Chương 114: Cháu bán đồ phế liệu.
Đường Tô
19/08/2021
Hai bố con đến chợ đen. Chợ đen ở Thượng Hải có quy mô lớn hơn chợ đen ở huyện Lâm An, hàng hóa cũng phong phú hơn. Ngoại trừ rau củ, hoa quả, đồ hộp, còn có lạp xưởng, thịt khô, rất nhiều loại đồ hộp hiếm thấy ở Liên Xô.
Trình Dao Dao ăn mặc sang trọng, có người lập tức đi tới chào hàng bán vải vóc và máy ghi âm. Bố Trình cười nói: “Dao Dao thích không? Bố có thể lấy phiếu công nghiệp đến cửa hàng mua một cái cho con.”
Trình Dao Dao không có hứng thú với máy ghi âm, cô nói: “Con muốn mua tủ lạnh. Mùa hè trong thôn rất nóng, không được ăn kem ly.”
“Tủ lạnh?” Bố Trình kinh ngạc nói: “Được, bố sẽ nghĩ biện pháp mua một cái để trong nhà, chờ con về có thể ăn kem ly.”
Trình Dao Dao thuận miệng nói: “Con muốn mang về thôn Điềm Thủy.”
Bố Trình cười nói: “Đúng là lời trẻ con. Quá trình vận chuyển tủ lạnh rất phiền phức, chờ con về đây lại phải chuyển lần nữa sao?”
Trình Dao Dao suy nghĩ một lúc, sang năm cô và Tạ Chiêu sẽ thi đại học, để tủ lạnh trong thôn không dùng được bao lâu. Cô bỏ ý nghĩ này đi, nói: “Bố, chúng ta mua cá đi.”
Hai bố con mua rất nhiều đồ, thịt khô, cá vàng, rong biển khô, thịt lợn hết nên chuyển sang mua hai cục xương to. Sau đó bố Trình còn mua thêm một hộp kem bơ.
Bố Trình xách đồ trong tay thúc giục Trình Dao Dao: “Dao Dao ăn đi, lúc nhỏ con thích ăn cái này nhất.”
Kem bơ ở niên đại này rất ngon, vừa cho vào miệng liền tan, mùi vị thơm ngọt. Sáng nay Trình Dao Dao ăn bánh mì bơ và bánh rán nhưng vẫn muốn ăn kem bơ.
Bố Trình cười tủm tìm nhìn cô ăn, con gái kén ăn ở trong mắt ông trở nên vô cùng đáng yêu.
Hai bố con xách túi lớn túi nhỏ đi về nhà, hàng xóm kinh ngạc chào hỏi bố Trình: “Kỹ sư Trình, hôm nay ăn Tết à? Sao mua đồ nhiều đồ ăn ngon thế?”
Bố Trình vui vẻ đỏ bừng mặt, ông nói: “Dao Dao nhà tôi về rồi.”
Hàng xóm trợn mắt nhìn Trình Dao Dao, họ khen ngợi: “Trời ạ, đây là Dao Dao sao? Nếu ông không nói tôi còn tưởng ngôi sao điện ảnh từ đâu tới đó!”
Từ nhỏ Trình Dao Dao đã được khen xinh đẹp, lúc cô xuống nông thôn, hàng xóm đều bóp cổ tay tự hỏi cô gái mềm yếu như thế có thể sống nổi ở nông thôn không?
Không ngờ bông hoa Trình Dao Dao không tàn mà còn tươi đẹp hơn. Một nụ cười, một cái nhăn mày hay cách ăn mặc trêи người đều thể hiện sự cao quý của đại tiểu thư.
Trình Dao Dao có ấn tượng mơ hồ với mấy người hàng xóm này, cô chỉ có thể đi theo bố Trình chào hỏi mọi người: “Bác Trương”, “Bác Vương”,… Bố Trình biết con gái mình mệt mỏi, ông cười tủm tỉm nói: “Dao Dao mới về nên còn mệt. Hôm nào tôi bảo con bé sang nhà mấy người chúc Tết.”
Nhà ở Thượng Hải rất chật hẹp, 7,8 người chen chúc trong một căn nhà nhỏ hai phòng là chuyện bình thường. Nhà họ Trình có 3 phòng, phòng bếp cũng rộng rãi. Trong phòng bếp đầy lon rỗng , gia vị, trêи tường treo tỏi ớt, trêи kệ bếp còn dính đầy dầu mỡ. Chậu hoa tường vi trêи bệ cửa sổ khô héo, mấy chậu hành tỏi ngược lại xanh tươi tốt.
Trình Dao Dao sờ bờ tường, đầu ngón tay trắng nõn lập tức xuất hiện cặn dầu màu nâu đậm. Trình Dao Dao nhăn mũi ghét bỏ.
Bố Trình xắn tay áo dọn dẹp phòng bếp, ông nói: “Dao Dao, trong phòng bếp bẩn, con ra ngoài đi, hôm nay bố sẽ bộc lộ tài năng cho con xem.”
Chân bố Trình còn chưa tốt, ông còn cố gắng tự nhiên, lúc đi đường tận lực duy trì, bây giờ mệt mỏi, đi khập khiễng trong phòng. Trình Dao Dao nhìn trán ông chảy mồ hôi đứng trong phòng bếp, cô đau lòng một trận.
Trình Dao Dao dựa vào cửa phòng bếp nói: “Sao Ngụy Thục Quyên không về nấu cơm? Bố thường xuyên nấu cơm sao?”
“Đứa nhỏ này, sao có thể gọi cả họ và tên dì Ngụy như vậy?” Bố Trình nói: “Không phải bố đã nói rồi sao. Dì Ngụy về nhà mẹ đẻ chuẩn bị đồ Tết, có lẽ dì Ngụy và mọi người ăn ở bên ngoài rồi.”
Trình Dao Dao không vui: “Họ ăn ở bên ngoài thì để mặc bố ở nhà đói bụng sao? Lúc con về trêи bàn vẫn còn đồ ăn thừa từ tối qua, có phải tối qua bố tự mình ăn cơm không?”
Bố Trình không nói gì, ông vừa đi vừa tìm kiếm: “Cái nạo ở đâu nhỉ? Chắc là ở chỗ này…”
Trình Dao Dao nói: “Bố ra ngoài đi, con nấu cơm cho.”
Bố Trình kinh ngạc nói: “Dao Dao, con biết nấu cơm sao?”
“Bố ra ngoài đi!” Trình Dao Dao đẩy bố Trình ra ngoài, cô đeo tạp dề lên sau đó cầm dao phay chuẩn bị nấu cơm.
Bố Trình lo sợ đứng ở cửa phòng bếp lải nhải: “Dao Dao, cẩn thận tay đó!”
“Chậm thôi, chậm thôi, đừng cắt vào tay, dao phay rất sắc!”
“Đừng để dầu bắn vào người, bị bỏng sẽ đau lắm đấy! Để bố làm cho!”
…
Trình Dao Dao cảm thấy rất phiền, nếu không phải nể cái quyển sổ tiết kiệm kia, cô đã mắng ông một trận rồi. Nguyên chủ không biết nấu cơm, Trình Dao Dao chỉ tùy tiện xào khoai tây, cá hấp, canh cà chua trứng.
Hai mặn một canh bê lên bàn, mùi thơm nức mũi, món chính là bánh bao chay mua ở quán cơm. Trình Dao Dao không dùng quá ba phần sức lực để nấu một bàn đồ ăn đơn giản này nhưng lại làm bố Trình cực kỳ kinh ngạc.
Trình Dao Dao gắp khoai tây sợi vào trong bát bố Trình: “Bố ăn đi.”
Bố Trình lấy lại tinh thần, ông cho khoai tây vào miệng, cổ họng nghẹn lại không nếm được mùi vị gì: “Dao Dao biết nấu cơm rồi, đây là lần đầu tiên bố được ăn cơm Dao Dao nấu…”
Trình Dao Dao múc một bát canh đặt trước mặt bố Trình, cô hơi xấu hổ nói: “Con làm rất nhiều việc ở nông thôn. Không làm sẽ bị đói.”
Bố Trình lập tức rơi nước mắt. Con gái mềm yếu của ông ở nhà không phải làm gì cả, rốt cuộc con bé đã phải chịu bao nhiêu khổ sở ở nông thôn?
“Chịu rất nhiều đau khổ.” Trình Dao Dao không nhận ra, cô nói hết với ông như trẻ con quấn quýt với bố mẹ: “Bố, đây là lần đầu tiên con nấu cơm cho bố ăn, bố phải ăn hết đó.”
Bố Trình đẩy kính mắt mượn cơ hội lau nước mắt nói: “Được, bố sẽ ăn hết!”
Đây chính là bữa cơm đầu tiên con gái nấu cho ông, tất nhiên ông phải ra sức dỗ cô vui vẻ, không biết tác dụng hay điều gì khác, bố Trình cảm thấy những món ăn này rất ngon, hai bố ăn hết khoai tây và cá hấp, sau đó uống hết sạch canh cà chua trứng.
Bố Trình đặt bát canh xuống, trán ông chảy đầy mồ hôi, cả người cảm thấy nhẹ nhàng, vui vẻ, tinh thần cũng tốt lên nhiều. Mấy ngày hôm nay ông vẫn cảm thấy mệt rã rời, có rất nhiều việc không thể làm, bây giờ bỗng nhiên ông nghĩ ra một phương án mới lập tức muốn đến đơn vị thương lượng với đồng nghiệp.
Bố Trình nhận việc thu dọn bát đũa, ông nhìn con gái đang đi xung quanh phòng khách thì do dự.
Trình Dao Dao nói: “Bố, bố nhìn con làm gì?”
Bố Trình ngập ngừng: “Dao Dao, chiều nay bố muốn đến đơn vị…”
“Dạ? Bố đã nói buổi chiều đi cùng con đến cửa hàng bách hóa rồi mà.” Trình Dao Dao thất vọng.
Trong lòng bố Trình áy náy, nhưng linh cảm vừa nổi lên, nếu không nắm chắc sẽ biến mất: “Bố không tốt. Bố sẽ nhanh chóng trở lại được không?”
Trình Dao Dao méo miệng: “Vậy con tự đi mua đồ sao? Con còn chưa mua quần áo mới mặc Tết đâu, con còn muốn mua áo khoác mới cho bố nữa.”
Bố Trình hiểu rõ, ông vội vàng lấy tiền trong ví và phiếu lương thực trong nhà đưa cho cô: “Ừm, con gái ngoan, con cầm chỗ này đi, thích mua gì thì mua. Bố không cần gì cả, con mua thêm hai bộ quần áo mới cho mình. Con gái của bố xinh đẹp như vậy, không mặc quần áo tốt sẽ rất đáng tiếc!”
Lấy được rồi! Trình Dao Dao bình tĩnh cất kỹ tiền và phiếu lương thực trong nhà đi, cô nhìn một đống tiền và phiếu định mức trong ví của ông thì vui vẻ: “Bố, nhà chúng ta mua đồ Tết rồi ạ?”
Bố Trình nói: “Còn chưa mua.”
Trình Dao Dao kinh ngạc: “Không phải dì Ngụy về nhà mẹ để chuẩn bị đồ Tết sao? Sao không chuẩn bị gì cho nhà chúng ta?”
Bố Trình ho khan không trả lời.
Trình Dao Dao xem lại chỗ phiếu định mức vừa rồi, cô tự hỏi: “Sao không có phiếu đường? Lâu rồi con không được ăn đường, còn định mua hai cân đường trắng nữa.”
Trong lòng bố Trình bỗng nhiên không thoải mái. Sáng sớm hôm nay Ngụy Thục Quyên vui vẻ đi cùng nhà mẹ đẻ sắm đồ Tết, còn lấy rất nhiều phiếu định mức ở chỗ ông, nhà mình thì không mua một chút hàng Tết nào. Bà ta còn hại con gái ông muốn ăn đường mà không có phiếu.
Bố Trình nhớ lại, dạo này Ngụy Thục Quyên cầm rất nhiều tiền mua đồ ăn và phiếu định mức mua đồ cho nhà mẹ đẻ của bà, lần đầu tiên trong tháng này mua đồ kho nhưng lại để chiêu đãi nhà mẹ đẻ.
Bố Trình càng nghĩ càng bực, ông đành dỗ Trình Dao Dao: “Dao Dao, chiều nay bố đến đơn vị đổi phiếu đường cho con, con chờ nhé, bố nhất định mua đường cho con, còn có socola nữa!”
Trình Dao Dao hiểu chuyện nói: “Không sao, con đến mua là được rồi, lúc con làm thanh niến trí thức ở nông thôn vẫn thường đi chợ đen mua chút củi gạo dầu muối.”
Trình Dao Dao ngây ngô nói cuộc sống ở nông thôn làm bố Trình đau lòng một trận, ông vội vàng căn dặn: “Chợ đen rất loạn, lúc không có bố ở bên cạnh, con không được đi một mình! Nghe thấy không đó?”
“Được ạ, được ạ.” Trình Dao Dao trả ví tiền lại cho bố Trình, cô nhét tiền và phiếu định mức vào ví nhỏ của mình.
Bố Trình đi ra cửa thay giày, đột nhiên Trình Dao Dao hỏi: “Bố, trong nhà bẩn quá, con muốn tổng vệ sinh.”
Bố Trình nhìn quanh nhà, vừa bẩn vừa lộn xộn. Ông nói: “Trời ạ, sao có thể để con làm mấy việc này, con chờ dì Ngụy về dọn sau.”
“Không được!” Trình Dao Dao nói: “Con sẽ dọn dẹp, bây giờ con biết làm việc rồi mà!”
Bố Trình thấy con gái làm nũng thì vui vẻ: “Được, con đừng làm mệt quá!”
Trình Dao Dao chạy đuổi theo tới hành lang: “Mấy tờ báo rách kia có thể vứt không ạ?”
Lúc này tinh thần của bố Trình dồi dào, trong đầu toàn là phương án mới, ông vội vàng rời đi: “Đây là nhà của con, con muốn thu dọn thế nào cũng được, tất cả đều nghe theo con!”
Cô chỉ chờ câu nói này thôi! Trình Dao Dao cười tủm tỉm vẫy tay với bóng lưng của bố Trình. Bố Trình vừa ra cửa, Trình Dao Dao lập tức xuống tầng chạy đến đầu ngõ cách đó không xa.
Cách nhau một con đường, kiến trúc ở đầu ngõ này khác tô giới một trời một vực. Trong ngõ hẻm ẩm ướt, góc tường mọc đầy rêu xanh, bên trêи có một đống sào tre lộn xộn phơi quần áo, ga giường và tã. Lò than và than đặt ngay ở ven đường làm con đường trở nên chật hẹp hơn.
Trước cửa một ngôi nhà chất đầy đồ vật linh tinh được phân loại theo nhôm, giấy, da,… tất cả được buộc gọn đâu vào đấy. Mấy đứa trẻ con chơi đùa trước cửa, bọn nhỏ thấy Trình Dao Dao thì ngơ người.
Trình Dao Dao cười nói: “Đây có phải nhà bà Tăng không? Chị là…”
Một bé trai to cao quay người chạy vào nhà gọi: “Bà ơi! Bà! chị gái xinh đẹp nhà kỹ sư đến này!”
Trình Dao Dao: “…” Được rồi, hóa ra họ đều nhận ra cô.
Một bà cụ hơn 60 tuổi đi ra, tóc trắng búi cao, quần áo màu xanh đã phai màu nhưng rất sạch. Bà Tăng nheo mắt nhìn Trình Dao Dao: “Cháu tới tìm bà làm gì?”
Trình Dao Dao cười nói: “Cháu tìm bà còn có thể làm gì ạ?”
Bà Tăng nghi ngờ nói: “Cháu có đồ phế liệu bán sao?”
Trình Dao Dao nhìn bà nói: “Một mình bà không cầm hết được đâu ạ, bà phải gọi cả con dâu bà tới nữa.”
Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tạ chuyên môn thu mua phế liệu, họ trả giá thấp hơn tiệm ve chai một chút nhưng họ nguyện ý đến tận nơi thu mua. Người dân xung quanh đều lười mang đồ đi bán, họ cũng thương hai người quả phụ phải chăm sóc một đám trẻ con nên đều bán phế liệu cho hai người.
Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tạ đi theo Trình Dao Dao về nhà. Trêи đường đi, bà Tăng hỏi cô: “Cháu có thể bán bao nhiêu giấy vụn, sắt vụn? Còn muốn hai chúng ta kéo xe tới.”
Trình Dao Dao mở cửa mời hai người vào nhà.
Căn nhà rộng rãi sáng sủa, trêи nền đất lát gạch men sáng lấp lánh, hai người cẩn thận kiễng chân đi vào nhà.
Họ đang thấp thỏm thì thấy Trình Dao Dao tiện tay ném mấy cái hộp trong ngăn tủ ra đất: “Đồ vứt đi ở trêи đất, mọi người lấy hết đi.”
Bà Tăng kϊƈɦ động nói: “Có thể lấy cái này sao?”
Bà Tăng hỏi Trình Dao Dao: “Những đồ vật này tính thế nào?”
Trình Dao Dao cười nhẹ, khoanh tay tựa vào cạnh tủ: “Cứ tính theo giá phế liệu thôi ạ. Nhưng có một yêu cầu — hai người phải giúp cháu quét dọn sạch sẽ căn nhà này.”
Hai người đồng ý luôn: “Không thành vấn đề!”
Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tạ có kinh nghiệm lâu năm, chỉ cần nhìn qua lập tức biết trong nhà này có bao nhiêu đồ lặt vặt. Có thể mang một đống đồ linh tinh này về bán qua tay, hai người sẽ kiếm được nửa tháng tiền sinh hoạt! Người làm công ở niên đại này rất rẻ, quét dọn sạch sẽ căn nhà này thì kiếm được mấy mao tiền? Hai mẹ chồng nàng dâu hiểu rõ mọi chuyện.
Ngụy Thục Quyên quanh năm suốt tháng tích lũy báo chí cũ, một đống đồ không dùng được nữa nhưng không nỡ ném đi mà chất đầy ba phòng. Trình Dao Dao vừa đi vừa ném, cô giống như con mèo tùy ý khóc lóc om sòm, thấy cái gì ngứa mắt là vứt, trêи mặt đất không còn chỗ đặt chân.
Hai mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tạ nhanh chóng phân loại phế liệu. Chỉ cần đồ thuộc về bà mẹ kế thì không cần khách khí đóng gói luôn, còn đồ thuộc về bố Trình thì lựa ra đặt lên bàn.
Bà Tăng mở một cái túi to ra thì có phát hiện mới: “Ồ, chỗ này đều là quần áo tốt mà! Không cần mấy thứ này sao?”
Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tăng làm nhiều năm như vậy nhưng không bao giờ tham món lợi nhỏ nên họ mới giữ được danh tiếng đến bây giờ. Hai người phát hiện ra quần áo mới nhưng không lén lút giấu đi mà nói cho Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao xem xét, bà Tăng lấy một cái áo khoác mới 7,8 phần ở trong túi ra, còn có áo lông bị báo chí cũ che lại. Nếu không cẩn thận kiểm tra, tự nhiên sẽ biến thành phế phẩm. Trình Dao Dao kêu lên, người nhà mẹ vừa tới lập tức giấu quần áo tốt như vậy vào túi phế liệu?
Trình Dao Dao cười nói: “Bà Tăng, bác tăng, hai người giúp cháu tìm lại một lần nữa xem có cái gì tốt lẫn trong đống phế liệu không. Chỗ báo chí cũ này cho hai người hết.”
Mẹ chồng nàng dâu vui vẻ nói: “Được.”
Hai người tìm thấy hai đôi giày da và một khối vải mới, quần áo đàn ông, mấy đồ vật trang trí, còn có một xấp tiền và phiếu định mức kẹp trong laptop cũ, tất cả nộp hết lên. Chỗ còn lại chỉ là phế liệu, chỉ tính riêng phòng bếp đã có mấy chục cân phế liệu linh tinh. Mấy thứ vừa xấu vừa kém chất lượng ở trong nhà đều bị Trình Dao Dao bán hết. Mấy đứa trẻ nhà họ Tăng ở dưới tầng giúp đỡ, họ dùng xe đẩy nhỏ đi đi về về mấy lần mới chở xong hết đống phế phẩm.
Trong nhà lập tức trống trải. Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tạ đều là người nhanh nhẹn sạch sẽ, họ cầm xà phòng và bàn chải bận rộn đến trưa thì dọn dẹp sạch sẽ căn nhà.
Làm xong hết mọi việc, hai mẹ con lau mồ hôi vui vẻ đi về. Chuyến đi này kiếm được không ít đâu!
Căn nhà rực rỡ hẳn lên. Nền nhà sạch bong, bờ tường cũng được rửa sạch quay về màu trắng như ban đầu, trong nhà có mùi xà phòng nhàn nhạt. Cách bố trí và sắp xếp trong căn nhà này rất có phong cách, bây giờ không có đồ vật linh tinh và đồ dùng kém chất lượng, trong nhà lập tức khôi phục lại nguyên bản.
Trình Dao Dao ngồi trêи ghế sô pha được dọn sạch và thay vỏ ga mới, cô dùng chén sứ uống trà, trong lòng cực kỳ sảng kɧօáϊ.
Trình Dao Dao ăn mặc sang trọng, có người lập tức đi tới chào hàng bán vải vóc và máy ghi âm. Bố Trình cười nói: “Dao Dao thích không? Bố có thể lấy phiếu công nghiệp đến cửa hàng mua một cái cho con.”
Trình Dao Dao không có hứng thú với máy ghi âm, cô nói: “Con muốn mua tủ lạnh. Mùa hè trong thôn rất nóng, không được ăn kem ly.”
“Tủ lạnh?” Bố Trình kinh ngạc nói: “Được, bố sẽ nghĩ biện pháp mua một cái để trong nhà, chờ con về có thể ăn kem ly.”
Trình Dao Dao thuận miệng nói: “Con muốn mang về thôn Điềm Thủy.”
Bố Trình cười nói: “Đúng là lời trẻ con. Quá trình vận chuyển tủ lạnh rất phiền phức, chờ con về đây lại phải chuyển lần nữa sao?”
Trình Dao Dao suy nghĩ một lúc, sang năm cô và Tạ Chiêu sẽ thi đại học, để tủ lạnh trong thôn không dùng được bao lâu. Cô bỏ ý nghĩ này đi, nói: “Bố, chúng ta mua cá đi.”
Hai bố con mua rất nhiều đồ, thịt khô, cá vàng, rong biển khô, thịt lợn hết nên chuyển sang mua hai cục xương to. Sau đó bố Trình còn mua thêm một hộp kem bơ.
Bố Trình xách đồ trong tay thúc giục Trình Dao Dao: “Dao Dao ăn đi, lúc nhỏ con thích ăn cái này nhất.”
Kem bơ ở niên đại này rất ngon, vừa cho vào miệng liền tan, mùi vị thơm ngọt. Sáng nay Trình Dao Dao ăn bánh mì bơ và bánh rán nhưng vẫn muốn ăn kem bơ.
Bố Trình cười tủm tìm nhìn cô ăn, con gái kén ăn ở trong mắt ông trở nên vô cùng đáng yêu.
Hai bố con xách túi lớn túi nhỏ đi về nhà, hàng xóm kinh ngạc chào hỏi bố Trình: “Kỹ sư Trình, hôm nay ăn Tết à? Sao mua đồ nhiều đồ ăn ngon thế?”
Bố Trình vui vẻ đỏ bừng mặt, ông nói: “Dao Dao nhà tôi về rồi.”
Hàng xóm trợn mắt nhìn Trình Dao Dao, họ khen ngợi: “Trời ạ, đây là Dao Dao sao? Nếu ông không nói tôi còn tưởng ngôi sao điện ảnh từ đâu tới đó!”
Từ nhỏ Trình Dao Dao đã được khen xinh đẹp, lúc cô xuống nông thôn, hàng xóm đều bóp cổ tay tự hỏi cô gái mềm yếu như thế có thể sống nổi ở nông thôn không?
Không ngờ bông hoa Trình Dao Dao không tàn mà còn tươi đẹp hơn. Một nụ cười, một cái nhăn mày hay cách ăn mặc trêи người đều thể hiện sự cao quý của đại tiểu thư.
Trình Dao Dao có ấn tượng mơ hồ với mấy người hàng xóm này, cô chỉ có thể đi theo bố Trình chào hỏi mọi người: “Bác Trương”, “Bác Vương”,… Bố Trình biết con gái mình mệt mỏi, ông cười tủm tỉm nói: “Dao Dao mới về nên còn mệt. Hôm nào tôi bảo con bé sang nhà mấy người chúc Tết.”
Nhà ở Thượng Hải rất chật hẹp, 7,8 người chen chúc trong một căn nhà nhỏ hai phòng là chuyện bình thường. Nhà họ Trình có 3 phòng, phòng bếp cũng rộng rãi. Trong phòng bếp đầy lon rỗng , gia vị, trêи tường treo tỏi ớt, trêи kệ bếp còn dính đầy dầu mỡ. Chậu hoa tường vi trêи bệ cửa sổ khô héo, mấy chậu hành tỏi ngược lại xanh tươi tốt.
Trình Dao Dao sờ bờ tường, đầu ngón tay trắng nõn lập tức xuất hiện cặn dầu màu nâu đậm. Trình Dao Dao nhăn mũi ghét bỏ.
Bố Trình xắn tay áo dọn dẹp phòng bếp, ông nói: “Dao Dao, trong phòng bếp bẩn, con ra ngoài đi, hôm nay bố sẽ bộc lộ tài năng cho con xem.”
Chân bố Trình còn chưa tốt, ông còn cố gắng tự nhiên, lúc đi đường tận lực duy trì, bây giờ mệt mỏi, đi khập khiễng trong phòng. Trình Dao Dao nhìn trán ông chảy mồ hôi đứng trong phòng bếp, cô đau lòng một trận.
Trình Dao Dao dựa vào cửa phòng bếp nói: “Sao Ngụy Thục Quyên không về nấu cơm? Bố thường xuyên nấu cơm sao?”
“Đứa nhỏ này, sao có thể gọi cả họ và tên dì Ngụy như vậy?” Bố Trình nói: “Không phải bố đã nói rồi sao. Dì Ngụy về nhà mẹ đẻ chuẩn bị đồ Tết, có lẽ dì Ngụy và mọi người ăn ở bên ngoài rồi.”
Trình Dao Dao không vui: “Họ ăn ở bên ngoài thì để mặc bố ở nhà đói bụng sao? Lúc con về trêи bàn vẫn còn đồ ăn thừa từ tối qua, có phải tối qua bố tự mình ăn cơm không?”
Bố Trình không nói gì, ông vừa đi vừa tìm kiếm: “Cái nạo ở đâu nhỉ? Chắc là ở chỗ này…”
Trình Dao Dao nói: “Bố ra ngoài đi, con nấu cơm cho.”
Bố Trình kinh ngạc nói: “Dao Dao, con biết nấu cơm sao?”
“Bố ra ngoài đi!” Trình Dao Dao đẩy bố Trình ra ngoài, cô đeo tạp dề lên sau đó cầm dao phay chuẩn bị nấu cơm.
Bố Trình lo sợ đứng ở cửa phòng bếp lải nhải: “Dao Dao, cẩn thận tay đó!”
“Chậm thôi, chậm thôi, đừng cắt vào tay, dao phay rất sắc!”
“Đừng để dầu bắn vào người, bị bỏng sẽ đau lắm đấy! Để bố làm cho!”
…
Trình Dao Dao cảm thấy rất phiền, nếu không phải nể cái quyển sổ tiết kiệm kia, cô đã mắng ông một trận rồi. Nguyên chủ không biết nấu cơm, Trình Dao Dao chỉ tùy tiện xào khoai tây, cá hấp, canh cà chua trứng.
Hai mặn một canh bê lên bàn, mùi thơm nức mũi, món chính là bánh bao chay mua ở quán cơm. Trình Dao Dao không dùng quá ba phần sức lực để nấu một bàn đồ ăn đơn giản này nhưng lại làm bố Trình cực kỳ kinh ngạc.
Trình Dao Dao gắp khoai tây sợi vào trong bát bố Trình: “Bố ăn đi.”
Bố Trình lấy lại tinh thần, ông cho khoai tây vào miệng, cổ họng nghẹn lại không nếm được mùi vị gì: “Dao Dao biết nấu cơm rồi, đây là lần đầu tiên bố được ăn cơm Dao Dao nấu…”
Trình Dao Dao múc một bát canh đặt trước mặt bố Trình, cô hơi xấu hổ nói: “Con làm rất nhiều việc ở nông thôn. Không làm sẽ bị đói.”
Bố Trình lập tức rơi nước mắt. Con gái mềm yếu của ông ở nhà không phải làm gì cả, rốt cuộc con bé đã phải chịu bao nhiêu khổ sở ở nông thôn?
“Chịu rất nhiều đau khổ.” Trình Dao Dao không nhận ra, cô nói hết với ông như trẻ con quấn quýt với bố mẹ: “Bố, đây là lần đầu tiên con nấu cơm cho bố ăn, bố phải ăn hết đó.”
Bố Trình đẩy kính mắt mượn cơ hội lau nước mắt nói: “Được, bố sẽ ăn hết!”
Đây chính là bữa cơm đầu tiên con gái nấu cho ông, tất nhiên ông phải ra sức dỗ cô vui vẻ, không biết tác dụng hay điều gì khác, bố Trình cảm thấy những món ăn này rất ngon, hai bố ăn hết khoai tây và cá hấp, sau đó uống hết sạch canh cà chua trứng.
Bố Trình đặt bát canh xuống, trán ông chảy đầy mồ hôi, cả người cảm thấy nhẹ nhàng, vui vẻ, tinh thần cũng tốt lên nhiều. Mấy ngày hôm nay ông vẫn cảm thấy mệt rã rời, có rất nhiều việc không thể làm, bây giờ bỗng nhiên ông nghĩ ra một phương án mới lập tức muốn đến đơn vị thương lượng với đồng nghiệp.
Bố Trình nhận việc thu dọn bát đũa, ông nhìn con gái đang đi xung quanh phòng khách thì do dự.
Trình Dao Dao nói: “Bố, bố nhìn con làm gì?”
Bố Trình ngập ngừng: “Dao Dao, chiều nay bố muốn đến đơn vị…”
“Dạ? Bố đã nói buổi chiều đi cùng con đến cửa hàng bách hóa rồi mà.” Trình Dao Dao thất vọng.
Trong lòng bố Trình áy náy, nhưng linh cảm vừa nổi lên, nếu không nắm chắc sẽ biến mất: “Bố không tốt. Bố sẽ nhanh chóng trở lại được không?”
Trình Dao Dao méo miệng: “Vậy con tự đi mua đồ sao? Con còn chưa mua quần áo mới mặc Tết đâu, con còn muốn mua áo khoác mới cho bố nữa.”
Bố Trình hiểu rõ, ông vội vàng lấy tiền trong ví và phiếu lương thực trong nhà đưa cho cô: “Ừm, con gái ngoan, con cầm chỗ này đi, thích mua gì thì mua. Bố không cần gì cả, con mua thêm hai bộ quần áo mới cho mình. Con gái của bố xinh đẹp như vậy, không mặc quần áo tốt sẽ rất đáng tiếc!”
Lấy được rồi! Trình Dao Dao bình tĩnh cất kỹ tiền và phiếu lương thực trong nhà đi, cô nhìn một đống tiền và phiếu định mức trong ví của ông thì vui vẻ: “Bố, nhà chúng ta mua đồ Tết rồi ạ?”
Bố Trình nói: “Còn chưa mua.”
Trình Dao Dao kinh ngạc: “Không phải dì Ngụy về nhà mẹ để chuẩn bị đồ Tết sao? Sao không chuẩn bị gì cho nhà chúng ta?”
Bố Trình ho khan không trả lời.
Trình Dao Dao xem lại chỗ phiếu định mức vừa rồi, cô tự hỏi: “Sao không có phiếu đường? Lâu rồi con không được ăn đường, còn định mua hai cân đường trắng nữa.”
Trong lòng bố Trình bỗng nhiên không thoải mái. Sáng sớm hôm nay Ngụy Thục Quyên vui vẻ đi cùng nhà mẹ đẻ sắm đồ Tết, còn lấy rất nhiều phiếu định mức ở chỗ ông, nhà mình thì không mua một chút hàng Tết nào. Bà ta còn hại con gái ông muốn ăn đường mà không có phiếu.
Bố Trình nhớ lại, dạo này Ngụy Thục Quyên cầm rất nhiều tiền mua đồ ăn và phiếu định mức mua đồ cho nhà mẹ đẻ của bà, lần đầu tiên trong tháng này mua đồ kho nhưng lại để chiêu đãi nhà mẹ đẻ.
Bố Trình càng nghĩ càng bực, ông đành dỗ Trình Dao Dao: “Dao Dao, chiều nay bố đến đơn vị đổi phiếu đường cho con, con chờ nhé, bố nhất định mua đường cho con, còn có socola nữa!”
Trình Dao Dao hiểu chuyện nói: “Không sao, con đến mua là được rồi, lúc con làm thanh niến trí thức ở nông thôn vẫn thường đi chợ đen mua chút củi gạo dầu muối.”
Trình Dao Dao ngây ngô nói cuộc sống ở nông thôn làm bố Trình đau lòng một trận, ông vội vàng căn dặn: “Chợ đen rất loạn, lúc không có bố ở bên cạnh, con không được đi một mình! Nghe thấy không đó?”
“Được ạ, được ạ.” Trình Dao Dao trả ví tiền lại cho bố Trình, cô nhét tiền và phiếu định mức vào ví nhỏ của mình.
Bố Trình đi ra cửa thay giày, đột nhiên Trình Dao Dao hỏi: “Bố, trong nhà bẩn quá, con muốn tổng vệ sinh.”
Bố Trình nhìn quanh nhà, vừa bẩn vừa lộn xộn. Ông nói: “Trời ạ, sao có thể để con làm mấy việc này, con chờ dì Ngụy về dọn sau.”
“Không được!” Trình Dao Dao nói: “Con sẽ dọn dẹp, bây giờ con biết làm việc rồi mà!”
Bố Trình thấy con gái làm nũng thì vui vẻ: “Được, con đừng làm mệt quá!”
Trình Dao Dao chạy đuổi theo tới hành lang: “Mấy tờ báo rách kia có thể vứt không ạ?”
Lúc này tinh thần của bố Trình dồi dào, trong đầu toàn là phương án mới, ông vội vàng rời đi: “Đây là nhà của con, con muốn thu dọn thế nào cũng được, tất cả đều nghe theo con!”
Cô chỉ chờ câu nói này thôi! Trình Dao Dao cười tủm tỉm vẫy tay với bóng lưng của bố Trình. Bố Trình vừa ra cửa, Trình Dao Dao lập tức xuống tầng chạy đến đầu ngõ cách đó không xa.
Cách nhau một con đường, kiến trúc ở đầu ngõ này khác tô giới một trời một vực. Trong ngõ hẻm ẩm ướt, góc tường mọc đầy rêu xanh, bên trêи có một đống sào tre lộn xộn phơi quần áo, ga giường và tã. Lò than và than đặt ngay ở ven đường làm con đường trở nên chật hẹp hơn.
Trước cửa một ngôi nhà chất đầy đồ vật linh tinh được phân loại theo nhôm, giấy, da,… tất cả được buộc gọn đâu vào đấy. Mấy đứa trẻ con chơi đùa trước cửa, bọn nhỏ thấy Trình Dao Dao thì ngơ người.
Trình Dao Dao cười nói: “Đây có phải nhà bà Tăng không? Chị là…”
Một bé trai to cao quay người chạy vào nhà gọi: “Bà ơi! Bà! chị gái xinh đẹp nhà kỹ sư đến này!”
Trình Dao Dao: “…” Được rồi, hóa ra họ đều nhận ra cô.
Một bà cụ hơn 60 tuổi đi ra, tóc trắng búi cao, quần áo màu xanh đã phai màu nhưng rất sạch. Bà Tăng nheo mắt nhìn Trình Dao Dao: “Cháu tới tìm bà làm gì?”
Trình Dao Dao cười nói: “Cháu tìm bà còn có thể làm gì ạ?”
Bà Tăng nghi ngờ nói: “Cháu có đồ phế liệu bán sao?”
Trình Dao Dao nhìn bà nói: “Một mình bà không cầm hết được đâu ạ, bà phải gọi cả con dâu bà tới nữa.”
Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tạ chuyên môn thu mua phế liệu, họ trả giá thấp hơn tiệm ve chai một chút nhưng họ nguyện ý đến tận nơi thu mua. Người dân xung quanh đều lười mang đồ đi bán, họ cũng thương hai người quả phụ phải chăm sóc một đám trẻ con nên đều bán phế liệu cho hai người.
Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tạ đi theo Trình Dao Dao về nhà. Trêи đường đi, bà Tăng hỏi cô: “Cháu có thể bán bao nhiêu giấy vụn, sắt vụn? Còn muốn hai chúng ta kéo xe tới.”
Trình Dao Dao mở cửa mời hai người vào nhà.
Căn nhà rộng rãi sáng sủa, trêи nền đất lát gạch men sáng lấp lánh, hai người cẩn thận kiễng chân đi vào nhà.
Họ đang thấp thỏm thì thấy Trình Dao Dao tiện tay ném mấy cái hộp trong ngăn tủ ra đất: “Đồ vứt đi ở trêи đất, mọi người lấy hết đi.”
Bà Tăng kϊƈɦ động nói: “Có thể lấy cái này sao?”
Bà Tăng hỏi Trình Dao Dao: “Những đồ vật này tính thế nào?”
Trình Dao Dao cười nhẹ, khoanh tay tựa vào cạnh tủ: “Cứ tính theo giá phế liệu thôi ạ. Nhưng có một yêu cầu — hai người phải giúp cháu quét dọn sạch sẽ căn nhà này.”
Hai người đồng ý luôn: “Không thành vấn đề!”
Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tạ có kinh nghiệm lâu năm, chỉ cần nhìn qua lập tức biết trong nhà này có bao nhiêu đồ lặt vặt. Có thể mang một đống đồ linh tinh này về bán qua tay, hai người sẽ kiếm được nửa tháng tiền sinh hoạt! Người làm công ở niên đại này rất rẻ, quét dọn sạch sẽ căn nhà này thì kiếm được mấy mao tiền? Hai mẹ chồng nàng dâu hiểu rõ mọi chuyện.
Ngụy Thục Quyên quanh năm suốt tháng tích lũy báo chí cũ, một đống đồ không dùng được nữa nhưng không nỡ ném đi mà chất đầy ba phòng. Trình Dao Dao vừa đi vừa ném, cô giống như con mèo tùy ý khóc lóc om sòm, thấy cái gì ngứa mắt là vứt, trêи mặt đất không còn chỗ đặt chân.
Hai mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tạ nhanh chóng phân loại phế liệu. Chỉ cần đồ thuộc về bà mẹ kế thì không cần khách khí đóng gói luôn, còn đồ thuộc về bố Trình thì lựa ra đặt lên bàn.
Bà Tăng mở một cái túi to ra thì có phát hiện mới: “Ồ, chỗ này đều là quần áo tốt mà! Không cần mấy thứ này sao?”
Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tăng làm nhiều năm như vậy nhưng không bao giờ tham món lợi nhỏ nên họ mới giữ được danh tiếng đến bây giờ. Hai người phát hiện ra quần áo mới nhưng không lén lút giấu đi mà nói cho Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao xem xét, bà Tăng lấy một cái áo khoác mới 7,8 phần ở trong túi ra, còn có áo lông bị báo chí cũ che lại. Nếu không cẩn thận kiểm tra, tự nhiên sẽ biến thành phế phẩm. Trình Dao Dao kêu lên, người nhà mẹ vừa tới lập tức giấu quần áo tốt như vậy vào túi phế liệu?
Trình Dao Dao cười nói: “Bà Tăng, bác tăng, hai người giúp cháu tìm lại một lần nữa xem có cái gì tốt lẫn trong đống phế liệu không. Chỗ báo chí cũ này cho hai người hết.”
Mẹ chồng nàng dâu vui vẻ nói: “Được.”
Hai người tìm thấy hai đôi giày da và một khối vải mới, quần áo đàn ông, mấy đồ vật trang trí, còn có một xấp tiền và phiếu định mức kẹp trong laptop cũ, tất cả nộp hết lên. Chỗ còn lại chỉ là phế liệu, chỉ tính riêng phòng bếp đã có mấy chục cân phế liệu linh tinh. Mấy thứ vừa xấu vừa kém chất lượng ở trong nhà đều bị Trình Dao Dao bán hết. Mấy đứa trẻ nhà họ Tăng ở dưới tầng giúp đỡ, họ dùng xe đẩy nhỏ đi đi về về mấy lần mới chở xong hết đống phế phẩm.
Trong nhà lập tức trống trải. Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tạ đều là người nhanh nhẹn sạch sẽ, họ cầm xà phòng và bàn chải bận rộn đến trưa thì dọn dẹp sạch sẽ căn nhà.
Làm xong hết mọi việc, hai mẹ con lau mồ hôi vui vẻ đi về. Chuyến đi này kiếm được không ít đâu!
Căn nhà rực rỡ hẳn lên. Nền nhà sạch bong, bờ tường cũng được rửa sạch quay về màu trắng như ban đầu, trong nhà có mùi xà phòng nhàn nhạt. Cách bố trí và sắp xếp trong căn nhà này rất có phong cách, bây giờ không có đồ vật linh tinh và đồ dùng kém chất lượng, trong nhà lập tức khôi phục lại nguyên bản.
Trình Dao Dao ngồi trêи ghế sô pha được dọn sạch và thay vỏ ga mới, cô dùng chén sứ uống trà, trong lòng cực kỳ sảng kɧօáϊ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.