[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Chương 45: Muốn Ăn Gì Thì Tự Gọi Đi Nhé

Thị Bạch Trà Bất Thị Trà

31/07/2024

“Mùi hương này…”

Nàng ta không kìm lòng nổi lẩm bẩm trong miệng, khiến Phong Thiên Cửu tiếp lời: “Rất thơm đúng không?”

Nguyệt Tĩnh Nhàn vừa định khen ngợi thì nhanh chóng đổi giọng, bĩu môi nói: “Chả có gì, cũng thường thôi.”

Nhưng nàng ta lại không khống chế được bản thân liếc mắt nhìn vào trong nồi, muốn thăm dò thử xem rốt cuộc bên trong có thứ gì.

Nhìn bằng mắt thường thấy được bên trong nồi có màu nâu, rất nhiều nước xúp thậm chí còn không thể nhìn rõ được bên trong nữa. Nồi còn lại là nước xúp trong nhàn nhạt, vẫn có thể thấy được mấy con tôm lớn đang trôi nổi trong đó.

Phong Thiên Cửu là hoàng thượng, là ngôi vị cửu ngũ chí tôn, y muốn ăn cái gì đương nhiên không cần nhìn giá tiền.

Nhưng Hà Hữu Linh thì khác.

Mặc dù ông ta là thừa tướng nhưng bổng lộc hàng tháng của bản thân đều phải giao nộp lại, vợ ông ta chỉ để lại cho ông ta một khoản ít ỏi mà thôi.

“Này tiểu nha đầu, hôm nay một bát mì giá bao nhiêu vậy?”

Tô Noãn Noãn: “80 văn.”

Hà Hữu Linh lén lút liếc nhìn vào trong túi, thở phào nhẹ nhõm.

May quá may quá, ông ta mang đủ tiền ăn được vài bát rồi.

Bằng không đường đường là một thừa tướng mà không thể trả được số tiền này, lời đồn này truyền ra ngoài nhất định ông ta sẽ thành trò cười của thiên hạ.

Lần này trở về ông ta thế nào cũng phải tìm được lý do để xin vợ mình tăng thêm tiền tiêu vặt mới được.

Mọi người đều có suy nghĩ của mình, chỉ có Phong Thiên Cửu phát hiện ra điểm mấu chốt.



“Sao hôm nay tôi không thấy cô cán bột nhỉ?”

Tô Noãn Noãn bình tĩnh đáp: “Hôm nay vì để tiết kiệm thời gian nên tôi đã làm sẵn mì rồi.”

Nói xong nàng ngồi thụp xuống nhặt vỏ mì ăn liền lúc nãy xé ra còn chưa vứt lên, vung tay ném gia vị trong đó vào trong thùng rác.

Trong số những nguyên liệu cao cấp của nàng, thứ này là không cần thiết.

Tô Noãn Noãn một tay bưng một bát màu đỏ, một tay bưng bát màu xanh: “Ngài muốn ăn mùi vị nào đây?”

“Ta ăn cả hai. Mỗi vị mang một bát tới đây.”

Tô Noãn Noãn chuẩn bị phục vụ món, chân thành đề nghị: “Mì này tương đối đặc biệt, không nên ngâm quá lâu, ba phút là ngon nhất, cho nên tôi khuyên ngài nên ăn từng bát một thôi.”

Phong Thiên Cửu vuốt nhẹ cằm: “Vậy cũng được, mang một bát mì bò kho tới trước đi.”

Hà Hữu Linh thì gọi một bát mì tôm cá trước.

Dù sao thì bọn họ cũng sẽ ăn hết cả hai loại, điểm khác biệt ở đây là ăn vị nào trước mà thôi.

Hà Hữu Linh cho rằng nên ăn thanh đạm trước rồi mới tới mặn mà, như vậy mới không làm mất đi hương vị của tôm cá.

Tô Noãn Noãn cũng là một chủ quán vô cùng hào phóng, nàng cho hai muôi đầy ắp thịt bò lên trên mì, thêm vào vài miếng khoai tây, cuối cùng múc nước xúp thịt bò đang sôi lăn tăn trong nồi vào bát.

Một bát lớn đầy ắp hoàn toàn chẳng thấy màu vàng của mì đâu.

Nguyệt Tĩnh Nhàn nhìn thấy Phong Thiên Cửu và Hà Hữu Linh mỗi người bưng một tô mì sang một bên như nhìn thấy bảo bối quý hiếm nào đó, lại để bản thân đứng một mình tại chỗ cũ, sau đó y mới ý thức được nói một câu: “Ái phi, em muốn ăn gì thì tự gọi đi nhé.”

Nguyệt Tĩnh Nhàn vô cùng oán giận.



Hừ!

Gọi thì gọi.

Nàng ta vểnh mặt lên nhìn hai lần rồi nói: “Mang cho ta một phần xúp thanh đạm, đúng, cái nồi đó.”

Thường ngày để giữ dáng, nàng ta đã không ăn thịt từ lâu rồi, chỉ có thể ăn rau một chút rau và hải sản thôi.

Nhìn thấy Tô Noãn Noãn đã làm xong, nàng ta nháy mắt với tỳ nữ, Tư Tư liền đưa tay đón lấy đặt lên bàn cho Nguyệt Tĩnh Nhàn.

Tiểu Liễu cũng im lặng đi theo phía sau.

Mở nắp ra, Nguyệt Tĩnh Nhàn nhìn thấy sáu con tôm lớn hơn lòng bàn tay nằm đầy đủ trong bát, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Dưới ánh trăng soi sáng, con tôm màu đỏ nhạt dường như đang phát sáng, bên cạnh còn có vài miếng cá màu trắng xếp vây quanh màu đỏ, thực sự rất đẹp mắt.

Nguyệt Tĩnh Nhàn đưa một tay lên trước mặt, tay kia cầm thìa lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước xúp.

Trong chốc lát nàng ta mở to hai mắt.

Sao lại có thể ngon đến thế!??

Nàng ta lại vội vàng ăn thêm mấy ngụm nữa. Nước xúp này hẳn đã được nấu rất lâu mới ra được mùi vị tinh túy như vậy, nó hòa quyện đầy đủ các loại gia vị khác nhau cùng với vị tươi ngon của tôm, tuy thanh đạm nhưng không hề nhạt nhẽo, mỗi một ngụm đều cực kỳ vừa miệng.

Nếu không phải còn chưa ăn hết mì, nàng ta còn tưởng bát xúp của mình đã chạm đến đáy rồi.

Lúc này, cung nữ bên cạnh đã bóc sạch sẽ vỏ tôm, xếp sáu miếng thịt tôm gọn gàng ngăn nắp lại vào trong bát.

Mới chỉ uống nước xúp thôi nàng ta đã lĩnh hội được tay nghề của Tô Noãn Noãn. Trước khi gắp lên, nàng ta còn cố tình ngâm thịt tôm vào trong nước xúp lần nữa rồi mới cho vào miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook