[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi
Chương 8: Không Có Chuyện Gì Thì Bãi Triều Đi!
Thị Bạch Trà Bất Thị Trà
28/07/2024
Tô Noãn Noãn hơi ngại ngùng.
Thực ra nàng không nghĩ rằng màn thầu của ông ta đắt.
Nhưng nghe ông ta nói thì trong lòng nàng nảy ra một ý tưởng.
"Ông chủ bán bột không?"
Chủ quán màn thầu khó hiểu nhìn nàng.
Cuối cùng, Tô Noãn Noãn mua 10 cái màn thầu và năn nỉ ông ta dẫn mình đi mua bột trắng.
Màn thầu không mua nổi thì tự mình làm cũng được mà.
Theo giá ông ta nói, nàng mua 18 cân bột trắng, vừa đủ khẩu phần ba ngày cho cả nhà. Tính ra một ngày chỉ 48 văn tiền, tiết kiệm được 72 văn.
Tiền của nàng không phải từ trên trời rơi xuống, mà là mạo hiểm để kiếm được!
Hơn nữa, hiện giờ tiền bạc eo hẹp, tiết kiệm được gì thì tiết kiệm.
Chủ quán bán bột rất tốt, còn cho nàng một chiếc xe đẩy nhỏ, nói lần sau trả lại là được.
Trên đường về, Tô Noãn Noãn mua thêm vài loại rau, hết 15 văn tiền.
Thân hình gầy gò đẩy chiếc xe gỗ về nhà, 3 mẹ con Lâm Uyển Nhu đang đứng lo lắng bên đường.
Họ đã mua xong khoai tây, đợi thêm một lúc mà vẫn không thấy Tô Noãn Noãn đâu.
"Không có chuyện gì xảy ra với con bé chứ?" Lâm Uyển Nhu lo lắng nhìn quanh.
Anh hai Tô Hạo Chân nhíu mày: "Chắc không sao đâu, ở đây đông người, không thể có chuyện gì xảy ra."
Anh cả Tô Hạo Thần thì tính nóng nảy, để khoai tây xuống đất, nói: "Con đi tìm Noãn Noãn."
Nhưng khi cả ba người ngẩng đầu thì thấy Tô Noãn Noãn.
Họ vội chạy đến.
"Noãn Noãn, mẹ lo chết đi được, con đi đâu thế?”
"Em gái, em không sao chứ? Sao đi vệ sinh mà lâu thế?"
Chỉ có người anh hai dịu dàng, chu đáo mới để ý đến chiếc xe đẩy trong tay nàng, anh ấy hỏi: "Em gái, cái này là…"
"Đây là thứ em mua, nhanh, đẩy về nhà rồi em giải thích."
Từ chợ sớm về nhà họ, đi bộ ít nhất cũng mất hơn nửa canh giờ. May mắn là ông chủ cho nàng mượn xe đẩy này, nếu không chắc anh cả sẽ mệt lắm.
Trên đường, Tô Noãn Noãn tùy tiện bịa ra một lý do, nói rằng buổi sáng đi làm công việc vặt cho nhà giàu, mỗi ngày có thể kiếm được kha khá tiền.
"Mẹ, anh cả, anh hai, từ giờ nhà chúng ta không phải chịu đói nữa."
Nàng nói những lời này rất chân thành, nhưng 3 người kia lại lo lắng.
"Noãn Noãn à, người đó không phải người xấu chứ."
"Đúng vậy, lỡ người ta có mục đích khác thì sao?"
"Không được, anh vẫn không yên tâm, hay em dẫn anh đi xem thử!"
Thực ra họ cũng không phải không kiếm được tiền, chỉ là xung quanh vài chục dặm không có chỗ nào tuyển người. Muốn tìm công việc tốt thì phải đến gần nhất là trấn trên.
Với một đại gia đình như vậy, thực sự không tiện cho lắm.
Tô Noãn Noãn không giải thích gì thêm, nàng chỉ nói: "Em không sao mà…"
Những lời lo lắng của mọi người từ trên đường cho đến khi về đến nhà, không những không giảm bớt mà còn tăng lên gấp đôi.
Nguyên nhân là anh ba, anh tư và anh năm của nàng cũng bắt đầu tham gia vào.
Cuối cùng, Tô Noãn Noãn chỉ có thể đảm bảo nhiều lần rằng nếu có gì không ổn thì nàng sẽ không làm công việc này nữa. Lúc đó mọi chuyện mới tạm dừng lại.
…
Hôm nay Phong Thiên Cửu dậy rất sớm.
Dù là hoàng đế của nước Phong Chi, nhưng chuyện dậy sớm đối với y cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.
Thế mà hôm nay thậm chí y còn dậy sớm hơn thường lệ.
Hơn nữa, y mở mắt ra là lập tức rửa mặt, thay quần áo để lên triều.
Y vừa ngồi xuống long ỷ thì bên dưới các đại thần bắt đầu quỳ lạy.
Phong Thiên Cửu nói: "Không có việc gì thì bãi triều."
Đám đại thần mặt chưng hửng.
Một vị đại thần lấy hết can đảm nói: "Thần… có việc."
"Tốt! Vậy là không có việc gì đúng không."
"Bãi triều."
Nhìn Phong Thiên Cửu vội vã rời đi, nhóm đại thần lại càng ngớ người.
Họ nhìn nhau: "Hôm nay hoàng thượng làm sao vậy?"
"Đúng đó, trông như đang vội việc gì."
"Thôi bỏ đi, dù sao cũng không phải việc gấp, để mai nói."
Lúc này, Phong Thiên Cửu làm gì còn tâm trạng nghe họ nói chuyện phiếm, tâm trí y đã bay đến món bánh nhân thịt.
Hạ triều xong, y vội vã đến điện Dưỡng Tâm, bảo thái giám mang 5 cái bánh nhân thịt đến.
Lão thái giám hoàn toàn làm theo cách hôm qua Tô Noãn Noãn hướng dẫn để hâm nóng bánh.
Không được hấp, chỉ có thể nướng lửa.
Nhưng vì lần đầu làm nên bọn họ không khống chế được lửa, cái đầu tiên bị cháy khét.
Nếu để hoàng đế biết thì chắc chắn sẽ chém đầu họ. Không còn cách nào, lão thái giám phải lấy một cái từ phần mua riêng của mình để thay thế.
5 cái bánh rau hẹ trứng gà được dâng lên trước mặt hoàng đế.
Hương vị hơi khác hôm qua, vỏ bánh không còn mềm nữa, thay vào đó là mùi thơm của lửa nướng, có một mùi vị khác.
"Thật không tệ."
Không có ai xung quanh, Phong Thiên Cửu ăn ngon lành hơn hôm qua, chỉ vài ba miếng đã ăn hết một cái.
Khi ăn đến cái thứ ba, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào.
Phong Thiên Cửu uống một ngụm nước, cau mày: "Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Thực ra nàng không nghĩ rằng màn thầu của ông ta đắt.
Nhưng nghe ông ta nói thì trong lòng nàng nảy ra một ý tưởng.
"Ông chủ bán bột không?"
Chủ quán màn thầu khó hiểu nhìn nàng.
Cuối cùng, Tô Noãn Noãn mua 10 cái màn thầu và năn nỉ ông ta dẫn mình đi mua bột trắng.
Màn thầu không mua nổi thì tự mình làm cũng được mà.
Theo giá ông ta nói, nàng mua 18 cân bột trắng, vừa đủ khẩu phần ba ngày cho cả nhà. Tính ra một ngày chỉ 48 văn tiền, tiết kiệm được 72 văn.
Tiền của nàng không phải từ trên trời rơi xuống, mà là mạo hiểm để kiếm được!
Hơn nữa, hiện giờ tiền bạc eo hẹp, tiết kiệm được gì thì tiết kiệm.
Chủ quán bán bột rất tốt, còn cho nàng một chiếc xe đẩy nhỏ, nói lần sau trả lại là được.
Trên đường về, Tô Noãn Noãn mua thêm vài loại rau, hết 15 văn tiền.
Thân hình gầy gò đẩy chiếc xe gỗ về nhà, 3 mẹ con Lâm Uyển Nhu đang đứng lo lắng bên đường.
Họ đã mua xong khoai tây, đợi thêm một lúc mà vẫn không thấy Tô Noãn Noãn đâu.
"Không có chuyện gì xảy ra với con bé chứ?" Lâm Uyển Nhu lo lắng nhìn quanh.
Anh hai Tô Hạo Chân nhíu mày: "Chắc không sao đâu, ở đây đông người, không thể có chuyện gì xảy ra."
Anh cả Tô Hạo Thần thì tính nóng nảy, để khoai tây xuống đất, nói: "Con đi tìm Noãn Noãn."
Nhưng khi cả ba người ngẩng đầu thì thấy Tô Noãn Noãn.
Họ vội chạy đến.
"Noãn Noãn, mẹ lo chết đi được, con đi đâu thế?”
"Em gái, em không sao chứ? Sao đi vệ sinh mà lâu thế?"
Chỉ có người anh hai dịu dàng, chu đáo mới để ý đến chiếc xe đẩy trong tay nàng, anh ấy hỏi: "Em gái, cái này là…"
"Đây là thứ em mua, nhanh, đẩy về nhà rồi em giải thích."
Từ chợ sớm về nhà họ, đi bộ ít nhất cũng mất hơn nửa canh giờ. May mắn là ông chủ cho nàng mượn xe đẩy này, nếu không chắc anh cả sẽ mệt lắm.
Trên đường, Tô Noãn Noãn tùy tiện bịa ra một lý do, nói rằng buổi sáng đi làm công việc vặt cho nhà giàu, mỗi ngày có thể kiếm được kha khá tiền.
"Mẹ, anh cả, anh hai, từ giờ nhà chúng ta không phải chịu đói nữa."
Nàng nói những lời này rất chân thành, nhưng 3 người kia lại lo lắng.
"Noãn Noãn à, người đó không phải người xấu chứ."
"Đúng vậy, lỡ người ta có mục đích khác thì sao?"
"Không được, anh vẫn không yên tâm, hay em dẫn anh đi xem thử!"
Thực ra họ cũng không phải không kiếm được tiền, chỉ là xung quanh vài chục dặm không có chỗ nào tuyển người. Muốn tìm công việc tốt thì phải đến gần nhất là trấn trên.
Với một đại gia đình như vậy, thực sự không tiện cho lắm.
Tô Noãn Noãn không giải thích gì thêm, nàng chỉ nói: "Em không sao mà…"
Những lời lo lắng của mọi người từ trên đường cho đến khi về đến nhà, không những không giảm bớt mà còn tăng lên gấp đôi.
Nguyên nhân là anh ba, anh tư và anh năm của nàng cũng bắt đầu tham gia vào.
Cuối cùng, Tô Noãn Noãn chỉ có thể đảm bảo nhiều lần rằng nếu có gì không ổn thì nàng sẽ không làm công việc này nữa. Lúc đó mọi chuyện mới tạm dừng lại.
…
Hôm nay Phong Thiên Cửu dậy rất sớm.
Dù là hoàng đế của nước Phong Chi, nhưng chuyện dậy sớm đối với y cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.
Thế mà hôm nay thậm chí y còn dậy sớm hơn thường lệ.
Hơn nữa, y mở mắt ra là lập tức rửa mặt, thay quần áo để lên triều.
Y vừa ngồi xuống long ỷ thì bên dưới các đại thần bắt đầu quỳ lạy.
Phong Thiên Cửu nói: "Không có việc gì thì bãi triều."
Đám đại thần mặt chưng hửng.
Một vị đại thần lấy hết can đảm nói: "Thần… có việc."
"Tốt! Vậy là không có việc gì đúng không."
"Bãi triều."
Nhìn Phong Thiên Cửu vội vã rời đi, nhóm đại thần lại càng ngớ người.
Họ nhìn nhau: "Hôm nay hoàng thượng làm sao vậy?"
"Đúng đó, trông như đang vội việc gì."
"Thôi bỏ đi, dù sao cũng không phải việc gấp, để mai nói."
Lúc này, Phong Thiên Cửu làm gì còn tâm trạng nghe họ nói chuyện phiếm, tâm trí y đã bay đến món bánh nhân thịt.
Hạ triều xong, y vội vã đến điện Dưỡng Tâm, bảo thái giám mang 5 cái bánh nhân thịt đến.
Lão thái giám hoàn toàn làm theo cách hôm qua Tô Noãn Noãn hướng dẫn để hâm nóng bánh.
Không được hấp, chỉ có thể nướng lửa.
Nhưng vì lần đầu làm nên bọn họ không khống chế được lửa, cái đầu tiên bị cháy khét.
Nếu để hoàng đế biết thì chắc chắn sẽ chém đầu họ. Không còn cách nào, lão thái giám phải lấy một cái từ phần mua riêng của mình để thay thế.
5 cái bánh rau hẹ trứng gà được dâng lên trước mặt hoàng đế.
Hương vị hơi khác hôm qua, vỏ bánh không còn mềm nữa, thay vào đó là mùi thơm của lửa nướng, có một mùi vị khác.
"Thật không tệ."
Không có ai xung quanh, Phong Thiên Cửu ăn ngon lành hơn hôm qua, chỉ vài ba miếng đã ăn hết một cái.
Khi ăn đến cái thứ ba, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào.
Phong Thiên Cửu uống một ngụm nước, cau mày: "Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.