[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi
Chương 18: Bà Nội
Thị Bạch Trà Bất Thị Trà
28/07/2024
Ôi ôi!
"Ngon thật!"
Lâm Uyển Nhu không thích đồ cay, ngược lại thích những món ăn nhạt hơn. Bà nhìn thấy cháo đã nấu nhừ, hít hà hương thơm của thịt cá, không thể kìm lòng được.
Thịt cá mềm mịn và đàn hồi, mỗi mỗi ngụm ăn vào đều như đang bơi trong dòng suối, cả bát cháo đầy ắp vị ngọt thơm của cá, khiến bà không thể ngừng ăn, nhanh chóng ăn hết một bát.
"Noãn Noãn, cháo này con nấu thế nào mà ngon vậy?"
Lâm Uyển Nhu lau miệng, nhìn Tô Noãn Noãn đầy hứng khởi.
"Hơn nữa sau khi hớp vào, mẹ cảm thấy cả người ấm áp, rất thoải mái."
Nói thật bà muốn tối nay cũng uống cháo cá này.
Mọi người ăn nhanh như gió cuốn mây tan, nhanh chóng ăn sạch sẽ các món trên bàn.
Lâm Uyển Nhu chậm rãi đứng dậy, muốn mang đĩa và bát đã ăn xong đi rửa, nhưng lại bị anh ba giành lấy.
"Mẹ, để con làm."
Anh hai bắt đầu lau bàn, anh tư bắt đầu quét nhà.
"Vậy mẹ..."
Anh cả lại giành lấy thuốc: "Con đi nấu thuốc cho ông."
Anh năm không có việc gì làm, đành phải xoa bóp cho Lâm Uyển Nhu.
Trong gia đình, chỉ có cha của họ Tô Tĩnh Vân làm công việc nặng nhọc ở cách đó mười mấy dặm, nhưng thu nhập không nhiều.
Nhìn thấy mặt trời mọc, ông vội đứng lên: “Uyển Nhu, bà nhớ mang cơm cho cha mẹ."
Không phải họ không hiếu thảo, mà là vì bà nội của bọn nhỏ dậy trễ, không thích ăn sáng sớm như vậy.
Ông nội mấy năm gần đây bắt đầu mất trí nhớ, nếu không có ai trông chừng, thường trốn ra ngoài không biết đường về, cả nhà phải chia thời gian canh giữ, đảm bảo luôn luôn có người bên cạnh. Bà nội thì thức trông đến nửa đêm, nên buổi sáng không thể dậy sớm.
"Tôi biết rồi." Lâm Uyển Nhu đáp.
Thấy những người khác đều bận rộn, bà gọi Tô Noãn Noãn mang cơm cùng mình.
Đây là lần đầu tiên Tô Noãn Noãn gặp ông bà của nguyên chủ, không biết họ có dễ chịu không, có phải kiểu bà nội ác như trong tiểu thuyết không.
Nếu đúng như vậy, cô có thể trải nghiệm cảm giác đấu trí với bà nội ác bề ngoài hiền từ nhưng bên trong trọng nam khinh nữ không nhỉ?
Nàng nghĩ đến đây mà có chút phấn khích.
Ông bà ở căn nhà phía sau, căn nhà hướng Nam, có thể đón ánh nắng suốt ngày.
Lâm Uyển Nhu vừa vào cửa, ngay sau đó Tô Noãn Noãn nghe thấy tiếng bát sứ rơi vỡ, tiếng mảnh vở vỡ vụn trên đất.
Sau đó, là tiếng hét của Lâm Uyển Nhu.
Tô Noãn Noãn ngay lập tức vào chế độ chiến đấu, nhanh chóng chạy vào, tưởng rằng mẹ mình bị bắt nạt, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì choáng váng.
Bà nội của nàng, Tần Tú Phân đang nắm tay mẹ cô, Lâm Uyển Nhu, hai người đang kéo nhau, mặt đỏ bừng vì dùng sức quá nhiều.
Tô Noãn Noãn ngạc nhiên...
Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên không phải là hành động của hai người, mà là Tần Tú Phân đang cầm một chiếc vòng ngọc, cố gắng nhét vào tay của Lâm Uyển Nhu nhưng mẹ nàng lại kiên quyết từ chối không nhận.
Hai người nhìn thấy Tô Noãn Noãn chạy vào thì không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng, sau đó có chút không tự nhiên mà nhanh chóng buông tay đối phương, còn giả vờ ho khẽ một tiếng.
Tựa như mọi chuyện vừa xảy ra đều không có thật.
Tô Noãn Noãn không nói gì, âm thầm quan sát bà nội đã gần 80 của mình.
Tần Tú Phân thoáng chút trách móc nhìn Lâm Uyển Nhu: "Con à, con cái gì cũng tốt, chỉ là quá cố chấp. Mẹ đưa cho con cái vòng ngọc này để bán đi có sao đâu, chẳng phải có thể giải quyết tình hình khó khăn hiện tại của chúng ta sao?"
"Bây giờ mẹ rất rõ ai là người kéo cả nhà xuống. Nếu không phải ông nội tụi nhỏ như vậy thì cuộc sống của chúng ta chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều."
"Chứ… Sẽ không như bây giờ, ngay cả cơm cũng không đủ ăn." Vừa nói, bà ấy vừa dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt: "Tội nghiệp các cháu của mẹ, nhìn xem Tô Noãn Noãn đã 13 tuổi rồi, mà phát triển lại chẳng khác nào chưa đến 10 tuổi."
Tô Noãn Noãn sượng trân.
Nàng đang xem kịch vui mà bất ngờ bị dính đòn.
Lâm Uyển Nhu cau mày phủ nhận: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, con và Tĩnh Vân chăm sóc cha mẹ là việc nên làm."
"Hơn nữa, chiếc vòng ngọc này là bảo vật gia truyền của mẹ, sao có thể mang đi bán được?"
Tô Noãn Noãn nghe hiểu rồi, hóa ra đây chính là nguyên nhân khiến hai người vừa tranh chấp. Tần Tú Phân muốn Lâm Uyển Nhu bán chiếc vòng ngọc đó để trang trải sinh hoạt gia đình, nhưng Lâm Uyển Nhu không đồng ý vì chiếc vòng đó có ý nghĩa rất quan trọng.
Đang mải nghĩ, bỗng nhiên nàng nghe thấy có người gọi tên mình.
"Đến đây, Tô Noãn Noãn, đến chỗ bà nội nào."
Tần Tú Phân vừa nói vừa vẫy tay gọi Tô Noãn Noãn.
Tô Noãn Noãn đặt khay xuống một bên, rất ngoan ngoãn đi tới.
Tần Tú Phân ôm nàng vào lòng, yêu thương xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Chúng ta chỉ có một đứa cháu gái bảo bối này thôi, sao bà nội nỡ để cháu chịu khổ được chứ."
"Ngon thật!"
Lâm Uyển Nhu không thích đồ cay, ngược lại thích những món ăn nhạt hơn. Bà nhìn thấy cháo đã nấu nhừ, hít hà hương thơm của thịt cá, không thể kìm lòng được.
Thịt cá mềm mịn và đàn hồi, mỗi mỗi ngụm ăn vào đều như đang bơi trong dòng suối, cả bát cháo đầy ắp vị ngọt thơm của cá, khiến bà không thể ngừng ăn, nhanh chóng ăn hết một bát.
"Noãn Noãn, cháo này con nấu thế nào mà ngon vậy?"
Lâm Uyển Nhu lau miệng, nhìn Tô Noãn Noãn đầy hứng khởi.
"Hơn nữa sau khi hớp vào, mẹ cảm thấy cả người ấm áp, rất thoải mái."
Nói thật bà muốn tối nay cũng uống cháo cá này.
Mọi người ăn nhanh như gió cuốn mây tan, nhanh chóng ăn sạch sẽ các món trên bàn.
Lâm Uyển Nhu chậm rãi đứng dậy, muốn mang đĩa và bát đã ăn xong đi rửa, nhưng lại bị anh ba giành lấy.
"Mẹ, để con làm."
Anh hai bắt đầu lau bàn, anh tư bắt đầu quét nhà.
"Vậy mẹ..."
Anh cả lại giành lấy thuốc: "Con đi nấu thuốc cho ông."
Anh năm không có việc gì làm, đành phải xoa bóp cho Lâm Uyển Nhu.
Trong gia đình, chỉ có cha của họ Tô Tĩnh Vân làm công việc nặng nhọc ở cách đó mười mấy dặm, nhưng thu nhập không nhiều.
Nhìn thấy mặt trời mọc, ông vội đứng lên: “Uyển Nhu, bà nhớ mang cơm cho cha mẹ."
Không phải họ không hiếu thảo, mà là vì bà nội của bọn nhỏ dậy trễ, không thích ăn sáng sớm như vậy.
Ông nội mấy năm gần đây bắt đầu mất trí nhớ, nếu không có ai trông chừng, thường trốn ra ngoài không biết đường về, cả nhà phải chia thời gian canh giữ, đảm bảo luôn luôn có người bên cạnh. Bà nội thì thức trông đến nửa đêm, nên buổi sáng không thể dậy sớm.
"Tôi biết rồi." Lâm Uyển Nhu đáp.
Thấy những người khác đều bận rộn, bà gọi Tô Noãn Noãn mang cơm cùng mình.
Đây là lần đầu tiên Tô Noãn Noãn gặp ông bà của nguyên chủ, không biết họ có dễ chịu không, có phải kiểu bà nội ác như trong tiểu thuyết không.
Nếu đúng như vậy, cô có thể trải nghiệm cảm giác đấu trí với bà nội ác bề ngoài hiền từ nhưng bên trong trọng nam khinh nữ không nhỉ?
Nàng nghĩ đến đây mà có chút phấn khích.
Ông bà ở căn nhà phía sau, căn nhà hướng Nam, có thể đón ánh nắng suốt ngày.
Lâm Uyển Nhu vừa vào cửa, ngay sau đó Tô Noãn Noãn nghe thấy tiếng bát sứ rơi vỡ, tiếng mảnh vở vỡ vụn trên đất.
Sau đó, là tiếng hét của Lâm Uyển Nhu.
Tô Noãn Noãn ngay lập tức vào chế độ chiến đấu, nhanh chóng chạy vào, tưởng rằng mẹ mình bị bắt nạt, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì choáng váng.
Bà nội của nàng, Tần Tú Phân đang nắm tay mẹ cô, Lâm Uyển Nhu, hai người đang kéo nhau, mặt đỏ bừng vì dùng sức quá nhiều.
Tô Noãn Noãn ngạc nhiên...
Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên không phải là hành động của hai người, mà là Tần Tú Phân đang cầm một chiếc vòng ngọc, cố gắng nhét vào tay của Lâm Uyển Nhu nhưng mẹ nàng lại kiên quyết từ chối không nhận.
Hai người nhìn thấy Tô Noãn Noãn chạy vào thì không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng, sau đó có chút không tự nhiên mà nhanh chóng buông tay đối phương, còn giả vờ ho khẽ một tiếng.
Tựa như mọi chuyện vừa xảy ra đều không có thật.
Tô Noãn Noãn không nói gì, âm thầm quan sát bà nội đã gần 80 của mình.
Tần Tú Phân thoáng chút trách móc nhìn Lâm Uyển Nhu: "Con à, con cái gì cũng tốt, chỉ là quá cố chấp. Mẹ đưa cho con cái vòng ngọc này để bán đi có sao đâu, chẳng phải có thể giải quyết tình hình khó khăn hiện tại của chúng ta sao?"
"Bây giờ mẹ rất rõ ai là người kéo cả nhà xuống. Nếu không phải ông nội tụi nhỏ như vậy thì cuộc sống của chúng ta chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều."
"Chứ… Sẽ không như bây giờ, ngay cả cơm cũng không đủ ăn." Vừa nói, bà ấy vừa dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt: "Tội nghiệp các cháu của mẹ, nhìn xem Tô Noãn Noãn đã 13 tuổi rồi, mà phát triển lại chẳng khác nào chưa đến 10 tuổi."
Tô Noãn Noãn sượng trân.
Nàng đang xem kịch vui mà bất ngờ bị dính đòn.
Lâm Uyển Nhu cau mày phủ nhận: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, con và Tĩnh Vân chăm sóc cha mẹ là việc nên làm."
"Hơn nữa, chiếc vòng ngọc này là bảo vật gia truyền của mẹ, sao có thể mang đi bán được?"
Tô Noãn Noãn nghe hiểu rồi, hóa ra đây chính là nguyên nhân khiến hai người vừa tranh chấp. Tần Tú Phân muốn Lâm Uyển Nhu bán chiếc vòng ngọc đó để trang trải sinh hoạt gia đình, nhưng Lâm Uyển Nhu không đồng ý vì chiếc vòng đó có ý nghĩa rất quan trọng.
Đang mải nghĩ, bỗng nhiên nàng nghe thấy có người gọi tên mình.
"Đến đây, Tô Noãn Noãn, đến chỗ bà nội nào."
Tần Tú Phân vừa nói vừa vẫy tay gọi Tô Noãn Noãn.
Tô Noãn Noãn đặt khay xuống một bên, rất ngoan ngoãn đi tới.
Tần Tú Phân ôm nàng vào lòng, yêu thương xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Chúng ta chỉ có một đứa cháu gái bảo bối này thôi, sao bà nội nỡ để cháu chịu khổ được chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.