[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Chương 49: Hết Sạch

Thị Bạch Trà Bất Thị Trà

31/07/2024

Cả hai bên đều giật mình sau khi nhìn thấy nhau.

Phía Ngự lâm quân thì sợ sẽ chạm mặt hoàng thượng, còn nhóm người của Lý Bồi Đức thì lại không ngờ trước quầy hàng này sẽ có nhiều người như vậy.

Vài giây sau, mọi người nhận ra đó chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, họ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó rất tự giác hòa vào hàng người đang xếp hàng.

Tiểu Mộng nhìn thấy Tiểu Liễu đã ăn xong từ đằng xa, bèn vui vẻ đi đến vỗ vai cô ấy hỏi đồ ăn có ngon không.

Chỉ có Lý Bồi Đức nhìn thấy hàng người dài như vậy thì khẽ ho một tiếng, từ từ bước đến đứng bên cạnh Trương Kỳ, lơ đãng nói: “Này, Trương Kỳ, tình cờ quá nhỉ, các cậu đến đây ăn tối muộn thế này, sao không gọi Cao đại nhân đến cùng?”

Cao đại nhân trong miệng ông ta chính là tổng quản Ngự lâm quân, Cao Sở Kiếm.

Trương Kỳ lập tức nở nụ cười nịnh hót: “Ủa, Lý công công à, mấy anh em chúng tôi chỉ là nửa đêm đói bụng, nghe nói ở đây có đồ ăn đêm nên đến, ôi chao, ngài mau lên xếp hàng trước tôi đi, phía sau đông người quá.”

Lý Bồi Đức rất hài lòng với anh ta, không chút khách sáo đứng sau Lưu Đại Tráng, cũng không nhắc đến tổng quản của họ nữa.

Lúc này lượng người tới ăn ở quầy hàng của Tô Noãn Noãn đã tăng lên đáng kể, ước tính sơ bộ cũng phải năm sáu mươi người. Nàng vừa múc vừa cười, cuối cùng hai nồi nước lèo còn suýt không đủ chia.

Hơn nữa chỗ ngồi có hạn, hầu hết mọi người chỉ có thể đứng hoặc ngồi chồm hổm bên cạnh.

May thay, mấy món ăn hôm nay của nàng khá tiện lợi để cầm bằng một tay.

Tiểu Mộng cũng bưng một bát mì tôm tươi chả cá ngồi xuống bên cạnh Tiểu Liễu, vừa chờ mì chín vừa trêu chọc: “Tiểu Liễu à em giỏi lắm, chị còn tự hỏi gần đây sao em lại thích gác cổng thế, hóa ra là mỗi đêm đều được ăn riêng.”

“Có còn coi chị là chị em tốt nữa không đấy, chuyện này mà cũng giấu không nói.”

Hai má của Tiểu Liễu đều nhét đầy thức ăn, cô ấy trông giống như một con hamster, giải thích với đối phương: “Xin lỗi chị Tiểu Mộng, chủ yếu là vì thánh thượng không muốn tiết lộ ra ngoài, nên em không dám nói ạ.”

“Thật sự không phải cố ý giấu chị.”



“Hay là thế này, để thể hiện sự xin lỗi của em, bát mì này em mời chị nhé.”

“Vậy mới đúng chứ.” Tiểu Mộng vui vẻ hẳn lên.

Bát mì giá 80 văn tiền khiến cô nàng thấy hơi đắt, nếu không phải vì thấy nhiều người ăn, bản thân cô nàng sẽ không bao giờ mua.

Gắp một sợi mì thổi thổi, húp vào miệng.

“Hửm?” Cô nàng có chút ngạc nhiên, trong mắt tràn đầy bất ngờ: “Đây là loại mì gì thế, sao từ trước đến nay tôi chưa từng thấy bao giờ, ngon quá đi!”

Sợi mì vàng óng ánh bóng bẩy, lại uốn lượn như sóng biển, khi ăn vào thì dai dai, có độ đàn hồi. Từng sợi mì như quấn vào nhau, thấm đẫm nước lèo đậm đà, vô cùng ngon miệng.

Chỉ cần ăn một miếng, sẽ hoàn toàn không thể nào quên được hương vị đó, và bạn cũng sẽ không thể nào dừng lại được.

Rất nhanh, cô nàng đã hoàn toàn chìm đắm trong biển mỹ vị này, không thể thoát ra.

Ăn được một nửa bát, cuối cùng cô nàng mới có thời gian nói chuyện.

“Trời ạ, món mì này cũng quá ngon đi!”

“Còn cho nhiều tôm to như vậy, chủ quán thật không lừa tôi.”

Cô nàng thu hồi lại suy nghĩ ban đầu, đừng nói là bán với giá 80 văn tiền, cho dù là 800 văn tiền cô nàng cũng thấy xứng đáng.

Giá đắt không phải là vấn đề của bát mì này, mà là vấn đề của bản thân cô nàng.

Lúc ngẩng đầu lên thì vô tình đối diện với ánh mắt lén lút của Tiểu Liễu, cô nàng cau mày hỏi: “Em làm gì vậy?”

Tiểu Liễu liếm môi, biểu cảm chưa đã thèm: “Em ăn xong bát này rồi, chị có thể chia cho em một ít không.”



Nghe được lời này, Tiểu Mộng giống như hổ mẹ bảo vệ con, thẳng thừng ôm bát mì vào trong lòng ngực.

“Em em em, không được!”

“Chính chị còn chưa ăn đủ đâu!”

Một món ngon như vậy, làm sao cô nàng có thể chia cho người khác được..

“Em lại đi mua thêm một bát đi!”

Tiểu Liễu lập tức tủi thân trề môi, giống như linh hồn đều bị rút cạn: “Đã hết rồi.”

Đối mặt với ánh mắt mong chờ của Lưu Đại Tráng và những người khác, Tô Noãn Noãn xấu hổ gãi đầu.

“Thật sự đã hết rồi.”

Nàng cũng không ngờ hôm nay sẽ có nhiều người như vậy.

Tuy rằng mì có thể đặt mua online, nhưng thịt bò và tôm lại có số lượng cố định.

Ai có thể tưởng tượng, một nhóm đàn ông cao lớn thô kệch lại đồng thời lộ ra biểu cảm đáng thương vô cùng ở trước mặt Tô Noãn Noãn chứ.

Tô Noãn Noãn:…

“Thật sự hết rồi.”

“Ôi.” Lưu Đại Tráng thở dài thật sâu.

Sớm biết vậy anh ta đã không dẫn theo nhiều người như thế, bản thân mới miễn cưỡng mua được hai bát, hoàn toàn chưa ăn no.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook