Thần cùng Ngụy Thư liếc nhau, cả hai đều nhìn thấy sự không thể tưởng tượng được trong mắt của bạn mình.
Lâm Dục nâng khuôn mặt nhỏ sạch sẽ lên, mắt khép hờ: “Còn có chân, muốn rửa chân…”
“Đã biết, bé thích sạch.” Hạ Trầm khẽ cười một tiếng, lại đi lấy một chậu nước ấm khác.
Anh quỳ một gối trên mặt đất, cởi giày và vớ của Lâm Dục ra.
Một bàn chân trắng như tuyết đặt trên đùi anh, mu bàn chân trong suốt mỏng manh, có thể thấy rõ những đường gân hơi hơi nổi lên dưới da, thậm chí móng chân cũng phi thường tròn trịa, đáng yêu.
Ánh mắt Hạ Trầm dừng ở trên chân, giống như bị mắc kẹt không thể dời đi.
Mu bàn chân tiếp xúc với khí lạnh làm Lâm Dục thanh tỉnh một chút, vừa mở mắt đã phát hiện đối phương nhìn chằm chằm dưới chân mình.
Cậu hậu tri hậu giác ngượng ngùng, ngón chân hồng nhạt cũng theo đó mà hơi hơi cuộn tròn: “Cái đó… Tôi chính mình đi rửa.”
Cậu chưa bao giờ nghĩ qua loại việc giúp người khác rửa chân này, sao Hạ Trầm có thể làm một cách tự nhiên như vậy…
“Được.” Hạ Trầm một tay nắm lấy cổ chân gầy trơ xương, nhúng chúng vào trong nước ấm.
Nhiệt độ nóng bức bốc khói làm cho làn da trắng nõn trong suốt nhuốm một lớp đỏ mỏng.
Hạ Trầm không thể không nghĩ đến cảm giác khi đôi chân này giẫm lên người mình, sự ấm áp và mềm mại có thể cảm nhận được qua một lớp quần áo, khiến người ta chỉ muốn nắm lấy nó trong lòng bàn tay chơi đùa mãi mãi.
Nước rất nhanh trở nên lạnh, Lâm Dục cúi người lau sạch nước đọng trên chân, xỏ vào trong dép lê.
Cậu vẫn còn rất buồn ngủ vì vậy khi làm những động tác này đều rất chậm chạm.
Hạ Trầm đổ nước đi, rửa tay, trở lại bên người cậu: “Giơ tay, tôi cởi quần áo cho cậu.”
Lâm Dục nâng tay lên, tùy ý để anh đùa nghịch, ngoan đến mức giống như một con búp bê Tây Dương xinh đẹp.
Lý Ngạn Thần liên tục chậc lưỡi, thức thời không phát ra tiếng động mà tiếp tục chơi trò chơi của mình, chỉ âm thầm phàn nàn trong lòng: Đôi tình nhân thối, làm trò tú ân ái trước mặt bạn cùng phòng tốt lắm à?
Sau khi cởi quần áo bên ngoài ra, Lâm Dục bò lên trên giường rồi nằm xuống.
Hạ Trầm đứng ở mép giường, giúp cậu đắp chăn thật tốt: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”
Nhưng mà, một đêm này Lâm Dục ngủ đến vô cùng không yên ổn.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, cậu có đủ loại giấc mơ kỳ quái, thậm chí còn cảm thấy mình bị ném vào lò lửa nóng hầm hập.
Rạng sáng hai giờ, cậu bị nóng đến tỉnh lại.
Cổ họng khô khốc như muốn bốc khói, cậu theo thói quen kêu lên: “Hạ Trầm…”
Thanh âm cực kỳ yếu ớt, nhưng người trên giường đối diện lập tức phản ứng lại, từ trên giường nhảy xuống dưới.
Trong bóng đêm, Hạ Trầm đứng ở mép giường hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nóng…” Lâm Dục giơ tay xốc chăn lên: “Nóng quá…”
Hạ Trầm giơ tay sờ sờ cái trán của cậu, một mảnh nóng rực.
Một bàn tay to mát lạnh phủ lên trán cậu, mang theo một chút lạnh lẽo, Lâm Dục thoải mái đến thở dài một hơi, nắm lấy cái tay đó không cho anh rời đi.
Cổ họng Hạ Trầm nhúc nhích, thấp giọng dỗ dành: “Cậu buông ra trước đi, tôi đi tìm thuốc hạ sốt cho cậu, ngoan nào.”
Anh hơi hung hăng dùng một chút sức rút tay mình về, sờ soạng đi tìm thuốc hạ sốt trong bóng tối.
Thật vất vả mới uống xong thuốc hạ sốt, Lâm Dục lại nắm lấy tay anh, dán lên mặt mình không chịu buông.
“Thật là dính người mà.” Hạ Trầm cười cười, giọng nói không thể nào che giấu sự sung sướng: “Tôi đi lên chăm sóc cậu.”
Lâm Dục bị nóng đến thần chí không rõ ràng, cảm thấy có thứ gì đó có nhiệt độ thấp nằm bên cạnh mình, vì vậy cậu theo bản năng tiến đến gần nó.
Hạ Trầm mở hai tay ra, ôm một cái đầy cõi lòng.
Trong lòng ôm viên ngọc thạch mềm mại nóng bỏng, anh cúi đầu hít một hơi thật sâu mùi vị của người trong ngực, hơi thở bị hít vào trong phổi, không bao giờ thở ra nữa.
Chỉ chốc lát sau, cơ thể anh cũng nóng lên.
Lâm Dục nhíu mày, vùng vẫy muốn rời khỏi vòng ôm của anh.
Hạ Trầm hơi híp mắt lại, hạ nhiệt độ cơ thể trong một giây, sau đó nắm lấy vòng eo mảnh khảnh kia kéo cậu trở lại trong lòng mình.
“A…” Trong cổ họng Lâm Dục phát ra một tiếng nhão nhão dính dính: “Thật thoải mái…”
Cậu ôm chặt lấy độ vật lạnh như băng đó, cố gắng để cơ thể mình chạm vào thứ mát lạnh nhiều nhất có thể.
Tay chân đan vào nhau, vừa di chuyển tới lui, Hạ Trầm đột nhiên hít sâu một hơi.
Toàn thân duy trì sự lạnh lẽo, ngoại trừ một chỗ không tự chủ được nóng lên.
Anh nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được, há miệng ngậm lấy vành tai nhỏ tinh xảo.
Thịt tai mềm và nóng đến mức tan chảy trong miệng.
Người trong lòng ngực mẫn cảm run rẩy, muốn né tránh nhưng lại tham lam sự mát lạnh, chỉ có thể rầm rì cọ cọ vào người anh, trong miệng nỉ non kêu tên của anh: “Hạ Trầm…”
Hô hấp Hạ Trầm cứng lại, ngay sau đó lại trở nên nặng nề hơn.
Anh đưa ra đầu lưỡi, kiềm chế liếm nốt ruồi nhỏ trên dái tai cậu, tơ máu đỏ ngầu che phủ con ngươi đen như mạng nhện.
Ngay cả trong giấc mơ cũng gọi tên của mình, thật ngoan ngoãn, đáng yêu, thật muốn ăn mà…
Liếm liếm, tơ máu trong đôi mắt lan ra cả con ngươi.
Không thỏa mãn, con thú gầm thét trong cơ thể còn có rất nhiều ham muốn.
Chính mình rõ ràng có thể hôn cậu, liếm cậu, tùy ý làm dơ cậu, nhưng giờ phút này lại chỉ có thể cách một lớp quần áo mà ôm, làm một người bạn cùng phòng dịu dàng có chừng mực đáng chết.
Hơi thở lành lạnh phả xuống cổ, suýt chút nữa anh đã không kiềm chế được những ý nghĩ xấu xa trong đầu mình.
Nếu anh lấy thân phận Hạ Trầm làm những việc đó, sau khi cậu ngoan ngoãn tỉnh lại sẽ có phản ứng như thế nào đây?
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.