[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Chương 15: Phong Bắc Trạch

Thị Bạch Trà Bất Thị Trà

28/07/2024

Trông hắn khoảng hơn 20 tuổi, nhưng lại có sự chững chạc và lão luyện. Mái tóc đen buộc gọn, khuôn mặt trắng như ngọc, lông mày đen như kiếm, tay cầm một cành cây, đầu cành có buộc một sợi dây mỏng thả xuống nước.

Nhớ đến lời hắn vừa nói, nàng nghĩ người này hình như đang câu cá ở đây.

Tô Noãn Noãn có chút thắc mắc.

Sao lúc nãy nàng không thấy hắn, chẳng lẽ do trời quá tối sao?

Nếu nhìn thấy sớm thì dù thế nào nàng cũng không đến gần.

Nàng từng đọc nhiều tiểu thuyết và xem nhiều phim truyền hình, người xuất hiện ở nơi không nên có mặt thường không phải người bình thường. Thêm vào đó, người này khí chất phi phàm, y phục hoa lệ, không phải sát thủ đỉnh cao thì cũng là quý tộc quyền thế.

Dù là loại nào thì nàng cũng không muốn quen biết.

Thấy nàng không đáp lại, người đàn ông từ từ quay đầu, mỉm cười, tỏa ra khí chất cao quý: “Cô không nghe tôi nói sao?”

“Chỉ nhìn người ta mà không trả lời, không phải hành vi lịch sự.”

Tô Noãn Noãn thầm nhủ trong lòng, nhưng không phản ứng trên mặt, nghiêm túc đáp: “Tôi không thấy anh ở đây.”

“Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ.”

“Đợi đã.”

Người đàn ông lại gọi Tô Noãn Noãn.

“Yên tâm, tôi không phải người xấu.” Hắn rõ ràng thấy sự đề phòng trong mắt Tô Noãn Noãn, bất đắc dĩ giải thích: “Chỉ muốn hỏi cô làm sao bắt được cá.”

Nhìn theo ánh mắt của hắn, Tô Noãn Noãn nhìn sang bên mình, nàng đang dùng cành cây xiên vài con cá.

Tô Noãn Noãn thầm nghĩ không có kẻ xấu nào tự nhận mình là kẻ xấu, nhưng giọng điệu lại mang vẻ nịnh nọt: “Hay là… Tôi đưa hết số cá này cho ngài nhé?”



Người đàn ông cau mày, phản đối: “Không cần.”

Cô bé này coi mình là cái gì, truyền ra ngoài không phải khiến người ta cười chê sao, hắn là một người đàn ông trưởng thành mà lại đi giành cá của một cô bé.

Vì không vui nên hắn còn lạnh lùng hơn cả lúc nãy, khiến người ta cảm thấy e ngại.

Điều này khiến Tô Noãn Noãn khó xử.

Bảo nàng dạy người ta bắt cá, làm sao nàng nói rõ được, dùng tay bắt cá không phải là xong rồi sao?

“Cô…”

Người kia vừa định nói thêm gì đó thì từ xa đột nhiên vang lên vài tiếng gọi, ngày càng gần, nghe rõ ràng là gọi: “Noãn Noãn.”

Tô Noãn Noãn vui mừng, miệng ngọt ngào nói: “Anh gì ơi, người nhà tôi đến tìm tôi rồi, chuyện bắt cá lần sau gặp lại tôi sẽ dạy anh nhé!”

Nàng không muốn chọc giận đối phương, đành nói vài lời khéo léo. Trước khi rời đi, nàng còn để lại hai con cá trên mặt đất.

Dù sao lần này nàng đã rút kinh nghiệm, lần sau chắc chắn không chạy lên núi này nữa, lần gặp lại cũng chưa biết đến bao giờ.

Nhìn bóng dáng nàng vội vàng chạy đi, Phong Bắc Trạch lặp lại lời Tô Noãn Noãn vừa nói, ánh mắt vô thức nhìn vào hai con cá đã chết.

Tô Noãn Noãn vừa chạy vừa nhìn lại phía sau, chắc chắn người đó không theo mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là con sâu nào dậy sớm sẽ bị chim ăn thịt.

Suýt nữa nàng bị ăn thịt rồi!

Chạy một đoạn, nàng thấy trên con đường nhỏ phía trước có mấy người đi cùng nhau, chính là 5 người anh của mình.

Trên mặt 5 người đều có vẻ lo lắng, vừa đi vừa nhìn quanh.

“Anh ơi!”



Nghe thấy tiếng Tô Noãn Noãn, mấy người dừng chân.

“Em nghe thấy tiếng của em gái rồi?”

“Đúng vậy anh cũng nghe thấy!”

“Nhìn kìa! Ở đó!” Anh ba giơ tay chỉ về phía Tô Noãn Noãn, những người còn lại cùng nhìn theo, xác định là em gái mình thì chạy tới.

Tô Noãn Noãn thắc mắc: “Năm anh ra đây làm gì đấy?”

Nàng càng tò mò hơn, làm sao họ biết nàng ở trong rừng này.

Anh cả lấy ra một chiếc khăn tay, trên đó thêu một con mèo nhỏ rất đáng yêu: “Em nhìn này, đây là của em đúng không?”

Chiếc khăn này là vào năm Tô Noãn Noãn 8 tuổi nằng nặc đòi mẹ mua, Lâm Uyển Nhu không còn cách nào, đành tự tay thêu cho cô một chiếc, từ đó trở đi nàng luôn mang theo bên mình.

Anh hai tiếp lời: “Bọn anh dậy sớm không ngủ được, nghĩ vào rừng thử vận may, xem có bắt được chim hay cá gì không, trên đường phát hiện cái này, tưởng em gặp chuyện, nên vội tìm.”

Nói xong, anh ấy nhẹ nhàng gấp chiếc khăn, đặt vào tay Tô Noãn Noãn.

“Lần sau đừng bất cẩn như vậy, bọn anh sẽ lo lắng.”

“Xin lỗi.” Tô Noãn Noãn thừa nhận sai lầm: “Em không nên chạy lung tung.”

Nói xong, nàng cảm thấy ai đó đang xoa đầu mình, ngước lên nhìn thì thấy cái cằm của anh năm: “Không sao đâu, dù sao cũng giúp bọn anh thuận tiện rèn luyện, tìm em rất nhanh.”

Tô Noãn Noãn nhìn một lượt, trên trán 5 người đều lấm tấm mồ hôi, thở dốc, chắc chắn họ tốn không ít công sức để tìm nàng.

Núi lớn như vậy mà muốn tìm nàng thì đâu dễ dàng như họ nói, trong lòng nàng lại thêm cảm động.

Nàng giơ cao con cá trong tay, nở nụ cười: “Các anh ơi! Chúng ta về nhà ăn cá thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook