Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Chương 16: Cáo Trạng
Sơn Tra Lạc
29/09/2024
Tống Lệ nhìn chằm chằm vào cái thùng, bên cạnh có một bà tử gọi nàng rồi lấy từ nồi hấp ra phần cơm dành riêng cho nàng.
Là cơm gạo tẻ, canh cá, nửa phần gan heo xào tỏi, nửa phần thịt heo nấu với bún và cải thảo.
Wow, bữa cơm hôm nay thật là thịnh soạn!
Tống Lệ bưng bát cơm đến ngồi cạnh mẹ nuôi ăn, rồi chia cho bà vài miếng thịt heo và gan heo, ngay cả canh cá cũng chia ra nửa bát.
Tống Lệ ăn xong cơm, lúc đi qua hành lang nàng đụng phải Hồ Lập.
Nhìn thấy nàng, hắn lại quay đầu chạy, Tống Lệ nhận ra có điều không ổn bèn gọi lại: “Mặt anh làm sao thế, lại bị ai đánh rồi à?”
Hồ Lập đâu có muốn mất mặt như vậy.
Hắn ngại ngùng không muốn nói mình bị đánh hội đồng, cố chấp nhấn mạnh: “Gì mà bị đánh, chúng tôi đánh nhau ngang ngửa, đừng nhìn mặt tôi kinh khủng thế này, thực ra chúng nó cũng chẳng khá hơn gì, vết thương đều ở bên trong.”
Tống Lệ nửa tin nửa ngờ.
Đêm nay đến lượt nàng trực, phụ trách chuẩn bị bữa ăn khuya cho mọi người.
Bữa ăn khuya là mì nấu với nước dùng cá và mỡ heo, xương và đầu cá còn lại sau khi nấu canh cá đều được Tống Lệ tận dụng để nấu ra nước dùng sền sệt màu trắng sữa, thêm đậu hũ non, vài lá rau xanh còn lại, nước canh sôi ùng ục, tỏa mùi thơm phức.
Hồ Lập cầm bát sứ thô lên, nhấp một ngụm nước canh cá màu trắng sữa, nước canh béo ngậy trượt qua đầu lưỡi, vị tươi ngon của cá và hương thơm của mỡ heo hòa quyện hoàn hảo, đậu hũ non được nấu đến khi xuất hiện những lỗ nhỏ, hấp thụ hết nước canh, cắn một miếng nước bắn ra đầy miệng.
Sợi mì mềm mượt dai ngon, Hồ Lập húp soàn soạt, bất ngờ phát hiện trong bát mì có một quả trứng chần vàng ươm.
Thêm món à?
Không đúng, Hồ Lập liếc nhìn bát của mấy tên quy nô khác, thấy không có trứng chần thì ngay lập tức hiểu ra. Hắn lại nhìn về phía Tống Lệ, thấy nàng nháy mắt với mình.
Công việc ở bếp có nhiều lợi lộc, là một công việc béo bở, như Triệu bà tử và Miêu bà tử không biết đã kiếm được bao nhiêu lợi lộc, Tống Lệ chỉ cho người thân một quả trứng chần, chẳng có gì quá đáng.
Sáng sớm hôm sau, khi Tống Lệ dậy thì không thấy chậu gỗ và bộ quần áo nàng thay ra ở đầu giường. Nàng chạy ra ngoài sân, thấy mấy bà tử đang giặt bộ quần áo vải thô của nàng.
Nàng bất giác nhớ đến một lần nào đó nàng thấy có bà tử dùng phân gà để tẩy vải lụa đã ngả màu vàng, thật sự làm nàng ghê tởm không chịu được.
Nhưng cách này lại có thể làm vải lụa trắng hơn, có lẽ do phân gà chứa nhiều chất kiềm, có tác dụng loại bỏ vết bẩn màu vàng.
Tống Lệ không thể chấp nhận nổi, so với phân gà, nàng miễn cưỡng chấp nhận tro củi.
Ít nhất thì tro củi là tro từ thực vật sau khi đốt, đã qua khử trùng ở nhiệt độ cao, cơ bản không còn vi khuẩn hay virus.
Mấy bà tử dùng tro củi, trộn với tro vỏ sò để làm sạch quần áo. Sau khi Tống Lệ rửa mặt và rửa tay xong, nàng tùy tiện tết một bím tóc rồi buộc lại bằng sợi vải và đi đến nhà bếp ở hậu viện làm việc.
Bánh trứng mật ong bán rất chạy làm cho Tống Lệ bận rộn cả ngày.
Sau bữa tối, nhà bếp hiếm khi được nghỉ ngơi, Tống Lệ gõ cửa phòng của Hoa mama.
Thấy nàng đến, Hoa mama không hề ngạc nhiên: “Có chuyện gì?”
Tống Lệ nói thẳng: “Giáp Nhất hay bắt nạt Hồ Lập, còn chửi mắng con là đồ tiện nhân, con muốn nhờ Hoa mama phân xử cho con.”
Hoa mama chưa từng thấy có ai tố cáo trực diện như vậy: “Chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Tống Lệ gật đầu nghiêm túc: “Con là người nhỏ mọn, anh ta mắng con, con không vui, không vui con không ngủ được...”
“Được, được, được, ta sẽ phân xử cho cô.” Hoa mama không muốn nghe nàng lải nhải, mụ đoán là nàng dựa vào sự sủng ái mà đến đòi điều kiện đãi ngộ, định một mực từ chối để ép tính nàng xuống. Dù sao thì Triệu bà tử và Miêu bà tử cũng phải thử việc hai tháng mới bắt đầu được chia phần trăm, chắc chắn nàng không nói gì được.
Nào ngờ nàng lại đến để tố cáo, bộ dạng đáng thương này làm Hoa mama mềm lòng, dấy lên lòng yêu tài: “Thực ra, ở nhà bếp làm hai tháng sẽ được chia phần trăm, cô cứ làm tốt, tháng này ta sẽ tính phần trăm cho cô.”
Tống Lệ không ngờ lại có niềm vui bất ngờ này: “Thật sao?”
“Ừ, thật đấy.” Hoa mama hạ giọng dặn dò: “Ta thấy cô là người có tài, muốn giữ cô ở lại Xuân Phong lầu làm việc, chuyện chia phần trăm không được nói ra ngoài.”
Tống Lệ gật đầu như giã tỏi: “Con biết rồi, cảm ơn Hoa mama.”
Khi nàng vui vẻ chạy ra khỏi phòng, Hoa mama lập tức gọi người đến, kéo Giáp Nhất đi đánh mười roi.
Cả tiền viện và hậu viện đều nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết như bị chọc tiết của Giáp Nhất, một lát sau, Giáp Nhất kéo lê cái mông bị đánh tơi tả, mang nước nóng đến cho hoa nương tử.
Là cơm gạo tẻ, canh cá, nửa phần gan heo xào tỏi, nửa phần thịt heo nấu với bún và cải thảo.
Wow, bữa cơm hôm nay thật là thịnh soạn!
Tống Lệ bưng bát cơm đến ngồi cạnh mẹ nuôi ăn, rồi chia cho bà vài miếng thịt heo và gan heo, ngay cả canh cá cũng chia ra nửa bát.
Tống Lệ ăn xong cơm, lúc đi qua hành lang nàng đụng phải Hồ Lập.
Nhìn thấy nàng, hắn lại quay đầu chạy, Tống Lệ nhận ra có điều không ổn bèn gọi lại: “Mặt anh làm sao thế, lại bị ai đánh rồi à?”
Hồ Lập đâu có muốn mất mặt như vậy.
Hắn ngại ngùng không muốn nói mình bị đánh hội đồng, cố chấp nhấn mạnh: “Gì mà bị đánh, chúng tôi đánh nhau ngang ngửa, đừng nhìn mặt tôi kinh khủng thế này, thực ra chúng nó cũng chẳng khá hơn gì, vết thương đều ở bên trong.”
Tống Lệ nửa tin nửa ngờ.
Đêm nay đến lượt nàng trực, phụ trách chuẩn bị bữa ăn khuya cho mọi người.
Bữa ăn khuya là mì nấu với nước dùng cá và mỡ heo, xương và đầu cá còn lại sau khi nấu canh cá đều được Tống Lệ tận dụng để nấu ra nước dùng sền sệt màu trắng sữa, thêm đậu hũ non, vài lá rau xanh còn lại, nước canh sôi ùng ục, tỏa mùi thơm phức.
Hồ Lập cầm bát sứ thô lên, nhấp một ngụm nước canh cá màu trắng sữa, nước canh béo ngậy trượt qua đầu lưỡi, vị tươi ngon của cá và hương thơm của mỡ heo hòa quyện hoàn hảo, đậu hũ non được nấu đến khi xuất hiện những lỗ nhỏ, hấp thụ hết nước canh, cắn một miếng nước bắn ra đầy miệng.
Sợi mì mềm mượt dai ngon, Hồ Lập húp soàn soạt, bất ngờ phát hiện trong bát mì có một quả trứng chần vàng ươm.
Thêm món à?
Không đúng, Hồ Lập liếc nhìn bát của mấy tên quy nô khác, thấy không có trứng chần thì ngay lập tức hiểu ra. Hắn lại nhìn về phía Tống Lệ, thấy nàng nháy mắt với mình.
Công việc ở bếp có nhiều lợi lộc, là một công việc béo bở, như Triệu bà tử và Miêu bà tử không biết đã kiếm được bao nhiêu lợi lộc, Tống Lệ chỉ cho người thân một quả trứng chần, chẳng có gì quá đáng.
Sáng sớm hôm sau, khi Tống Lệ dậy thì không thấy chậu gỗ và bộ quần áo nàng thay ra ở đầu giường. Nàng chạy ra ngoài sân, thấy mấy bà tử đang giặt bộ quần áo vải thô của nàng.
Nàng bất giác nhớ đến một lần nào đó nàng thấy có bà tử dùng phân gà để tẩy vải lụa đã ngả màu vàng, thật sự làm nàng ghê tởm không chịu được.
Nhưng cách này lại có thể làm vải lụa trắng hơn, có lẽ do phân gà chứa nhiều chất kiềm, có tác dụng loại bỏ vết bẩn màu vàng.
Tống Lệ không thể chấp nhận nổi, so với phân gà, nàng miễn cưỡng chấp nhận tro củi.
Ít nhất thì tro củi là tro từ thực vật sau khi đốt, đã qua khử trùng ở nhiệt độ cao, cơ bản không còn vi khuẩn hay virus.
Mấy bà tử dùng tro củi, trộn với tro vỏ sò để làm sạch quần áo. Sau khi Tống Lệ rửa mặt và rửa tay xong, nàng tùy tiện tết một bím tóc rồi buộc lại bằng sợi vải và đi đến nhà bếp ở hậu viện làm việc.
Bánh trứng mật ong bán rất chạy làm cho Tống Lệ bận rộn cả ngày.
Sau bữa tối, nhà bếp hiếm khi được nghỉ ngơi, Tống Lệ gõ cửa phòng của Hoa mama.
Thấy nàng đến, Hoa mama không hề ngạc nhiên: “Có chuyện gì?”
Tống Lệ nói thẳng: “Giáp Nhất hay bắt nạt Hồ Lập, còn chửi mắng con là đồ tiện nhân, con muốn nhờ Hoa mama phân xử cho con.”
Hoa mama chưa từng thấy có ai tố cáo trực diện như vậy: “Chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Tống Lệ gật đầu nghiêm túc: “Con là người nhỏ mọn, anh ta mắng con, con không vui, không vui con không ngủ được...”
“Được, được, được, ta sẽ phân xử cho cô.” Hoa mama không muốn nghe nàng lải nhải, mụ đoán là nàng dựa vào sự sủng ái mà đến đòi điều kiện đãi ngộ, định một mực từ chối để ép tính nàng xuống. Dù sao thì Triệu bà tử và Miêu bà tử cũng phải thử việc hai tháng mới bắt đầu được chia phần trăm, chắc chắn nàng không nói gì được.
Nào ngờ nàng lại đến để tố cáo, bộ dạng đáng thương này làm Hoa mama mềm lòng, dấy lên lòng yêu tài: “Thực ra, ở nhà bếp làm hai tháng sẽ được chia phần trăm, cô cứ làm tốt, tháng này ta sẽ tính phần trăm cho cô.”
Tống Lệ không ngờ lại có niềm vui bất ngờ này: “Thật sao?”
“Ừ, thật đấy.” Hoa mama hạ giọng dặn dò: “Ta thấy cô là người có tài, muốn giữ cô ở lại Xuân Phong lầu làm việc, chuyện chia phần trăm không được nói ra ngoài.”
Tống Lệ gật đầu như giã tỏi: “Con biết rồi, cảm ơn Hoa mama.”
Khi nàng vui vẻ chạy ra khỏi phòng, Hoa mama lập tức gọi người đến, kéo Giáp Nhất đi đánh mười roi.
Cả tiền viện và hậu viện đều nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết như bị chọc tiết của Giáp Nhất, một lát sau, Giáp Nhất kéo lê cái mông bị đánh tơi tả, mang nước nóng đến cho hoa nương tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.