Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Chương 13: Chỉ Cần Là Người Có Thể Kiếm Tiền Cho Mụ Thì Mụ Đều Thích
Sơn Tra Lạc
29/09/2024
“Nếu có dầu ngô thì tốt hơn.” Tống Lệ lẩm bẩm một câu, dầu mè vẫn có chút mùi thơm nhẹ, dầu ngô không có mùi đặc biệt, là bạn đồng hành tốt nhất để làm món ngọt.
Trong lần thử nghiệm nướng bánh trứng đầu tiên, dựa theo thời gian đo của bánh nhân đậu xanh, bánh trứng nướng ra có bề mặt hơi cháy xém một chút, rất ảnh hưởng đến vẻ ngoài.
Sau khi điều chỉnh, lần thứ hai đã nướng ra được bánh trứng có phẩm chất đạt yêu cầu.
Nàng cắt bánh trứng thành miếng, mang cho Triệu bà tử và Miêu bà tử nếm thử.
Sau khi nếm xong, mặt của Triệu bà tử vẫn còn khá điềm tĩnh.
Miêu bà tử ăn một miếng, rồi lại nhón thêm miếng thứ hai: “Đây là loại bánh gì, sao tôi chưa từng thấy qua, mùi trứng thơm ngọt đậm đà. Ngon lắm, bên ngoài giòn, bên trong mềm, ngọt mà không ngán.”
Thấy Triệu bà tử và Miêu bà tử cùng nhìn, Tống Lệ khiêm tốn nói: “Đây là bánh trứng mật ong, không có gì đáng kể, cháu xem được công thức của người xưa trong hiệu sách.”
Nàng lại dò hỏi: “Bà Triệu, bà nói xem lát nữa cháu có cần mang chút bánh cho Hoa mama không?”
Triệu bà tử không nói gì, chỉ gật đầu.
Lúc nàng mở nắp lò treo, mùi thơm ngọt ngào của bánh trứng lặng lẽ lấp đầy cả gian bếp, Triệu bà tử đã bị món điểm tâm mới mẻ do cô bé này làm thu hút.
Tống Lệ xoay người, cảm thấy mình thật lợi hại.
Nàng ngoài miệng thì khiêm tốn, trong lòng lại khen mình một lần nữa.
Có thể ở thời đại vật tư khan hiếm, biến bột mì bình thường thành bột làm bánh, lại còn học sử dụng dụng cụ nướng trong vài phút, nàng quả thật là một thiên tài!
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào bề ngoài vẫn phải giữ vẻ khiêm tốn, sống dưới mái hiên người khác, đâu thể không cúi đầu.
“Chà, hôm nay nhà bếp lại có món ngon gì thế, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm ngọt này rồi.” Trong hành lang vọng lại giọng nói của Hoa mama, ngay sau đó là tiếng bước chân.
Tống Lệ không tỏ vẻ gì, đi xem sắc mặt của Triệu bà tử, nàng đâu có tự ý vượt cấp báo cáo với “chủ tịch” công ty, là “chủ tịch” chủ động hỏi mà.
Vậy nên dưới sự mặc nhận của Triệu bà tử, Tống Lệ mang một phần bánh trứng đến cho chủ tịch Hoa mama.
Bánh trứng mật ong vừa ra khỏi lò, bề mặt vẫn còn giòn giòn thơm phức, Hoa mama nếm một miếng, đôi mắt nhỏ trên khuôn mặt tròn chỉ còn lại một khe hở, khó khăn mở to: “Thơm quá, bánh này do cô làm à?”
Đợi Tống Lệ gật đầu, Hoa mama lại một lần nữa cảm thấy khi xưa mình bỏ 100 đồng xu để mua Tống Lệ đang sốt cao từ tay kẻ buôn người thật đúng là nhặt được báu vật.
Giữa răng môi, lớp vỏ giòn xốp của bánh, có chút tương tự với lát bánh bao nướng, phần bánh bên trong cũng giống như bánh bao trắng thường ăn, so với bánh bao thô, lại thêm phần mềm mịn, còn có hương thơm ngọt ngào của mật ong và trứng gà.
Hoa mama ba miếng đã hết một cái rồi lại cầm cái thứ hai lên cắn...
Mụ ăn hết cái thứ hai, muốn lấy thêm nhưng lại phát hiện đĩa đã trống không.
Trong lò treo vẫn còn vài cái, đó là để dành cho Phúc gia, Hoa mama liếm ngón tay còn mùi dầu thơm, vẻ mặt luyến tiếc.
Tống Lệ bận rộn trước bếp, tôm sông nhỏ sau khi được chiên dầu, thêm một nắm lá hẹ xanh mướt, dọn ra đĩa, màu sắc đẹp vô cùng.
Hoa mama nhìn mà nuốt nước miếng liên tục, tôm sông bình thường cũng có thể được nàng chế biến thành món có màu sắc, hương vị, mùi thơm đầy đủ.
Nói mới nhớ, đã lâu rồi mụ không ăn tôm sông, lát nữa mụ phải bảo Tống Lệ làm cho một phần tôm sông xào lá hẹ để thưởng thức mới được.
Còn bánh trứng mật ong nàng làm, cũng phải làm thêm một ít, Hoa mama dự định bổ sung vào thực đơn phần bánh ngọt.
Món xíu mại măng tươi mà Tống Lệ làm mỗi ngày phải mua bốn, năm khay, hôm nay lại để Hoa mama phát hiện Tống Lệ còn biết làm bánh ngọt ngon, khiến ánh mắt Hoa mama nhìn nàng càng thêm “dịu dàng yêu thương”.
Chỉ cần là người có thể kiếm tiền cho mụ thì mụ đều thích.
...
Cách huyện Phượng Tiên ngàn dặm là kinh đô, các sĩ tử áo xanh áo trắng cùng nhau hẹn ở Chiết Quế lầu để cầu may mắn. Đối với kỳ thi hội sắp diễn ra vào tháng ba, ai nấy đều vừa mong chờ lại vừa lo lắng.
Mười năm đèn sách khổ luyện, một sớm đỗ đạt, trở thành môn sinh của thiên tử, xuân phong đắc ý, một ngày ngắm hết hoa ở Trường An, thiếu niên cưỡi bạch mã, thật là tự do, thật là khí phách biết bao.
Lý Kính vừa mở cửa phòng đã bị gió lạnh kinh đô thổi cho tỉnh táo đôi chút, anh ta vội vàng bảo người hầu lấy áo bông dày khoác lên rồi xuống lầu. Chợt nhớ đến Kiều cử nhân ở phòng bên cạnh có vẻ đã mấy ngày chưa ra khỏi phòng, Lý Kính bèn gõ cửa phòng, mời anh ta cùng đi.
Trong lần thử nghiệm nướng bánh trứng đầu tiên, dựa theo thời gian đo của bánh nhân đậu xanh, bánh trứng nướng ra có bề mặt hơi cháy xém một chút, rất ảnh hưởng đến vẻ ngoài.
Sau khi điều chỉnh, lần thứ hai đã nướng ra được bánh trứng có phẩm chất đạt yêu cầu.
Nàng cắt bánh trứng thành miếng, mang cho Triệu bà tử và Miêu bà tử nếm thử.
Sau khi nếm xong, mặt của Triệu bà tử vẫn còn khá điềm tĩnh.
Miêu bà tử ăn một miếng, rồi lại nhón thêm miếng thứ hai: “Đây là loại bánh gì, sao tôi chưa từng thấy qua, mùi trứng thơm ngọt đậm đà. Ngon lắm, bên ngoài giòn, bên trong mềm, ngọt mà không ngán.”
Thấy Triệu bà tử và Miêu bà tử cùng nhìn, Tống Lệ khiêm tốn nói: “Đây là bánh trứng mật ong, không có gì đáng kể, cháu xem được công thức của người xưa trong hiệu sách.”
Nàng lại dò hỏi: “Bà Triệu, bà nói xem lát nữa cháu có cần mang chút bánh cho Hoa mama không?”
Triệu bà tử không nói gì, chỉ gật đầu.
Lúc nàng mở nắp lò treo, mùi thơm ngọt ngào của bánh trứng lặng lẽ lấp đầy cả gian bếp, Triệu bà tử đã bị món điểm tâm mới mẻ do cô bé này làm thu hút.
Tống Lệ xoay người, cảm thấy mình thật lợi hại.
Nàng ngoài miệng thì khiêm tốn, trong lòng lại khen mình một lần nữa.
Có thể ở thời đại vật tư khan hiếm, biến bột mì bình thường thành bột làm bánh, lại còn học sử dụng dụng cụ nướng trong vài phút, nàng quả thật là một thiên tài!
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào bề ngoài vẫn phải giữ vẻ khiêm tốn, sống dưới mái hiên người khác, đâu thể không cúi đầu.
“Chà, hôm nay nhà bếp lại có món ngon gì thế, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm ngọt này rồi.” Trong hành lang vọng lại giọng nói của Hoa mama, ngay sau đó là tiếng bước chân.
Tống Lệ không tỏ vẻ gì, đi xem sắc mặt của Triệu bà tử, nàng đâu có tự ý vượt cấp báo cáo với “chủ tịch” công ty, là “chủ tịch” chủ động hỏi mà.
Vậy nên dưới sự mặc nhận của Triệu bà tử, Tống Lệ mang một phần bánh trứng đến cho chủ tịch Hoa mama.
Bánh trứng mật ong vừa ra khỏi lò, bề mặt vẫn còn giòn giòn thơm phức, Hoa mama nếm một miếng, đôi mắt nhỏ trên khuôn mặt tròn chỉ còn lại một khe hở, khó khăn mở to: “Thơm quá, bánh này do cô làm à?”
Đợi Tống Lệ gật đầu, Hoa mama lại một lần nữa cảm thấy khi xưa mình bỏ 100 đồng xu để mua Tống Lệ đang sốt cao từ tay kẻ buôn người thật đúng là nhặt được báu vật.
Giữa răng môi, lớp vỏ giòn xốp của bánh, có chút tương tự với lát bánh bao nướng, phần bánh bên trong cũng giống như bánh bao trắng thường ăn, so với bánh bao thô, lại thêm phần mềm mịn, còn có hương thơm ngọt ngào của mật ong và trứng gà.
Hoa mama ba miếng đã hết một cái rồi lại cầm cái thứ hai lên cắn...
Mụ ăn hết cái thứ hai, muốn lấy thêm nhưng lại phát hiện đĩa đã trống không.
Trong lò treo vẫn còn vài cái, đó là để dành cho Phúc gia, Hoa mama liếm ngón tay còn mùi dầu thơm, vẻ mặt luyến tiếc.
Tống Lệ bận rộn trước bếp, tôm sông nhỏ sau khi được chiên dầu, thêm một nắm lá hẹ xanh mướt, dọn ra đĩa, màu sắc đẹp vô cùng.
Hoa mama nhìn mà nuốt nước miếng liên tục, tôm sông bình thường cũng có thể được nàng chế biến thành món có màu sắc, hương vị, mùi thơm đầy đủ.
Nói mới nhớ, đã lâu rồi mụ không ăn tôm sông, lát nữa mụ phải bảo Tống Lệ làm cho một phần tôm sông xào lá hẹ để thưởng thức mới được.
Còn bánh trứng mật ong nàng làm, cũng phải làm thêm một ít, Hoa mama dự định bổ sung vào thực đơn phần bánh ngọt.
Món xíu mại măng tươi mà Tống Lệ làm mỗi ngày phải mua bốn, năm khay, hôm nay lại để Hoa mama phát hiện Tống Lệ còn biết làm bánh ngọt ngon, khiến ánh mắt Hoa mama nhìn nàng càng thêm “dịu dàng yêu thương”.
Chỉ cần là người có thể kiếm tiền cho mụ thì mụ đều thích.
...
Cách huyện Phượng Tiên ngàn dặm là kinh đô, các sĩ tử áo xanh áo trắng cùng nhau hẹn ở Chiết Quế lầu để cầu may mắn. Đối với kỳ thi hội sắp diễn ra vào tháng ba, ai nấy đều vừa mong chờ lại vừa lo lắng.
Mười năm đèn sách khổ luyện, một sớm đỗ đạt, trở thành môn sinh của thiên tử, xuân phong đắc ý, một ngày ngắm hết hoa ở Trường An, thiếu niên cưỡi bạch mã, thật là tự do, thật là khí phách biết bao.
Lý Kính vừa mở cửa phòng đã bị gió lạnh kinh đô thổi cho tỉnh táo đôi chút, anh ta vội vàng bảo người hầu lấy áo bông dày khoác lên rồi xuống lầu. Chợt nhớ đến Kiều cử nhân ở phòng bên cạnh có vẻ đã mấy ngày chưa ra khỏi phòng, Lý Kính bèn gõ cửa phòng, mời anh ta cùng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.