Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 115: Cà phê.

Đường Tô

19/08/2021

“Khối vải vừa nãy tốt thế mà cô còn chê đắt, mua về vừa vặn phù hợp với Thao Thao nhà chị!”

“Chị dâu, Thao Thao còn nhỏ, mặc loại vải tốt như vậy phí lắm!”

“Tiếc tiền thì nói tiếc tiền, nhà chị còn tham chỗ tiền này của cô sao? Thao Thao nhà chị sắp phải đi làm ở đơn vị, không có quần áo tốt thì làm sao giữ thể diện được?”

Giọng nam lên tiếng: “Bỏ đi, bỏ đi, con về bảo bà nội mua.”

“Đừng, đừng, ông Trình còn mấy cái áo khoác đơn vị phát cho, chất liệu tốt hơn loại kia nhiều! Ơ, bếp lò và ngăn tủ cũ trước cửa nhà đâu rồi? Ai lấy đi rồi?”

Trước cửa vang lên âm thanh nói chuyện của hai người phụ nữ, một người thì khắt khe, một người thì muốn lấy lòng.

Cửa mở ra. Hai người phụ nữ ôm túi lớn túi bé đứng trước cửa cởi giày.

Một người mặc áo khoác đỏ thẫm ôm cái túi màu xanh in hoa, quai hàm to, mặt ửng hồng, trêи mặt lộ ra sự khôn khéo. Một người vừa thấp vừa gầy mặc áo bông màu xanh lam, hai đầu lông mày giống như hai con giun nhíu lại.

Người thấp hơn chính là mẹ kế Ngụy Thục Quyên, người có quai hàm to là chị dâu của mẹ kế, bác của Trình Nặc Nặc – Tiền Phượng. Phía sau hai người còn có một thanh niên mười mấy tuổi, bộ dáng giống hệt Tiền Phượng, là cháu trai của mẹ kế – Ngụy Thao.

Ba người xách túi lớn túi bé chen nhau cởi giày trước cửa ra vào. Ngụy Thao không chờ kịp đẩy hai người ra đi vào nhà, hắn giật mình kêu to: “Mẹ nó chứ!”

Tiền Phượng và Ngụy Thục Quyên nghe vậy ngẩng đầu lên: “Đây, đây, đây… Đây là nơi nào vậy?”

Tiền Phượng và Ngụy Thục Quyên há to miệng. Người nhà họ Ngụy đến đây rất nhiều lần rồi, họ đã sớm âm thầm coi đây là nhà của mình. Trước kia lần nào tới đây cũng thấy căn nhà rộng rãi sáng sủa, nền nhà được lát đá hoa, bọn họ sẽ vui vẻ nhảy tung tăng vì sản nghiệp nhà mình.

Nhưng bây giờ căn nhà trước mặt họ rõ ràng giống nhau về bố cục nhưng lại làm họ cảm giác như đi nhầm nhà. Trong nhà có rất ít đồ trang trí, nền đá hoa sạch bóng có thể nhìn rõ bóng người, trong nhà có một mùi thơm nhàn nhạt tạo nên sự dễ chịu không nói nên lời.

Tiền Phượng dụi mắt, bà đi ra cửa xem lại số nhà, đây đúng là nhà họ Trình mà!

Bà đẩy em chồng của mình: “Chuyện gì vậy, cái nhà này…”

Tiền Phượng chạm vào khoảng không, Ngụy Thục Quyên đã kêu gào lên chạy vào nhà: “Có trộm! Đồ trong phòng của em đâu rồi? Ai động vào đồ của em?”

Ngụy Thục Quyên chạy về phía bàn trà, đế giày giẫm lên nền đá hoa trơn trượt lập tức ngã bịch xuống đất.

Tiền Phượng ghét nhất bộ dáng này của bà. Cô em chồng này vừa không có dáng người vừa không có bản lĩnh nhưng lại tốt số có thể kết hôn với kỹ sư ở thành phố, trong lòng Tiền Phượng luôn luôn tức giận, vì sao cô ta có thể gả cho một kỹ sư có công việc tốt như vậy mà mình chỉ có thể sống qua ngày với người anh trai ngu ngốc của Ngụy Thục Quyên.

Tiền Phượng vừa giật mình nhìn căn nhà rực rỡ vừa không có thành ý nói: “Ôi, Ngụy Thục Quyên, cô làm sao vậy? Sao lại bị ngã? Nhà cô xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngụy Thục Quyên không rảnh để ý đến Tiền Phượng, bà vội vàng nhìn gầm bàn, toàn bộ đồ vật linh tinh đều biến mất, gầm bàn trống rỗng, không có một vết bụt nào. Bà lại chạy tới ngăn tủ, phòng bếp, tất cả đều trống rỗng.

Ngụy Thục Quyên gào khóc: “Giết người rồi! Đồ của tôi đâu? Bị trộm mất rồi!”

Toàn bộ gia sản mấy năm nay không còn gì hết, Ngụy Thục Quyên điên rồi, bà chạy ra cửa mắng: “Thằng trộm mất dạy, ông trời đánh chết mày đi, đồ lòng dạ độc ác không sinh được con, đồ không có mắt…”

Tiền Phượng và Ngụy Thao âm thầm ghét bỏ nhưng vẫn đi tới khuyên bà: “Có chuyện gì từ từ nói, phải biết rõ mọi chuyện đã, đừng để người ta chê cười.”

Ngụy Thục Quyên hất tay bà ra: “Quần áo vải vóc mất rồi, tiền của tôi, tiền của tôi…”



Ngụy Thục Quyên giống như bị móc hết tim gan, mấy năm nay bà vụng trộm giấu bao nhiêu tiền ở nhà họ Trình, ngoại trừ trợ cấp nhà mẹ đẻ, chỗ còn lại bà đều chia ra giấu khắp nơi trong nhà. Còn có một đống đồ cũ kia nữa, có thể tích góp bán được 100 đồng đó! Bây giờ mất hết rồi!

Tiền Phượng nghe nói như vậy thì nhìn về phía góc phòng, đống đồ linh tinh biến mất, mấy bộ quần áo giấu bên trong trước khi ra cửa cũng biến mất theo. Lần này Tiền Phượng luống cuống: “Có chuyện gì vậy? Đồ đâu hết rồi!”

Hai người ồn ào ở trêи hành lang hướng về phía đường cái mắng to. Đây là thói quen của nông dân, một số người phụ nữ trong thôn sẽ ném gà, ném đồ ăn hoặc xách thớt và dao phay ra đứng ở đường mắng cả ngày.

Nhưng tòa nhà này đều là người ở sở nghiên cứu khoa học, làm gì có ai gặp phải tình huống này chứ? Mọi người ở tầng trêи tầng dưới, Ngụy Thục Quyên mắng như này chẳng khác nào coi bọn họ là trộm mà mắng à?

Có mấy người lợi hại đi ra nói: “Bác gái Trình, lời bác nói khó nghe quá đấy! Bác mắng ai là trộm hả?”

Ngụy Thục Quyên lập tức nghẹn lời. Bình thường bà cố gắng ra vẻ trước mặt mấy người này để giao lưu với nhau, nhưng mấy người phụ nữ này khoe khoang mình là người có văn hóa, hơn nữa còn ở trong thành phố nên luôn xa lánh bà. Bây giờ lấy lại tinh thần, bà chợt nhận ra mình vừa làm chuyện điên khùng gì trước mặt mấy người này.

Tiền Phượng không sợ họ: “Có ai chửi mấy người đâu hả, mấy người chạy tới đây nghe chửi à?”

Một người tức giận nói: “Sao cô có thể nói như vậy hả? Cô nói trong nhà có trộm thì đi báo công an đi! Hôm nay là ngày nghỉ, cô đứng ở đây chửi mắng ồn ào làm mọi người không nghỉ ngơi được gì cả!”

Một câu nhắc nhở Ngụy Thục Quyên, bà vội nói: “Nhà tôi có trộm, đồ vật trong nhà mất hết rồi!”

Nhóm người nghe thế thì chạy đến cửa nhà vây xem. Bọn họ chỉ thấy phòng khách nhà họ Trình sạch sẽ gọn gàng, bày biện trang nhã, làm gì có dấu vết trộm cắp nào?

“Nhà sạch sẽ như vậy, trộm ở đâu ra?”

“Cô nói nhà cô có trộm, vậy cô mất cái gì?”

Mặt Ngụy Thục Quyên lúc trắng lúc đỏ, sao bà có thể nói mình bị mất tiền riêng, bà chỉ nói: “Tôi bị mất rất nhiều đồ linh tinh và đồ dùng cũ trong nhà, còn có mấy thứ tốt cũng bị mất!”

Bà vừa nói xong, trong nhóm người phát ra mấy tiếng cười.

Cuối cùng có người lo lắng nói: “Giữa trưa hai mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tăng tới đây, họ kéo mấy xe đồ linh tinh đi, không phải là đồ nhà cô chứ?”

Mặt Ngụy Thục Quyên biến đổi: “Ai cho họ mang đi? Sao cô thấy mà không ngăn lại giúp tôi?”

Người kia trợn mắt nhìn Ngụy Thục Quyên: “Dao Dao muốn bán đồ linh tinh nhà mình đi thì tôi ngăn lại làm gì?”

Ngụy Thục Quyên hít một ngụm khí lạnh. Trình Dao Dao về rồi? Con nhóc chết tiệt này chính là kẻ thua cuộc dưới tay con gái mình, còn hại mình và Trình Chinh cãi nhau, hàm răng Ngụy Thục Quyên ngứa ngáy: “Đây là nhà của tôi, chỗ nào là nhà của nó?”

Hai mẹ con Tiền Phượng và Ngụy Thao khuyên bà: “Đừng ồn ào, đi lấy đồ về quan trọng hơn!”

“Đúng, đúng!” Ngụy Thục Quyên lo lắng: “Nhanh đi lấy đồ về!”

Hàng xóm đứng phía sau chỉ trỏ: “Thật sự coi nhà của Trình Dao Dao là nhà mình rồi.”

“Mẹ kế đều xấu xa như vậy đấy, bà thấy không? Nếu không hiếu thuận với cô ta, về sau người phụ nữ xấu xa này sẽ bắt nạt chết mình!”

“Chậc chậc, lần này Dao Dao trở về có trò hay để xem rồi.”

Trong ngõ hẻm, hai mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tăng đang bận rộn ngất trời, họ sắp xếp phế liệu theo từng loại, trong đó có rất nhiều đồ cũ có thể sử dụng được, sau khi rửa sạch nhà mình dùng vẫn ổn.

Ngụy Thục Quyên và Tiền Phượng thì đang muốn phun ra lửa. Hai người lấy cớ thu dọn quần áo cũ đồ cũ, họ lấy rất nhiều quần áo tốt của bố Trình và đồ vật trang trí trong nhà giấu hết đi! Hai người chạy đến nơi chửi ầm lên đòi lấy đồ về.



Nhưng bà Tăng và con dâu là hai quả phụ dựa vào việc thu mua phế liệu chăm sóc mấy đứa bé, Ngụy Thục Quyên có thể đối phó với những người như vậy sao?

Hôm nay là cuối tuần, nghe thấy tiếng cãi nhau trong ngõ, mọi người ồn ào chạy đến xem.

Có người nhận ra Ngụy Thục Quyên: “Đây không phải là vợ của kỹ sư Trình sao?”

“Là người ở tòa nhà phía trước đó hả? Không thể nào?”

“Trời ạ, vợ kỹ sư Trình cũng có thể mắng người đến mức này sao?”

Có người biết chuyện nói: “Mấy người không biết rồi, người này đến từ nông thôn, nhà họ Trình mua một trăm đồng về làm mẹ kế…”

Đám người xì xào bàn tán, âm thanh chế nhạo vang lên ầm ầm.

Ngụy Thục Quyên nghe thấy mọi người cười trộm, bà tức giận chỉ vào mặt bà Tăng: “Bà trả lại đồ nhà tôi ngay! Tôi không đồng ý bán, hai người là trộm, là cướp!”

Bà Tăng cười lạnh: “Nhà cô? Ở đây ai chả biết cô là mẹ kế nhà họ Trình mua về, cô có thể hiểu rõ thân phận của mình được không? Đó là nhà họ Trình, cô Trình mời chúng tôi đến thu dọn mấy thứ này, cô ấy cũng nhận tiền rồi. Các cô dựa vào đâu mà muốn lấy lại? Các cô gọi công an đến tôi cũng chả sợ!”

Mọi người rối rít nói: “Đúng vậy!”

Ngụy Thục Quyên dứt khoát chạy lên lấy đồ của mình.

Bốn người phụ nữ trung nhiên cãi nhau trong ngõ hẻm, sau đó chửi ầm lên. Bà Tăng bà con dâu là người kiếm ăn ở tầng cuối, cách chửi người mang theo giọng Thượng Hải mạnh mẽ thoải mái, mà Ngụy Thục Quyên và Tiền Phượng đến từ nông thôn, lời lẽ mắng chửi người bẩn thỉu làm mặt bà Tăng tái xanh.

Đến khi mặt trời lặn, Ngụy Thục Quyên kéo lê bước chân nặng nề đi về nhà. Bà còn chưa vào nhà đã thấy đôi giày da nhỏ sáng bóng trêи kệ giày.

Ngụy Thục Quyên vội vàng mở cửa vào. Bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trêи ghế sofa, mái tóc đen nhánh xõa trêи vai, chỉ nhìn một nửa mặt đã làm cho người ta sinh ra cảm giác chờ mong, không biết cô quay đầu sẽ làm cho người kinh ngạc hay kinh sợ nữa.

Người ngồi trêи ghế sofa đương nhiên thuộc về cái trước. Lúc cô ngẩng đầu nhìn sang, Ngụy Thục Quyên hít vào một ngụm khí lạnh.

Trình Dao Dao xuống nông thôn hơn một năm rồi mà sao càng ngày càng đẹp ra vậy?

Ngụy Thục Quyên sững sờ đứng ở cửa ra vào quên cả tức giận.

Trình Dao Dao nhìn thoáng qua mặt bà, cô giống như một con mèo cao quý ngồi trêи ghế sofa. Căn nhà này trở nên xa lạ mà đẹp đẽ, trong không khí tản ra mùi thơm nhàn nhạt hòa với Trình Dao Dao làm một.

Trình Dao Dao cầm chén sứ uống trà: “Bố, cà phê này đắng quá.”

“Để bố thêm sữa bò cho con!” Trình Chinh nói, ông vội vàng cầm một bình sữa bò từ trong bếp ra: “Đắng thì đừng uống, để bố thêm sữa bò và đường vào đã. Đường trắng trong nhà hết rồi, con dùng đường vàng uống thử xem vị thế nào?”

Ngụy Thục Quyên nhận ra bộ ấm chén trong tay họ, bộ ấm chén làm bằng gốm sứ màu trắng được bày trong phòng khách nhà họ Trình nhưng sau khi bà đến đây thì đem vứt xó, bà đổi thành một bộ cốc thủy tinh in hoa vừa đẹp vừa không sợ vỡ.

Bàn tay trắng nõn của Trình Dao Dao và chén sứ trắng hòa làm một, cô thêm rất nhiều sữa bò vào trong chén, sau đó dùng thìa cà phê khuấy đều. Một bộ ấm chén có hình dáng kỳ quái được cô dùng dễ dàng.

Trình Chinh mỉm cười ngồi xuống, ông cũng cầm một chén ngửi ngửi, thở dài nói: “Lâu rồi không uống cà phê. Cách bố trí trong nhà cũng rất đẹp… Dao Dao, con và mẹ con đều biết cách hưởng thụ cuộc sống.”

Trình Dao Dao cắt lời Trình Chinh, cô nhìn về phía cửa nhắc nhở ông: “Bố, dì Ngụy về rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook