[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Chương 34: Cô Nàng May Mắn

Thị Bạch Trà Bất Thị Trà

31/07/2024

Tất nhiên, ông ta càng không hiểu tại sao cũng là đôi tay như vậy, nhưng khi vợ ông ta làm thì lại dở đến thế.

Nếu những năm qua ông ta được ăn hoành thánh ngon như thế này thì đã sớm chữa khỏi tật chán ghét hoành thánh, cũng không đến mức lâu đến thế mà không dám đụng đến.

Ông ta đặt bát sang một bên rồi giơ cánh tay lên, dùng tay áo lau qua miệng, hào sảng nói: “Cho ta thêm một bát nữa!”

Các cung nữ và thái giám phía sau chỉ có thể cố gắng hít hà hương thơm này, thầm cầu nguyện hôm nay chủ quán làm nhiều hơn, không như hôm qua hết bánh bao rồi không đủ chia.

Đối với họ, bây giờ niềm hy vọng duy nhất mỗi ngày là có thể ăn được một bữa ăn đêm ở đây.

Tô Noãn Noãn gật đầu.

“Bát tiếp theo các ngài vẫn muốn ăn hoành thánh nước chứ?”

“Ý cô là gì?”

Phong Thiên Cửu vừa định nhận bát hoành thánh thì ngừng tay, nghe ra một chút khác biệt trong lời nói của Tô Noãn Noãn.

Tô Noãn Noãn không hiểu phản ứng của y lớn như vậy là vì sao.

“Tôi định làm hoành thánh trộn.”

Phong Thiên Cửu: !

Hà Hữu Linh: !

“Hoành thánh trộn?”

Phong Thiên Cửu thu tay lại, giọng nói rất kiên quyết: “Cái này ta không cần nữa, ta muốn một bát hoành thánh trộn.”

Y chưa bao giờ ăn thử món hoành thánh trộn, không thể để bụng no như vậy.

Nhưng y cũng không nỡ để hoành thánh Tô Noãn Noãn làm bị bỏ phí, y quay đầu suy nghĩ một hồi.



“Không nên lãng phí đồ ăn, bát này vẫn tính vào phần ta mua, ban thưởng cho các ngươi.”

Y nói “các ngươi” là ám chỉ những cung nữ và thái giám phía sau.

Nghe vậy, những người đó đều sáng mắt, phấn chấn tinh thần. Ai nấy đều âm thầm thẳng lưng, thậm chí cố gắng vươn cổ, hy vọng mình là người nổi bật nhất trong đám đông. Như vậy thì bát hoành thánh hấp dẫn đó sẽ thuộc về mình.

Đùa à, đây không chỉ là chuyện của 40 văn tiền.

Quan trọng nhất là có thể ăn hoành thánh sớm hơn người khác nhiều đó, họ chỉ đứng bên cạnh nhìn, thèm đến mức nước miếng cũng muốn chảy ra. Với sự ban thưởng của hoàng thượng, chẳng phải họ có thể ăn một cách đường đường chính chính.

Trong số đó, Lý Bồi Đức là người háo hức nhất, ông ta tự tin rằng hoàng thượng sẽ ban cho mình.

Ông ta là người theo hầu hoàng thượng lâu nhất, làm sao có thể bị so sánh với đám NPC này, có khi hoàng thượng còn không nhớ tên họ.

Chỉ thấy Phong Thiên Cửu nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lý Bồi Đức, ông ta vui mừng khôn xiết.

“Lý Bồi Đức!”

“Có!”

Ông ta chưa bao giờ trả lời mạnh mẽ như vậy.

Quả nhiên, hoàng thượng yêu thương ông ta nhất.

Ông ta cúi người, chỉ đợi lệnh ban thưởng rồi nhận lấy bát hoành thánh nóng hổi đó.

Nhưng ông ta lại nghe Phong Thiên Cửu nói: “Ông đem bát hoành thánh này ban cho cô ấy đi.”

Cô ấy?

Nụ cười trên mặt Lý Bồi Đức đông cứng lại, ông ta nhìn theo ánh mắt của Phong Thiên Cửu, phát hiện đó là một cung nữ ngự tiền.



Ông ta cau mày suy nghĩ một lúc, dường như nhớ ra cô ấy tên là Tiểu Liễu.

Tiểu Liễu cũng không ngờ mình lại là người may mắn, cô ấy chớp mắt một lúc lâu, khi Lý Bồi Đức đem hoành thánh đến trước mặt cô ấy với vẻ mặt không vui, cô ấy mới hoàn toàn tỉnh lại.

“Tiểu Liễu, còn không mau cảm tạ gia?”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Tiểu Liễu cảm động đến muốn khóc, vừa nhận lấy bát hoành thánh vừa cúi đầu chín mươi độ. Sau đó, cô ấy nâng bát hoành thánh như đang cầm một vật thiêng liêng.

Hoàng thượng và thừa tướng ngồi trên ghế, cô ấy là hạ nhân nên không dám ngồi, chỉ có thể đứng một bên, một tay cầm bát một tay cầm thìa mà ăn.

Nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến việc thưởng thức món ngon của cô ấy.

Hoành thánh này thơm quá!

Thơm hơn với khi ngửi từ xa nhiều lắm luôn.

Cô ấy nhẹ nhàng dùng thìa khuấy, nước dùng có độ sệt vừa phải, nếm một miếng, như dải lụa trơn tru trong miệng. Dù là độ dẻo dai của vỏ hoành thánh hay nhân thịt heo tươi ngon, đều khiến cô ấy cảm thấy nhớ mãi không quên.

Hu hu hu… Mẹ ơi, cô ấy đã ăn được món hoành thánh ngon nhất thế gian rồi.

Ban đầu cơm mẹ nấu là số một trong lòng cô ấy, nhưng bây giờ vì hoành thánh của Tô Noãn Noãn, cô ấy chỉ có thể để cho mẹ nhường vị trí.

Quan trọng nhất là, cô ấy chưa bao giờ ăn nhân hoành thánh nào đặc biệt và ngon như thế này, mỗi miếng cắn vào, đều có thể thưởng thức vị ngọt của bắp và vị ngon của thịt.

Không biết từ lúc nào, bát hoành thánh đã trống không.

Theo lý mà nói, hoành thánh là một món ăn rất phổ biến, khắp các con phố đều có, vị ngon dở cũng không khác nhau là mấy, nhưng hoành thánh của Tô Noãn Noãn lại hoàn toàn khác biệt.

Cô ấy thực sự hận mình chưa từng học qua trường học, chưa từng đọc sách, trong đầu nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra được từ “ngon” để miêu tả.

Tiểu Liễu ăn hết một bát lại nhìn về phía quầy hàng phía trước, cô ấy sờ bụng, xem còn có thể ăn thêm một bát nữa không.

Nghe nói còn có hoành thánh trộn, hôm nay kiểu gì cô ấy cũng phải thử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook