Chương 872: Bộ Phương, ta đói (1)
Lý Hồng Thiên
26/08/2021
Oanh! ! !
Bạch Thao Thiết bị đập sưng đầu đang mạnh bạo cắn xuống, hung hăng cắn hư không chỗ thuyền U Minh đứng lúc trước. Hư không chỗ ấy tựa hồ bị cắn vỡ, vô số năng lượng tán loạn bay ra, xoắn nứt vỡ bốn phía.
Nhiều cường giả sợ hãi toát mồ hôi, thân thể vội vàng di chuyển ra ngoài, tránh đụng phải Bạch Thao Thiết.
Bạch Thao Thiết đang gào thét, bộ lông toàn thân xù hết lên, năng lượng và hơi thở khủng khiếp lan tỏa xung quanh, rung chuyển hư không.
Đôi mắt nó đầy vẻ dữ tợn, miệng nó mở to, phát ra một tiếng gầm bất đắc dĩ, nó thực sự không cam lòng. Nó chỉ thiếu một bước nữa là có thể hoàn thành việc thôn phệ và tiến hóa, nhưng lại bị một đứa trẻ con loài người phá hủy!
Điều này khiến Bạch Thao Thiết rất ảo não khó chịu, giờ phút này nó đang cực kì tức giận và táo bạo.
Rầm rầm!
Xiềng xích va chạm vào nhau, phía trên cái xiềng xích đen kịt có lượn lờ phù văn, một lúc sau, ở bên trong hồ Lạc Nhật, lại có một sợi xiềng xích khác bắn ra, quấn chặt lấy thân hình Bạch Thao Thiết, kéo nó trở lại trong hồ.
Từng chút một bị kéo vào, Bạch Thao Thiết giãy dụa, thế nhưng ngày càng nhiều xiềng xích đâm vào thân thể nó. Khiến cho nó không cách nào trốn thoát.
Bạch Thao Thiết không cam lòng ngẩng đầu, phát ra phẫn nộ gào thét.
Rầm rầm. . .
Tuy nhiên, khi tiếng gầm yếu dần đi, thân hình to lớn của Bạch Thao Thiết cuối cùng bị kéo về hồ Lạc Nhật.
Mọi thứ dường như đã trở lại bình lặng.
Mọi người nín thở, không dám thở mạnh, nhìn về phía mặt hồ Lạc Nhật, trong lòng run lên.
Sở Trường Sinh toàn thân căng cứng, trên trán chảy mồ hôi.
Nếu không có hiệu quả, Bạch Thao Thiết không thể bị phong ấn, một khi con vật khổng lồ đó lao ra khỏi hồ Lạc Nhật, có thể hôm nay toàn bộ Thao Thiết Cốc sẽ bị phá hủy.
Thao Thiết Cốc sớm đã không còn là Thao Thiết Cốc ngày xưa nữa, cốc chủ không ở, số lượng người mạnh lại khan hiếm, chỉ còn có một Sở Trường Sinh.
Tổng thể thực lực luân lạc tới nỗi vụn vặt của Long Vương Đình, đến thánh tử Thánh Địa Thiên Tuyền cũng dám liều lĩnh lên mặt.
Nếu như là thời điểm Thao Thiết Cốc toàn thịnh, có cường giả Thần Linh Cảnh tọa trấn, khi đó muốn đối phó Bạch Thao Thiết này cũng rất nhẹ nhàng. Thế mà hôm nay . . . không còn tồn tại cường giả Thần Linh Cảnh.
Với thực lực Sở Trường Sinh, cũng không phải đối thủ Bạch Thao Thiết, tất cả mọi người đều run rẩy.
May mắn.
Phong ấn do cường giả Thần Linh Cảnh để lại vẫn còn phát huy tác dụng, tái phong ấn Bạch Thao Thiết điên cuồng, nhưng mọi người đều biết ... phong ấn này sẽ không tồn tại được lâu nữa.
Sắc mặt Sở Trường Sinh ngưng trọng vô cùng. Hồi lâu sau thở ra một hơi thật dài.
Tổ Ngạc Thương Nha dưới chân ông ta, tròng mắt quay tròn một lát, lúc sau, rầm rầm rầm hướng phía xa xa bò đi mất, chui vào trong hồ Lạc Nhật.
Sở Trường Sinh cũng không để ý đến con Tổ Ngạc Thương Nha không có tiết tháo này. Tên này da dày thịt dày, sức chiến đấu lại không đến mức gây sợ hãi, không đe dọa quá nhiều đến Thao Thiết Cốc. Chủ yếu vẫn là Bạch Thao Thiết kia.
Những trưởng lão ở thánh địa khác có mặt trong Thao Thiết Cốc lúc này cũng thở ra một hơi dài.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, thấy được vẻ cổ quái trong mắt lẫn nhau.
Bọn họ đến Thao Thiết Cốc mục đích đúng là vì linh hồn Thao Thiết. Hôm nay linh hồn Thao Thiết biến mất không tăm hơi, bọn họ tiếp tục làm trưởng lão Thao Thiết Cốc không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi.
Thao Thiết Cốc đã mất đi linh hồn Thao Thiết cũng chẳng khác nào mất đi giá trị, rất nhanh sẽ bị thánh địa thôn phệ mất.
Huống chi.
Thánh tử Thiên Tuyền Thánh Địa chết trong Thao Thiết Cốc, chẳng khác nào cho Thiên Tuyền Thánh Địa một cái cớ động thủ.
Có thể tưởng tượng, Thao Thiết Cốc kế tiếp. . . khả năng gặp sóng gió lớn rồi.
Chỉ bằng một người Sở Trường Sinh, chưa chắc chống lên được một cái Thao Thiết Cốc.
Trên thao lâu, trận pháp màu lam nhạt như ẩn như hiện, bên trên bao phủ đầy những mảnh vỡ đầy màu sắc.
Sở Trường Sinh khoác lên một bộ xiêm y rộng thùng thình che kín cơ bắp.
Ông ta chậm rãi cất bước, đạp lên đầy đất đá vụn, con mắt sắc bén di động.
Hồi lâu sau, mới nhàn nhạt mở miệng:
- Bởi vì sự cố ngoài ý muốn phát sinh, Thiết Tiên Yến vẫn chưa xong, trì hoãn đến ba ngày sau tiếp tục tiến hành, thỉnh chư vị cường giả rời bước, ba ngày sau chúng ta gặp lại
Còn muốn tiếp tục Thiết Tiên Yến sao?
Rất nhiều người hai mặt nhìn nhau.
Giờ phút này, rất nhiều người không phản bác, hôm nay Sở Trường Sinh đang đứng ở biên giới đột phá, bọn họ sẽ không ngây ngốc đi phá gãy.
Đều tuân theo ý của ông ta.
. . .
Ông. .
Một trận gió gào thét.
Tại Đan Phủ, Thiên Lam Thành.
Màn đêm đen như mực, giữa không trung hai vầng trăng lưỡi liềm chạm nhau, các vì sao trên bầu trời lấp lánh chói sáng tạo thành một tụ điểm, như thể ngưng tụ thành một dải ngân hà, đẹp đến nao lòng.
Thỉnh thoảng, trên bầu trời có một ngôi sao sáng, sáng lóe lên, đẹp như phù dung sớm nở tối tàn.
Ở Vân Lam Tửu Lâu vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trong tửu lâu, thỉnh thoảng truyền ra thanh âm dao phay va vào thớt.
Bên ngoài tửu lâu đặc biệt yên tĩnh, gió thu thổi đìu hiu, cuốn vài chiếc lá rơi tạo nên tiếng sột soạt nhẹ nhàng.
Tại lầu hai tửu lâu, trong phòng Bộ Phương.
Cuồng phong giật mạnh, đột ngột xoay tròn thổi tới khiến căn phòng có chút lộn xộn. Trong cuồng phong có những đốm sáng trắng nổi lên, những đốm sáng từ từ được kéo ra trong gió, ngay sau đó, một Truyền Tống Trận huyền ảo được hình thành.
Ba bóng người từ từ hiện ra sau cơn cuồng phong.
Tóc Bộ Phương không ngừng bay theo gió, khuôn mặt vô cảm, chiếc áo choàng lông vũ trên người tách ra ánh sáng trong suốt, tay hắn ôm Tiểu Nha đang hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.