[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi
Chương 9: Màn Thầu Vs Rau Xào
Thị Bạch Trà Bất Thị Trà
28/07/2024
Lão thái giám hỏi xong rồi quay lại trả lời: "Bẩm hoàng thượng, nghe nói… là Nhàn phi đến."
"Phụt…"
Phong Thiên Cửu phun cả ngụm nước ra ngoài.
"Sao nàng ta lại đến?"
Nhàn phi là sủng phi của Phong Thiên Cửu, bình thường kiêu ngạo, ương ngạnh và tính cách khá nóng nảy. Có lẽ vì thấy Phong Thiên Cửu lâu rồi không đến cung của mình, nên mới đến tìm.
Lão thái giám thăm dò hỏi: "Hoàng thượng, có muốn cho Nhàn phi vào không?"
Phong Thiên Cửu lắc đầu.
"Tìm đại một lý do nào đó, bảo nàng ta về cung trước."
Y hiểu rất rõ tính cách của Nguyệt Tĩnh Nhàn, không thể chỉ một hai câu là nói rõ ràng được, đến lúc đó bánh nhân thịt này cũng nguội rồi.
Hôm qua chủ quán đã nói, bánh nhân thịt này nhất định phải ăn khi còn nóng thì mới có hương vị ngon nhất.
Giải thích với nàng ta vào lúc này chắc chắn mất cả nửa ngày, nên Phong Thiên Cửu quyết định không gặp.
"Cứ nói hôm nay trẫm bận, ngày khác sẽ đi tìm nàng."
Lão thái giám hành lễ, rồi nói lại lời ấy với Nhàn phi bằng cách khác.
Nhàn phi tất nhiên không vui.
Nàng ta đến đây chỉ muốn xem tại sao Phong Thiên Cửu đã nhiều ngày như vậy không đến tìm mình, có phải đang giấu giếm người nào khác trong cung hay không. Không ngờ ngay cả cổng lớn mà nàng ta cũng “bít cửa”.
"Hoàng thượng thật sự nói vậy sao?"
Lão thái giám: "Đúng vậy."
"Hứ!"
Nhàn phi nhõng nhẽo dậm chân, chu môi, nói với nha hoàn bên cạnh: "Chúng ta về cung!"
Sau khi tiễn Nhàn phi đi, lão thái giám trở về, thấy Phong Thiên Cửu đã ăn gần hết, nhưng trên mặt vẫn là vẻ không hài lòng.
Ông ta cúi đầu bước vào, liếc thấy Phong Thiên Cửu đang dùng ánh mắt rất đáng sợ nhìn mình từ trên xuống dưới.
Lão thái giám cố gắng giữ im lặng.
"Khụ khụ." Phong Thiên Cửu hắng giọng: "Lý Bồi Sinh, ông..."
Lão thái giám giật mình.
"Tối qua, ông hẳn đã mua không ít bánh nhân thịt nhỉ?"
Lão thái giám đứng chết trân.
Trong lòng muốn khóc mà không có nước mắt.
Ông ta biết mà, biết thế nào cũng sẽ như thế!
***
Mấy người Tô gia ngồi quanh chiếc bàn tròn cũ kỹ, nhìn chằm chằm vào thức ăn trước mặt mà im lặng không nói gì.
Cả mấy đĩa màn thầu trắng tinh và vài món rau xanh xào.
Tô Tĩnh Vân ngạc nhiên.
"Noãn Noãn, tất cả đều do con làm sao?"
Anh cả nói trước: "Đúng vậy, là do em gái làm, con đã ở bên cạnh giúp em ấy."
"Nhưng... Con học được từ khi nào?"
Lời vừa dứt, Lâm Uyển Nhu khẽ chạm cùi chỏ vào chồng mình.
"Chúng ta đừng nói nhiều nữa, Noãn Noãn vất vả làm thức ăn, chúng ta mau nếm thử đi."
Nghe vậy, cả nhà mới bắt đầu động đũa.
Dù thức ăn không phong phú, lại chỉ toàn rau xanh, nhưng tay nghề của Tô Noãn Noãn hiện tại thật sự rất tốt.
Món xào bình thường, đơn giản nhất cũng có một hương vị quyến rũ thấm tận ruột gan.
Khi ông cố của tụi nhỏ bị đày ra nơi hoang dã, đến cả đứa con trai lớn nhà họ còn chưa ra đời. Từ khi sinh ra, anh em bọn họ chỉ được ăn màn thầu trắng vài lần, giờ nhìn thấy những món ăn trước mặt, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tô Noãn Noãn dường như thấy được sự lúng túng của 5 người, nàng đưa tay lấy màn thầu trong đĩa rồi lần lượt đặt trước mặt họ.
"Năm anh trai của em, mọi người nếm thử xem, màn thầu của Noãn Noãn làm có ngon không?"
Lúc này mọi người mới chợt tỉnh, cùng nhau cầm lên.
Màn thầu vừa hấp xong nên vẫn còn nóng, khi cầm lên tay, đầu ngón tay vẫn còn cảm nhận được độ mềm mại của vỏ bánh, mềm xốp đến mức đầu ngón tay lập tức lún sâu vào bên trong.
Khi đưa bánh đến gần, mùi hương của men và bột ngào ngạt làm nức mũi người ăn.
Anh cả không chờ nổi mà cắn một miếng, các anh em còn lại cũng vô thức nhìn anh ấy.
Anh ấy nhai một lúc, giơ ngón cái lên: "Thật ngon, còn có vị ngọt!"
Nghe vậy, những người khác cũng bắt đầu ăn, cùng nhau cảm nhận sự mĩ mãn khi thứ bột trắng trắng lấp đầy khoang miệng. Một miếng vào bụng, họ bắt đầu khen ngợi Tô Noãn Noãn không ngớt.
"Em gái, màn thầu em làm thật sự rất ngon."
"Đúng vậy, ngon hơn tất cả những thứ anh từng ăn."
"Anh cảm thấy anh có thể ăn 3 cái!"
...
"Các anh đừng chỉ ăn màn thầu, nếm thử rau đi."
Vì nhà đông người nên Tô Noãn Noãn chỉ xào 2 món rau, nếu không thì nàng không cáng đáng nổi nhiều việc như vậy. Một món là cải dầu xào nấm hương, một món là khoai tây xào nấm.
Cải dầu là do nàng mua khi đi qua chỗ bán màn thầu. Nàng nhớ rằng nhà có nhiều nấm, hai thứ này xào cùng nhau là tuyệt phối. Khoai tây là do mẹ nàng chọn lựa kỹ càng.
Cải dầu xanh biếc, giòn ngon, kết hợp với nấm hương béo ngậy, thêm chút gia vị đơn giản, không phức tạp nhưng rất ngon.
Lâm Uyển Nhu tao nhã gắp một miếng cải dầu cho vào miệng, mắt bà bừng sáng, rồi lại ăn thêm một miếng nấm hương.
"Phụt…"
Phong Thiên Cửu phun cả ngụm nước ra ngoài.
"Sao nàng ta lại đến?"
Nhàn phi là sủng phi của Phong Thiên Cửu, bình thường kiêu ngạo, ương ngạnh và tính cách khá nóng nảy. Có lẽ vì thấy Phong Thiên Cửu lâu rồi không đến cung của mình, nên mới đến tìm.
Lão thái giám thăm dò hỏi: "Hoàng thượng, có muốn cho Nhàn phi vào không?"
Phong Thiên Cửu lắc đầu.
"Tìm đại một lý do nào đó, bảo nàng ta về cung trước."
Y hiểu rất rõ tính cách của Nguyệt Tĩnh Nhàn, không thể chỉ một hai câu là nói rõ ràng được, đến lúc đó bánh nhân thịt này cũng nguội rồi.
Hôm qua chủ quán đã nói, bánh nhân thịt này nhất định phải ăn khi còn nóng thì mới có hương vị ngon nhất.
Giải thích với nàng ta vào lúc này chắc chắn mất cả nửa ngày, nên Phong Thiên Cửu quyết định không gặp.
"Cứ nói hôm nay trẫm bận, ngày khác sẽ đi tìm nàng."
Lão thái giám hành lễ, rồi nói lại lời ấy với Nhàn phi bằng cách khác.
Nhàn phi tất nhiên không vui.
Nàng ta đến đây chỉ muốn xem tại sao Phong Thiên Cửu đã nhiều ngày như vậy không đến tìm mình, có phải đang giấu giếm người nào khác trong cung hay không. Không ngờ ngay cả cổng lớn mà nàng ta cũng “bít cửa”.
"Hoàng thượng thật sự nói vậy sao?"
Lão thái giám: "Đúng vậy."
"Hứ!"
Nhàn phi nhõng nhẽo dậm chân, chu môi, nói với nha hoàn bên cạnh: "Chúng ta về cung!"
Sau khi tiễn Nhàn phi đi, lão thái giám trở về, thấy Phong Thiên Cửu đã ăn gần hết, nhưng trên mặt vẫn là vẻ không hài lòng.
Ông ta cúi đầu bước vào, liếc thấy Phong Thiên Cửu đang dùng ánh mắt rất đáng sợ nhìn mình từ trên xuống dưới.
Lão thái giám cố gắng giữ im lặng.
"Khụ khụ." Phong Thiên Cửu hắng giọng: "Lý Bồi Sinh, ông..."
Lão thái giám giật mình.
"Tối qua, ông hẳn đã mua không ít bánh nhân thịt nhỉ?"
Lão thái giám đứng chết trân.
Trong lòng muốn khóc mà không có nước mắt.
Ông ta biết mà, biết thế nào cũng sẽ như thế!
***
Mấy người Tô gia ngồi quanh chiếc bàn tròn cũ kỹ, nhìn chằm chằm vào thức ăn trước mặt mà im lặng không nói gì.
Cả mấy đĩa màn thầu trắng tinh và vài món rau xanh xào.
Tô Tĩnh Vân ngạc nhiên.
"Noãn Noãn, tất cả đều do con làm sao?"
Anh cả nói trước: "Đúng vậy, là do em gái làm, con đã ở bên cạnh giúp em ấy."
"Nhưng... Con học được từ khi nào?"
Lời vừa dứt, Lâm Uyển Nhu khẽ chạm cùi chỏ vào chồng mình.
"Chúng ta đừng nói nhiều nữa, Noãn Noãn vất vả làm thức ăn, chúng ta mau nếm thử đi."
Nghe vậy, cả nhà mới bắt đầu động đũa.
Dù thức ăn không phong phú, lại chỉ toàn rau xanh, nhưng tay nghề của Tô Noãn Noãn hiện tại thật sự rất tốt.
Món xào bình thường, đơn giản nhất cũng có một hương vị quyến rũ thấm tận ruột gan.
Khi ông cố của tụi nhỏ bị đày ra nơi hoang dã, đến cả đứa con trai lớn nhà họ còn chưa ra đời. Từ khi sinh ra, anh em bọn họ chỉ được ăn màn thầu trắng vài lần, giờ nhìn thấy những món ăn trước mặt, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tô Noãn Noãn dường như thấy được sự lúng túng của 5 người, nàng đưa tay lấy màn thầu trong đĩa rồi lần lượt đặt trước mặt họ.
"Năm anh trai của em, mọi người nếm thử xem, màn thầu của Noãn Noãn làm có ngon không?"
Lúc này mọi người mới chợt tỉnh, cùng nhau cầm lên.
Màn thầu vừa hấp xong nên vẫn còn nóng, khi cầm lên tay, đầu ngón tay vẫn còn cảm nhận được độ mềm mại của vỏ bánh, mềm xốp đến mức đầu ngón tay lập tức lún sâu vào bên trong.
Khi đưa bánh đến gần, mùi hương của men và bột ngào ngạt làm nức mũi người ăn.
Anh cả không chờ nổi mà cắn một miếng, các anh em còn lại cũng vô thức nhìn anh ấy.
Anh ấy nhai một lúc, giơ ngón cái lên: "Thật ngon, còn có vị ngọt!"
Nghe vậy, những người khác cũng bắt đầu ăn, cùng nhau cảm nhận sự mĩ mãn khi thứ bột trắng trắng lấp đầy khoang miệng. Một miếng vào bụng, họ bắt đầu khen ngợi Tô Noãn Noãn không ngớt.
"Em gái, màn thầu em làm thật sự rất ngon."
"Đúng vậy, ngon hơn tất cả những thứ anh từng ăn."
"Anh cảm thấy anh có thể ăn 3 cái!"
...
"Các anh đừng chỉ ăn màn thầu, nếm thử rau đi."
Vì nhà đông người nên Tô Noãn Noãn chỉ xào 2 món rau, nếu không thì nàng không cáng đáng nổi nhiều việc như vậy. Một món là cải dầu xào nấm hương, một món là khoai tây xào nấm.
Cải dầu là do nàng mua khi đi qua chỗ bán màn thầu. Nàng nhớ rằng nhà có nhiều nấm, hai thứ này xào cùng nhau là tuyệt phối. Khoai tây là do mẹ nàng chọn lựa kỹ càng.
Cải dầu xanh biếc, giòn ngon, kết hợp với nấm hương béo ngậy, thêm chút gia vị đơn giản, không phức tạp nhưng rất ngon.
Lâm Uyển Nhu tao nhã gắp một miếng cải dầu cho vào miệng, mắt bà bừng sáng, rồi lại ăn thêm một miếng nấm hương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.