[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Chương 48: 500 Anh Em Ngự Lâm Quân Tới!

Thị Bạch Trà Bất Thị Trà

31/07/2024

Tư Tư lấy ra một thỏi bạc ừ trong túi tiền, đặt lên bàn.

Loại có giá mười lượng.

Tô Noãn Noãn thấy nàng ta sắp đi, chân thành nói: “Quý khách đi thong thả, lần sau lại đến.”

Nói thật, Nguyệt Tĩnh Nhàn thật sự muốn nói một câu nàng ta sẽ không bao giờ đến nữa.

Nhưng không thể nói nên lời.

Nàng ta không làm được.

Thậm chí còn muốn hỏi một chút ngày mai Tô Noãn Noãn đang muốn làm món ngon gì.

Đứng hồi lâu nhưng một câu cũng không nói được, cuối cùng nàng ta chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Thấy Tiểu Liễu muốn đi theo, nàng ta lớn tiếng trách mắng: “Cô còn đi theo ta làm gì, cứ làm việc phải làm đi!”

Tiểu Liễu sửng sốt, sau đó vui mừng khôn xiết, đứng đó cảm ơn ân huệ của Nhàn phi.

Sau khi hai người kia biến mất, cô ấy vội vàng chạy lại muốn gọi một tô mì.

“Bà chủ bà chủ, mang cho tôi một bát mì bò kho.”

Nếu một hai phải lựa chọn giữa tôm và thịt bò, cô ấy vẫn thích món thứ hai hơn một chút.

Sau một ngày, cuối cùng cô ấy cũng được thưởng thức món ngon này.

“Được.”

Tô Noãn Noãn lên tiếng, lấy ra một chiếc hộp màu đỏ từ trong tủ, sau đó bỏ đầy thịt bò, mời Tiểu Liễu ngồi ăn trên bàn.

Thời gian từng chút một trôi qua, Tô Noãn Noãn nhìn hai nồi nước lèo và topping đầy ắp của mình, trong lòng thầm mong chờ.



Cũng không biết hôm qua Lưu Đại Tráng mang về cho đám anh em ăn cảm thấy như thế nào.

Ý nghĩ này mới vừa xuất hiện, từ bóng tối bên cạnh đã có rất nhiều người chạy ra, dọa Tiểu Liễu suýt phun ra miếng thịt bò đang nhai trong miệng.

Những người này ước tính cũng phải hơn ba mươi người, tất cả đều là anh em binh lính Ngự lâm quân ở cùng doanh trại với Lưu Đại Tráng.

Trong đám người, Lưu Đại Tráng đi đằng trước.

Nhìn thấy Tô Noãn Noãn còn ở đây, anh ta vui vẻ đến nỗi đôi mắt đều híp lại thành một sợi chỉ.

“Các anh em, đây là chủ quán bán hoành thánh mà hôm qua tôi cho mọi người nếm thử

“Cô ấy làm món gì cũng ngon tuyệt cú mèo, các anh em cứ yên tâm gọi món gì cũng không sai được.”

Nói xong, anh ta lại vươn cổ, hít hà hỏi: “Bà chủ, tôi nghe nói món cô làm hôm nay hình như rất xa hoa.”

Nhìn thấy có nhiều khách khứa như vậy, Tô Noãn Noãn cũng cực kỳ vui vẻ, nàng mở nắp nồi ra.

“Hôm nay là mì sợi.”

“Mì bò kho và mì tôm tươi chả cá.”

“Đều là 80 văn tiền một bát.”

Nhìn những miếng thịt bò to và tôm đỏ tươi rói nằm im trong nồi, đám người này dù chưa ăn đã bắt đầu nuốt nước miếng ừng ực.

Mà bởi vì bọn họ quá đông người, ngoài những người ở hàng trước, những người ở phía sau thực tế chỉ có thể ngửi thấy hương thơm nức mũi.

Nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng háo hức muốn thưởng thức món ngon của họ.

Mà đối với mức giá cao hơn bên ngoài rất nhiều, thực ra họ cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước.

Tuy nhiên vẫn ổn, nước Phong Chi xem như khá thịnh vượng, hàng hóa dồi dào, xuất khẩu nhiều nhưng dân số lại ít, do đó mức lương chung của người dân khá cao.

Thêm vào đó, bọn họ là Ngự lâm quân, bình thường cũng không có nhiều khoản chi tiêu khác, vì vậy 80 văn tiền chỉ là đắt, chứ không phải là không đủ khả năng chi trả.



Lưu Đại Tráng: “Cho tôi mỗi thứ một bát.”

Trương Kỳ cũng không cam lòng chịu thua: “Tôi cũng muốn, cho tôi một bát mì bò kho!”

Những người ở phía sau cũng ồ ạt kêu lên, múa may tay chân chuẩn bị sẵn bạc: “Tôi, tôi muốn mì tôm tươi chả cá!”

“Tôi cũng vậy!”

Tô Noãn Noãn vội xua tay, ra hiệu cho mọi người im lặng trước hết nghe nàng nói.

“Các anh như vậy tôi sẽ không có cách nào phục vụ được, xếp hàng trước đi.”

Giọng nói vừa dứt, đám đông vừa rồi còn rất ồn ào đã lập tức xếp thành một hàng.

Tô Noãn Noãn bị bất ngờ trước sự đồng đều nghiêm chỉnh nhờ huấn luyện của bọn họ.

Lưu Đại Tráng là người đầu tiên xếp hàng, không ngừng thò đầu nháy mắt với Tô Noãn Noãn: “Bà chủ, bà chủ, cô cho thêm topping vào nhé.”

Hoá ra là vì thấy Tô Noãn Noãn bưng bát mì một lúc lâu, chờ mà sốt ruột.

“Ừm, được.”

Mới vừa múc một muỗng vào, đột nhiên có một lính Ngự lâm quân từ xa chạy đến, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Không xong rồi, không xong rồi, tôi thấy cung nữ và thái giám của bệ hạ lại đi về đây.”

Đoàn người nghe được lời này, ngay lập tức hoảng tới mức hoang mang lo sợ.

Nếu như bị hoàng thượng phát hiện, chẳng phải bọn họ sẽ bị kết tội ư?

Hay là hoàng thượng đã nhận được tin bọn họ đang ăn mì ở đây nên cố tình quay lại?

Lưu Đại Tráng càng nóng nảy, vừa đưa tay ra chuẩn bị nhận mì vừa dậm chân vì lo lắng.

Chỉ trong vài giây chần chừ đó, những cung nữ và thái giám đã đến trước mặt họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook