[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi
Chương 46: Mì Bò Kho Và Mì Tôm Cá Belike!
Thị Bạch Trà Bất Thị Trà
31/07/2024
Mặc dù đã chuẩn bị từ trước nhưng nàng ta vẫn hoàn toàn bị khuất phục bởi vị non mềm mọng nước và trơn mịn của nó.
Sau khi quan sát miếng cá trắng một lúc lâu, cũng không ngửi ra được mùi gì gì đặc biệt, nàng ta mới cắn một miếng nhỏ.
“Nhìn thứ này trông rất bình thường nhưng khi nhai kỹ thực sự có thể cảm nhận được từng tầng mùi vị vô cùng phong phú và tinh tế.”
Nàng ta không nhịn được khen ngợi, khi phát hiện không có ai chú ý đến mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cũng không đếm xỉa tới việc dùng tay che lại trong lúc ăn, nàng ta một tay cầm thìa húp xúp, tay kia gắp mì cho vào miệng, ăn kèm với một miếng tôm lớn nữa, vô cùng mãn nguyện.
Ăn xong một bát, nàng ta mới muộn màng nhận ra bản thân đã hoàn toàn quên mất hình tượng rồi, lúc ngẩng đầu lên thấy hai người kia vẫn đang cúi đầu ăn mì.
Chẳng qua xét theo màu sắc của cái bát thì nhất định đó là bát thứ hai rồi.
Nguyệt Tĩnh Nhàn ợ lên một cái, mím mím môi, biểu tình không tốt lắm.
Tư Tư vội vàng cúi người hỏi: “Nương nương làm sao vậy, có phải thứ này có vấn đề gì không?”
Nàng ta cau mày, vẻ mặt phức tạp: “Thật sự không ổn.”
“Ta vậy mà vẫn muốn ăn thử một bát mì bò kho nữa.”
Tư Tư lập tức mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt như có chút không dám tin.
Nương nương nhà nàng ta thế mà lại muốn phá giới ăn thịt ư?
Từ lúc mặc một bộ đồ mới, bị thánh thượng buột miệng nói một câu có phải là béo rồi không, sau đó nương nương đã không bao giờ ăn thêm một miếng thịt nào nữa.
Chẳng những một ngày chỉ ăn hai bữa, mà còn toàn là rau xanh thôi.
Mà hiện tại lại bởi vì món ăn của quầy hàng này mà muốn phá vỡ lời hứa.
Nàng ta có chút kích động: “Nương nương, vậy nô tì đi lấy cho người một bát nhé?”
Nguyệt Tĩnh Nhàn mím môi không nói lời nào.
Chuyện nàng ta giảm béo mọi người đều biết, nếu dễ dàng phá giới ở chỗ này, chẳng phải là quá mất mặt sao.
Nhưng mùi hương kia thật sự quá hấp dẫn, tiếng hai người bên cạnh húp mì sùm sụp cũng không ngừng vang vọng trong đầu. Hai chân của nàng ta cứ như bị đóng đinh tại chỗ, không nỡ nhấc chân rời đi.
Cho nên hậu quả chính là, Nguyệt Tĩnh Nhàn ở đây chỉ biết nhìn với ánh mắt trông mong.
Vốn dĩ nàng ta cũng đã rất thèm, vào lúc này Phong Thiên Cửu còn cảm thán một câu: “Những con tôm này thế mà còn tươi hơn loại tôm bình thường trẫm hay ăn.”
Độ tươi ngon của hải sản là điều dễ nhận biết nhất, ngay cả khi nó không bị hỏng, người ta vẫn có thể cảm nhận được qua mùi, độ dai và hương vị theo nhiều cách khác nhau.
Loại tôm y thường ăn được đánh bắt vào sáng sớm ở các thành phố ven biển gần đó, sau đó được đưa vào trong cung bằng ngựa nhanh nhất có thể, mất khoảng nửa ngày.
Nhưng ngay cả khi được vận chuyển nhanh như vậy, thịt cũng không dai ngon như mấy con tôm ở đây.
Thậm chí như thể vừa được vớt ra khỏi biển đã ném vào nồi nấu ngay.
“Còn món chả cá này nữa, nó là thứ gì vậy, trẫm chưa bao giờ được ăn, hương vị lại đặc biệt như thế.”
Miếng chả cá mà Tô Noãn Noãn cho vào không giống như những miếng nhỏ được tặng kèm trong mì gói, mà được làm từ thịt cá xay nhuyễn tươi ngon trộn với bột mì, có thể hình dung được độ tươi ngon.
Chỉ với một nồi như vậy, nhưng mấy ai ăn xong mà không say mê hương vị.
Hà Hữu Linh gắp một miếng thịt bò lên cao: “Ngài xem, ta cảm thấy miếng thịt bò này mới là inh hoa của tinh hoa.”
Miếng thịt bò được gắp giữa hai chiếc đũa tỏa ra mùi thơm nồng nàn, trên đó còn dính chút dầu, lấp lánh bóng loáng, khiến Nguyệt Tĩnh Nhàn vô tình nhìn thoáng qua càng thêm đau khổ.
“Thịt bò vốn chính là thứ bình thường, không đặc biệt hơn những món sơn hào hải vị kia.”
Đối với bọn họ mà nói, muốn ăn thịt bò còn đơn giản hơn muốn ăn hải sản nhiều. Bởi vì ngay cả thành thị ven biển gần nhất cũng cách đây nửa ngày đi bằng xe ngựa.
Đó còn là trong trường hợp thúc ngựa đi nhanh nhất.
“Hơn nữa hải sản vốn đã tươi ngon, không giống như thịt bò này, nếu làm không tốt sẽ bị dai, vị cũ và có mùi tanh. Nhưng thịt bò này hoàn toàn không có, khi ăn vào, nó tan ngay trong miệng.”
“Một miếng rau thơm, một miếng hành lá thái nhỏ, một miếng thịt bò to, lại kẹp cùng một đũa mì, quả là điều tuyệt vời nhất trên đời này!”
Hà Hữu Linh và Phong Thiên Cửu hoàn toàn đắm chìm trong thế giới đồ ăn, hoàn toàn không có chú ý tới những người bên cạnh bọn họ nước miếng đã sắp chảy đầy trên mặt đất.
Mỗi người ăn hai tô mì, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hôm nay lại là một ngày hạnh phúc!
Phong Thiên Cửu muốn hồi cung, y dò hỏi Nguyệt Tĩnh Nhàn: “Ái phi cảm thấy đồ ăn của quầy hàng này thế nào?”
Sau khi quan sát miếng cá trắng một lúc lâu, cũng không ngửi ra được mùi gì gì đặc biệt, nàng ta mới cắn một miếng nhỏ.
“Nhìn thứ này trông rất bình thường nhưng khi nhai kỹ thực sự có thể cảm nhận được từng tầng mùi vị vô cùng phong phú và tinh tế.”
Nàng ta không nhịn được khen ngợi, khi phát hiện không có ai chú ý đến mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cũng không đếm xỉa tới việc dùng tay che lại trong lúc ăn, nàng ta một tay cầm thìa húp xúp, tay kia gắp mì cho vào miệng, ăn kèm với một miếng tôm lớn nữa, vô cùng mãn nguyện.
Ăn xong một bát, nàng ta mới muộn màng nhận ra bản thân đã hoàn toàn quên mất hình tượng rồi, lúc ngẩng đầu lên thấy hai người kia vẫn đang cúi đầu ăn mì.
Chẳng qua xét theo màu sắc của cái bát thì nhất định đó là bát thứ hai rồi.
Nguyệt Tĩnh Nhàn ợ lên một cái, mím mím môi, biểu tình không tốt lắm.
Tư Tư vội vàng cúi người hỏi: “Nương nương làm sao vậy, có phải thứ này có vấn đề gì không?”
Nàng ta cau mày, vẻ mặt phức tạp: “Thật sự không ổn.”
“Ta vậy mà vẫn muốn ăn thử một bát mì bò kho nữa.”
Tư Tư lập tức mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt như có chút không dám tin.
Nương nương nhà nàng ta thế mà lại muốn phá giới ăn thịt ư?
Từ lúc mặc một bộ đồ mới, bị thánh thượng buột miệng nói một câu có phải là béo rồi không, sau đó nương nương đã không bao giờ ăn thêm một miếng thịt nào nữa.
Chẳng những một ngày chỉ ăn hai bữa, mà còn toàn là rau xanh thôi.
Mà hiện tại lại bởi vì món ăn của quầy hàng này mà muốn phá vỡ lời hứa.
Nàng ta có chút kích động: “Nương nương, vậy nô tì đi lấy cho người một bát nhé?”
Nguyệt Tĩnh Nhàn mím môi không nói lời nào.
Chuyện nàng ta giảm béo mọi người đều biết, nếu dễ dàng phá giới ở chỗ này, chẳng phải là quá mất mặt sao.
Nhưng mùi hương kia thật sự quá hấp dẫn, tiếng hai người bên cạnh húp mì sùm sụp cũng không ngừng vang vọng trong đầu. Hai chân của nàng ta cứ như bị đóng đinh tại chỗ, không nỡ nhấc chân rời đi.
Cho nên hậu quả chính là, Nguyệt Tĩnh Nhàn ở đây chỉ biết nhìn với ánh mắt trông mong.
Vốn dĩ nàng ta cũng đã rất thèm, vào lúc này Phong Thiên Cửu còn cảm thán một câu: “Những con tôm này thế mà còn tươi hơn loại tôm bình thường trẫm hay ăn.”
Độ tươi ngon của hải sản là điều dễ nhận biết nhất, ngay cả khi nó không bị hỏng, người ta vẫn có thể cảm nhận được qua mùi, độ dai và hương vị theo nhiều cách khác nhau.
Loại tôm y thường ăn được đánh bắt vào sáng sớm ở các thành phố ven biển gần đó, sau đó được đưa vào trong cung bằng ngựa nhanh nhất có thể, mất khoảng nửa ngày.
Nhưng ngay cả khi được vận chuyển nhanh như vậy, thịt cũng không dai ngon như mấy con tôm ở đây.
Thậm chí như thể vừa được vớt ra khỏi biển đã ném vào nồi nấu ngay.
“Còn món chả cá này nữa, nó là thứ gì vậy, trẫm chưa bao giờ được ăn, hương vị lại đặc biệt như thế.”
Miếng chả cá mà Tô Noãn Noãn cho vào không giống như những miếng nhỏ được tặng kèm trong mì gói, mà được làm từ thịt cá xay nhuyễn tươi ngon trộn với bột mì, có thể hình dung được độ tươi ngon.
Chỉ với một nồi như vậy, nhưng mấy ai ăn xong mà không say mê hương vị.
Hà Hữu Linh gắp một miếng thịt bò lên cao: “Ngài xem, ta cảm thấy miếng thịt bò này mới là inh hoa của tinh hoa.”
Miếng thịt bò được gắp giữa hai chiếc đũa tỏa ra mùi thơm nồng nàn, trên đó còn dính chút dầu, lấp lánh bóng loáng, khiến Nguyệt Tĩnh Nhàn vô tình nhìn thoáng qua càng thêm đau khổ.
“Thịt bò vốn chính là thứ bình thường, không đặc biệt hơn những món sơn hào hải vị kia.”
Đối với bọn họ mà nói, muốn ăn thịt bò còn đơn giản hơn muốn ăn hải sản nhiều. Bởi vì ngay cả thành thị ven biển gần nhất cũng cách đây nửa ngày đi bằng xe ngựa.
Đó còn là trong trường hợp thúc ngựa đi nhanh nhất.
“Hơn nữa hải sản vốn đã tươi ngon, không giống như thịt bò này, nếu làm không tốt sẽ bị dai, vị cũ và có mùi tanh. Nhưng thịt bò này hoàn toàn không có, khi ăn vào, nó tan ngay trong miệng.”
“Một miếng rau thơm, một miếng hành lá thái nhỏ, một miếng thịt bò to, lại kẹp cùng một đũa mì, quả là điều tuyệt vời nhất trên đời này!”
Hà Hữu Linh và Phong Thiên Cửu hoàn toàn đắm chìm trong thế giới đồ ăn, hoàn toàn không có chú ý tới những người bên cạnh bọn họ nước miếng đã sắp chảy đầy trên mặt đất.
Mỗi người ăn hai tô mì, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hôm nay lại là một ngày hạnh phúc!
Phong Thiên Cửu muốn hồi cung, y dò hỏi Nguyệt Tĩnh Nhàn: “Ái phi cảm thấy đồ ăn của quầy hàng này thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.