Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Chương 17: Kế Hoạch
Sơn Tra Lạc
29/09/2024
Là quy nô trong Xuân Phong lầu, dù bị phạt hay bị đánh thì vẫn phải làm việc, không được nghỉ.
Chuyện Giáp Nhất bị đánh đòn nhanh chóng lan truyền khắp Xuân Phong lầu.
Hồ Lập biết chuyện này, vừa rồi nhìn thấy Tống Lệ gõ cửa phòng của Hoa mama, hắn luôn cảm thấy chuyện Giáp Nhất bị đánh đòn có liên quan đến Tống Lệ.
Hồ Lập gặp riêng Tống Lệ để hỏi chuyện của Giáp Nhất.
Tống Lệ khịt mũi: “Ai bảo hắn mắng tôi, tôi đâu phải là người dễ bắt nạt.”
Hồ Lập chẳng tin lời nàng chút nào: “Giáp Nhất là người có thù tất báo, sau này cô cố gắng đừng xung đột trực diện với hắn. Tôi không sao đâu, dù gì tôi cũng quen rồi.”
...
Hôm nay phát tiền lương tháng này, Tống Lệ đưa 200 đồng tiền xu cho mẹ nuôi, khóa trong tủ.
Tối nay lại là lượt trực của Tống Lệ, đương nhiên không thể thiếu trứng chần cho mẹ nuôi và Hồ Lập.
Sáng mai phải ra ngoài một chuyến, nàng lên giường nghỉ ngơi từ sớm.
Trong lòng có chuyện, một đêm nàng trở mình không ngừng, mãi đến khuya lơ mơ mới chợp mắt được.
Sáng sớm hôm sau, Tống Lệ có chút lười biếng muốn nằm thêm nhưng nghĩ đến chuyện phải làm hôm nay, cùng với kế hoạch tương lai, nàng đành rời khỏi ổ chăn ấm áp.
Tống Lệ mang 500 đồng tiền thưởng, cộng với 200 đồng tiền lương, tổng cộng là 700 đồng xu đến tiền trang để gửi.
Giường ngủ tập thể trong viện quá đông người, cất trong tủ không được an toàn lắm, gửi ở tiền trang thì yên tâm hơn.
700 đồng xu không phải ít, trọng lượng khoảng bốn năm cân, Tống Lệ dùng một miếng vải cũ bọc lại, gấp bốn góc thành một gói nhỏ mang đến tiền trang.
Do nàng chưa có tài khoản ở tiền trang nên phải làm thủ tục mở tài khoản...
Ra khỏi tiền trang Vinh ký, Tống Lệ thấy thời gian còn sớm nên ghé qua chợ gần hiệu sách thường lui tới dạo một vòng, muốn tìm thêm cách kiếm tiền.
Hiện tại trong tay nàng đã có chút tiền dư, có thể cân nhắc công việc buôn bán ngoài chợ vào buổi sáng.
Bởi vì Phúc gia thích món ăn do Tống Lệ nấu nên muốn mua nàng từ tay Hoa mama, khiến nàng tràn đầy lo lắng và cảm giác nguy cơ.
Chỉ cần khế ước bán thân còn nằm trong tay người khác ngày nào, nàng vẫn phải lo lắng ngày đó.
Chuyện tương lai không ai có thể đoán trước, vẫn phải sớm lên kế hoạch.
Dọc đường đi, hai bên đường có nông dân mang theo rổ rau đi chợ, quầy bán thịt heo, quầy bán bánh bao, đậu nành, bánh quẩy, trứng trà cùng với các loại hàng hóa tạp hóa, dụng cụ nông nghiệp bằng tre... đầy đủ, nhìn đến hoa cả mắt.
Trước cửa hàng bánh bao Lý ký có hàng người rất dài, buôn bán vô cùng đắt hàng.
Mấy con đường chính của chợ đông nghẹt người, Tống Lệ đi lướt qua một nhóm trung niên mặc trang phục giản dị.
Tháng Giêng vẫn chưa qua, khí hậu ở huyện Phượng Tiên bốn mùa như xuân, mỗi năm ngày đông lạnh lẽo chỉ đếm trên đầu ngón tay, đầu xuân thời tiết thay đổi thất thường, nhiệt độ sáng tối chênh lệch lớn, Tống Lệ mặc mấy lớp áo ngoài, toàn thân mập mạp, giống như quả cầu tròn vo.
Những người này mặc đồ mỏng, da màu đồng cổ, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc, có vẻ là công nhân khuân vác ở bến cảng.
Chắc là họ sống gần đó, lúc này đang đi đến bến cảng làm việc.
Làm nghề khuân vác dựa vào sức khỏe, ăn uống đầy đủ mới có sức, cho nên họ rất chịu chi tiền cho ăn uống.
Ánh mắt của Tống Lệ theo dõi bóng dáng của họ, những người này đi qua chợ, hướng về phía ngoài thành.
Gần bến cảng có vài quầy nhỏ, chuyên bán canh lòng heo béo ngậy, buôn bán vô cùng thịnh vượng...
Ban đầu Tống Lệ cũng có ý định đến bến cảng mở quầy nhưng nghĩ đến việc xử lý lòng heo phức tạp, vả lại chỗ đó đã có vài quầy lòng heo rồi, nàng lại là một cô gái yếu đuối muốn chen chân vào đám đàn ông để chia phần, e là không dễ.
Bến cảng phức tạp, quản lý lỏng lẻo, nếu xảy ra chuyện gì thì thật không đáng.
So với đó, chợ trong thành tương đối an toàn, theo diện tích và khu vực, mỗi tháng phải nộp 20 đến 80 đồng xu, thường có đội tuần tra của nha môn đi qua, an toàn cũng được đảm bảo.
Đi từ đầu đến cuối, Tống Lệ nhận thấy dòng người ở chợ này khá đông, mở một quầy ăn vặt, chắc sẽ có chút lời.
Với quan niệm “mua hàng nên so sánh giá để không bị thiệt”, nàng ghé qua mấy nhà thợ mộc, hỏi giá thùng gỗ và muôi gỗ cán dài, thùng gỗ rẻ nhất cũng phải 56 đồng xu.
Còn đắt hơn một con cá hồ nặng ba cân!
Xét đến việc chế tạo thùng gỗ cần tốn tiền mua gỗ, mài giũa bằng tay, tốn công thời gian, cùng với kỹ thuật dùng dây sắt buộc lại, Tống Lệ chỉ hy vọng thùng gỗ có thể bền chắc một chút.
Chuyện Giáp Nhất bị đánh đòn nhanh chóng lan truyền khắp Xuân Phong lầu.
Hồ Lập biết chuyện này, vừa rồi nhìn thấy Tống Lệ gõ cửa phòng của Hoa mama, hắn luôn cảm thấy chuyện Giáp Nhất bị đánh đòn có liên quan đến Tống Lệ.
Hồ Lập gặp riêng Tống Lệ để hỏi chuyện của Giáp Nhất.
Tống Lệ khịt mũi: “Ai bảo hắn mắng tôi, tôi đâu phải là người dễ bắt nạt.”
Hồ Lập chẳng tin lời nàng chút nào: “Giáp Nhất là người có thù tất báo, sau này cô cố gắng đừng xung đột trực diện với hắn. Tôi không sao đâu, dù gì tôi cũng quen rồi.”
...
Hôm nay phát tiền lương tháng này, Tống Lệ đưa 200 đồng tiền xu cho mẹ nuôi, khóa trong tủ.
Tối nay lại là lượt trực của Tống Lệ, đương nhiên không thể thiếu trứng chần cho mẹ nuôi và Hồ Lập.
Sáng mai phải ra ngoài một chuyến, nàng lên giường nghỉ ngơi từ sớm.
Trong lòng có chuyện, một đêm nàng trở mình không ngừng, mãi đến khuya lơ mơ mới chợp mắt được.
Sáng sớm hôm sau, Tống Lệ có chút lười biếng muốn nằm thêm nhưng nghĩ đến chuyện phải làm hôm nay, cùng với kế hoạch tương lai, nàng đành rời khỏi ổ chăn ấm áp.
Tống Lệ mang 500 đồng tiền thưởng, cộng với 200 đồng tiền lương, tổng cộng là 700 đồng xu đến tiền trang để gửi.
Giường ngủ tập thể trong viện quá đông người, cất trong tủ không được an toàn lắm, gửi ở tiền trang thì yên tâm hơn.
700 đồng xu không phải ít, trọng lượng khoảng bốn năm cân, Tống Lệ dùng một miếng vải cũ bọc lại, gấp bốn góc thành một gói nhỏ mang đến tiền trang.
Do nàng chưa có tài khoản ở tiền trang nên phải làm thủ tục mở tài khoản...
Ra khỏi tiền trang Vinh ký, Tống Lệ thấy thời gian còn sớm nên ghé qua chợ gần hiệu sách thường lui tới dạo một vòng, muốn tìm thêm cách kiếm tiền.
Hiện tại trong tay nàng đã có chút tiền dư, có thể cân nhắc công việc buôn bán ngoài chợ vào buổi sáng.
Bởi vì Phúc gia thích món ăn do Tống Lệ nấu nên muốn mua nàng từ tay Hoa mama, khiến nàng tràn đầy lo lắng và cảm giác nguy cơ.
Chỉ cần khế ước bán thân còn nằm trong tay người khác ngày nào, nàng vẫn phải lo lắng ngày đó.
Chuyện tương lai không ai có thể đoán trước, vẫn phải sớm lên kế hoạch.
Dọc đường đi, hai bên đường có nông dân mang theo rổ rau đi chợ, quầy bán thịt heo, quầy bán bánh bao, đậu nành, bánh quẩy, trứng trà cùng với các loại hàng hóa tạp hóa, dụng cụ nông nghiệp bằng tre... đầy đủ, nhìn đến hoa cả mắt.
Trước cửa hàng bánh bao Lý ký có hàng người rất dài, buôn bán vô cùng đắt hàng.
Mấy con đường chính của chợ đông nghẹt người, Tống Lệ đi lướt qua một nhóm trung niên mặc trang phục giản dị.
Tháng Giêng vẫn chưa qua, khí hậu ở huyện Phượng Tiên bốn mùa như xuân, mỗi năm ngày đông lạnh lẽo chỉ đếm trên đầu ngón tay, đầu xuân thời tiết thay đổi thất thường, nhiệt độ sáng tối chênh lệch lớn, Tống Lệ mặc mấy lớp áo ngoài, toàn thân mập mạp, giống như quả cầu tròn vo.
Những người này mặc đồ mỏng, da màu đồng cổ, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc, có vẻ là công nhân khuân vác ở bến cảng.
Chắc là họ sống gần đó, lúc này đang đi đến bến cảng làm việc.
Làm nghề khuân vác dựa vào sức khỏe, ăn uống đầy đủ mới có sức, cho nên họ rất chịu chi tiền cho ăn uống.
Ánh mắt của Tống Lệ theo dõi bóng dáng của họ, những người này đi qua chợ, hướng về phía ngoài thành.
Gần bến cảng có vài quầy nhỏ, chuyên bán canh lòng heo béo ngậy, buôn bán vô cùng thịnh vượng...
Ban đầu Tống Lệ cũng có ý định đến bến cảng mở quầy nhưng nghĩ đến việc xử lý lòng heo phức tạp, vả lại chỗ đó đã có vài quầy lòng heo rồi, nàng lại là một cô gái yếu đuối muốn chen chân vào đám đàn ông để chia phần, e là không dễ.
Bến cảng phức tạp, quản lý lỏng lẻo, nếu xảy ra chuyện gì thì thật không đáng.
So với đó, chợ trong thành tương đối an toàn, theo diện tích và khu vực, mỗi tháng phải nộp 20 đến 80 đồng xu, thường có đội tuần tra của nha môn đi qua, an toàn cũng được đảm bảo.
Đi từ đầu đến cuối, Tống Lệ nhận thấy dòng người ở chợ này khá đông, mở một quầy ăn vặt, chắc sẽ có chút lời.
Với quan niệm “mua hàng nên so sánh giá để không bị thiệt”, nàng ghé qua mấy nhà thợ mộc, hỏi giá thùng gỗ và muôi gỗ cán dài, thùng gỗ rẻ nhất cũng phải 56 đồng xu.
Còn đắt hơn một con cá hồ nặng ba cân!
Xét đến việc chế tạo thùng gỗ cần tốn tiền mua gỗ, mài giũa bằng tay, tốn công thời gian, cùng với kỹ thuật dùng dây sắt buộc lại, Tống Lệ chỉ hy vọng thùng gỗ có thể bền chắc một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.